Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 66: Kim Giác Sư
Một đêm trăng thanh gió mát, chung quanh hoàn toàn được bao phủ bởi một màu sắc tĩnh mịch, đôi lần chỉ mơ hồ phát ra những thanh âm "rít rít" từ một loài côn trùng về đêm. Dường như đồng xanh thảo nguyên, doanh trại tường gỗ, tất thảy đều mang một sắc thái âm trầm.
Mà bên trong một căn lều giản dị lúc này, một nhóm sáu người vẫn lười biếng mà thật sâu ngủ, trên mặt nền chiếu rơm. Tuy là bóng tối chiếm trọn, nhưng tất thảy liền nhìn rõ nhóm người này chính là Vĩ Phàm và đồng bạn bần nông của hắn.
Quả thực bọn họ ngủ rất sâu và có phần mệt nhọc, cơ hồ là vì những ngày làm việc bóc lột nên mới thành ra như vậy.
Thời gian yên lặng dần trôi qua chậm rãi như thế, bất chợt, một thanh âm chói tai lại bên ngoài vang lên inh ỏi, không ngớt.
"Tất cả, nhanh tập hợp ngoài thao trường khu tây, không được chậm trễ..."
m thanh quá lớn của một người nam tử đã róng cả cổ họng quát, theo sau lại là thanh âm "leng keng" của chiêng đồng, khiến nhóm người bên trong đang an giấc cũng bất ngờ bừng tỉnh. Thật sự là giật mình, loay hoay không biết chuyện gì vừa xảy đến. Có cả người vừa mới mở mắt đã luống cuống vì tưởng là gặp tai kiếp, liền quay trái ngó phải hỏi việc gì kinh biến.
Đương nhiên bên trong lều trại thì bọn người Vĩ Phàm cũng đã nhận ra mà bừng tỉnh. A Ngưu đầu tiên nhận ra, liền vội vàng bật người ngồi dậy thay lại y phục binh lính, tiếp theo nhanh chóng quay sang lớn tiếng thúc d·ụ·c nhóm người mau mau chuẩn bị.
"Mau mau dậy tập hợp... mọi người nhanh chân đi!"
"Việc gì ồn ào gọi sớm như vậy? Ta còn chưa ngủ đủ giấc." A Xuân nghe thấy nhất thời ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt khép hờ rồi chống tay sau đó lười biếng ngồi dậy.
"Ta đây cũng không rõ là chuyện gì, nhưng có lẽ là lệnh triệu tập từ phía trên. Thôi, mọi người nhanh chân lên đi!"
Tuy nhóm người Vĩ Phàm mặc dù uể oải, nhưng không thể lười biếng trốn tránh việc này. Đồng thời sau một lúc vươn vai giãn cốt, nhóm người tất thảy liền nhanh chóng bật dậy và thay lại y phục binh lính, gấp rút theo đám người chạy đến thao trường khu tây.
Mà ngay khi nhóm người Vĩ Phàm đến nơi, thì lúc này hết thảy đám người khác đều đã xếp vào hàng ngũ chỉnh tề từ trước. Cơ hồ vì mới canh ba nên sắc mặt đám người đều cùng một biểu hiện, đó là uể oải và một chút thái độ không đồng tình.
Nhóm người Vĩ Phàm lúc này đồng dạng không còn dám chậm trễ, liền nhanh chân tiến đến, một nhóm sáu người lần lượt sắp xếp rồi vào hàng mà đứng.
Dưới màn đêm chỉ len lói vài ánh đuốc, đám người đứng thẳng một lúc lâu nhưng vẫn không rõ mục đích tại sao, vẫn là im lặng mà chờ đợi.
Cho đến nửa canh giờ sau đã là trôi qua, thì bất ngờ từ phía sau đám người, một tên lính vạm vỡ với khuôn mặt tự nhiên nhăn nhó, toàn thân giáp sắt sáng bóng, hắn chắp hai tay ra sau và từng bước đi lên phía trước.
Tiếp đó đến trước mặt đám người, hắn lại không ngần ngại mà bọc phát ra cái khí tức của Tái Thể hậu kỳ, dường như là muốn chấn nh·iếp đám người đang xì xào bàn luận phía dưới.
