Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 69: Hoàng đế Đại Việt
Nhất thời nghe thấy thanh âm giận dữ phát ra từ phía sau, cơ hồ không riêng gì Dư Thừa huynh đệ mà đến cả đám người chung quanh cũng đều lập tức chắp tay thi lễ.
Mà Vĩ Phàm trước đó đã b·ị đ·ánh trúng một chưởng bất ngờ từ Kim Dư, hắn lúc này mới ôm ngực đứng lên, ngay sau đồng dạng chắp tay như đám người.
"Hừ... trong quân ngũ lại không ra cái thể thống gì!"
Nói đến đây, vị nam tử phía sau nhanh chóng quay người, kế đó chắp tay tạ tội trước một vị nam tử trung niên, tướng tá như một nho sinh và sở hữu thần sắc tiêu sái hiếm thấy. Mà tất nhiên, vị nam tử đang tạ tội này chính là đại tướng quân Phạm Ngũ Lão.
Nhưng chưa chờ Phạm Ngũ Lão nói xong, vị nam tử nho sinh đã đưa tay ngăn lại. Tiếp theo hắn sờ lên chòm râu tỉa gọn ở cằm, trong đôi mắt nhất thời ẩn hiện một vầng hào quang như là có thể nhìn thấu hết thảy, giọng nói hắn khàn khàn đặc trưng, liền mở miệng lên tiếng:
"Khoan hãy tạ lỗi với ta, giải quyết xong vấn đề của ngươi rồi hãy làm..."
Nghe người kia nói như vậy, Phạm Ngũ Lão vội vàng chắp tay, lập tức sải bước tiến đến thao trường bên trong. Đồng thời sau khi tiến đến phía chính diện của thao trường, hắn đầu tiên là đảo mắt nhìn qua một vòng chung quanh đám người như đang dò xét, kế đó mới trầm giọng hỏi:
"Người nào quản lý khu tây, đại đội trưởng là người nào đâu?"
"Bẩm, chính là tiểu nhân..." Vừa nghe xong câu hỏi thì Kim Dư đã nhanh chóng bước ra, chắp tay lên tiếng.
Về phần Phạm Ngũ Lão, ngay khi nhìn thấy Kim Dư bước ra, hắn chỉ liếc mắt nhìn sơ qua, tiếp đó mới rõ ràng hỏi:
"Nói, sự việc hôm nay là gì? Vì sao đánh người?"
Phạm Ngũ Lão, một người công minh liêm chính, ông không coi trọng một ai nhưng cũng không xem nhẹ người nào. Mọi điều luôn sẽ nghĩ về nhà vua và đất nước trước tiên, luôn công bằng, đồng thời luôn quý trọng người dân chính là đức tính trước nay của ông có được.
Lúc này được hỏi, Kim Dư lập tức dõng dạc:
"Bẩm đại tướng quân, sự thật tiểu nhân chỉ là đang răn đe đám người vì đã phạm quân luật..."
"Phạm quân luật?"
Sau cái nhíu mày từ Phạm Ngũ Lão, Kim Dư gật đầu rồi thản nhiên nói:
"Ngài có thể xem qua những tên ở đây. Nhóm người này chính là lính mới trong đợt chiêu mộ lần trước, nhưng bọn hắn lại dám xem nhẹ quân luật, tự ý rời đi doanh trại, còn là lừa gạt nói dối để trốn tội."
Kim Dư vừa nói đến đây, Kim Thừa nhất thời tiến đến chắp tay, theo sau là bắt đầu kể rõ tội trạng để châm thêm dầu vào lửa.
"Bẩm đại tướng quân, những người này chỉ là Luyện Thể yếu kém, nhưng to gan dám lừa gạt bên trong doanh trại, nói rằng bọn họ đã diệt sát một con Kim Giác Sư trưởng thành. Ngài tài trí hơn người thì chắc cũng rõ hơn ai hết. Kim Giác Sư tuy chỉ mang cảnh giới Tái Thể trung kỳ, nhưng tựa hồ vẫn có thể gây khó khăn cho võ giả cùng cấp, Tái Thể hậu kỳ muốn tự tay liệp sát cũng tương đối khó. Vì vậy mong đại tướng quân minh xét, nhóm người này quả thật đã nói dối, chỉ là tự ý rời đi đại đội vui chơi bên ngoài mà thôi."
Dư Thừa huynh đệ đồng dạng đều là kẻ xướng người họa, một hơi giảng thuật sự việc, bắt tội nhóm người.
Mà nhóm người Vĩ Phàm bên dưới nghe thấy, nhất thời ngây ngốc không dám lên tiếng.
Tuy trong lòng bọn hắn quả thật như muốn khí nổ, nhưng lại không dám tỏ ra thái độ gì. Thực sự chỉ biết nghiến răng, ôm quyền để cố kìm nén cơn tức giận xuống.
