Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 71: Huyền Trân công chúa

Chương 71: Huyền Trân công chúa


Thời gian thấm thoát thoi đưa. Một tuần với không một biến động nào cứ thế trôi qua nhanh chóng.

Mà nhóm người Vĩ Phàm sau sự việc lần trước, cơ hồ tất thảy đều mang trên người là thương tích đầy mình. Nhẹ nhóm người là bầm dập chân tay, nặng nhóm người lại phía trên chiếu rơm mà nằm, không thể nhúc nhích.

Trong đó nhóm người A Ngưu, A Xuân và A Ninh, thương tích nhẹ nhất, đã là bình phục sau ba ngày thời gian và hiện cũng đã ra bên ngoài hoạt động nhiệm vụ như thường lệ. Còn nhóm A Cửu, A Huy và Vĩ Phàm bị nội thương nặng hơn, phải mất đúng một tuần thời gian mới thuyên giảm đi vài phần.

Đặc biệt là Vĩ Phàm, hắn là người nặng nhất trong số khi phải một mình ra sân tỷ thí và làm bao cát để người đánh, cho nên v·ết t·hương bên ngoài lẫn bên trong đều nặng như nhau. Bất quá mấy lần đại phu đến khám, cứ ngỡ là Vĩ Phàm đã không qua khỏi nhưng nào ngờ hắn lại qua khỏi một cách thần kỳ.

Một người mọi nơi đều gặp thương tổn gần như bị phế, nhưng nào ngờ liền tự động bình phục sau hơn một tuần. Quả thật tốc độ hồi phục không thể nào chẩn đoán được, quá mức lợi hại.

Thiết nghĩ là chỉ trong vạn người mới xuất hiện một người như vậy!

Đồng thời sau hơn một tuần thời gian không có lời ra tiếng vào, nhóm người hầu như đã hồi phục và ra bên ngoài hoạt động nhiệm vụ. Tuy nhiên hiện tại chỉ duy nhất mỗi Vĩ Phàm là bị nhóm người bắt ép nghỉ dưỡng thêm mấy ngày thời gian, cơ hồ là đến lúc nào thương tổn hoàn toàn bình phục thì mới cho hắn ra ngoài.

"Hài... một đống nằm nơi này, riết ta cũng sẽ c·h·ế·t vì nhàm chán!" Người lên tiếng than thở chính là Vĩ Phàm. Hiện tại hắn đang một mình thẳng lưng trên chiếu rơm, bên trong một căn lều vải trống trải; nơi này chỉ có một vài tấm chiếu rơm và năm, sáu túi hành lý đặt cạnh bên, không một cái bàn nào và cũng không một cái ghế nào tồn tại bên trong.

Quả thật, lều trại dành cho binh lính cấp thấp liền chỉ có nhiêu đây mà thôi!

Mà cùng lúc trông thấy Vĩ Phàm kêu than rồi lăn qua lăn lại đến nhức cả đầu, Thần Khải bên trong dây chuyền vừa nhìn đã không thuận mắt, nhất thời truyền âm:

"Ngươi im đi, than thở gì đây!"

"Êy, ta không than được sao. Ta hiện tại đã là bình phục, A Ngưu nhóm người vẫn kiên quyết không để ta rời khỏi. Một chỗ nằm rất chán đấy...!"

Nhất thời nói đoạn thì Vĩ Phàm liền quay mặt vào trong, suy nghĩ điều gì đó rồi cảm thán một câu.

"Mà kể ra cũng xuýt phải mất mạng, cái tên kia Tái Thể trung kỳ nhưng lực bộc phát tựa hồ lại có chút khủng bố... suýt khiến ta phải lật thuyền trong mương!"

