Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 72: Ngươi tính làm gì ta?
Phía bắc trên thảo nguyên xanh, cách doanh trại Hà Đông năm dặm khoảng cách (khoảng 8km).
"Công chúa... có thể cho thần biết, chúng ta hiện tại đang đi nơi nào?" Vĩ Phàm vừa thở gấp, vừa mở miệng lên tiếng hỏi. Trong lúc bản thân hắn vẫn đang hòng học chạy dưới cái nắng dịu nhẹ, trên một cái thảo nguyên rộng lớn, xanh mướt cỏ.
Mà phía trước lúc này, đang ngồi trên lưng bạch mã phóng nhanh như bay chính là nữ tử Huyền Trân. Đồng thời, ngay khi nghe thấy Vĩ Phàm đang chạy phía sau lên tiếng hỏi, nàng chỉ hời hợt đáp lời:
"Không thích rồi? Ngươi nếu muốn thì tự đi mà quay về."
"Ách. Thần sao có thể làm vậy, hiện tại thần đang là hộ vệ của công chúa mà."
"Ngươi đã biết vậy sao còn hỏi, cứ việc theo sau ta là được." Sau câu nói nhất thời từ Vĩ Phàm, Huyền Trân chỉ hừ nhẹ một tiếng, không mảy may để ý đến Vĩ Phàm nữa mà tiếp tục thúc ngựa phi nhanh hơn.
Còn về phần Vĩ Phàm, nhìn rõ nữ tử phía trước ngang ngược như vậy, cơ hồ hắn đành phải kiềm lòng rồi nhượng bộ cho qua, đồng thời chắp tay và đáp lớn một câu cung kính là "Dạ vâng!"
Tuy nhiên, sau khi nói xong một lời cung kính như vậy, mặc dù bên ngoài Vĩ Phàm tỏ ra thành thật và tươi cười để nghe theo, nhưng sâu bên trong thâm tâm hắn vẫn là đang có suy nghĩ bất bình dành cho nữ tử.
"Nữ tử này có lẽ là muốn hành ta. Cưỡi ngựa bắt ta chạy bộ theo sau, lại không biết đi nơi nào. Bất quá đã là không nói ra thì thôi, nhưng ít nhiều phải là hai con ngựa chứ. Nữ tử này quả thật là đang bức người đây mà!"
Kỳ thật, Vĩ Phàm hiện tại đang theo Huyền Trân công chúa đi ra bên ngoài doanh trại. Ban đầu nàng có nói là dẫn hắn theo sau hộ vệ, nhưng đồng dạng không nói là sẽ đi đâu. Điều này khiến hắn thầm nghĩ, có lẽ công chúa là đang muốn dùng hắn làm vật tiêu khiển, hoặc đang muốn h·ành h·ạ hắn.
Cưỡi ngựa ra ngoài, rồi bắt hắn phải chạy sát bên cạnh nửa ngày thời gian, không phải muốn hành hắn thì là gì? Sợ rằng nàng là đang muốn giúp phụ hoàng của mình đòi lại chút ít công đạo.
Lúc này, nhận thấy rõ bạch mã đã phi nhanh cách bản thân một khoảng dài, Vĩ Phàm phía sau chỉ có thể lắc đầu thở dài, tiếp đó là cố gắng bứt tốc rồi bá·m s·át theo sau.
Hai người một ngựa lần lượt tiến về phía xa thảo nguyên đi tới, mất khoảng hai canh giờ thì liền hiện ra phía trước là một đồng mênh mông, trải dài hoa hướng dương.
"Đến rồi!"
Huyền Trân cùng lúc nhìn thấy cánh đồng hoa, nhất thời vui mừng nói, tiếp theo là phi nhanh ngựa đến gần.
Mà Vĩ Phàm chạy bộ phía sau, đồng dạng là nhìn thấy hoa hướng dương một đồng mênh mông như vậy, bất quá hắn chỉ thở dài một tiếng.
"Hài! Đừng nói với ta, bắt ta đến đây với nàng chỉ là để ngắm hoa. Nữ tử này thật là biết cách h·ành h·ạ người!"
Nữ tử thích hoa là chuyện tương đối bình thường, nhưng vì điều đó mà h·ành h·ạ người, cơ hồ là chuyện không thể cho qua.
