Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 74: Dừng chân!
Lúc này Vĩ Phàm, trên tay cầm lấy bình thuốc người tặng, không hiểu vì sao liền cười nhẹ một tiếng.
Nhưng cùng lúc tại thời điểm này, nhất thời lại xuất hiện thêm một người khác cũng đồng dạng là từ bên ngoài vội vàng tiến vào bên trong. Mà người bước vào chính là một tên lính cấp trung với hai mắt như khép hờ, khi vừa vào tới đã nhìn thấy Vĩ Phàm đang ngồi một chỗ thì chỉ đảo mắt đánh giá sơ qua, ngay sau là không vòng vo mà thẳng thừng lên tiếng hỏi:
"Ngươi chính là A Chu sao?"
"Chính là ta. Mà vị huynh đài có chuyện gì cần tìm ta sao?" Được hỏi, Vĩ Phàm lập tức gật đầu rồi nhẹ giọng lên tiếng.
Đồng thời nghe vậy, tên lính phía trước đầu tiên là gật đầu, theo sau liền là tra xét qua một lần thân thể của Vĩ Phàm rồi chậm rãi nói:
"Đại tướng quân có lệnh gọi. Ngươi hiện tại v·ết t·hương coi như bình phục, vậy ngay lập tức cùng ta một đường tiến đến diện kiến."
"Đại tướng quân? Chính là người lần trước xém chút nữa đã g·iết ta, Phạm Ngũ Lão đó sao? Lại có lệnh tìm ta… là phúc hay là họa đây?"
Cùng với vài ba câu hỏi tự đặt ra trong đầu, Vĩ Phàm nhất thời chắp tay rồi nhẹ giọng:
"Cám ơn huynh đài đã gọi. Đợi ta một chút, ta thay đồ xong sẽ cùng huynh một đường đi chung."
"Nhanh chân giúp ta!"
Nói xong, tên lính lập tức quay lưng rồi ra đứng bên ngoài chờ.
Một lát sau, Vĩ Phàm với y phục binh lính trên người, bất ngờ từ bên trong lều vải đi ra.
"Vất vả cho huynh đài đã chờ đợi, chúng ta có thể rời đi."
Vừa dứt lời, hắn liền cùng tên lính một đường đi tới và hướng về khu vực doanh trại phía nam.
Doanh trại khu nam - Phòng nghị sự.
"Phòng nghị sự" được dùng làm nơi họp mặt của những người cấp cao phía trên, đây là nơi dùng để thảo luận, bàn kế sách tác chiến, hay đơn giản chỉ là nơi ở của một vị đại tướng quân. Nơi này có kiến trúc xây dựng bốn mặt đều là tường dày cách âm, lợp ngói hoa phía trên và chỉ có duy nhất một lối đi, kích thước cũng không quá lớn. Trong phòng chủ yếu có các bản đồ khác nhau, thường được sử dụng trong trận mạc. Đồng thời, giữa phòng có một chiếc bàn lớn với mô hình cát trên đó, có thể dùng làm trận địa hoặc đơn giản là mô phỏng địa hình.
Lúc này, Vĩ Phàm được tên lính hướng dẫn đến nơi đây, đứng ngay trước lối ra vào của phòng nghị sự.
"Ngươi một mình vào bên trong, đại tướng quân đang một mình chờ ngươi." Tên lính với đôi mắt như khép hờ, một bên chỉ hời hợt nói. Trong lời nói của hắn ẩn hiện chính là đang xem nhẹ Vĩ Phàm.
Bất quá với thái độ này của tên lính, Vĩ Phàm lại không mấy để ý và chỉ nhìn thoáng qua. Dù sao người này hiện tại đã là binh lính trung cấp và còn là Tái Thể kỳ, cho nên một chút khinh thường đối với một Luyện Thể tầng chín như hắn, xem ra cũng là vấn đề tương đối bình thường. Tốt nhất không cần quan tâm làm gì cho thêm chuyện.
Kỳ thật, mặc dù trước đây Vĩ Phàm đã từng hạ một Tái Thể trung kỳ như Kim Thừa, nhưng tựa hồ những người khác vẫn chỉ xem đó là may mắn, hoặc nghĩ rằng phía sau là có hắc thủ đã tương trợ cho Vĩ Phàm. Hơn nữa với mệnh lệnh mờ ám từ phía trên là cho qua và không nhắc đến vấn đề này, vì vậy trong lòng nhóm người càng thêm mười phần coi đây là sự thật. Có thể cao tầng phía trên đã từ lâu phát hiện ra huynh đệ Dư Thừa làm loạn, cho nên chỉ mượn lực Vĩ Phàm để tiện bề đôi đường mà thôi.
Nhưng với những điều trên thì Vĩ Phàm lại cho đây là may mắn, tựa hồ không cần hắn giải thích liền đã có người tự thân an bài, đỡ phải để hắn tự mình giải quyết hay là tốn thì giờ vào mấy vấn đề suy nghĩ tìm kiếm đối sách lấp liếm.