Thật vậy, trong cuộc tỷ thí lần trước, mặc dù Vĩ Phàm đã nghĩ ra sẵn kế sách để ứng phó, chính là dùng thân mà nhử. Tuy nhiên, cứ ngỡ là chỉ bị thương bên ngoài một ít, nhưng nào ngờ sau trận chiến đó, Vĩ Phàm đã suýt phải mất mạng. Có lẽ hắn chỉ may mắn giữ lại được cái mạng, là nhờ có nhiều người chiếu cố và chăm sóc mà thôi.

Tất nhiên nghe xong những lời này, Thần Khải cũng liền quát:

"Nguyên nhân chủ yếu là tại ngươi, nếu tinh tường một chút và không quá mức nóng nảy thì đã không xảy ra cớ sự như vậy."

"Sao lại quay sang trách ta rồi. Lúc đó quả thật không còn đường nào. Mà với thân phận thấp kém như vậy, ngươi nghĩ ta và nhóm người A Ngưu sẽ sống được sao? Nhưng xem ra cũng là may mắn vì đã được hoàng đế Đại Việt đến kịp ngăn cản, xuýt xoát diễn kịch anh hùng một phen. Nhưng bây giờ nghĩ lại... ta một mình dám lớn tiếng trước mặt nhà vua và chọc giận Phạm Ngũ Lão, nghĩ tới điều này là ta lúc nào cũng có cảm giác lạnh cả sống lưng!"

Nói đến đây Vĩ Phàm lập tức ôm hai tay chà sát, cảm giác nhìn giống như một người đang mắc lạnh vậy.

Bất quá hắn thật sự nghĩ điều đó chỉ là do may mắn. Nếu ngày hôm đó không có người đến can ngăn, ít nhiều nhóm người bọn hắn quả thật sẽ bị Dư Thừa huynh đệ bức ép cho đến c·h·ế·t. Trong bước đường cùng hắn mới thẳng thừng mà chửi lớn, đồng dạng bởi vì hắn nghĩ đường nào cũng sẽ c·h·ế·t, nên thà một lần bạo phát cho thỏa trước rồi sau đó chịu c·h·ế·t còn là chưa muộn. Nhưng cơ hồ lại hay, hắn chửi như vậy nhất thời lọt vào tai mắt nhà vua, rồi từ đó vớt vát được cái mạng nhỏ này.

"Ta có nghe nói qua, huynh đệ Dư Thừa sau khi bị Phạm Ngũ Lão cân nhắc và tra xét đầu đuôi, thật sự đã bị trục xuất khỏi nơi này và bị đày đến một nơi hẻo lánh. Mà không biết hai anh em bọn chúng có hận ta hay không?"

"Tất nhiên là phải có. Ta e huynh đệ bọn chúng hiện tại đều là hận ngươi đến tận xương tủy. Ở thế gian này, kẻ thù không trừ ách thành họa ngầm phía sau, hãy nhớ lấy!" Vừa nghe đã hiểu ý tứ của Vĩ Phàm, Thần Khải chỉ nhàn nhạt nói.

"Ừm! Ta biết rõ. Cũng chỉ vì lấy lòng trước đám người nên ta mới hành sử khẩn cầu tha cho bọn hắn một mạng, chứ nếu không, ta đã cho g·i·ế·t!" Vĩ Phàm trầm thấp nói, sau đó tiện tay lấy ra một tấm vải nhỏ che mặt, hắn muốn chợp mắt đi ngủ để nhanh chóng trôi qua một ngày nhàm chán như thế này.

Mà trong khi Vĩ Phàm đang nằm đó tính là chợp mắt, thì đột nhiên từ bên ngoài nhất thời có tiếng bước chân, cơ hồ là đang ung dung tiến vào bên trong.

Đương nhiên nghe thấy tiếng động đang bước tới gần này, Vĩ Phàm chỉ đơn giản nghĩ là A Xuân trở về, cho nên vẫn là nhắm mắt rồi nằm một chỗ lên tiếng:

"A Xuân, huynh sớm như vậy đã quay về, lấy xong thuốc cho ta rồi sao?"