Kế tiếp phóng nhãn nhìn lại, Huyền Trân ngọc thủ lúc này đã nắm lấy dây cương mà kéo, khiến bạch mã giảm dần tốc độ rồi dừng chân bên cánh đồng hoa. Nàng vội vàng trên lưng ngựa nhảy xuống, chăm chú ngắm nhìn đồng hoa sắc vàng không rời mắt.
Về phần Vĩ Phàm, hắn cùng lúc vẫn chậm lại phía sau, dáng đi lười biếng và chỉ đang chậm rãi tiến đến, ngay khi đến được chỗ đứng của Huyền Trân nữ tử mới thả lỏng người rồi ngồi bệt xuống thảm cỏ xanh.
Một khoảng thật dài chạy không ngừng nghĩ, hỏi hắn có biết mệt hay không? Vậy hắn xin trả lời, thật sự như là muốn c·hết!
Hiện tại dù vấn đề gì xảy đến, hắn ít nhiều phải được ngồi nghỉ, còn những vấn đề khác thì tạm thời không phải thời điểm thích hợp để nhắc tới.
Nhưng Vĩ Phàm ngồi nghỉ chưa được bao lâu, Huyền Trân công chúa đã chống hai tay lên vòng eo thon, quay về phía hắn rồi trừng lớn mắt nhìn, theo sau là cất lên thanh âm ra lệnh.
"Ai cho phép ngươi ngồi rồi? Liền mau mau đứng dậy cho ta!"
Tất nhiên nghe rõ nữ tử nói vậy, Vĩ Phàm hiện tại quả thật không thể làm gì hơn, đành phải nghe theo rồi chậm rãi chống tay đứng lên, đồng thời là câu được câu không, nói:
"Công chúa cho phép thần một chút thời gian nghỉ ngơi với ạ. Nếu không được... có lẽ thần đây... sẽ thật sự kiệt sức mà c·hết. Đến lúc đó… sẽ không ai... hộ vệ..."
"Mới nhiêu đó đã kêu khổ, thật sự không ra tích sự gì!" Trông thấy bộ dạng b·iểu t·ình đến mức thảm hại này của Vĩ Phàm, Huyền Trân lập tức "chậc chậc" mấy cái, có ý không hài lòng nói.
Đương nhiên Vĩ Phàm cũng rõ điều này hơn ai hết, nhưng vì quá mệt và e sợ địa vị của nàng, cho nên hắn chỉ dám ôm một bụng tức và thầm chửi trong lòng.
"Hừ! Cái con nhỏ này, nếu không phải là công chúa thì ta đã thẳng tay mà cưỡi... Tuy Vĩ Phàm này là người liêm chính, nhưng hễ chọc giận thì ta đây cũng mặc."
Đồng thời nhìn rõ Vĩ Phàm mờ ám không lên tiếng, Huyền Trân nhất thời cau mày.
"Ngươi là đang nghĩ xấu về ta?"
"Không không... hạ thần nào có gan đó ạ."
Nói rồi Vĩ Phàm liền chắp tay và khom người, cơ hồ chỉ là để che đi cái khuôn mặt đang còn nhăn nhó của hắn.
Bất quá nhìn thấy cảnh này, Huyền Trân công chúa lại không thèm để ý đến hắn nữa, mà liền tiến về phía trước đồng hoa hướng dương, vừa đi vừa ra lệnh.
"Ngươi đứng ở nơi đây canh giữ, ta vào bên trong đi dạo một chút."
"Xin tuân lệnh!"
Vĩ Phàm lập tức ôm quyền nhận lệnh, kế tiếp là đứng yên một chỗ không nói không rằng. Quả thật, tuy bề ngoài hắn tỏ ra thành thành thật thật, nhưng sâu bên trong vẫn là đang chửi thầm.
Cơ hồ hắn rất là bất bình, tự hỏi vì sao bên trong một doanh trại rộng lớn mà vẫn không có chỗ để nữ tử tham quan, hay là vì sao chỉ để ngắm cảnh mà chấp nhận hành xác hắn như vậy.
Tuy Vĩ Phàm bất bình bên trong chửi thầm, nhưng đồng dạng vẫn là nghe theo lệnh, qua lại một chỗ đứng canh giữ, lâu lâu lại len lén đưa ánh mắt hiếu kỳ vào bên trong xem thử.
