Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 70: Tỷ thí với Kim Thừa
Đám người, ai ai cũng trợn mắt, há hốc mồm cả kinh với những gì mà Vĩ Phàm đã tự mình thốt ra.
Cơ hồ trong đầu nhóm người đều cùng chung một ý nghĩ, đó là "tên này là quá tự tin, hay là sợ đến điên rồi!?"
"A Chu huynh, ta biết huynh vì mọi người nên mới nói vậy, nhưng là không thể nào. Quả thật là không thể nào!" A Ngưu nhất thời bỏ qua e sợ nói. Trong lời nói của hắn cũng không hẳn là không tin tưởng vào Vĩ Phàm, mà hắn là đang rất lo lắng cho Vĩ Phàm xảy ra mệnh hệ gì.
Tuy hiện tại Vĩ Phàm mới đột phá nhất cấp và đạt đến cảnh giới Luyện Thể kỳ tầng thứ chín rồi, nhưng nếu đem ra so sánh với một Tái Thể trung kỳ thì e là vẫn còn thua thiệt rất nhiều.
Một trận đấu đối kháng tựa hồ cách nhau cả đại cảnh giới, người thua thiệt cũng đã quá rõ ràng.
"Ngươi… thật sự muốn một mình?" Trần Khâm hoàng đế ý vị thâm sâu, liền nhấn mạnh hỏi. Mà không riêng gì vị hoàng đế là người muốn hỏi câu này, cơ hồ đám người xung quanh đều cùng chung một câu hỏi. Bọn họ sợ bản thân nghe lầm, hoặc có khi Vĩ Phàm sợ quá rồi đần người ra cũng nên.
Tuy nhiên đối với câu hỏi này, Vĩ Phàm chỉ bình thản gật đầu, kế tiếp là thốt ra một câu chắc chắn.
"Nam nhi trai tráng, lời nói đã ra… sẽ không rút lại."
"Tốt! Vậy ta toại nguyện cho nhà ngươi."
Nói đoạn, Trần Khâm hoàng đế bập cười một tiếng, rồi tiến đến phía Phạm Ngũ Lão và ghé sát để nói nhỏ một điều gì đó.
Ngay sau, Phạm Ngũ Lão đại tướng quân lập tức đứng ra trước, nhìn chung quanh đám người một vòng và lớn tiếng:
"Được! Theo chỉ thị của bệ hạ, ta tuyên bố cuộc tỉ thí giữa A Chu và Kim Thừa sẽ được phép diễn ra. Kết quả của trận đấu sẽ quyết định sự sống còn của hai bên. Nếu Kim Thừa chiến thắng, nhóm người A Chu sẽ chịu tội bằng cái c·h·ế·t. Nhưng nếu bên A Chu thắng, từ đó sẽ chứng minh bọn hắn không lừa gạt, như vậy, người chịu tội sẽ là huynh đệ Kim Dư và Kim Thừa."
Vừa là dứt lời, đám đông chung quanh nhanh chóng di tản theo chỉ thị, rồi để lại một khoảng trống giữa thao trường làm nơi tỷ thí.
Đương nhiên Trần Khâm hoàng đế và nhóm người phía trên, lúc này bọn họ đã an bài một vị trí ở chính diện thao trường để tiện bề quan sát.
Đồng thời ở chính giữa thao trường hai bên, Kim Thừa và Vĩ Phàm từ lâu đã đứng đối diện nhau, dường như cả hai lúc này cùng mang bên trong là chiến ý sôi trào.
"Ngươi đã sẵn sàng, có cần thời gian đi chuẩn bị?" Kim Thừa nhất thời nheo mắt, khinh thường nói.
Về phần Vĩ Phàm, biết câu hỏi này là dành cho mình, hắn chỉ khịt mũi lắc đầu, rồi tiện tay đưa ra nắm đấm thay cho câu trả lời.
Mà nhìn thấy cảnh này, Kim Thừa lại là cười khẩy:
"Hừ, ban đầu ta cứ nghĩ ngươi chỉ là một kẻ ngốc, nhưng không ngờ ngươi liền là một kẻ điên!"
