Chương 68: Vu khống
Tên lính gác cổng vừa trầm trồ vừa kinh ngạc, tiến đến gần nhìn, lại quay sang đám người như là không thể tin.
Phải biết, Kim Giác Sư trưởng thành là loại linh thú hung bạo như thế nào, cảnh giới tương đương với Tái Thể trung kỳ, cơ hồ là đến võ giả Tái Thể hậu kỳ cảnh giới cũng khó khăn mới có thể diệt sát nó. Mà lạ ở chỗ, nhóm người Vĩ Phàm hiện tại liền chủ yếu là Luyện Thể kỳ, nói bọn họ hợp lực hạ thủ, quả thật nói như thế nào cũng rất khó để tin tưởng.
"Vị huynh đài, chúng ta mang nó vào được chưa? Còn phải chuẩn bị món Kim Giác Sư thịt nướng nữa. Thật sự không có thời gian!" Trong lúc tên lính gác chớp chớp đôi mắt nghi hoặc, A Xuân ngẩng cao đầu tỏ ra là người bận rộn, đồng thời tiến đến khoác vai tên lính gác rồi nói.
Đương nhiên tên lính nghe vậy thì gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, lập tức mở lớn cửa gỗ cho nhóm người đi qua.
Mà ngay khi thấy cửa đã được mở, nhóm người Vĩ Phàm chỉ mỉm cười nhìn nhau, không dám chậm trễ và bắt đầu kéo xe gỗ vào trong.
Tiếp theo vào đến bên trong doanh trại khu tây, dường như ai ai cũng há hốc mồm mà nhìn chăm chú vào nhóm người Vĩ Phàm kéo xe. Bọn họ nhìn nhóm người thấp kém đang kéo phía sau là xác c·hết của linh thú Kim Giác Sư với những tâm tư khác biệt. Người thì hiếu kỳ ngưỡng mộ nhìn, kẻ lại nhếch mép và tỏ vẻ không quan tâm đến.
Dù sao chỉ là một lũ bần nông, có lẽ nhóm người trên đường gặp may mắn và nhặt được một cái xác c·hết để mang về ra oai mà thôi!
Tất nhiên nhóm người Vĩ Phàm cũng không mấy trịnh trọng để đem lòng suy nghĩ về những hạng người này. Nói đúng ra là bọn họ đã quá quen với ánh mắt khinh thường này rồi, nên hiện tại không có mấy hứng thú để đem tâm tư đám người đi ra suy diễn.
"A Huy, để ta đưa huynh đi lấy thuốc." Vừa mới đặt chân đến doanh trại khu tây, A Cửu nhất thời tiến đến dìu lấy A Huy, cơ hồ hắn muốn mau chóng bôi thuốc để điều trị v·ết t·hương cho A Huy; vì lo sợ chậm trễ sẽ sinh ra dị tật sau này.
Còn về phần A Huy, hắn không ngần ngại mà lập tức gật đầu rồi rời khỏi xe kéo. Sau đó sải từng bước khập khiễng, cùng với A Cửu đi vào bên trong lều trước để trị thương.
Đồng thời nhóm người Vĩ Phàm lại nhanh chóng kéo xe và đi thẳng vào phía sau nhà bếp, gấp rút chuẩn bị thức ăn như mọi khi cho cả đại đội.
Trại chỉ huy khu tây, bên trong doanh trại Hà Đông.
"Đại đội trưởng, chuyện có ý tứ, chuyện có ý tứ..."
Nhất thời từ phía bên ngoài, một tên lính có khuôn mặt chữ điền, mang cảnh giới Luyện Thể tầng chín; đang hối hả lớn tiếng rồi chạy vào bên trong trại chỉ huy.