Mà Huyền Trân lúc này một mình đi vào bên trong đồng hoa hướng dương, sau đó tự nhiên ngắm hoa bắt bướm, tươi cười nhảy múa, dường như là dạo chơi bên trong mà không e ngại một thứ gì.
Vĩ Phàm ngoài này đôi lúc buồn chán nhìn vào. Nhìn rõ nữ tử tỏa nắng tươi cười, dạo chơi từng bước, thanh thuần dáng người như là tiên tử, đồng thời yểu điệu thục nữ trên cánh đồng hoa hướng dương mà nhảy múa.
Quả thực có hơi mệt mỏi, bất quá ngồi bên ngoài vẫn có cái để ngắm thì xem ra cũng đỡ đi phần nào.
Thời gian cứ thế, lại cứ thế trôi qua một khoảng.
Lúc này, mặt trời phía trên đã chậm rãi theo chân núi mà hạ xuống, sắc trời cũng theo lẽ đó mà chuyển dần sang một màu cam đỏ, khiến cánh đồng hoa đồng dạng xen lẫn sắc vàng ánh cam, hòa quyện thành một màu thần bí nhưng cũng thực sự là dịu nhẹ đến lạ thường.
"Trời đã gần tối, sao còn chưa ra?"
Một khoảng bên ngoài chờ đã lâu mà vẫn không thấy người, Vĩ Phàm không giữ được kiên nhẫn cho nên liền để mặc bạch mã, nhanh chóng tiến vào bên trong đồng hoa để tìm kiếm người.
Hắn đưa mắt xung quanh xác định vị trí và nhẹ nhàng bước tới.
Một lúc xuyên qua cánh đồng hoa, trước mắt hắn hiện ra là một khoảng không gian trống trải chỉ toàn thảm cỏ xanh. Mà ngay phía trên đang nằm lại là một tuyệt trần tiên tử, đôi mắt khép hờ để lộ đôi hàng mi cong dài tuyệt mỹ, gương mặt trắng nõn xinh như hoa, vô âu vô lo nằm đó ngủ. Cơ hồ chỉ cần như vậy thôi, là đã khiến cho biết bao người không kiềm lòng và sinh ra tâm tư khác biệt...
Tuy nhiên, Vĩ Phàm sau một khoảng nhìn không rời mắt cái dung mạo phá lệ tuyệt trần ấy, hắn lại tiến đến nhẹ nhàng thấp người. Tiếp đó khuôn mặt hắn chỉ đôi chút ửng đỏ, khẽ nhỏ giọng vào tai nữ tử một câu.
"Công chúa... trời không còn sớm… chúng ta là nên về."
Đồng thời nghe thấy tiếng gọi, Huyền Trân đôi mắt ban đầu chỉ nhẹ nhàng rung rung, kế tiếp toàn thân mới lười biếng ngồi dậy và dùng hai tay dụi mắt.
Nhất thời đôi mắt to tròn vẫn còn ngái ngủ đã liếc qua Vĩ Phàm mà nhìn.
Mà Vĩ Phàm lúc này lại một bên thấp người, gượng cười, sau đó vẫy vẫy tay chào hỏi.
"Công chúa, chào buổi chiều. Chúng ta quay về được chưa?"
"Á!"
Cơ hồ là một tiếng thét chói tai. Huyền Trân mơ mộng giật mình, tức khắc liền động thủ và tung ngay một quyền thẳng mặt Vĩ Phàm. Tất nhiên trong giây phút không hề phòng bị, Vĩ Phàm bất ngờ ăn ngay một quyền vô cớ, gương mặt méo mó lập tức ngã người về phía sau.
Theo lẽ đó, Vĩ Phàm nhất thời hai tay ôm lấy mắt phải rồi kêu rên, lăn lộn trên thảm cỏ chỉ để ăn vạ.
"Trời ơi! Mắt ta..."
Cùng lúc này, Huyền Trân sau một màn vừa rồi thì tâm thần đã dần bình tĩnh trở lại, kế tiếp là nhẹ nhàng ngồi dậy, đứng sát một bên Vĩ Phàm tỏ ra áy náy. Một giây tiếp theo nàng hai tay chạm nhẹ môi ngọc lo lắng, liền nhẹ giọng hỏi thăm:
"Ngươi có sao?"