Đám người thấy vậy nhất thời nghiêm nghị nhìn thẳng và chỉnh đốn hàng ngũ chỉnh chu, một lát sau, tên lính phía trên cũng là lớn giọng, thanh âm trầm đặc liền phát ra:
"Các ngươi có biết lý do vì sao, chúng ta lại bắt các ngươi đến đây, vào thời gian sáng sớm như thế này hay không?"
Sau nhất đoạn âm thanh đám người hô lên "không biết" tên lính vạm vỡ gật gật đầu, hai tay vẫn chắp phía sau mà qua lại nhìn xuống nói:
"Các ngươi đến đây đã là được một tuần thời gian, doanh trại đã cho các ngươi một tuần để quen dần với nơi này. Hiện tại, chính là thời gian thích hợp để huấn luyện cho các ngươi. Các ngươi đã sẵn sàng hay chưa?"
"Sẵn sàng..."
Đám người vui mừng liền đồng thanh hô lớn, nhưng có lẽ chỉ duy nhất mỗi Vĩ Phàm, hắn lại có suy nghĩ bất bình dù không thể hiện ra.
"Quen dần? Quen với chân sai vặt thì có!"
Hắn bất bình như vậy cũng là có nguyên do. Dẫu sao bọn hắn vào nơi này cũng đã được một tuần thời gian, mà doanh trại khu tây này liền có hơn vạn người hết thảy. Tuy nhiên nhóm người Vĩ Phàm lại gặp vận xui xẻo, lập tức b·ị b·ắt ép phân công và đi làm chân sai vặt.
Cái này thật sự là ép khó cho bọn hắn, cơ hồ một phần còn là vì khinh thường bọn hắn nên mới thành ra như vậy.
Mà sau tiếng hô đồng thanh mang đầy nhiệt huyết sôi trào từ đám người, thời gian huấn luyện lính mới cũng đã được bắt đầu như mong đợi.
Nhưng đáp lại sự mong đợi của Vĩ Phàm, huấn luyện cũng chỉ nhàm chán diễn ra, cảm giác chỉ là có cũng như không mà thôi.
Thời gian huấn luyện chỉ đơn giản là, tất cả những người đều dành hết thảy thời gian một ngày để luyện tập, rồi vẫn là huấn luyện quân sự vào cái kỷ cương bắt buộc gì đó, rồi lại luyện tập nặng nhọc chỉ để có thể tăng cường thực lực.
Thực sự chỉ vài ba tiểu xảo huấn luyện nặng nhọc, còn lại đa số là dành thời gian ghi nhớ kỷ cương, trở thành một người lính chỉ biết xả thân vì nước.
Nhoáng cái, thời gian sáu tháng huấn luyện liền cứ thế mà trôi qua một cách nhàm chán.
Trong sáu tháng này, Vĩ Phàm cũng như đám người còn lại, thời gian chủ yếu là luyện tập và học hỏi binh pháp. Ngoài việc nhàm chán làm theo, hắn đã phần nào hiểu rõ hơn về nơi bản thân đang sống, mặc dù đã quen dần với lối sống nơi đây, nhưng thực lực vẫn chưa có dấu hiệu tiến bộ lên một tia dấu hiệu nào.
Đương nhiên hắn hiện tại là đang che giấu thực lực, nên việc luyện tập rất được hạn chế hết mức. Chưa kể nơi này lại là khu dành cho binh lính thuộc Luyện Thể kỳ, chỉ luyện tập theo kiến thức cảnh giới Luyện Thể, nên làm cho Vĩ Phàm không có nhiều cơ hội để tăng mạnh thực lực lên. Hơn nữa, vì không muốn gây ra nghi ngờ hay bị xem là kẻ kém cỏi, hắn chỉ thay đổi đi cái cảnh giới bên ngoài của mình sau sáu tháng thời gian, hiện tại chỉ đạt đến mức Luyện Thể tầng tám mà thôi.
Suốt chừng ấy thời gian chỉ thức giấc huấn luyện như nghĩa vụ, sau đó là thời gian lao đầu vào cơm nước, sai vặt.
Nhưng cũng trong sáu tháng thời gian này, nhóm người A Ngưu lại bất ngờ có được thành quả đáng kinh ngạc. Nhóm người vì được huấn luyện có tổ chức, môi trường và điều kiện thuận lợi, nên thực lực của nhóm người thoáng chốc được tăng lên nhanh chóng.