Cùng lúc bên trong, phía trên ghế tựa trải vải mịn đang ngồi dựa lưng là một vị nam tử có dung mạo đoan chính, đồng dạng sở hữu một vết sẹo hình chữ thập ở phía dưới cằm, và mặc trên thân khải giáp sáng bóng ánh lên sắc bạc. Hắn ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi phía trên ghế, toàn thân thản nhiên tỏa ra cái khí tức của Tái Thể hậu kỳ.
Đồng thời sau khi nghe thấy thanh âm và tên lính có khuôn mặt chữ điền cũng đã chạy vào tới, vị nam tử trên ghế lúc này lông mày hơi nâng, không nhanh không chậm mà mở miệng khẽ hỏi:
"Chuyện gì mà ý tứ với không ý tứ?"
"Bẩm đại đội trưởng, chính là nhóm người A Ngưu." Vừa mới chạy vào thì tên lính canh đã ôm quyền thi lễ, cùng lúc không dám chậm trễ mà rõ ràng nói ngay.
"Thế nào? Bọn hắn vẫn chưa quay về sao?"
Sau câu hỏi của vị đại đội trưởng, tên lính mặt chữ điền chỉ lắc đầu và nói rõ là "không phải".
Tuy nhiên tên đại đội trưởng lại tỏ ra khó chịu với câu trả lời này, sau đó nhất thời mở ra hai mắt rồi nhìn tên lính mà gằn giọng:
"Vậy còn không mau nói, ấp a ấp úng làm cái gì?"
Nghe vậy, tên lính lập tức ôm quyền khom người rồi chậm rãi nói:
"Theo lời của đội trưởng, ta đã bắt bọn chúng nán lại rừng để tìm kiếm thức ăn, chính là muốn kiếm cớ để phạt bọn họ vì phạm vào quân luật rời đi đại đội. Nhưng bọn họ đã quay về kịp thời, hơn nữa còn mang theo là xác c·hết của một con Kim Giác Sư về tới."
Mà với từng câu từng chữ nghe rõ như vậy, tên đại đội trưởng nhất thời đưa ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn, tiếp đó hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi không biết ta là người như thế nào hay sao? Còn dám ở đây mà trêu đùa ta?"
Nói rồi hắn ngay lập tức từ trên ghế xông đến, tức khắc dùng bàn tay cứng cáp bóp chặt lấy cổ của tên lính.
Và vì bị bóp chặt như vậy, tên lính khuôn mặt tái xanh kinh hoảng rồi cố gắng giải thích, nhưng quả thật chỉ có thể ú ớ không thành tiếng mấy chữ vô nghĩa.
Cùng lúc đó, một người nam tử khác lại từ bên ngoài cũng vội vàng bước vào; gương mặt người này y hệt như là tên đại đội trưởng vậy, nhưng nếu là khác thì hắn chỉ không có vết sẹo ở trên cằm mà thôi.
Người này chậm rãi tiến đến, nhất thời tỏ ra vài phần tiếu dung nói:
"Anh Kim Dư, thật sự tên này không hề lừa gạt. Bọn hắn thực sự mang về một con Kim Giác Sư trưởng thành, còn là đ·ã c·hết!"
Nghe thấy vậy, đại đội trưởng được gọi là Kim Dư liền thả ra tên lính trên tay, tức giận nói:
"Vậy mọi chuyện là như thế nào? Kim Thừa, nói cho anh đây nghe rõ."
Sau nhất cái gật đầu, vị nam tử gọi Kim Thừa liền mở miệng nói ngay:
"Bọn hắn có nói rằng, trong lúc tìm kiếm thức ăn theo lời đội trưởng thì đã giao chiến với một con Kim Giác Sư trưởng thành. Quả thật diệt sát, chưa kể còn mang về để làm thịt nướng, chiêu đãi toàn bộ huynh đệ của doanh trại khu tây nữa."
"Hừ! Một lũ bần nông như chúng nó, thực sự không lừa gạt sao?" Tên đội trưởng Kim Dư nghe xong bất giác hừ lạnh, đồng thời khoát tay nói.