Bất quá Vĩ Phàm hiện tại vẫn không trả lời, đồng dạng vẫn là ôm con mắt mà lăn qua lăn lại, kêu gào thảm thiết như muốn chạm tới trời xanh.
"Trời ơi, nhìn xuống mà xem! Chỉ vì lo lắng an nguy của công chúa, cho nên ta mới vào trong để gọi. Nhưng liền bị… liền b·ị đ·ánh ra nông nổi này. Thật là bất công quá trời ơi!"
Hắn giả giả thật thật mà kêu gào, ăn vạ một đống nằm đó.
Thấy vậy, Huyền Trân có phần áy náy lập tức tiến đến bên cạnh, thấp người xuống dưới như là muốn xem thử, đồng thời nhẹ nhàng lên tiếng:
"Ta thật không cố ý. Ngươi… ngươi thật sự có sao không? Đưa ta xem thử..."
Nhưng chưa nói hết câu hỏi thăm, thì đột nhiên Vĩ Phàm lại bất ngờ lấn người mà lên, hai tay tức khắc khóa chặt cổ tay của Huyền Trân, đè cả người nàng xuống dưới thảm cỏ.
Mà xảy ra tình huống bất ngờ như vậy, Huyền Trân đã thực sự hốt hoảng, và cố gắng dùng hết sức bình sinh chỉ để thoát thân. Tuy nhiên với sức của một người vừa mới đạt đến Luyện Thể tầng tám, cơ hồ lấy đâu ra lực để chống cự với sức của Vĩ Phàm.
Cho nên hiện tại nàng chỉ có thể bất lực rồi quát lớn:
"Ngươi mau buông tay! Thật chán sống rồi? Ta sẽ nói lại cho phụ hoàng chém đầu ngươi. Còn không mau buông ta!"
Mặc dù bản thân bị uy h·iếp, nhưng tựa hồ Vĩ Phàm vẫn dửng dưng như không. Đồng thời dùng một bên mắt sưng tấy đỏ, cùng lúc trừng lớn mắt chòng chọc nhìn thẳng vào.
Hắn nhất thời nở một nụ cười tiếu dung, không nhanh không chậm nói:
"Công chúa cứ việc báo, ta sẽ không ngăn cản..."
Nói đến đây thì giọng điệu có vài phần mờ ám, Vĩ Phàm lần nữa nói:
"Nhưng có điều, ở một nơi thanh vắng như thế này… mà cô nam quả nữ vẫn một mình tại đây... làm gì, chắc cũng không ai biết đâu..."
"Ngươi... ngươi tính làm gì ta?"
Sau câu hỏi chứa đầy sự lo lắng và kinh hoảng từ Huyền Trân, Vĩ Phàm liền cười nham hiểm nói:
"Còn hỏi ta làm gì? Hành ta chạy bộ nửa ngày thời gian để đến đây, bắt ta canh chừng cho công chúa nghỉ, chưa kể còn là ra tay đánh ta. Với những điều trên thì ta phải báo thù thôi. Cả vốn lẫn lãi!"
"Ngươi dám, tên nô bộc như ngươi... thật sự muốn c·hết?" Huyền Trân vừa nghe xong đã biết là không ổn, lập tức dùng thân phận để đe doạ Vĩ Phàm. Bất quá trong lời nói của nàng liền đã có chút e ngại.
"Tên nô bộc thì đã sao? Có thù, dù có là ai cũng phải báo. Đồng thời với những gì công chúa đã làm, ta đây sẽ hồi lại. Nhưng công chúa yên tâm, giải quyết xong, ta sẽ cao chạy xa bay và tìm một nơi ở ẩn. Đương nhiên là sẽ không một ai biết, mà dù có biết, cũng chưa chắc đã tìm ra ta."
Nói xong, Vĩ Phàm chậm rãi đưa mặt sát gần.
Mà Huyền Trân lúc này đã không còn có lực phản kháng, cho nên chỉ đành bất lực rồi nhắm mắt rưng rưng. Và sau một lúc hiểu rõ đã là hết cách, nàng nhất thời khóc nấc thành tiếng.
Về phần Vĩ Phàm, mặc dù đe dọa nhưng hắn lại không làm gì, đồng dạng một hồi lâu chỉ nhìn ngắm nữ tử cứ như vậy khóc nấc như hài tử, cùng với nét thanh thuần đáng yêu vốn có, lúc nàng cất tiếng khóc lại càng khiến người phải động tâm.