A Ngưu, Luyện Thể tầng tám.
A Huy, Luyện Thể tầng bảy.
A Xuân, Luyện Thể tầng bảy.
A Cửu, Luyện Thể tầng sáu.
Cuối cùng là A Ninh, hắn là người ít nói, ban đầu chỉ là Luyện Thể tầng bốn, nhưng sau khi nhập ngũ huấn luyện thì thực lực nhanh chóng đại tiến và đã đạt đến Luyện Thể tầng bảy lúc nào không hay.
Mà trong doanh trại khu tây ở thời điểm hiện tại, thấp nhất binh lính cũng đều đã đạt đến cảnh giới Luyện Thể tầng thứ năm.
Lúc này, 10km khoảng cách về phía nam, bên trong rừng già phía nam Hà Đông.
"Tốt quá, chúng ta lại bắt được thêm một con thỏ nữa rồi, xem ra hôm nay sẽ có canh thỏ để ăn đây! Hì hì..." Người vui mừng nói thành tiếng chính là A Xuân đang bận quân phục sắc đỏ, trên tay hắn hiện tại đồng thời nắm lấy tai hai con thỏ trắng.
Mà từ phía sau, một vì nam tử khác cũng đang từng bước tiến đến gần, khi nhìn thấy A Xuân đã bắt được mục tiêu thì gật đầu hài lòng, sau đó nhàn nhạt nói:
"A Xuân quả thật có cặp mắt rất là nhạy bén! Mà thôi, chúng ta qua xem nhóm A Ngưu kiếm được cái gì không..."
Nghe vị nam tử phía sau đi tới nói vậy, A Xuân liền cười rồi gật đầu đồng ý. Tất nhiên vị nam tử phía sau đồng dạng là một người lính như hắn, mà người này cũng chính là Vĩ Phàm.
Thời điểm hiện tại, Vĩ Phàm và A Xuân đang ở trong một khu rừng rậm, xung quanh chỉ toàn rừng cây, cơ hồ cả hai đang di chuyển xung quanh để săn bắt thú vật và tìm kiếm thức ăn.
Quay lại thời gian vài giờ trước, đại đội bên trong doanh trại khu tây trên đường ra ngoài để hành quân đường dài, tất cả đã di chuyển một quãng đường khá dài và đến cánh rừng này. Nhưng khi đến phía bìa rừng, nhóm người Vĩ Phàm và A Ngưu lại xui xẻo bị tên đội trưởng đại đội gọi đi, phân cho cái nhiệm vụ là phải tìm kiếm thức ăn về cho cả đại đội, còn cả đại đội thì bỏ mặc nhóm người bọn hắn và tiếp tục hành quân trở về.
Mặc dù biết rõ đây là cái cớ để bức ép nhóm người, nhưng tất thảy đều không có quyền lên tiếng mà chỉ còn nước làm theo. Đồng thời chỉ hy vọng trong thời gian trước giờ tối có thể kiếm đủ nguyên liệu mang về.
Trên đường đi tới, A Xuân đôi lúc lại thở dài phiền muộn, có lẽ trong lòng hắn cũng bất bình vì vấn đề hôm nay.
Mà Vĩ Phàm một bên trông thấy vậy, sắc mặt tựa cười như không cười, liền quay sang hỏi:
"Huynh sao vậy? Lại nhớ gia đình sao?"
"Huynh nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ cảm thấy bất công quá thôi!"
Sau câu nói thẳng thắn không hề che giấu từ A Xuân, Vĩ Phàm lần nữa nhẹ giọng:
"Là tên đội trưởng đại đội đó sao?"
Nghe vậy, A Xuân nhất thời gật đầu, bề ngoài hiện rõ một tia căm ghét, đáp lời:
"Một đại đội hơn vạn người nhiều, sao cứ hết lần này đến lần khác đều là chúng ta? Tại sao đều phải làm những công việc sai vặt? Lý do cũng là vì chúng ta thuộc tầng lớp thấp kém thôi sao?"
"Hài! Chúng ta đành phải chấp nhận thôi. Không cường đại bằng người, thân thế thấp hèn, đương nhiên sẽ bị người khác ức h·iếp. Nếu không muốn bị ức h·iếp, có lẽ chỉ còn cách là cường đại đi lên mà thôi." Vĩ Phàm nghe xong những lời oán trách từ A Xuân, trong lòng đồng dạng dâng lên một xúc cảm phức tạp, tiếp theo thở dài một tiếng rồi nói.