Đương nhiên chỉ vì nhóm người biết rằng, bọn họ chỉ là tầng lớp bần nông thấp kém, đồng dạng bị chính người bức ép và vu khống một cách trắng trợn, nên dù có nói ra thì điều đó quả thật vẫn rất khó để tin tưởng.
Nói ra là nhờ có trời xanh cứu giúp sao? Người nào dám tin đây là sự thật?
"Đó là tất cả. Mà ngài lúc nãy có thể đã nhìn qua, chúng tiểu nhân chỉ đang dùng hình theo quân luật, nhưng tên kia lại không coi ai ra gì... còn dám chống đối. Cẩn mông đại tướng quân minh xét cho." Kim Thừa nhất thời chỉ tay thẳng mặt Vĩ Phàm rồi nói.
Đồng thời sau khi nghe xong, Phạm Ngũ Lão cũng lập tức đưa mắt nhìn qua Vĩ Phàm.
Nhưng ngay tại thời điểm này, Vĩ Phàm một bên nhất thế đứng thẳng người, cơ hồ không còn kiềm chế hay e sợ nữa mà lập tức cười lớn một tiếng.
"Thật không thể tin được, các ngươi diễn kịch hay lắm!"
Nói xong một câu chứa đầy sự khinh bỉ, Vĩ Phàm đưa ánh mắt lóe lên tia giận dữ liếc nhìn Kim Dư, hừ lạnh một tiếng oán hận:
"Một đất nước xem nhẹ người dân... liệu tồn tại được bao lâu? Hừ! Một đất nước chỉ toàn những kẻ nịnh bợ, che mắt, ức h·iếp người dân... liệu được bao lâu, được bao lâu, hả?"
Quả thực hiện tại hắn rất tức giận, sự bất lực từ trong lòng nhất thời chuyển thành lửa hận. Bị người khác coi thường thì có thể chịu được, nhưng bị người khác cưỡng bức, vu khống, hắn thà c·hết một lần vinh quang còn hơn cứ mặc bị người chà đạp như này. Dù sao cũng đã đến bước đường cùng, nên hiện tại có gì khó chịu cứ nói hết ra trước cái đã.
Hắn không muốn trở thành một đạo vong ma oán hận.
"Ngươi... muốn c·hết!" Nghe vậy, Phạm Ngũ Lão lập tức nhìn thẳng vào Vĩ Phàm, trong mắt lóe lên một tia sát khí, dường như có ý muốn g·iết người. Dù chỉ là một người lính nhỏ nhưng việc dám xúc phạm đến đất nước mà hắn hằng trân quý, điều này là không thể nào tha thứ.
Sát ý vừa dâng cũng là lúc Phạm Ngũ Lão sải bước, nhất thời hắn bọc phát ra một luồng khí tức cực kì khủng bố, rồi thẳng hướng bức ép Vĩ Phàm mà đi.
Tất nhiên Vĩ Phàm hiện tại chỉ là một tên Luyện Thể tầng tám nhỏ nhoi, nên làm sao hắn có thể chống cự được sức nghiền ép khủng kh·iếp này. Hắn rất nhanh xuất hiện - hiện tượng không thể phản kháng. Cả thân thể của hắn hiện tại quả thật như sắp muốn nổ tung ra vậy.
Nhưng cũng ngay tại thời điểm này, một giọng nói khàn khàn và uy nghiêm đột nhiên vang lên sau lưng.
"Dừng tay!"
Cùng lúc nghe thấy thanh âm, Phạm Ngũ Lão lập tức thu liễm khí tức. Nhưng cũng bởi vì áp lực cực lớn từ trước đó, nên đã phần nào khiến Vĩ Phàm bị đẩy lui ra sau hai trượng khoảng cách. Hắn chật vật đứng lên, đồng thời không kiềm được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Mà từ xa vị nam tử trung niên nho sinh chậm rãi tiến đến. Theo sau hắn lần lượt là một nam tử trẻ tuổi và một nữ tử.
Nam tử trẻ tuổi bận một bộ y phục tối màu với họa tiết phía trên là một con kim long, khuôn mặt như một tác phẩm điêu khắc, điển trai nhưng vẫn hết sức tao nhã.
Còn nữ tử bên cạnh cũng không hề kém cạnh, gương mặt lộ rõ nét thanh thuần đáng yêu, ngoại hình xinh đẹp xấp xỉ đôi mươi, tóc dài đen nhánh bối lên, cùng với phía trên là một cái trâm cài hình đuôi công tựa như điểm nhấn, tô điểm thêm phần mặn mà cho nét đẹp động lòng người ấy.