Một lúc lâu như thế, Vĩ Phàm nhất thời mỉm cười rồi lắc đầu, kế tiếp là nhỏ giọng lên tiếng:
"Ta đã làm gì đâu mà công chúa lại khóc? Không phải đã lớn rồi sao?"
Nghe vậy, Huyền Trân vẫn nhắm mắt mếu máo, cũng lập tức nói ngay:
"Ngươi. Chính là ngươi dám ức h·iếp ta. Phụ hoàng và mọi người từ bé đến lớn không dám ức h·iếp, mà ngươi liền dám. Hu hu..."
"Ta chỉ vì thấy ngươi có hứng thú nên mới chọn ngươi làm hộ vệ, nhưng ngươi lòng lang dạ sói, dám như thế mà vấy bẩn ta. Rồi sau đó sẽ g·iết người diệt khẩu. Ta… ta có c·hết cũng sẽ hận ngươi. Hu hu..."
Vĩ Phàm một tràng nghe vị công chúa gào khóc như vậy, nhất thời chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu.
"Ta vẫn chưa làm gì!"
"Ngươi hiện tại chưa, nhưng một lát không kiềm lòng được thì cũng sẽ làm mà thôi! Hu hu..."
Bất quá nghe nữ tử khóc ròng và kể lể, Vĩ Phàm có muốn giận thêm cũng khó, hắn chỉ biết cười nhẹ một cái rồi khẽ nói:
"Được được! Ta hứa sẽ không làm gì... nếu công chúa chịu xin lỗi ta."
"Ngươi thật sự sẽ không gạt ta đấy chứ?" Huyền Trân nghe tới đây liền dừng lại mếu máo, lập tức hỏi.
"Ừm, chỉ cần công chúa xin lỗi mà thôi!"
Sau câu nói nhàn nhạt từ Vĩ Phàm, Huyền Trân một hồi thời gian khẽ mở ra hai mắt vẫn còn đang ngấn lệ, kế tiếp là ấp úng và tỏ rõ ngại ngùng không dám nhìn thẳng, liền nhẹ giọng lên tiếng:
"Xin lỗi… ngươi..."
"Xin lỗi không đàng hoàng tử tế, ta thật không tha." Vĩ Phàm nhăn mày c·ướp lời.
Đồng thời nghe vậy, Huyền Trân rưng rưng, lần nữa ấp úng nói:
"Xin lỗi... Đã vô cớ đánh ngươi."
"Còn gì nữa?"
"Xin lỗi vì đã bắt ép ngươi. Xin lỗi vì đã khó dễ với ngươi."
Huyền Trân vừa dứt lời, Vĩ Phàm liền nhẹ nhàng buông tay rồi bật dậy người.
Nhưng nhìn thấy Huyền Trân vẫn cứ như thế nằm đó, hắn mới hiếu kỳ lên tiếng hỏi:
"Sao còn nằm đó? Thật muốn ta làm lắm sao?"
"Không!"
Huyền Trân liền thốt ra một lời, nhanh chóng bật dậy, đồng thời khép nép người rồi đứng lên.
"Công chúa an tâm, ta chỉ muốn công chúa xin lỗi mà thôi. Ta thật sự sẽ không làm gì. Mà trời lúc này đã tối, chúng ta cũng nên quay về!" Vĩ Phàm nhìn vào nữ tử nói, sau đó là nhìn lên bầu trời.
Mà Huyền Trân lúc này một chỗ im lặng rồi lau đi nước mắt, chỉ nhẹ gật đầu.
Sau một màn bị Vĩ Phàm dọa sợ, cơ hồ công chúa không còn tỏ ra bướng bỉnh nữa, thành thành thật thật mà theo sau Vĩ Phàm và không dám lên tiếng.
Quả thật, đôi lúc để trị những nữ nhân bướng bỉnh như vậy thì chỉ còn cách làm dữ, mà trong đó dọa sợ không dám tái phạm là cách đơn giản nhất để giải quyết mọi vấn đề!
Một lát sau ra đến bên ngoài, cả hai nhất thời ngây người nhìn nhau, tiếp đó là nhìn bên ngoài trống trải không một bóng ngựa.
Đúng vậy, bạch mã bên ngoài hiện đã không thấy đâu.