Kỳ thật, Vĩ Phàm chỉ mới lạc đến nơi này chưa tròn một năm, nhưng hắn đã hiểu rõ vấn đề hơn ai hết. Ở nơi nào cũng vậy, con người chỉ xem trọng những thứ đáng giá, lại khinh thường những thứ thấp kém. Dù là thế giới phàm nhân quý trọng tiền tài, hay là thế giới tu tiên, xem thực lực và thân phận vi tôn. Ai ai cũng đều cưỡng cầu d·ụ·c vọng của bản thân và xem những thứ chướng mắt là vật cản đường.
Mà nhóm người Vĩ Phàm cũng vậy, đều có chung thân phận là bần nông tầm thường, nên mặc dù thực lực có nhanh đại tiến thì bọn hắn vẫn bị người trong doanh trại xem nhẹ và ức h·iếp mà thôi. Nếu bọn hắn muốn người khác coi trọng, tất yếu phải là một cường giả cường đại mới may ra.
"Ta... chắc chắn phải cường đại!"
Vĩ Phàm siết chặt nắm đấm, căm hận tự nghĩ. Ngay sau hắn quay sang nhìn A Xuân rồi lần nữa nhẹ giọng:
"Huynh cũng đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ cần cố gắng tăng thực lực lên, đến mức đủ cường, lúc đó sẽ không còn một ai có thể ức h·iếp chính mình nữa."
"Ừm! Ta cũng chỉ hy vọng sau này, có thể được như là Phạm Ngũ Lão đại tướng quân, một đường cường đại đi lên." A Xuân nghe xong liền mở miệng, nhất thời hâm mộ nói.
Đồng thời sau khi cùng nhau trên đường nói chuyện để bớt nhàm chán, bất chợt từ phía bên kia khu rừng lại vang đến những t·iếng n·ổ đùng đoàng, dường như là có người đang chiến đấu ở bên kia cánh rừng.
Mà Vĩ Phàm và A Xuân đang di chuyển bên này cũng nghe rõ, không hề hẹn trước mà lập tức quay sang nhìn nhau. Cơ hồ cả hai chỉ nhìn thì đã có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương, tiếp đó Vĩ Phàm phút chốc gật đầu, gương mặt có chút lo lắng liền nói:
"Phía trước hình như có biến."
Theo sau A Xuân cũng gật đầu, không chút do dự lên tiếng:
"Ừm! Có thể nhóm A Ngưu đang ở phía trước, chúng ta nhanh chân lên xem thử!"
"Được!"
Vĩ Phàm không nói hai lời, tức khắc tăng nhanh tốc độ, rồi cùng A Xuân tiến đến khu vực phát ra tiếng động.
Ngay khi vừa đến nơi, trước mắt Vĩ Phàm và A Xuân nhất thời hiện ra là hình ảnh đang giao chiến của nhóm người A Ngưu, bọn họ đang cùng nhau hợp lực chống lại một con thú tương tự như là sư tử.
Con thú hình sư sở hữu một thân thể khủng bố, kích thước gấp hơn mười lần so với sư tử bình thường, toàn thân bao bọc bởi một lớp vảy như rắn và phát ra ánh kim chiếu sáng, đôi mắt xích hồng, trên đỉnh đầu còn mọc ra một cặp sừng tương tự như của loài tê giác.
"Là... chính là Kim Giác Sư!" A Xuân lúc này một bên há miệng hốc mồm vì kinh sợ, đồng thời chỉ thẳng tay vào con thú hình sư mà lớn tiếng.
Tất nhiên sau khi nghe thấy điều này, Vĩ Phàm không chần chờ mà lập tức quay sang hỏi:
"Kim Giác Sư? Con vật này sao?"
"Ừm! Theo ta được biết, Kim Giác Sư là loài linh thú hung bạo và chỉ sinh sống trong rừng sâu, nhưng có lực sát thương khủng bố, cũng như có làn da cứng cáp, và đặc biệt là bọn chúng đều rất mạnh. Chưa kể, những con trưởng thành còn có cảnh giới… có thể đạt đến Tái Thể trung kỳ phía trên nữa. Tuy nó là loài linh thú có thể lấy thịt, nhưng vì quá hung bạo, nên chỉ có những võ giả đã đạt tới cảnh giới Tái Thể hậu kỳ mới dám g·iết..."