Nói qua một chút về Kim Dư và Kim Thừa, bọn họ quả thật chính là anh em ruột thịt với nhau, cùng được sinh ra trong một gia đình khá giả có truyền thống ba đời là lính trong quân ngũ. Và không biết vì lý do gì, mà hai người này thật sự căm ghét tầng lớp thấp kém như là bần nông hay nô lệ, nếu trong quân ngũ có tầng lớp như vậy nhập ngũ thì bọn hắn sẽ tìm mọi cách để gây khó dễ, tìm cách hãm hại. Đó cũng là nguyên do vì sao bọn họ luôn kiếm cớ bức ép, đồng dạng thường xuyên gây khó dễ cho nhóm người Vĩ Phàm.
Quả thật bọn hắn chỉ muốn tìm cách để mau chóng tống khứ nhóm người Vĩ Phàm ra khỏi doanh trại này mà thôi.
Mà cùng với suy nghĩ căm ghét đó ở trong đầu, Kim Dư lần nữa hừ lạnh:
"Tự mình diệt sát sao! Để ta xem, các ngươi chịu được bao lâu."
Nói rồi hắn liền nhếch mép tiếu dung, liếc mắt qua Kim Thừa rồi nhẹ nói:
"Kim Thừa, chuẩn bị có kịch hay vào ngày mai…"
"Anh Kim Dư, anh thật sự sẽ làm?"
Tiếp sau câu hỏi ẩn ý từ Kim Thừa, Kim Dư gương mặt cũng có ý, nhất thời cười "hắc hắc" rồi gật đầu một cái.
Quay trở lại với nhóm người Vĩ Phàm, sau khi thoát khỏi nguy hiểm quay về thì mọi chuyện phía sau liền diễn ra tương đối suôn sẻ; bọn hắn cùng nhau làm những công việc vặt vẫn như thường ngày và đến khuya mới về tới lều trại của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Hài… thật là một ngày mệt mỏi! Mà không biết đến bao giờ... chúng ta mới thoát khỏi cảnh làm chân sai vặt cho đám người kia nữa." A Xuân vừa vào trong đã nằm thẳng lưng phía trên tấm chiếu rơm, nhất thời thở dài nói.
Mà ngay khi nghe vậy, A Ninh một bên đang còn sức thuốc liền buột miệng lên tiếng:
"Nếu huynh không muốn, vậy nhanh nhất là rời đi. Như vậy sẽ không còn ai bắt ép nữa."
"Không được! Ta còn lý tưởng phía trước nên không thể vì một chút lười biếng mà bỏ dỡ được."
Với câu trả lời nhất thời từ A Xuân, có lẽ nhóm người đã là quá quen đối với những lúc hắn than vãn như này, vì vậy nhóm người chỉ nhìn nhau mà cười.
Tiếp sau một khoảng không ai lên tiếng, A Xuân lúc này mới quay sang Vĩ Phàm, liền hỏi:
"A Chu, huynh nghĩ sao? Huynh cũng như ta đúng không?"
"Ta không suy nghĩ nhiều như vậy, miễn là không bức ép ta quá mức là được." Vĩ Phàm ngồi nghỉ trên chiếu rơm, khuôn mặt tựa cười như không cười, đáp.
"Mà chúng ta cũng nên nghỉ ngơi, ngày mai lại một đống việc đang chờ nữa đấy!"
Theo sau câu nói của A Ngưu, nhóm người gật đầu, kế đó nhanh chóng thổi tắt ngọn đèn dầu trong lều, rồi chọn một góc cho riêng mình và nhắm mắt nghỉ ngơi cho qua đi một ngày mệt mỏi.
Sáng hôm sau...
Nhóm người Vĩ Phàm đã dậy từ sớm, sau quá trình vận động buổi sáng tập trung thì nhóm người lại chui đầu xuống nhà bếp, đồng dạng vẫn như thường ngày là đi chuẩn bị bữa sáng cho cả cái doanh trại khu tây này.
