Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 73: Thật sự quá đáng!
"Không ổn, không ổn. Chúng ta hiện tại nên làm gì đây? Huynh đệ b·ị b·ắt mang đi, hiện tại vẫn chưa quay lại. Thật sự là chuyện lớn!" Trong một căn lều vải thấp thoáng ánh đèn dầu, nhất thời vang lên thanh âm ngập tràn sự lo lắng, đồng dạng là sự vội vàng của một vị nam tử với gương mặt đoan chính. Người này trong căn lều đi tới đi lui tỏ rõ lo âu, dường như là đang muốn tìm cách để giải quyết một vấn đề trọng yếu nào đó.
Mà trong căn lều lúc này, cơ hồ ngoài vị nam tử đứng ngồi không yên ra thì bên trong còn có thêm bốn người khác nữa. Những người này mặc dù cũng hết sức lo lắng, nhưng vẫn là bình tĩnh ngồi một chỗ để suy xét sự việc, tất nhiên là không hấp tấp như vị nam tử kia.
Bất quá sau một hồi nhìn vị nam tử đi qua đi lại đến đau hết cả đầu, một người khác trong số cuối cùng cũng chịu không nổi mới hất cằm lên tiếng:
"A Xuân, trước hết cứ bình tĩnh trước đã. Huynh chịu khó ngồi yên một chỗ, qua lại như vậy làm mọi người đau hết cả đầu đây này."
"Sao có thể bình tĩnh cho được? Huynh đệ của chúng ta b·ị b·ắt mang đi và hiện không rõ sống c·hết. Các huynh không lo lắng hay sao?" Vị nam tử đứng ngồi không yên nhất thời nổi nóng khi nghe người kia lên tiếng, dường như hắn nghĩ nhóm người đang ngồi là thực sự không quan tâm đến vấn đề này. Tất nhiên, vị nam tử đang nổi nóng và hấp tấp này ngoài A Xuân ra thì còn ai vào đây nữa, mà bốn người còn lại lần lượt cũng chính là A Ngưu, A Ninh, A Huy và A Cửu; đồng bạn của Vĩ Phàm.
Quay lại sự việc lúc trước…
A Xuân thời điểm mang thuốc trở về đã bắt gặp cảnh Vĩ Phàm cùng công chúa rời khỏi. Hắn lúc đó cực kỳ lo lắng, sợ rằng Vĩ Phàm xảy ra mệnh hệ nên đã nhanh chóng đi thông tri cho nhóm người A Ngưu biết rõ. Nhưng tựa hồ nhóm người hồi lâu bên trong lại không tra ra được điều gì, đồng dạng không biết Vĩ Phàm đã đi đâu, chịu khổ nơi nào mà đến hiện tại vẫn không nhìn thấy bóng dáng.
Mặc dù tất thảy nhóm người đều là lo lắng cho an nguy của Vĩ Phàm, tuy nhiên chỉ trừ A Xuân ra thì nhóm người đều bình tĩnh một chỗ để suy xét lợi hại trước.
Quả thực phải vậy thôi, vì người mang Vĩ Phàm đi là công chúa của một nước, bọn hắn chỉ là binh lính cấp thấp nên không thể manh động dẫn đến sai lầm được.
Đương nhiên nhìn thấy cảnh A Xuân qua lại khiển trách như vậy, A Ngưu lúc này đồng dạng là không thể chịu thêm, nhất thời cũng là nhẹ giọng lên tiếng:
"A Xuân à. A Chu b·ị b·ắt mang đi, chúng ta đây thật sự là lo lắng như nhau. Nhưng có điều, thay vì hấp tấp như huynh, chúng ta nên ngồi lại một chỗ và cùng nhau nghĩ cách để còn cân nhắc lợi hại trong đó."
A Cửu kế đó cũng nói:
"Ta thấy A Ngưu nói chí phải, thay vì cứ qua lại lo lắng, chúng ta là nên ngồi yên một chỗ để nghĩ cách."