"Ai ngốc và ai điên còn chưa biết. Nhưng có điều, ta sẽ cho ngươi biết, khinh thường người sẽ phải trả giá như thế nào." Vĩ Phàm ngẩng cao đầu nói. Lòng hắn hiện tại không một gợn sóng, vì hắn tự tin là bản thân có thể dễ dàng chiến thắng, mặc dù sẽ hơi đau một chút.
Cùng lúc này từ phía bên ngoài, nữ tử thanh thuần bộ dạng nhất thời ghé sát vào tai vị nam tử khôi ngô kế bên, thanh âm vừa thanh nhã vừa đáng yêu, khẽ hỏi:
"Hoàng huynh, hoàng huynh... huynh nghĩ, tên kia có thể thắng?"
Nghe vậy, nam tử khôi ngô đầu tiên là sờ lên cằm nhọn, kế đó là cười nhẹ một tiếng.
"Huyền Trân muội, chuyện này cũng cần hỏi ta? Không phải đã quá rõ ràng rồi sao. Một tên chỉ mới Luyện Thể tầng chín lại đi đấu với một Tái Thể trung kỳ, cách biệt một cái cảnh giới như vậy… thắng được, quả thật chỉ là chuyện viển vông!"
"Quả nhiên là vậy! Nhưng có điều, vì sao phụ hoàng lại còn..."
"Cũng là để tiêu khiển mà thôi!" Chưa chờ Huyền Trân nói xong, Trần Thuyên thái tử đã lắc đầu nói.
Đương nhiên sau khi nữ tử nghe vậy, nhất thời chỉ gật đầu một cái, nhưng trong lòng lại mơ hồ sinh ra một cái cảm giác hiếu kỳ đối với người lính cấp thấp kia.
"Thật là không thể sao?"
Thời gian khoảng nửa canh giờ xấp xỉ trôi qua, lúc này nhất thời vang lên một giọng nói cứng rắn:
"Cuộc tỷ thí, chính thức bắt đầu..."
Đồng thời từ giữa thao trường tỷ thí nghe được hiệu lệnh, Vĩ Phàm lập tức vào thế.
Nhưng đối diện nhìn thấy cảnh này, Kim Thừa chỉ nhếch mép cười nhẹ một tiếng, sau đó sải bước đi ra.
Hắn vừa sải bước, một luồng khí tức bên trong nhất thời được bộc phát, hiện rõ uy áp của cảnh giới Tái Thể trung kỳ.
"Đừng nghĩ là ngươi yếu thì ta sẽ nương tay, ta chắc chắn sẽ dùng toàn lực mà đánh. Hừm, cố gắng cầm cự... và đừng c·h·ế·t quá sớm đấy!"
Nói xong một lời nhưng nhận thấy Vĩ Phàm không mấy quan tâm và đang một bước xông đến, Kim Thừa liền hừ lạnh một tiếng:
"Mù quáng xông vào, tính chịu c·h·ế·t sao?"
Tiếp theo Kim Thừa cũng tức khắc lao vào, đồng thời cả hai nhanh chóng va chạm vào nhau bằng một chưởng, cơ hồ là để thể nghiệm thực lực hai bên.
Tuy nhiên chỉ trôi qua khoảng nửa chén trà thời gian, Vĩ Phàm nhất thời nhận lực phản rồi bị đẩy lùi về phía sau một khoảng ngắn.
Mà bên phía Kim Thừa, hắn đương nhiên không có một chút dị động. Điều này cho thấy rõ thực lực hai bên là chênh lệch lớn đến nhường nào.
Quả thật cứng đối cứng là không thể, nhưng đồng dạng không thể nào để Vĩ Phàm lộ ra bản thân là Tái Thể sơ kỳ. Hắn phải nghĩ cách tiện bề đôi đường để ứng phó!
Vì để điệu thấp, Vĩ Phàm quyết định sẽ che dấu đi thực lực vốn có, đồng dạng là để không bị tai mắt xung quanh nhòm ngó trong quá trình hắn tìm đường sang Huyền Cực Tông. Bởi vậy, hắn hiện tại không thể thi triển những môn công pháp ra bên ngoài, chỉ cố gắng dùng sức mạnh đơn thuần để đánh một trận mà thôi.
Lúc này Vĩ Phàm vẫn đang chìm đắm trong từng dòng suy nghĩ, còn phía bên kia thì Kim Thừa đã bắt đầu khiêu khích hắn. Trong đôi mắt của Kim Thừa đồng dạng lóe lên một tia khinh thường, tựa hồ đang nhìn nhận Vĩ Phàm như là một loài sâu kiến.