"Gừ… gào…"
Lời nói của A Xuân còn chưa nói xong thì đã bị một tiếng gầm lớn của Kim Giác Sư cắt ngang.
Lúc này, sau tiếng gầm chứa đầy mãnh khí áp bức, Vĩ Phàm cùng A Xuân nhất thời trừng mắt hoảng sợ nhìn, đồng thời Vĩ Phàm cũng liền âm trầm nói:
"Vậy, con này là Kim Giác Sư đã trưởng thành!"
"-_-"
A Xuân nghe rõ Vĩ Phàm nói, đầu tiên là ngẩn người ngơ ngác, sau đó liền nhìn sang Vĩ Phàm muốn hỏi xem có thể chạy thoát.
Về phần Vĩ Phàm, nhìn thấy đồng bạn đang khó khăn chống đỡ, hắn một bên cắn môi, tiếp theo không dám do dự mà liền nhanh chóng lao đến, bỏ mặc A Xuân đang suy nghĩ bàng hoàng ở phía sau.
Mà ngay tại thời điểm Kim Giác Sư sắp sửa vồ nát người A Ninh, Vĩ Phàm nhất thời từ xa xông đến, trên tay tích tụ một quả cầu nguyên lực và lập tức bắn thẳng vào mặt con linh thú.
Mặc dù không mảy may tổn thương, nhưng cũng đã khiến con linh thú ngừng lại công kích.
Đồng thời sau đòn vừa rồi, tuy A Ninh đã tránh được một mạng, nhưng Vĩ Phàm lại là người bị Kim Giác Sư để ý tới.
Tất nhiên, vì bị người ngoài q·uấy r·ối, nên Kim Giác Sư đồng dạng tỏ ra tức giận hơn bao giờ hết, nó nhất thời gác lại việc truy đuổi A Ninh mà chuyển hướng sang Vĩ Phàm, hung hăng lao tới với tốc độ cực nhanh.
"Mẹ ơi! Thấy mẹ rồi!" A Xuân cùng lúc chạy phía sau lưng của Vĩ Phàm trông thấy cảnh này, khuôn mặt tái xanh rồi hoảng hốt lên tiếng.
Tuy nhiên Vĩ Phàm tâm thần vẫn bình thản, nhanh chóng chạy về một bên.
Về phần Kim Giác Sư, trông thấy kẻ địch đảo đường bỏ chạy thì sau một tiếng gầm gừ cũng lập tức đuổi theo.
"A Xuân, mau đến xem mọi người đã ổn..." Vĩ Phàm vừa chạy đi cũng không quên lớn tiếng quát, thúc d·ụ·c A Xuân nhanh chóng đến xem nhóm người A Ngưu, còn hắn vẫn một đường dẫn dụ Kim Giác Sư ra xa.
Đồng thời lúc này, nhóm A Ngưu bởi vì một mình chống đỡ, thực lực không thể địch nổi, khiến cho A Huy b·ị t·hương ở chân và không thể di chuyển. A Cửu, A Ninh và A Ngưu nhẹ hơn, chỉ xây xước một vài nơi trên người.
Mà đám người hiện tại cao nhất chỉ đạt đến Luyện Thể tầng thứ tám, cơ hồ nếu Vĩ Phàm không đến kịp thời để khiến nó sao nhãng, thì có lẽ tất cả đã bị xơi tái từ lâu.
Một lúc lâu sau, nhóm người nhanh chóng dìu A Huy đứng lên, rồi di chuyển đến một nơi an toàn gần dưới gốc cây cổ thụ.
Tiếp đó A Xuân lo lắng chạy đến, chưa hỏi han nhóm người đã lên tiếng thông tri.
"Hiện tại A Chu đang một mình làm mồi nhử, mọi người có sáng kiến gì không? Nếu không nhanh chân, huynh ấy có thể… sẽ c·hết chắc!"
"Tuy Kim Giác Sư hiện tại có mạnh, nhưng không thể kinh sợ mà bỏ mặc huynh đệ lại phía sau được." A Ngưu một bên lo lắng, nhất thời gật đầu nói.