"Thôi được! Ta sẽ yên một chỗ ngồi, mọi người cùng nhau nghĩ cách đi." A Xuân lắc đầu thở dài một tiếng, nhất thời nương theo ý kiến của nhóm người rồi lập tức ngồi bệt xuống nền đất.
Mà nhóm người A Ngưu đồng dạng chỉ biết thở dài than khổ, âm trầm lắc đầu và không thể làm gì hơn ngoài việc im lặng.
Nhưng vào chính lúc này, ngay tại thời điểm nhóm người im lặng ngồi, Vĩ Phàm với một bên mắt thâm tím lại bất ngờ từ bên ngoài tiến vào bên trong. Nhất thời đập vào mắt hắn là cảnh tượng nhóm người ai ai cũng im lặng, trên khuôn mặt tựa hồ là hiện rõ sự lo lắng và đôi chút buồn chán vì cớ sự gì đó.
Theo sau hắn không kiềm lòng được mà vội vàng bước tới, đồng thời tỏ rõ hiếu kỳ rồi cất tiếng hỏi:
"Các huynh đệ, đêm hôm tất thảy đều im lặng buồn chán một chỗ, xảy ra vấn đề gì rồi sao?"
Đồng thời nghe thấy thanh âm, nhóm người A Ngưu đầu tiên là quay đầu, tiếp đó là bất giác há miệng hốc mồm và trợn tròn hai mắt. Bọn hắn lúc này tựa hồ đều chăm chú nhìn Vĩ Phàm như là sinh vật lạ, hồi lâu vẫn không ai dám nói lên cái gì.
Về phía Vĩ Phàm, bị nhóm người chòng chọc nhìn vào hồi lâu như vậy, hắn đồng dạng không hiểu nên ngay sau liền tự chỉ vào mình, lần nữa nghiêng đầu rồi hiếu kỳ hỏi:
"Trên người ta có thứ gì kì lạ lắm sao?"
"A... A Chu... huynh trở về rồi?"
Sau lời nói thất kinh từ A Xuân, nhóm người bất giác đều đứng bật dậy, nhanh chân tiến đến và lần lượt chia nhau hỏi han; hỏi về cớ sự gì đã xảy ra phía sau, lý do gì liền b·ị b·ắt mang đi, bức ép nặng nhẹ thế nào và đủ thứ những câu hỏi liên quan; Cơ hồ là hỏi từ vấn đề này đến vấn đề kia, không thiếu một phần nào.
Tuy nhiên, nhìn thấy nhóm người chen chân tiến sát rồi thay nhau liên tiếp hỏi, Vĩ Phàm cho đến hiện tại vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhất thời hoang mang và cất lớn tiếng hỏi:
"Ta về rồi! Nhưng có chuyện gì xảy ra với các người vậy?"
Nghe vậy, A Xuân một bên mặt liền mếu máo, sau đó là nắm lấy hai tay Vĩ Phàm, không nhanh không chậm mà bắt đầu kể lể.
"A Chu à! Huynh có biết không, lúc ta thấy huynh bị công chúa nhóm người bắt mang đi, ta thật sự rất là lo. Sau đó ta không suy nghĩ nhiều rồi nhanh chóng đi tìm nhóm người A Ngưu để thông tri. Đáng tiếc thay, dù đã cùng nhóm người chia nhau đi hỏi han sự tình, nhưng quả thật vẫn là không được..."
"A Xuân nói đúng đấy! Khi bọn ta biết tin huynh b·ị b·ắt mang đi thì liền tức tốc đi hỏi han, nhưng thực sự là không ra." A Ngưu nhất thời cũng là chen vào.
Bất quá trông thấy nhóm người lo lắng hỏi han như vậy, Vĩ Phàm vẫn cứ ngỡ như là đang đùa. Nhưng hiện tại nhìn nét mặt nhóm người tựa hồ đều là chân thành, hắn lúc này mới chậm rãi xác định vấn đề.