Lúc này, vị nam tử nho sinh tiến đến gần Phạm Ngũ Lão, khi nhìn thấy điều này, Phạm Ngũ Lão cũng lập tức chắp tay và cúi thấp người. Tiếp sau hắn nhìn những người xung quanh và lớn tiếng hét lên:
"Bệ hạ đến... còn không mau quỳ gối!"
Nghe vậy, đám người đầu tiên là ngây người như không dám tin vào mắt mình, kế đó là toàn thân run rẩy rồi nhất thời quỳ rạp xuống mặt đất, đồng thanh hô lớn:
"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Cơ hồ thanh âm xung quanh vang vọng hết sức rõ ràng, không một ai dám hó hé hay trực tiếp nhìn vào vị nam tử nho sinh. Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng không ai trong đám người là không biết, hoặc là chưa từng nghe qua danh của người này.
Một vị vua của một nước, uy chấn vạn vạn người như vậy thì chỉ có những kẻ bị mờ mịt (nói thẳng ra là bị đần) mới là không biết.
Mà vị nam tử trung niên tướng mạo nho sinh này thực chất chính là hoàng đế của Đại Việt, được gọi là "Trần Khâm". Chính là người cường đại nhất của Đại Việt, một vị vua anh minh và tài trí, cảnh giới hiện tại đích xác đã chạm ngưỡng Huyễn Nguyên hậu kỳ từ lâu.
Đương nhiên, lần đầu được diện kiến vua của một nước, đám người chung quanh đều cả kinh mà không dám nhìn thẳng. Tuy nhiên mơ hồ phía dưới vẫn có một vài tên lính đang xì xào, to nhỏ với nhau.
"Thật sự là Trần Khâm bệ hạ, không ngờ hôm nay lại được diện kiến. Vậy thì hai người phía sau, chắc chắn là Trần Thuyên thái tử và Huyền Trân công chúa..."
"Tất cả, im lặng!"
Sau tiếng quát lớn để chấn chỉnh đám người, Phạm Ngũ Lão lập tức hướng về nam tử nho sinh rồi quỳ gối, chắp tay nói:
"Xin bệ hạ trách phạt, tại thần quản người không tốt nên mới xảy ra tình cảnh có kẻ dám cả gan lăng mạ đất nước. Thần..."
Nhưng vừa nghe đến đây, Trần Khâm hoàng đế nhất thời đưa tay ngăn lại, tiếp theo liền tiến đến phía Vĩ Phàm đang đứng và thẳng mặt nhìn hắn.
"Ngươi... thấy ta không hành lễ, chưa kể còn dám lớn tiếng nhục mạ Đại Việt. Thực sự không muốn sống nữa sao?"
Về phần Vĩ Phàm, tuy nhóm người A Ngưu đã ra hiệu cho hắn ngừng lại, nhưng cơ hồ hắn không hề quan tâm đến. Đồng dạng với ánh mắt của Trần Khâm hoàng đế đang nhìn mình, hắn cũng thẳng mắt không sợ hãi mà nhìn về phía vị hoàng đế.
"Những lời ta nói, tất cả đều là sự thật nên không việc gì phải sợ? Vả lại đường nào cũng c·hết, nhưng trước khi c·hết ta muốn nói cho hả giạ. Không thể để những tên kia dám nhục mạ và vu khống như vậy được. Hơn nữa về sau này, nếu còn nhớ thì người ta cũng sẽ kể lại rằng, lúc trước có một tên lính nhỏ nhoi dám đứng lên để nói ra cái sai của đất nước… của những kẻ thối tha này."
"Ngươi..."
Nghe đến đây Phạm Ngũ Lão đã nổi giận đùng đùng rồi đứng lên, lập tức chỉ thẳng tay vào mặt Vĩ Phàm.
Tuy nhiên Trần Khâm hoàng đế đã lần nữa ra hiệu ngăn cản, sau đó trầm giọng nói:
"Biết mình sẽ c·hết mà vẫn hiên ngang tiêu sái nói rõ. Tốt! Ta miễn cho ngươi không cần hành lễ. Nhưng trước đó ngươi có nói, là đất nước mà ta trị vì có kẻ dám cả gan dùng quyền để ức h·iếp người dân. Vậy, kẻ đó là ai?"
Trần Khâm hoàng đế vừa là nói xong, Vĩ Phàm không hề chần chờ mà chỉ thẳng vào huynh đệ Kim Dư và Kim Thừa.
"Chính là những tên đó. Bọn hắn dùng quyền bức ép chúng ta hết lần này đến lần khác, lại còn khó dễ, ép người quá đáng..."
Đồng thời ngay khi nghe rõ, Kim Dư và Kim Thừa lập tức quỳ rạp trên mặt đất, giọng nói uất ức, tiếp sau Kim Dư liền lên tiếng:
"Xin bệ hạ minh xét. Chúng thần thật sự không có. Chúng thần trước nay đều một lòng vì đất nước thì làm sao mà có thể làm ra những cớ sự đó."