"Ngươi nên là bỏ cuộc đi!"
"Hừ!"
Tất nhiên đáp lại lời khiêu khích của Kim Thừa là một tiếng hừ lạnh từ Vĩ Phàm. Tiếp sau hắn nghiến chặt răng, ngay lập tức lao vào rồi liên tiếp tung ra những quyền cước, đồng thời là những thế võ có sẵn trong môn công pháp đã cũ "Địa Nguyên Công".
Nhưng xem ra mọi thứ diễn ra không mấy hiệu quả. Đối với những đòn đánh gần như thế này, Kim Thừa nhờ những bước di chuyển linh hoạt đã có thể tránh né một cách dễ dàng.
Cơ hồ hắn chỉ nhàn nhã đứng một vị trí, rồi xê dịch về phía sau từng chút một để tránh những đòn công kích từ Vĩ Phàm.
Sau một hồi chơi đùa như vậy, Kim Thừa đột nhiên nhanh như chớp, kế tiếp thật mạnh một quyền và đánh vào vị trí đan điền của Vĩ Phàm.
Đương nhiên Vĩ Phàm không thể né tránh, nhất thời bị đánh văng về phía sau gần hai trượng.
Mà khi hắn bị đánh thì đám đông xung quanh cơ hồ đã biết trước kết quả, nên ngoài vài ba câu đánh giá đồng dạng bọn họ đều không việc gì để nói.
"Lại đến!" Nhìn thấy Vĩ Phàm sau một hồi chật vật đã ôm bụng đứng lên, Kim Thừa nhất thời ngoắc tay khiêu khích.
Đồng thời sau một tiếng hét, Vĩ Phàm cũng mù quáng mà lao vào và liên tục tung quyền, cước trong vô vọng. Tất nhiên với mỗi lần lao lên đều bị Kim Thừa né tránh và phản đòn, hơn nữa với mỗi đòn phản công của Kim Thừa thì Vĩ Phàm lại văng mỗi lúc một xa hơn.
Sự việc này tưởng như ngắn ngủi, nhưng nếu đếm kỹ lại, phỏng chừng Vĩ Phàm đã đứng dậy và bay đi rất nhiều lần, tổng cộng là khoảng mười lần hết thảy.
Cùng lúc đó, A Ngưu và cả nhóm nhìn thấy người huynh đệ chí cốt của mình bất lực nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, tuy trong lòng rất tức giận vì bản thân mỗi người quá yếu đuối, nhưng quả thật bọn hắn cũng không thể lấy gì để đứng ra giúp đỡ.
Lấy cái gì để giúp? Vừa không cường đại để hỗ trợ, vừa là e sợ không dám cử động.
Quả thật bọn hắn là những kẻ hèn nhát!
Thời gian dần trôi qua từng khắc nhưng trận đấu vẫn nghiêng về một phía. Điều này khiến cho không chỉ Trần Khâm hoàng đế mà kể cả nhóm người chung quanh, cơ hồ bọn họ đều cùng chung một thái độ đó là không thể xem tiếp, thực sự quá mức nhàm chán.
Mỗi lần Vĩ Phàm bay đi rồi đứng lên là một lần đám đông lại lắc đầu và thở dài.
"Ngươi vẫn còn muốn đấu tiếp? Nếu không bỏ cuộc, ta sẽ g·i·ế·t ngươi ngay tại đây." Kim Thừa tựa hồ cũng cảm thấy nhàm chán với cuộc tỷ thí này, sau một loạt chiêu thức mà vẫn thấy Vĩ Phàm bò dậy, hắn nhất thời tức giận rồi thẳng thừng lớn tiếng.
Nhưng đáp lại lời nói đó, Vĩ Phàm một lần nữa đã gắng gượng đứng lên. Lần này hắn nhất thời ngẩng cao đầu, ý vị tiếu dung rồi hướng về phía Kim Thừa, tỏ rõ là đang xem thường lời nói của hắn.
Cùng với toàn thân phủ đầy vết thương rớm máu, Vĩ Phàm hiện tại quả thật khiến cho người ta phải lạnh sống lưng, nếu như bọn họ nhìn vào cặp mắt đen ngòm của hắn lúc này.