Sau một lúc như thế, A Xuân nhất thời nhìn thẳng vào khuôn mặt, đồng thời chỉ tay lên vết bầm tím trên mắt phải Vĩ Phàm, giọng điệu chuyển dần sang phẫn nộ mà nói:
"Mọi người xem thử này. Thật sự huynh ấy b·ị b·ắt mang đi, hơn nữa còn là b·ị đ·ánh thành ra nông nỗi này. Quả thực không phải là người nữa rồi!"
Đồng thời nghe vậy, nhóm người A Ngưu lúc này cũng lập tức chú ý đến vết bầm tím, cơ hồ bọn họ đều cùng chung một suy nghĩ đó là tức giận và bất bình; hiện tại như muốn khí nổ.
"Thật sự quá đáng!"
"Đúng đấy! Không thể chịu thêm nữa."
"Chúng ta vào nơi này là vì đất nước. Mặc dù không được coi trọng thì có thể cho qua, nhưng ở đây còn bị người đi bức ép hết lần này đến lần khác. Quả thật không thể nhịn thêm!"
"A Chu... huynh chịu khổ như nào? Mau nói cho bọn ta. Tuy tất thảy đều là thấp kém như nhau, nhưng là vì công bằng của huynh đệ, bọn ta tất nhiên vẫn sẽ tìm cách để đòi lại công đạo cho huynh." A Xuân một bên tay chân không ở yên, đồng dạng bất bình nói.
"Đúng vậy, huynh cứ việc nói. Nếu không được... chúng ta cùng chung một chỗ rời đi nơi này là được chứ gì." A Huy hùng hùng hổ hổ, nói thẳng.
Kỳ thật, nhóm người thái độ bất bình như vậy, tất yếu cũng là nhờ Vĩ Phàm hết thảy mà ra. Một người mặc dù bất lực và thấp kém về mọi mặt, nhưng lại dám đứng lên để nói ra bất bình, anh dũng nói ra và không kiêng nể một ai, dù cho có thể c·hết vẫn hiên ngang mà đứng; không một tia sợ hãi. Đối với nhóm người, Vĩ Phàm hiện tại không chỉ là huynh đệ, mà còn như là một tấm gương sáng, tấm gương đứng về phía lẽ phải để làm động lực giúp nhóm người mạnh dạn đứng lên đấu tranh, không còn chấp nhận cúi đầu chịu nhục chỉ vì thân phận thấp hèn.
Bọn hắn trong bất tri bất giác đã lấy cái sự kiện lần đó và chuyển nó thành kiến thức để học hỏi.
Mà Vĩ Phàm một hồi thời gian nghe nhóm người thái độ như vậy, hắn cũng ngờ ngợ đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Bất quá sau khi đã hiểu rõ, hắn tựa hồ là không dám nói thẳng. Tất nhiên là nhóm người hiện đang thật sự bất bình, cho nên hắn đồng dạng chỉ là ngại nói ra sự thật phía sau.
"Vì tình huynh đệ, chúng ta phải vực dậy đấu tranh..."
Trong lúc vô tình, A Xuân nhất thời một lời thốt ra. Đương nhiên nhóm người cùng lúc đã đưa mắt nhìn hắn, mà tình cờ lại là ánh mắt của sự tin tưởng, điều này làm cho không khí bên trong căn lều càng thêm phần sôi trào.
Nhưng nhìn thấy cảnh này, cơ hồ Vĩ Phàm chỉ đành cười khổ trong lòng, đồng thời sợ là mọi chuyện sẽ đi quá xa, cho nên lập tức đã cất lớn tiếng ngăn cản.
"Các huynh đệ, các huynh đệ, làm ơn bình tĩnh trước đã. Chuyện này quả thật không giống như là những gì mà mọi người đã nghĩ."