Ngay sau hắn quay sang nhìn mọi người, trông thấy nhóm người ai ai cũng cùng một ý nghĩ như vậy thì lần nữa nói:
"A Cửu, cậu ở đây coi trọng A Huy, còn ta và A Xuân, A Ninh, cảnh giới đủ cao, nên cùng một đường đến giúp A Chu..."
"Nhưng ta cũng muốn đi..."
Sau câu nói này của A Cửu, A Ngưu lập tức cự tuyệt.
"Huynh tạm thời ở lại nơi đây đi. Nếu có chuyện bất trắc, nhờ huynh đưa A Huy về lại doanh trại báo tin."
"Nhưng..." Vừa thốt ra một chữ từ miệng, đồng thời nhận thấy nhóm người A Ngưu kiên quyết ngăn cản, A Cửu nhất thời không lên tiếng nữa mà chỉ đành lòng gật đầu chấp nhận.
A Cửu cũng một phần hiểu rõ, trong nhóm người bọn hắn thì bản thân là người có cảnh giới thấp nhất. Mà Kim Giác Sư lại khủng bố và rất mạnh, nên nếu hắn cùng đi, điều này chỉ khiến cho nhóm người càng thêm vướng tay vướng chân hơn mà thôi. Chưa kể nếu hắn cùng đi, một chuyện tất yếu sẽ xảy đến là… người phải bỏ mạng đầu tiên chắc chắn là hắn.
A Ngưu nhóm người không để hắn đi, tất nhiên là vì nguyên do này mà thôi.
Nhóm người lúc này nhìn nhau một lúc, tiếp theo liền gật đầu kiên định, lập tức nhanh chân tiến đến để một phần giúp sức cho Vĩ Phàm.
Cùng lúc đó bên phía Vĩ Phàm, hắn vẫn đang di chuyển một cách thanh thoát để tránh né sự truy đuổi của Kim Giác Sư. Cơ hồ hắn không dám ngừng nghỉ và bắt đầu dẫn dụ linh thú này ra xa nhóm người.
"Hừ! Chỉ là một con linh thú Tái Thể trung kỳ, tưởng Vĩ Phàm ta sợ?"
Mặc dù cảnh giới hiện tại của Vĩ Phàm chỉ là Tái Thể sơ kỳ, nhưng hắn đồng dạng tin tưởng vào thực lực bản thân, tự tin là có thể một mình diệt sát con linh thú này, chỉ cần hắn khai mở ra Lôi Thể mà thôi.
Đương nhiên, Vĩ Phàm hiện tại thực lực đích xác là có, tuy chỉ mang cảnh giới là Tái Thể sơ kỳ, nhưng hắn thực lực lại có thể đem ra so sánh với những võ giả Tái Thể trung kỳ. Quả thật về thực lực ẩn chứa, bản thân Vĩ Phàm cũng không thua kém bao nhiêu.
Suy nghĩ trong đầu vừa chớp động, Vĩ Phàm nhanh chóng dụ hoặc Kim Giác Sư ra xa, dự định sẽ một mình ra tay tru sát.
Nhưng ngay khi hắn ngừng di chuyển và chuẩn bị ra tay, thì từ phía sau, ba người A Ngưu liền bất ngờ chạy đến p·há h·oại.
"A Chu huynh không sao chứ?" A Xuân một bên lên tiếng, trong ánh mắt và lời nói thể hiện rõ là đang lo lắng cho Vĩ Phàm.
Đồng thời A Ngưu cũng là như vậy, lập tức lên tiếng:
"Huynh yên tâm đi, chúng ta là huynh đệ đồng cam cộng khổ, chắc chắn sẽ không bỏ rơi huynh một mình tại đây."
Cùng lúc A Ninh một bên chỉ nhìn, gật đầu một cái kiên định.
Mà bên phía Vĩ Phàm, nhìn thấy nhóm người có ý tốt đến giúp mình, hắn không những không vui mừng mà còn tỏ ra ngơ ngác nhìn, trong đầu nhất thời chỉ biết than khổ.
"Con lạy mấy bố! Mấy bố đến nơi nguy hiểm này làm gì? Một mình con cũng đủ sức để hạ gục nó rồi... trời ơi!"