Đương nhiên sau khi nhìn thấy cảnh này, Kim Thừa liền càng thêm căm phẫn, hắn lập tức gằn giọng:
"Ngươi đã muốn c·h·ế·t, vậy ta sẽ toại nguyện cho nhà ngươi!"
Nói xong một lời chứa đầy sự oán độc, Kim Thừa bắt đầu vận chuyển nguyên lực bên trong rồi bộc phát ra khí thế nghiền ép. Ngay sau hắn bắt đầu xông đến phía Vĩ Phàm, liên tiếp tung ra những cú đánh như trời giáng.
Mà Vĩ Phàm lúc này chỉ biết đứng một chỗ và lẫn trọn những đòn đánh đó, thân thể liên tiếp bị giáng những đòn nặng nề, thậm chí quần áo cũng bị xé rách lỗ chỗ.
Chưa dừng lại ở đó, Kim Thừa nhất thời hét lớn một tiếng, theo sau liền tích tụ một quyền bạo phát, rồi thật mạnh đánh vào giữa ngực Vĩ Phàm hòng lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.
Kế đó là một ngụm máu tươi phun ra từ miệng, Vĩ Phàm tức khắc bắn ngược ra sau rồi va vào một hàng binh khí. Đương nhiên uy lực là quá lớn, nên Vĩ Phàm tiếp tục theo quán tính và bay ngược thêm ba trượng nữa mới ngừng lại.
Lúc này hắn nằm bất động trên mặt đất, y phục đã rách nát để lộ ra vô số những vết thương nghiêm trọng, một số vết thương còn là đang rỉ máu. Quả thật nhìn như thế nào thì Vĩ Phàm chắc chắn đã mất mạng từ đòn vừa rồi.
"Đã c·h·ế·t, cuộc tỉ thí coi như xong!" Nhìn thấy Vĩ Phàm đã nằm bất động và khí tức cũng không còn, sau một khoảng hổn hển thở, Kim Thừa liền lớn tiếng hô.
Đồng dạng nhìn thấy điều này, đám người chung quanh nhất thời xì xào, to nhỏ với nhau. Bất quá chuyện này đã nằm trong kết quả đoán trước của đám người.
Mà cùng lúc nhóm người A Ngưu nhìn thấy huynh đệ của mình đã c·h·ế·t, bọn hắn hiện tại chỉ bất lực quỳ gối, không thể làm gì hơn ngoài việc là tại đây chờ c·h·ế·t.
Nhưng ngay tại thời điểm đám người đều nghĩ Vĩ Phàm đã c·h·ế·t, nhất thời ngón tay của hắn lại giật giật mấy cái, sau đó liên tiếp là những tiếng ho khan, rồi thân thể đồng dạng là lần nữa đứng lên.
"Không còn là người nữa sao? Như vậy còn sống được, thiên địa ơi!" Cơ hồ không biết rõ là người nào đã nói, nhưng chung quanh lúc này là những lời nói cảm khái cùng với sự cả kinh, quả thật đám người tại đây đều đang trợn tròn hai mắt và nhìn Vĩ Phàm không rời.
Bất quá thân thể của Vĩ Phàm hiện tại lại chi chít vết thương đang rỉ máu, toàn thân bầm dập và sưng tấy, nhìn chẳng khác với một con thây ma là bao. Hơn nữa theo những gì quan sát được, toàn thân Vĩ Phàm cũng nhất thời bùng lên một mùi nồng đậm của máu tươi, mơ hồ gợi lên một cảm giác e sợ.
Và sau một màn bất ngờ vừa rồi, Vĩ Phàm lúc này liền đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn thẳng vào Kim Thừa, đồng thời nhếch mép cười khẩy một cái.
"Ta đâu có dễ c·h·ế·t như vậy?"
"Ngươi..."
Nói đoạn thì Kim Thừa liền ngừng, có lẽ hắn không muốn phải nhiều lời nữa, chỉ cần một chiêu đánh bay đầu địch thủ là xong. Bởi vậy hắn nhất thời sải bước, kế tiếp là siết chặt hai tay, tích tụ nguyên lực kim sắc phía trên nắm đấm rồi từ từ tiến đến gần Vĩ Phàm.