Vĩ Phàm vừa dứt lời, nhóm người liền đưa mắt nhìn hắn. Dường như trong những ánh mắt đó đều lóe lên một tia chờ đợi, muốn biết cớ sự gì vừa rồi phát sinh.
Thấy vậy, Vĩ Phàm lúc này liền tỏ ra đôi phần ái ngại, nhưng vẫn tiếp tục nói:
"A Xuân nhìn thấy ta cùng đi với công chúa, đó là sự thật. Nhưng còn về vấn đề ta b·ị đ·ánh và bức ép, quả thật chỉ là hiểu nhầm mà thôi!"
"Mọi chuyện là như thế nào, huynh có thể nói rõ?"
Sau câu hỏi từ nhóm người, Vĩ Phàm nhất thời thở dài đáp:
"Công chúa đến đây mang ta đi, thực cũng chỉ là chọn làm hộ vệ. Ta chỉ theo phía sau và cùng một chỗ bảo vệ nàng mà thôi."
Nhưng vừa là nói xong, A Xuân một bên đã hiếu kỳ hỏi:
"Vậy v·ết t·hương trên con mắt là ai đã làm? Huynh cứ nói ra hết đi, bọn ta về phe huynh mà."
Đồng thời nghe vậy, Vĩ Phàm đầu tiên là tự chỉ vào vết thâm tím, theo sau liền cười cười nói:
"Vết thương này, thật sự là do ta tự gây ra... trong lúc hộ vệ đã vô tình gặp phải. Mọi chuyện chỉ có đơn giản như vậy, mọi người không cần phải quá lo lắng."
Theo sau Vĩ Phàm chậm rãi kể rõ sự việc, tất nhiên hắn chỉ nói ra phân nửa và lược bỏ đi những thứ không nên.
Tuy nhiên, ngay sau khi nghe xong những gì Vĩ Phàm giải thích, nhóm người liền xúm lại một góc, cơ hồ là không hiểu vì sao mà nhất thời xì xào to nhỏ với nhau, tất yếu là không để Vĩ Phàm nghe thấy.
"Ta rất hiểu tính huynh ấy. Huynh ấy nói như vậy, thật ra chỉ vì lo lắng cho nhóm người chúng ta mà thôi."
"A Xuân, ý của huynh là A Chu sợ chúng ta thua thiệt mà gây họa, cho nên mới nghĩ ra câu chuyện khác để nói?" A Huy thần sắc như ngầm hiểu ra, hắn hỏi.
"Ừm!"
Đồng thời, sau cái gật đầu chắc nịch từ A Xuân, A Cửu bên cạnh cũng liền nói:
"Vậy v·ết t·hương trên mặt phải, quả thật là bị người đánh?"
"Thực sự là bị người đánh. Ta đoán chắc là do công chúa bướng bỉnh ấy gây nên. Nhưng mà mọi người cũng đừng quá nông nổi, A Chu làm vậy chắc cũng là có nguyên do, muốn giữ chút thể diện cho chính mình mà thôi. Một hảo hán nhưng lại bị nữ nhân h·ành h·ung... nghĩ mà xem, thật sự quá là mất mặt, hài!"
"Ừm, A Xuân nói chí phải! Mọi người đừng phụ lòng tốt của A Chu, giả vờ như không biết gì là được rồi." A Ngưu một câu nói thêm. Tất nhiên, vừa nói xong lời này thì nhóm người còn lại cũng đều tán thành rồi cùng lúc gật đầu, tự động ngầm hiểu ra một vấn đề trời ơi đất hỡi.
Và sau một hồi to nhỏ với nhau như vậy, A Ngưu nhóm người nhất thời thở dài, kế đó là lần lượt tiến đến rồi vỗ nhẹ lên vai Vĩ Phàm, mơ hồ nói với hắn.
"Khổ cho huynh, bọn ta hiểu mà. Nếu có khó khăn, đừng ngần ngại mà nói ra, bọn ta sẽ luôn đứng về phía của huynh. Hài!"