A Ninh là người lo phần bếp lửa, A Ngưu lo phần chế biến món ăn, còn Vĩ Phàm và A Xuân lại cùng nhau giúp nhóm người rửa rau - thái rau như mọi khi.
"Hài! Sao giờ này A Cửu vẫn chưa về tới?"
Sau cái thở dài đến từ A Xuân, Vĩ Phàm một bên rửa rau cũng là lên tiếng:
"Huynh ấy dìu A Huy đi thay thuốc ở chân rồi, có vẻ v·ết t·hương khá nặng. Mà sao, huynh muốn tìm A Cửu làm cái gì?"
Tiếp đó A Xuân gật gật đầu, lập tức nói ngay:
"Ta có nhờ huynh ấy đi lấy thêm ít muối..."
"Muối sao? Sao không nói sớm, ở đây ta còn một ít này, huynh cứ tự nhiên mà dùng."
Nhất thời nói ra một lời, A Ngưu theo sau liền ném một hũ muối nhỏ đến cho A Xuân.
Mà cũng tại thời điểm này, A Cửu đúng như lời Vĩ Phàm đang trên đường dìu lấy A Huy đi lấy thuốc, mục đích là để băng bó cho cái chân vẫn còn đang b·ị t·hương nặng.
Nhưng khi cả hai cùng nhau trở về căn lều lại bị một nhóm lính từ lâu đến trước bịt miệng, và bức ép mang đi. Cả hai được mang đến thao trường của doanh trại khu tây, sau đó liền bị nhóm người mạnh tay bắt ép phải quỳ gối.
Lúc này, A Huy tuy không biết việc gì nhưng vẫn tức giận quát lớn:
"Các người có biết chính mình đang làm cái gì không?"
Tuy nhiên sau câu hỏi này, tên lính một bên liền tiến đến rồi nhất thời tát thẳng vào mặt hắn. Theo sau là một tiếng "bốp" thật lớn, in cả một dấu tay đỏ chót phía trên mặt A Huy.
"Các ngươi..."
Nhìn rõ A Huy vẫn là trừng mắt nhìn, tên lính ra hiệu cho nhóm người giữ chặt A Huy, lần nữa liên tiếp tung những cú tát thật mạnh vào mặt hắn.
Đồng dạng A Cửu cũng bị nhóm người giữ chặt, không thể ngăn cản, chỉ biết ngước mắt hỏi:
"Chúng ta không làm gì sai, sao lại bắt ép chúng ta đến đây? Chúng ta sẽ báo việc này với đại đội trưởng..."
"Không cần báo, chính ta là người bắt bọn họ phải mang các ngươi đến đây."
Nhất thời phía sau câu trả lời, Kim Dư và Kim Thừa chậm rãi bước đến, đứng trước mặt nhóm người A Huy.
Thấy vậy, nhóm người khác đầu tiên là cúi chào, tiếp đó là dừng lại đ·ánh đ·ập A Huy.
Đương nhiên khi hai anh em này bước đến, A Cửu và A Huy cũng không xa lạ gì hai người này. Bọn hắn chính là đại đội trưởng và phó đội của đại đội khu tây này, đồng thời cũng chính là người đứng phía sau để bức ép nhóm người Vĩ Phàm. Nếu không có hai anh em này thì bọn họ đâu tới nỗi phải làm chân sai vặt như hôm nay.
Với những nhận thức xác định trong đầu, A Cửu lúc này nhất thời lên tiếng hỏi:
"Đại đội trưởng, thật sự có chuyện gì xảy ra? Sao lại vô cớ đánh người?"
"Vô cớ đánh người? Có sao? Mà ta có nghe người nói lại, là các ngươi mải mê bên ngoài… nên đã lừa gạt việc diệt sát được một con Kim Giác Sư trưởng thành."