Vừa đến gần, hắn ta lập tức ôm quyền rồi một lực đánh mạnh, hòng đánh nát đầu Vĩ Phàm. Nhưng bất ngờ thay, Vĩ Phàm đã tức khắc khom người vuông góc để né tránh, sau đó là ngước lên nhìn hắn rồi cười nhẹ với hàm răng đầy máu.
Điều này thực sự có điểm kỳ quái.
Tuy nhiên, chưa chờ cho Kim Thừa nổi nóng và tung thêm một quyền, thì lúc này Vĩ Phàm đã nhanh chóng vặn người rồi lập tức khóa chặt hai tay của hắn. Tốc độ nhanh đến mức mà Kim Thừa cũng không thể kịp thời phòng bị.
"Hừm! Một tay ngăn cản sao?" Từ phía bên ngoài nhìn ra thủ pháp, Trần Khâm hoàng đế nhất thời vuốt lấy chòm râu trên cằm, trầm thấp nói.
Đồng thời nghe vậy, Phạm Ngũ Lão một bên hoàng đế cũng liền chắp tay.
"Bệ hạ... ta có nên dừng trận đấu?"
"Cớ sự gì phải ngừng? Trận chiến hiện tại mới thực sự bắt đầu..."
Sau lời nói mơ hồ từ vị hoàng đế, Phạm Ngũ Lão tuy rằng không biết chân tướng đằng sau, nhưng tựa hồ là vẫn cho qua rồi tiếp tục quan sát.
Mà ở phía giữa sân lúc này, sau khi bị Vĩ Phàm dùng một tay khóa chặt và không thể tự giải, Kim Thừa đầu tiên là cả kinh, ngay sau là căm phẫn mà thốt ra một lời:
"Buông ra!"
Đương nhiên nghe vậy, Vĩ Phàm chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn, sau đó lập tức để lộ ra bên trong hốc mắt là hai con ngươi đỏ thẫm như máu, đồng thời nhếch mép tiếu dung:
"Dùng sức đi chứ, không phải là ngươi hơn ta?"
Mặc dù không nói, nhưng theo sau là cơn tức giận muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù đến từ Kim Thừa. Bất quá dù đã vận lực và còn thi triển một quyền khác, tuy nhiên, cơ hồ tất cả đều bị Vĩ Phàm đã trong phút chốc vô hiệu hóa.
Về phần Vĩ Phàm, hắn hiện tại trông rất khủng bố với toàn thân là mùi tanh của máu, chưa kể còn trừng lớn hai đôi mắt đỏ ngòm nhìn thẳng Kim Thừa, đồng thời chậm rãi tăng thêm lực, càng lúc càng khóa chặt hai tay.
"Răng rắc" một tiếng rạn nứt khẽ kêu, Kim Thừa nhất thời hét lớn vì đau đớn. Cơ hồ chỉ mới một cái khóa tay đã gần như bẻ đôi hai cánh tay của hắn.
"Nhị đệ, sao lại như thế?" Kim Dư bên ngoài nhìn diễn biến đột nhiên đảo ngược thì không khỏi thất kinh, mơ hồ không rõ là bên trong đã xảy ra vấn đề gì.
Nhị đệ hắn giả vờ chơi đùa, hay là đang bị tên lính kia dùng lực khống chế? Che dấu điều gì tà môn sao?
Đồng thời trong lúc này, Kim Thừa hai cánh tay càng ngày càng bị bóp chặt, hắn không tự chủ được mà quỳ xuống rồi phát ra những thanh âm rên rỉ. Vì lý do nào đó, cơ thể hắn hiện tại không thể phát huy được sức mạnh nào cả. Như thể bị áp chế vậy, một nguồn hấp xả lực mơ hồ ở bên trong đang chậm rãi hút hết khí huyết và lực lượng của hắn.
"Vĩ Phàm, ngươi lạm dụng như vậy sẽ bị người bên ngoài phát hiện đấy!" Người nhất thời lên tiếng chính là Thần Khải. Cũng vì trong không gian dây chuyền nhìn thấy Vĩ Phàm đã thi triển huyết hệ công pháp, nên hắn mới nhanh chóng từ bên trong truyền âm cảnh báo.
Tuy nhiên, đáp lại hắn chỉ là một cái lắc đầu từ Vĩ Phàm và một câu ngắn gọn là "sẽ không!".