Gần như trước đó, A Xuân có nhanh nhảu rời đi, đồng thời bảo với Vĩ Phàm là đi lấy thuốc cho hắn. Mà từ lúc Vĩ Phàm chấp nhận đứng ra thay nhóm người khiêu chiến và giành thắng lợi không tưởng, thì tất thảy nhóm người A Ngưu đều kính trọng hắn, đương nhiên A Xuân là người cảm kích nhiều nhất và lúc nào cũng vì hắn mà đi đây đi đó, cho nên hắn nghĩ A Xuân mới rời đi rồi đem thuốc về tới nhất thời chỉ là suy nghĩ hiển nhiên.

Bất quá lúc này tiếng bước chân đã chậm rãi bước đến gần, Vĩ Phàm cảm giác được là người đó đang đứng sau lưng hắn, lại nhẹ nhàng thấp người bên cạnh.

"Hài! Thuốc đâu, ta sẽ tự thay. Mà mùi hương của thuốc hôm nay hơi bị thơm đấy nhé!" Vĩ Phàm tự nhiên nói, trong khi cặp mắt vẫn nhắm chặt sau tấm màn che, đồng thời quay người đưa bàn tay chạm về phía người đang ngồi, mò mẩn trên đôi bàn tay để tìm lấy thuốc.

Một lúc sờ sờ như vậy, hắn trong bất giác mới cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cơ hồ thứ hắn chạm vào... không giống như là một bàn tay chai sạn của người đã trôi qua thời gian làm lụng vất vả, mà cũng không phải như là bàn tay săn chắc của một người lính vai u thịt bắp. Bàn tay này quả thật rất mềm mại và nhỏ nhắn, đồng dạng lại thực sự tinh xảo đến lạ thường.

"A Xuân à! Không nghĩ là bàn tay của huynh liền mềm mại giống như đôi bàn tay của nữ nhi. Thật là ghen tị đấy!"

Nói xong một đoạn cảm khái, Vĩ Phàm tiếp tục sờ vào mà không ngần ngại, rồi lần nữa nói:

"Nhưng mà thuốc đâu? Mau đưa ra! Hài, ta đang lười mà huynh còn thử thách sự kiên nhẫn của ta..."

Nhưng khi hắn vừa mới nói xong, thì đột nhiên một giọng nói có phần ấm dịu như là nắng ban mai, nhất thời nhẹ nhàng được cất lên.

"Thật giống nữ nhi lắm sao? Ngươi thật sự ghen tị?"

"-_-"

Đương nhiên nghe thấy cái giọng điệu lạ lẫm phát ra này, Vĩ Phàm đầu tiên là ngây người vì nhận rõ đã có một sự nhầm lẫn nào đó, theo sau là bất chợt cứng đơ cả người rồi vội vàng kéo xuống vải che mặt, đôi mắt hắn khép hờ, nhẹ nhẹ hé ra nhìn thử.

Mà một bên hắn đang ngồi chạm tay, cơ hồ không phải A Xuân nhóm người hay là nam nhân, mà lại là một nữ tử.

Nữ tử này có khuôn mặt xinh đẹp như hoa, làn da trắng nõn như hài tử, một đôi lông mày thanh tú, mái tóc đen dài, đồng thời cài một chiếc trâm bướm tinh xảo phía trên, quả thật so với nữ tử bình thường thì càng có chút sắc sảo. Hơn nữa, trên người nữ tử đang bận là một chiếc váy dài hồng phấn bó sát thân, lại được buộc bằng một thắt lưng hồng nhạt như cánh sen, sau đó ôm trọn cả vòng eo thon thả, lộ ra dáng người mảnh mai, tao nhã thuần khiết đến lệnh người si mê.

Lúc này trông thấy dung nhan của nữ tử thanh thuần dáng người, Vĩ Phàm đôi lúc cứ ngỡ… ngỡ rằng đây là tiên tử từ trời hạ phàm và đến bên hắn chỉ để mỉm cười, động viên.