Sau lời nói cùng với khuôn mặt chứa đầy ẩn ý tiếu dung từ Kim Dư, A Cửu lập tức hỏi ngay:
"Thật sự là vậy. Hơn nữa chuyện này cũng là do đại đội trưởng bắt chúng ta ở lại mà, không phải sao?"
"Ta bắt ép các ngươi? Lời nói lừa gạt, bây đâu, đánh..."
Kim Dư quát lớn một tiếng thì đám người đã nhanh chóng giữ chặt, tới tấp đánh người. Mà Kim Thừa một bên chỉ "hắc hắc" cười, đồng thời chỉ im lặng để chờ xem kịch hay.
"Mà những tên còn lại đâu?"
Cùng với câu hỏi đến từ Kim Dư, tên lính một bên liền chắp tay lên tiếng:
"Bẩm đại đội trưởng, vẫn còn đang chuẩn bị cơm ở bên dưới."
"Hừ, gọi người mang bọn hắn đến đây!"
Nhất đoạn, Kim Dư ra lệnh cho người đi bắt nhóm người Vĩ Phàm, một nhóm lính cũng từ đó nhận lệnh, vội vàng rời đi.
Quay trở về với nhóm người Vĩ Phàm, bọn họ vẫn đang chuẩn bị cơm dưới bếp thì từ đâu lại xuất hiện một nhóm lính đông đảo, không biết vì sao mà nhanh chóng tiến đến rồi bắt giữ nhóm người Vĩ Phàm.
"Các ngươi làm gì? Không thấy bọn ta đang làm cơm sao?"
Đồng thời sau câu hỏi có vài phần tức giận từ A Xuân, lúc này một tên lính vạm vỡ mới tiến đến và hất cằm lên tiếng:
"Hỏi nhiều làm gì, đại đội trưởng cho gọi các ngươi. Thôi không nhiều lời nữa, mau mang bọn hắn đi!"
Cơ hồ ngay sau nhóm người Vĩ Phàm đã ngờ ngợ đoán ra việc mờ ám, bọn họ nhất thời ra hiệu với nhau là không được manh động, tiếp đó thành thành thật thật thả lỏng người để đám lính áp giải đi.
Được một đoạn thì nhóm người Vĩ Phàm cũng bị đưa đến thao trường khu tây, bắt phải quỳ gối. Mà A Xuân một bên nhìn qua A Cửu, A Huy toàn thân hiện tại bầm tím và nằm trên nền đất, nhất thời kinh ngạc lên tiếng:
"A Cửu, A Huy... là kẻ nào đã đánh hai người ra nông nỗi này?"
Tuy nhiên vì đã b·ị đ·ánh quá nhiều, cả hai nôn ra rất nhiều máu từ miệng, hơi thở yếu ớt và không thể trả lời.
"Không cần hỏi, chính là ta..." Đích xác ngay tại thời điểm này, anh em Kim Dư và Kim Thừa liền lộ diện, bất ngờ lên tiếng giải đáp.
Mà nhóm người Vĩ Phàm sau khi nghe vậy liền đưa ánh mắt nhìn về phía tên đại đội trưởng Kim Dư, cơ hồ đang suy nghĩ phức tạp bên trong.
Nhưng chưa để nhóm người Vĩ Phàm tra hỏi, Kim Dư lúc này hừ lạnh nói:
"Các ngươi vẫn chưa biết tội của mình sao? Kim thừa, nói cho bọn hắn..."
Đồng thời nghe vậy, Kim Thừa một bên tiếu dung, chắp tay rồi chậm rãi nói:
"Nhóm người của A Ngưu, phạm vào quân luật, tự ý rời khỏi hàng ngũ vào ngày hôm qua. Hơn nữa còn lừa gạt, nói dối là đã diệt sát một con Kim Giác Sư chỉ để trốn tội."