Cùng với một màn được người động viên như vậy, Vĩ Phàm tựa hồ ngẩn ngơ, tất nhiên là vì hắn thật sự không hiểu nhóm người đang nói và nghĩ cái gì trong đầu, đồng dạng chỉ đứng ngây ra rồi thật lâu không nói.
Mà vừa là xong chuyện, nhóm người cứ thế chọn một góc riêng và tất thảy đều là lập tức đi ngủ, cơ hồ là thay đổi cách biệt một trời một vực, không hề quan tâm đến Vĩ Phàm nữa. Điều này làm cho Vĩ Phàm một bên thật lâu vẫn không hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra.
Hắn lúc này đang là tự hỏi, là nhóm người hôm nay thật sự kỳ lạ, ban đầu hùng hùng hổ hổ, sau đó lại cảm thông cảm thông. Cuối cùng là như thế nào? Sao hắn liền có cảm giác bị người thương hại?
"Hài! Thôi, mọi chuyện ổn thỏa là được. Hiện tại cũng là nên đi ngủ." Được một lúc bị nhóm người lãng quên không quan tâm như vậy, Vĩ Phàm chỉ biết thở dài, thì thào tự nói.
Sự yên lặng của màn đêm, nhất thời lặng lẽ mà trôi qua.
Doanh trại Hà Đông vào sáng sớm...
Hôm nay mọi chuyện vẫn êm đềm mà diễn ra. Nhóm người vẫn như mọi khi là sáng sớm đã rời khỏi, huấn luyện và tập trận, cơ hồ chỉ duy nhất còn mỗi Vĩ Phàm là vẫn tiếp tục bị nhóm người ngăn cản, không đồng ý cùng đi.
Bởi vì lẽ đó, Vĩ Phàm hiện tại vẫn một mình buồn chán, và một đống ngồi trong cái căn lều tựa hồ là nghèo nàn này.
"Hài, nhóm người A Ngưu thật là! Vô cớ bắt ta ở lại, phía trên cũng không bắt ép. Thật sự là muốn để cho ta một mình ở đây?" Vĩ Phàm thì thào tự hỏi một tiếng, nhất thời nằm thẳng lưng trên chiếu rơm rồi chậm rãi khép hờ hai mắt.
Và sau nửa ngày thời gian im lặng chán nản, Vĩ Phàm lúc này đã nằm gác chân trên chiếu rơm mà chợp mắt, cơ hồ đã không còn quan tâm đến một tia động tĩnh nào ở chung quanh nữa.
Nhưng trong lúc hắn đang nhàn rỗi thẳng lưng như vậy, nhất thời bên ngoài xuất hiện một thân hình nữ tử đang duyên dáng tiến vào bên trong.
Nữ tử này vừa là vào tới đã nhìn thẳng vào Vĩ Phàm đang nằm, đồng thời hai tay đặt ra sau rồi lập tức cất lời.
"Ngươi vẫn còn ở đây sao?"
Tất nhiên sau khi nghe thấy thanh âm thanh thoát của vị nữ tử đó, Vĩ Phàm đang nằm trên chiếu rơm cũng nhất thời mở ra hai mắt và nhìn lên vị nữ tử, bất quá là hắn thật lâu vẫn không dám nói gì.
Lúc này, phía trước hắn đang đứng là một vị nữ tử. Nàng sở hữu một làn da nõn nà không tì vết, lại duyên dáng thân hình với chiếc váy dài màu đỏ thẫm vừa mắt, hiện lên như là ngọn lửa, một ngọn lửa đỏ trên đồng tuyết trắng thảo nguyên.
Khuôn mặt góc cạnh nữ tử đồng dạng xinh như Dạ Yến thảo, chỉ đơn giản là đẹp đơn thuần, ngọt ngào và cuốn hút.