Trên thực tế, ngay từ khi trận chiến bắt đầu, Vĩ Phàm đã tìm ra cách để có thể giành chiến thắng và vẫn không bị phát hiện. Tất nhiên hắn không thể phô trương mà sử dụng các loại công pháp cấp cao, vậy chỉ có một cách, chính là chấp nhận thương thế để làm vỏ bọc che mắt, sau đó là thi triển "Huyết Nộ" để tăng thực lực lên.
Kỳ thật, "Huyết Nộ" làm tăng mạnh thực lực bên trong nên sẽ rất khó để người ngoài có thể cảm nhận, người ngoài nhận ra đó là lúc người thi triển để lộ luồng khí huyết bộc phát ra bên ngoài. Cũng vì lý do này mà Vĩ Phàm mới chấp nhận cá cược; mặc cho Kim Thừa đánh đập rồi từ đó để toàn thân hắn phải nhận thương tổn, đồng dạng từ đó dùng chính thương tổn trên người để làm tấm khiên che mắt đi mùi khí huyết của bản thân đã bộc phát.
"Ngươi... tại sao lại?"
Cùng với câu hỏi chứa đầy sự kinh hãi và ngờ vực từ Kim Thừa, Vĩ Phàm chỉ chậm rãi nói:
"Ta đã có nói qua… là đừng nên xem nhẹ người..."
Nói xong một lời này, Vĩ Phàm liền buông tay Kim Thừa, tiếp theo hắn hét lớn một tiếng và nhanh chóng tích tụ một quyền toàn lực, rồi thẳng tay đánh mạnh vào mặt Kim Thừa.
Lực bộc phát chỉ là Luyện Thể tầng thứ chín, nên Kim Thừa tựa hồ chỉ bị đánh văng ra một khoảng ngắn. Nhưng với nhiêu đó cũng đã đủ để cho hắn bị thương tổn và nhanh chóng ngất lịm đi.
Đương nhiên, đám người xung quanh khi nhìn thấy cảnh tượng không thể tin này thì ai ai cũng đều trợn mắt, há hốc mồm cả kinh.
Quả thật làm sao có thể tin được. Một bên lúc đầu chỉ nhận công kích và bất lực trong tuyệt vọng, nhưng ngay sau lại bật dậy như là một người hoàn toàn khác. Chưa kể tiếp đó là dễ dàng bức ép, rồi từ đây trận đấu liền đảo chiều và nghiêng về một phía.
Dường như đám đông chung quanh đều có những suy nghĩ phức tạp, vẫn chưa dám tin là một tên cảnh giới thấp kém như Vĩ Phàm… lại có thể triển lộ uy lực ảo diệu để thắng ngược một Tái Thể trung kỳ hàng thật giá thật.
Nhưng đối với những điều này, Vĩ Phàm liền không mấy quan tâm đến nhóm người nghĩ gì. Lúc này hắn chỉ trưng ra đôi mắt mệt mỏi rồi nhìn về phía Trần Khâm hoàng đế, sau đó mới nhìn sang nhóm người A Ngưu và cười nhẹ một tiếng tỏ ý mọi chuyện đã ổn.
"A Chu huynh… thật sự chiến thắng. Kỳ tích… thật sự xuất hiện một lần nữa..." A Cửu nhất thời cảm kích bên trong, hiện tại vì quá bất ngờ nên quên luôn là toàn thân vẫn còn đang ê ẩm. Cơ hồ những người khác trong nhóm đều có cùng suy nghĩ này.
Tất nhiên kết quả hiện tại đã rõ, Trần Khâm hoàng đế liền chậm rãi đứng lên và đi ra trước.
Đồng thời sau một màn cung kính từ đám người, Trần Khâm hoàng đế cũng nghiêm nghị lên tiếng:
"Như đã ước định từ trước, A Chu đã thắng, điều này chứng tỏ lời nói của nhóm người là không lừa gạt. Người đâu, lập tức mang huynh đệ Kim Dư và Kim Thừa ra ngoài điều tra sự việc, chờ ngày chịu tội..."
Lời nói của vị hoàng đế vừa xong đã có một nhóm lính nhanh chóng tiến tới áp sát, tiếp đó là giữ chặt và chuẩn bị bắt giam Dư Thừa huynh đệ.