Tiếp sau hắn bất giác ngồi dậy người, bàn tay kịp thời buông ra ngọc thủ tinh xảo, hốt hoảng rồi ngẩn ngơ cả người.

Và sau một hồi lấy lại nhận thức, hắn lập tức gật gật rồi ấp a ấp úng nói:

"Xin lỗi... tại vì ta nhầm người, cứ ngỡ là huynh đệ mang thuốc… thật sự xin lỗi!"

Bất quá nữ tử một bên thấy cảnh này thì tâm thần chỉ hơi động, nhất thời khẽ cười nhẹ để lộ cả môi công mê người, sau đó mới nhẹ giọng lên tiếng:

"Ngươi cũng rất biết cách mà nhầm lẫn đấy, sờ mó nửa ngày thời gian, thật sự là không biết sao!?"

"Quả thực! Ta thật sự nhầm lẫn, chỉ mong tiều thư tha tội cho ta." Nhận rõ ý tứ của nữ tử, Vĩ Phàm lập tức quỳ gối rồi liên tiếp dập đầu tạ tội. Đương nhiên hắn làm như vậy cũng chỉ vì nghĩ rằng, ở thế giới mà nam nữ thụ thụ bất thân như thế này, đồng thời lại có người ăn mặc trang nhã như là nữ tử, còn là bên trong một doanh trại chỉ toàn đám đàn ông, ít nhiều hắn đoán được chắc chắn nàng là nữ nhân trong một gia tộc cao quý nào đó.

Hắn quỳ gối tạ lỗi trước như vậy, cơ hồ ít nhiều nếu là sai thì cũng không có gì phải mất mát. Nhưng nếu là đúng, quả thật lúc này chỉ mong vớt vát được một chút sĩ diện.

Cùng lúc đó, nữ tử liền bật người đứng lên, kế tiếp là chống tay hai bên vòng eo thon, rồi đảo mắt nhìn xung quanh phòng và gật gật nói:

"Bị thương mà lại bên trong này ở? Nơi này cũng quá là nghèo nàn!"

"Tiểu thư nói quá lời rồi. Chúng ta là dân nhà lính, địa vị tựa hồ thấp kém, cho nên ở được một nơi như vậy cũng đã là quá tốt, thật sự không đến nỗi nghèo nàn lắm đâu." Vĩ Phàm nghe nữ tử lên tiếng chê bai căn lều của mình, nhất thời chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó mới thành thật mà nói ra.

Đồng thời nhận thấy Vĩ Phàm thành thật như vậy, nữ tử hài lòng gật đầu và có ý tán thưởng, tiếp theo là mở to hai mắt rồi quan sát quan sát Vĩ Phàm, lạnh nhạt nói:

"Nhìn ngươi liền đã bình phục thương tổn, vậy hiện tại nhanh chân ngồi dậy thay đồ rồi cùng ta ra ngoài."

"Ta? Ra ngoài với tiểu thư? Tiểu thư là người nào thì ta đây cũng chưa biết rõ, sao có thể cùng đi với tiểu thư được." Lời nói thẳng thừng từ nữ tử làm cho Vĩ Phàm trong phút chốc liền ngây người tự chỉ vào mình. Hắn lúc này mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra nên nhất thời tỏ ra hiếu kỳ hỏi.

Về phần nữ tử, vừa nghe xong câu hỏi từ Vĩ Phàm nhất thời trừng lớn mắt ngạc nhiên, cơ hồ nàng liền nghĩ chính Vĩ Phàm là người đang nói đùa.

"Ngươi, thật sự không biết ta là ai? Lần trước tỷ thí, không xem hay thấy qua ta?"

Vĩ Phàm gượng cười và gật đầu.