Kim Thừa một bên nói thêm:
"Bẩm bệ hạ. Đám người này thật sự lừa gạt, dám dối trá, nói rằng chính tay diệt sát một con Kim Giác Sư trưởng thành. Nhưng làm sao có thể xảy ra chuyện đó được, một võ giả Tái Thể hậu kỳ cũng phải bỏ ra đại giới mới có thể làm đến, huống hồ chỉ là một nhóm Luyện Thể. Điều này quả thật rất khó để tin."
"Tội lừa gạt có thể xem nhẹ, nhưng lừa gạt để trốn quân luật, làm sao có thể tha thứ. Xin bệ hạ minh xét!" Kim Dư nức nở nói bồi.
Lúc này Vĩ Phàm, nhìn thấy hai huynh đệ cùng nhau diễn kịch như vậy, hắn như muốn khí nổ, cơ hồ rất muốn trực tiếp lao đến để một chiêu diệt sát.
Đồng thời nghe hết sự việc, Trần Khâm hoàng đế sờ cằm trầm tư một lúc, sau đó liền nhìn về phía Vĩ Phàm, lần nữa chậm rãi nói:
"Ngươi còn gì để nói. Các ngươi phạm quân luật, bình thường sẽ chỉ dùng hình, nhưng các ngươi dám xem nhẹ và lừa gạt dối trá… còn ra tay đánh người nữa..."
"Sao lại lừa gạt? Thật sự chỉ vì tên đại đội trưởng bức ép, bắt bọn ta phải rời khỏi hàng ngũ để tìm thức ăn. Chúng ta yếu kém nên mới không còn cách nào, sau đó gặp phải Kim Giác Sư, rơi vào tuyệt địa mới giữ được cái mạng nhỏ này. Tất thảy như vậy đều là lừa gạt thôi sao?" Vĩ Phàm kiên định, thẳng thừng nói rõ.
Mà vừa nghe đến đây, Trần Khâm hoàng đế tiếp tục sờ cằm tỏ vẻ đăm chiêu, kế tiếp mới đi đến nhóm người A Ngưu rồi nhìn sang phía huynh đệ Dư Thừa, nhẹ hỏi:
"Bọn hắn nói không lừa gạt, các ngươi không tin?"
"Bệ hạ minh xét... chuyện này là không thể nào!"
Sau câu trả lời chứa đầy sự uất ức từ Kim Dư, Trần Khâm hoàng đế nhất thời nhìn Vĩ Phàm, lần nữa thản nhiên hỏi:
"Bọn hắn cũng không tin các ngươi. Vậy các ngươi lấy gì để chứng minh?"
Nghe xong hầu như nhóm người A Ngưu lúc này chỉ biết cúi mặt xuống, không kẻ nào dám lên tiếng.
Bọn hắn hiện tại nói lớn là do trời độ sao? Như vậy sẽ càng khiến đám người thêm phần không tin tưởng.
Tuy nhiên Kim Dư lại không giống như nhóm người, sau khi nghe Trần Khâm nói vậy thì hắn mơ hồ vui mừng, vội vàng lên tiếng:
"Bệ hạ. Nếu bọn hắn nói không lừa gạt, lại còn vu khống cho chúng hạ thần, vậy sao không để chúng chứng minh..."
"Chứng minh? Cách nào chứng minh?"
Nhận thấy vị hoàng đế đã sinh lòng hiếu kỳ, Kim Dư lúc này nói:
"Bọn hắn thẳng thừng bảo rằng đã diệt sát một con Kim Giác Sư trưởng thành, cảnh giới vào khoảng Tái Thể trung kỳ. Vậy sao không để nhị đệ của hạ thần thay thế Kim Giác Sư… để bọn hắn chứng minh ạ."
"Hừm! Các ngươi thấy sao? Đây cũng là một ý hay." Trần Khâm hoàng đế trầm thấp khẽ nói.
Nghe vậy, nhóm người A Ngưu lập tức quay sang nhìn Vĩ Phàm, có ý ngăn cản. Bởi vì trong thâm tâm của họ biết rằng, dù có lợi dụng số đông đi chăng nữa, lấy một nhóm Luyện Thể để đối chọi với một Tái Thể trung kỳ, chuyện này là bất khả thi. Dù có phép màu đi chăng nữa, nó cũng không thể hai lần mà xuất hiện.
Nhưng Vĩ Phàm cơ hồ lại dửng dưng như không, hắn siết chặt nắm đấm, sải bước, cùng lúc bọc phát ra khí tức của Luyện Thể tầng thứ chín, nhất thời nhìn hướng Kim Thừa nói:
"Chứng minh thì chứng minh. Nhưng để cho công bằng, huynh đệ của ta không cần phải vào, chỉ mình ta... đã đủ!"