Nhưng vào ngay lúc này, Vĩ Phàm đã vội vàng tiến đến gần Trần Khâm hoàng đế, nhất thời quỳ gối và chắp tay, có ý khẩn cầu nói:
"Khẩn xin bệ hạ niệm tình và tha cho huynh đệ bọn họ một mạng."
Nghe vậy, Trần Khâm hoàng đế đầu tiên là kinh ngạc, kế đó là sinh lòng hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi có chắc với quyết định này?"
Đồng thời sau nhất cái gật đầu, Vĩ Phàm lại chân thành nói:
"Thần chỉ muốn làm rõ oan ức cho huynh đệ mà thôi, thật sự không có ý định tuyệt đường huynh đệ hai người. Mọi việc chỉ cần sáng tỏ, không cần trách phạt quá nặng..."
"Ha ha... có khí phách. Được! Ta sẽ xem xét..."
Nói xong một lời hài lòng, Trần Khâm hoàng đế liền quay người rời đi. Mà Phạm Ngũ Lão và nhóm người phía trên cũng đã nhanh chóng đi theo phía sau.
Mọi chuyện xem như đã dần lắng xuống thì lúc này một tên lính liền tiến đến phía Vĩ Phàm và thản nhiên nói:
"Các ngươi trước tiên quay về bên trong mà nghỉ ngơi. Phạm Ngũ Lão đại tướng có ý, ta sẽ trực tiếp thông tri cho các ngươi sau."
Tất nhiên Vĩ Phàm cũng hiểu đây là dụng ý của vị đại tướng quân nên hắn không việc gì phải đem lòng nghĩ ngợi. Mọi chuyện sau này liền để sau này tính.
"Cám ơn huynh đài. Vậy, ta và các huynh đệ xin mạn phép đi trước..."
Nói rồi hắn nhanh chóng cùng nhóm người A Ngưu hội họp. Cơ hồ vì đã quen thuộc từ lâu nên nhóm người không cần quá nhiều hỏi rõ, chỉ là vài lời hỏi thăm đơn thuần mà thôi.
Việc thoát khỏi nguy hiểm cũng đã quá đủ cho nhóm người rồi, có những bí mật mà bản thân không cần biết rõ quá nhiều. Có thể chỉ là kỳ tích, nhưng cũng có thể là bí mật riêng tư của Vĩ Phàm, bọn hắn tựa hồ vẫn là nên cho qua.
Mọi chuyện diễn ra một cách bất ngờ, nhưng hiện tại lại nhanh chóng kết thúc và lắng xuống. Quả thật không một ai nhắc lại chuyện này, có thể đây là chỉ thị từ phía trên.
***
Cùng lúc này ở phía bên kia, Trần Khâm hoàng đế đang bình thản sải bước, nhất thời gọi Phạm Ngũ Lão đến gần.
"Này ngươi, doanh trại của ngươi lại có vài người thú vị. Tên kia, thật giống với ngươi ngày xưa. Nhớ chiếu cố hắn. Mà ta sẽ hồi lại Nội Thành, ngươi cũng nhớ bảo trọng."
Đương nhiên nghe vậy thì Phạm Ngũ Lão chỉ im lặng rồi gật đầu tuân theo.
Nhưng chưa chờ Phạm Ngũ Lão nói thêm điều gì, vị nữ tử thanh thuần bộ dáng theo sau vị hoàng đế đã vội vàng đứng ra trước, nhất thời lên tiếng:
"Phụ hoàng, con xin phụ hoàng một chuyện được không?"
Đồng thời biết là không ổn, vị nam tử khôi ngô kế bên liền lên tiếng chặn họng:
"Huyền Trân, muội nghĩ cái gì vậy? Đừng lộn xộn..."
"Cứ để cho công chúa nói. Hoàng nhi, con muốn xin phụ hoàng điều gì sao?" Trần Khâm hoàng đế lập tức ra hiệu cho nam tử ngừng lại, đồng thời cất tiếng hỏi.
Mà về phần vị nữ tử Huyền Trân, ngay khi được Trần Khâm hoàng đế cho phép thì liền nói:
"Nhi thần chỉ xin phụ hoàng cho phép con ở lại nơi này, con muốn nán lại doanh trại này để tham quan ít lâu..."
"Hoàng muội..."