Chưa kể điểm nhấn lại chính là mái tóc đen dài phía trên, tựa hồ đã được buộc chặt bằng một dải lụa tơ hồng mềm mại, nhưng với một điểm đơn giản này thôi mà đã khiến cho nữ tử tăng thêm mười phần sắc sảo. Quả thật vừa là thuận mắt, nhưng cũng vừa là điểm thu hút ánh nhìn.
Nữ tử dáng người nhất thời toát lên là sự thanh thuần vốn có, đồng thời còn động lại đôi chút liền là sự tinh nghịch thật sâu bên trong.
Mà cứ nhìn nữ tử một lúc như vậy, Vĩ Phàm nhịp thở đôi lần lại biến động. Dường như là thật khó để hắn mở miệng nói, hơn nữa còn là không dám nghĩ thêm; khi nhớ tới cái cảnh tượng... một chiều hướng dương lúc trước. Tất nhiên, vị nữ tử trong bất tri bất giác tiến vào căn lều của Vĩ Phàm chính là Huyền Trân công chúa.
"Sao rồi? Ngươi không ổn ở nơi nào sao?" Nhìn thấy Vĩ Phàm ngây người ra nhìn, nữ tử chậm rãi nghiêng đầu nhìn hắn rồi thấp giọng hỏi.
Đồng thời sau khi nghe thấy thanh âm, Vĩ Phàm cũng bất giác mà bừng tỉnh, tiếp đó liền giả giả thật thật, một chỗ chắp tay và mở miệng nói.
"Công chúa tha tội. Bất quá vì sự việc đêm qua, cho nên thần không còn sức để hành lễ."
"Ngươi không được phép nói, không phải đã hứa là quên đi chuyện đêm qua rồi sao. Ta cho phép ngươi ngồi, không cần tạ ta." Huyền Trân khuôn mặt một phần ửng hồng khi nghe Vĩ Phàm nhắc đến cớ sự đêm qua, nhất thời hấp tấp nói ra.
Tiếp theo nghe thấy những lời này, Vĩ Phàm lập tức chắp tay cảm tạ rồi cúi mặt lộ ra tiếu dung, sau đó nhìn lên nữ tử với vẻ mặt như là một người nông dân kham khổ, thanh âm mệt mỏi liền nói:
"Mà công chúa hôm nay lại đến tìm thần, cơ hồ là cần thần hộ vệ nữa sao?"
"Không, ta không đến vì việc đó. Hôm nay ngươi không được khỏe, vậy thì để khi khác." Được hỏi, Huyền Trân bất giác lộ ra nửa điểm ngại ngùng, đồng dạng là ấp úng nói.
Nhưng sau một hồi lâu im lặng như vậy, Huyền Trân nõn nà gương mặt lần nữa ửng hồng, hai tay rụt rè ở phía sau lưng như là đang che dấu một thứ gì đó, nhất thời cất tiếng:
"Ở đây... ta có. Ừm, ở đây ta có một lọ thuốc… chỉ cần thoa lên v·ết t·hương và những nơi đau nhức, bầm tím… sẽ nhanh chóng lành lại. Giờ ta cho ngươi dùng."
Đồng thời ấp úng nói xong, Huyền Trân ngọc thủ liền nhẹ nhàng đưa ra, mà phía trên đang nắm là một bình hoa thuốc nhỏ, đưa tới cho Vĩ Phàm.
Huyền Trân lúc này nhịp tim dồn dập, tựa hồ là không bình tĩnh để thở.
Tuy nhiên, ngay sau khi vừa đưa tới Vĩ Phàm, Huyền Trân đã vội vàng quay lưng và thật nhanh chạy ra bên ngoài, không một lời nào để nói.
"Này công chúa, ta vẫn chưa có cám ơn…"
Đương nhiên nhìn thấy công chúa tức tốc rời đi không một lời, Vĩ Phàm nhất thời thở dài một cái không hiểu, đồng dạng là lắc đầu rồi mỉm cười.
"Hài, thật là! Nhưng dù sao cũng cảm ơn nhiều."