Kim Thừa vừa là nói xong, Kim Dư một bên gật đầu, nhìn qua một lượt đám người đang xem xung quanh rồi chỉ thẳng tay vào nhóm người Vĩ Phàm, nói ngay:
"Các ngươi còn gì để chối? Lừa gạt dối trá có thể tha, nhưng dối trá để phạm quân luật, tội nghiêm trọng, không thể tha thứ. Xử theo quân luật, đánh!"
"Ngươi nói cái gì? Không phải là ngươi bắt bọn ta ở lại sao? Ngươi..." Bị vu khống vô căn cứ, A Xuân nhất thời tức giận nói.
Về phần Kim Dư, hắn không mấy quan tâm, chỉ hừ lạnh một tiếng:
"Hừ! Còn dám vu khống cho ta? Không thể tha thứ..."
Ngay sau đó, một đội nhanh chóng giữ chặt lấy từng người trong nhóm Vĩ Phàm, một nhóm khác lại bắt đầu dùng quyền và liên tiếp thật mạnh mà đánh.
Cơ hồ Vĩ Phàm nhóm người lúc này chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Bởi vì bọn hắn biết rằng, tên đại đội trưởng này thật sự chỉ muốn bức ép người, nên cho dù bọn họ có nói sự thật thì vẫn bị xem là dối trá, đồng dạng sẽ càng b·ị đ·ánh nhiều hơn mà thôi.
Mà chung quanh lúc này là những người lính khác đang xúm tới nhìn xem, xì xào và to nhỏ bàn luận. Có người bất bình bên trong thay cho nhóm người, còn có kẻ lại vui thầm khi nhìn thấy một đám bần nông không đáng tồn tại b·ị đ·ánh.
Được một lúc như vậy, Kim Dư một bên nhất thời lên tiếng:
"Còn hai tên kia, sao lại ngừng tay, tiếp tục dùng luật. Đánh!"
Kỳ thật, A Cửu và A Huy trước đó đã b·ị đ·ánh đến trọng thương rồi, nhưng hiện tại vẫn bị giữ lại và không thương xót mà tiếp tục bị dùng hình. Nên nếu hiện tại vẫn còn b·ị đ·ánh tiếp thì sợ rằng bọn họ sẽ không qua khỏi.
Cùng với suy nghĩ lo lắng này trong đầu, Vĩ Phàm lập tức quát lớn:
"Dừng tay! Nếu đánh tiếp, bọn họ thật sự sẽ c·hết..."
Nhưng Kim Dư vẫn dửng dưng như không và chỉ đáp lại Vĩ Phàm bằng một nụ cười tiếu dung.
Đồng thời nhìn rõ huynh đệ bị ra tay tàn độc như vậy, Vĩ Phàm không thể kiềm chế thêm, bất giác hắn gằn giọng:
"Là các ngươi bức ta. Đánh ta, ta có thể nhịn, nhưng dám đụng vào huynh đệ của ta… đừng hòng thoát!"
Nói rồi Vĩ Phàm không còn kiềm chế, nhất thời phóng thích nội lực, đánh văng đám người giữ chặt ra xa. Tuy nhiên hắn không chỉ dừng lại ở đó mà vẫn tiếp tục lao đến, rồi đánh hết thảy những tên lính dám bắt giữ huynh đệ của hắn.
Và tiếp sau một màn này, Kim Dư đầu tiên là ngây ngốc, kế đó liền khoát tay rồi ôm quyền quát lớn:
"To gan, một tên lính quèn như ngươi cũng dám vênh váo ở đây?"
Vừa dứt lời Kim Dư đã trực tiếp lao đến, bọc phát ra khí tức của Tái Thể hậu kỳ và thật mạnh một chưởng đánh vào giữa ngực Vĩ Phàm, khiến hắn trong lúc không đề phòng nhất thời bị trúng chiêu rồi bắn ngược về phía sau hơn 1 trượng (gần 5 mét).
"To gan! Trước mắt ta mà còn dám làm xằng làm bậy, không ra thể thống. Tất cả ngừng ngay cho ta!"