Có lẽ trông thấy cảnh tượng không thể tin ở trước mắt, Huyền Trân lúc này mới chịu cất tiếng hỏi Vĩ Phàm:
"Bạch Mã của ta đâu? Ngươi đem nó để nơi nào rồi?"
Về phần Vĩ Phàm, nhìn như vậy liền rõ là ngựa đã chạy mất, cơ hồ lúc này hắn chỉ biết gãi đầu, khẽ cười một tiếng:
"Hì hì. Hình như lúc nãy vào tìm, ta quên thắt dây cho nó. Chắc là nó đã chạy đi xa!"
"Ngươi..."
"Ta thật sự xin lỗi!" Vĩ Phàm áy náy nhanh chóng đáp.
Đương nhiên, Huyền Trân bên cạnh nhất thời bị Vĩ Phàm chặn lại, nàng chỉ có thể thở dài lắc đầu, không biết nên nói gì tiếp theo.
Đồng thời sau một hồi thời gian, cả hai không có bất kỳ ý tưởng nào là hay ho, cho nên họ không còn cách nào khác ngoài việc là cuốc bộ về nhà.
Quả thật chỉ còn đường là đi bộ trở về!
Mà trên đường đi, Huyền Trân đôi lúc liền kêu than, đôi lúc lại lười biếng mà ngồi xuống.
"Ta thật không đi nổi nữa. Chân ta tê dại hết luôn rồi."
Thấy vậy, Vĩ Phàm đầu tiên là lắc đầu thở dài, kế tiếp mới tiến đến gần, thấp người rồi đưa ra tấm lưng.
"Leo lên lưng ta."
Nhưng điều này liền bị Huyền Trân cự tuyệt, nàng tựa hồ không muốn điều này xảy đến.
Dù cũng phần nào đoán ra nguyên do, nhưng đồng dạng đã là hết cách, Vĩ Phàm lần nữa lên tiếng:
"Cứ việc leo lên. Về đêm nơi này sẽ rất nguy hiểm, không thể ở lại lâu. Mà ta hứa là sẽ không làm gì. Để lạc mất ngựa là lỗi của ta, nên ta sẽ tạ lỗi. Công chúa nhanh chân leo lên!"
"Ừm, ta leo lên là được chứ gì…"
Huyền Trân một hồi ngại ngùng không muốn, nhưng không thể khác và chỉ có thể đồng ý nghe theo lời Vĩ Phàm mà leo lên lưng.
Dù sao chân nàng hiện tại quả thật không thể đi nổi, đành phải chịu khó để người này mang trên lưng trở về vậy.
Bởi vậy, cả hai lại tiếp tục lên đường trở về. Mà đi được hơn hai canh giờ, bầu trời lúc này đã là sập tối, Vĩ Phàm nhất thời cũng liền nhẹ giọng:
"Xin lỗi, ta thật sự không muốn dọa sợ công chúa. Cũng vì tính ta hơi nóng nảy… nên có gì, mong là công chúa tha lỗi cho ta."
"Ừm! Nhưng ngươi phải hứa, là từ nay về sau sẽ không như thế với ta nữa, đồng thời không được nói cho ai nghe về chuyện này." Huyền Trân phía sau chỉ im lặng, gương mặt từ lâu đã ửng đỏ, ấp úng nói.
"Được thôi! Ta hứa sau này sẽ không dám làm vậy một lần nào nữa. Chuyện hôm nay giữa hai ta sẽ là bí mật, được chứ?"
Sau lời nói tự nhiên từ Vĩ Phàm, Huyền Trân lần nữa ửng đỏ khuôn mặt, nhưng tựa hồ thoang thoảng đâu đó lại là một nụ cười dịu nhẹ.
"Vậy công chúa bám ta chặt vào nhé, ta chuẩn bị tăng tốc đấy!" Vĩ Phàm vội vàng nói. Không chờ cho Huyền Trân lên tiếng, hắn tức khắc liền nhắm về phía trước mà chạy như bay.
"Từ từ thôi, không được… ngươi mau dừng lại!"
Và cứ như thế, cô nam quả nữ giữa bầu trời đêm sao, trong lòng mỗi người đều ẩn chứa những suy nghĩ phức tạp, đồng thời cùng nhau trên đường và trở về doanh trại Hà Đông.