Thấy vậy, nữ tử đầu tiên là lắc đầu thở dài, theo sau lại "chậc chậc" mấy cái rồi hai tay ôm vai nói:

"Cũng là không trách được ngươi. Ừ hừm! Vậy xin tự giới thiệu, ta gọi Huyền Trân, chính là con gái của người mà lần trước ngươi dám lớn tiếng quát mắng đấy."

Mà Vĩ Phàm nghe xong lời giới thiệu, liền là trầm tư đôi chút.

"Người lần trước mình quát mắng, nhiều là Dư Thừa huynh đệ. Vậy người này là con của bọn hắn sao? Không không, thật không thể nào!"

Nhưng vừa nghĩ đến đây, hắn nhất thời trừng lớn mắt cả kinh vì đã nhớ ra một điều kinh khủng đáng để quên.

"Tiểu dân ngu dốt, xin công chúa tha tội. Thật sự có mắt mà như mù, khẩn xin công chúa!" Vĩ Phàm vừa nghĩ đã xác định được người này là ai, ngay sau liền liên tiếp quỳ lạy, dập đầu van xin. Mà lần này thật nhìn rõ là không một tia anh hùng khí phách nào như lần trước.

Bất quá điều này cũng phải thôi. Nữ tử này đích xác chính là con gái của người lần trước hắn dám chửi, mà người đó không ai khác chính là hoàng đế Đại Việt. Tội dám đứng ngang với vua đã là không thể tha, nay hắn còn sờ soạng lung tung vào thân thể công chúa của một nước, vừa nghĩ thôi đã thấy đời hắn liền xanh cỏ rồi. Cơ hồ hiện tại chỉ còn nước bỏ qua mặt mũi để cầu xin, quả thật hắn không muốn gặp phải cảnh, vừa thoát khỏi tội phạm thượng với cha nay lại phạm với con gái của người…

Chỉ nên trách là do mệnh số của hắn xui đi!

Đồng thời nhìn thấy cảnh này, Huyền Trân công chúa ban đầu hơi có chút mất đi hứng thú, ngay sau liền lắc đầu rồi khoát tay nói:

"Ngươi cứ đứng lên đi, chỉ là người không biết nên không thể trách tội."

Nhưng dù là vậy, Vĩ Phàm vẫn còn quỳ đó, thấp giọng nói:

"Thật không dám ạ!"

Vĩ Phàm cho đến hiện tại vẫn quả thật là không dám tin, người trước mắt hắn đích thực là một vị công chúa. Hơn nữa nghĩ lại lúc nãy không có ý tứ đụng chạm, khiến cho hắn mỗi lần gợi nhớ là y như rằng sẽ kinh hãi nổi lên hàn khí chạy dọc sống lưng, quả thực không dám nghĩ thêm.

"Ta bảo ngươi đứng lên, ngươi không nghe rõ lời ta hay sao?" Huyền Trân nhất thời lớn tiếng khiến Vĩ Phàm giật mình một cái, đồng thời cũng liền nghe theo và lập tức bật dậy đứng thẳng nghiêm trang.

Thấy vậy, Huyền Trân công chúa lần nữa nghiêm mặt nói:

"Mau mau thay đồ, cùng ta ra bên ngoài."

"Tại sao phải cùng ra ngoài, có chuyện gì liên quan đến tiểu dân hay sao?" Tuy lúc này vẫn có suy nghĩ dè chừng, nhưng Vĩ Phàm vẫn cứ hỏi là việc gì liên quan. Hắn không muốn đem về phiền phức, đặc biệt đối với những người có địa vị cao lại càng không nên.

"Ta chuẩn bị ra bên ngoài đi dạo, cần người hộ vệ."

Tiếp sau câu nói thản nhiên từ nữ tử Huyền Trân, Vĩ Phàm liền gãi đầu đáp:

"À ừ. Nếu chỉ là hộ vệ, sao công chúa không chọn những người phía trên ấy? Ta cảnh giới còn có hơi thấp kém... thật sự không phù hợp một chút nào!"

Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ Vĩ Phàm gượng cười gãi đầu như vậy, Huyền Trân nhất thời khoát tay, quay lưng đi, giọng điệu vài phần ý tứ, không nhanh không chậm nói:

"Thì ra là ngươi không muốn! Vậy thôi, ta cũng không ép ngươi làm gì. Nhưng có điều… ta sẽ ra bên ngoài và nói rằng… nói rằng bên trong có một tên biến thái, dám cả gan đụng chạm và muốn sàm sỡ cả công chúa đương triều. Vậy nhé, ta đi trước!"

"Êy... công chúa bớt giận, bớt giận một chút ạ, ta chỉ nhầm lẫn mà thôi. Được được, công chúa nói gì thì ta đây cũng nghe cái gì, làm ơn đừng nói!" Vĩ Phàm hấp tấp nói, thật sự điều này làm cho hắn suýt chút nữa là lọt tim ra ngoài.

Không ngờ có ngày hắn liền bị một nữ tử lấy cớ đe doạ. Nhưng trách được ai bây giờ, chỉ đành trách mệnh số của hắn xui thôi.

Mà lúc này Huyền Trân công chúa vẫn chậm rãi sải bước đi ra ngoài, tiếp sau lời nói cầu khẩn từ Vĩ Phàm mới chịu quay lưng rồi nhẹ giọng:

"Nếu đã biết, sao không mau nhanh chân mà thay lên y phục. Ta đứng bên ngoài chờ ngươi."

Tất nhiên, Vĩ Phàm vừa là nghe xong đã vội vàng tìm kiếm y phục binh lính, nhanh chóng mặc vào. Cơ hồ hiện tại chỉ có thể thầm chửi.

Một hồi thời gian chờ đợi, Vĩ Phàm cuối cùng cũng từ bên trong lều vải nhanh chân chạy ra bên ngoài, vội vàng chỉnh sửa y phục binh lính nhăn nheo trên người.

Đồng thời, Huyền Trân công chúa quay đầu nhìn thấy Vĩ Phàm đã ra tới, nhất thời chỉ hời hợt nói:

"Ngươi khá là nhanh nhẹn đấy!"

"Hì hì. Công chúa quá khen, cũng vì ta lo cho an nguy của công chúa mà thôi."

"Ngừng đi, ngươi không cần phải làm trò, chỉ cần cùng ta theo sau là được!"

Huyền Trân nói xong liền ngoắt ngoắt ngón trỏ, ra hiệu cho Vĩ Phàm theo sau bên người.

Mà Vĩ Phàm phía sau, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đồng dạng là cùng một đường lập tức theo sau.

Nhưng cùng lúc Vĩ Phàm và Huyền Trân công chúa rời đi xa, A Xuân mới kịp thời về tới căn lều và nhìn rõ phía xa chính là Vĩ Phàm đang rời đi, hắn nhất thời tự nói:

"A Chu huynh vết thương vẫn còn, huynh ấy đi nơi nào vậy?"

Tiếp đó từ phía xa nhìn lại, A Xuân trên tay cầm lấy lọ thuốc và nhìn xa tỏ ý hiếu kỳ. Tuy nhiên ngay sau một giây đó, hắn tựa hồ đã nhận ra có điều không đúng ở đây.

"A Chu huynh, theo sau là người nào thế kia?"

Hiếu kỳ nghĩ đến đây, hắn chợt nhìn rõ dung mạo người nữ tử, nhớ tới điều gì đó bên trong mớ kí ức thì liền kinh ngạc mà đánh rơi cả lọ thuốc xuống đất. Lúc này A Xuân trừng mắt cả kinh, miệng cầm cập run nói:

"A... A Chu huynh, chính là bị công chúa mang đi. Lớn chuyện thật rồi! Ta… ta phải đi thông tri cho nhóm người A Ngưu biết chuyện, phải… phải là đi nhanh."

Nói xong một lời, A Xuân lập tức chạy ngay đi.

Chương 71: Huyền Trân công chúa