Quả thật vừa là êm đẹp giải quyết được vấn đề với huynh đệ Kim Thừa, vừa là một phần giúp bản thân hắn không quá nổi danh tại mảnh đất Đại Việt này.
Với những dòng suy nghĩ chợt thoáng qua, Vĩ Phàm khuôn mặt âm trầm nhất thời cười khẽ một tiếng, đồng thời không dám chậm trễ mà lập tức tiến vào bên trong phòng nghị sự.
Vào tới bên trong, chỉ đảo mắt sơ qua đã thấy rõ các loại bản đồ trận mạc được treo tứ phía, ngoài ra còn có một cái bàn lớn ở giữa với mô hình trận địa được làm bằng cát. Vĩ Phàm sau một hồi nhìn, lập tức đưa mắt nhìn về phía chính diện phòng, trên đó được đặt là một chiếc ghế làm bằng đồng bọc da hổ trắng, trông thật sự rất bất phàm. Và ngay phía trên, đứng quay lưng về phía hắn lại là một vị nam tử, bận trên người là một bộ giáp lấp lánh màu bạch kim, thân thể khắp nơi đều ẩn hiện một luồng nguyên khí nhàn nhạt, trông rất tinh thuần. Quả thực, chỉ nhìn qua bóng lưng, Vĩ Phàm lúc này cũng đã một phần nhận ra người phía trước cường đại đến nhường nào. Ngoài cái khí tức bức ép hiện rõ, thật sự là oai phong lẫm liệt đến cực điểm.
Tiếp sau vài lần đánh giá danh phận, Vĩ Phàm chậm rãi bước tới diện kiến, sau đó hơi cung kính cúi đầu rồi chắp tay vái lạy vị nam tử.
"Binh lính Luyện Thể tầng chín A Chu, nhận lệnh triệu tập của đại tướng quân."
Cùng lúc nghe thấy tiếng, vị nam tử liền quay lưng nhìn lại, gương mặt anh dũng lóe lên một tia soái khí, nhìn xuống Vĩ Phàm khẽ nói:
"Đứng thẳng lên đi!"
Tất nhiên là Vĩ Phàm không dám cãi lệnh mà lập tức nghe theo, liền đứng thẳng người nghiêm trang, không dám nhìn thẳng về phía vị đại tướng quân uy dũng, bất phàm này. Dù sao lần trước người này cũng xém chút nữa đã lấy đi cái mạng nhỏ của hắn, cho nên trong lòng hắn đã tự sinh ra một cỗ cảm giác e sợ khi đối diện với người này.
Mà đồng dạng nhìn ra được một tia e sợ từ người Vĩ Phàm truyền tới, vị đại tướng quân chỉ nhàn nhạt cười rộ lên một tiếng, ngay sau giọng điệu vài phần mềm mỏng nhất thời cất lên:
"Ta nói ngươi cứ thoải mái mà đứng, không cần phải nghiêm trang như vậy, bình thường là được..."
Cho dù là vậy, Vĩ Phàm vẫn không dám nửa bước thả lỏng, đồng dạng là vẫn cứ nghiêm trang đứng thẳng, mặc cho phía sau mồ hôi cũng là ướt đẫm phần lưng.
"Hài... ngươi cũng thật là! Cái khí chất lần trước đi đâu hết rồi?"
"Dạ bẩm, thật sự là không dám." Được hỏi, Vĩ Phàm chậm rãi chuyển dần ánh mắt qua bên trái để tránh đi ánh nhìn, đồng thời to rõ đáp, trong lòng lại không khỏi âm trầm than khổ.
"Như lần trước thì cái mạng nhỏ này của ta cũng là ném cho c·h·ó ăn."
Vĩ Phàm lần trước dám đứng lên mà hùng hùng hổ hổ, thực chất là hắn đã chấp nhận trước c·ái c·hết nên mới dám nói như vậy. Bất quá hiện tại lại là đang yên đang lành, vì vậy hắn không có gan đó.
Quả thực hắn không phải là ngưu mà tự đi tìm đường c·hết.
Tiếp theo, sau câu trả lời từ Vĩ Phàm, vị đại tướng quân lần nữa nhàn nhạt nói:
"Có lẽ ở lâu nơi này ngươi cũng biết ta là ai, nhưng nếu ngươi không nhớ thì ta chính là Phạm Ngũ Lão. Chuyện lần trước xem ra là do hiểu nhầm, nên ta sẽ tha c·hết cho ngươi vì cái tội dám khi quân phạm thượng. Mà vấn đề này tạm thời không nói nữa. Hiện tại ta gọi ngươi đến đây, tất yếu cũng là để hỏi thăm tình trạng của ngươi đã ổn hay chưa."
Phạm Ngũ Lão có ý gọi Vĩ Phàm đến, thực ra là vì những lời hoàng đế Đại Việt lần trước đã có nói qua cho ông, có nói là hãy chiếu cố hắn. Cho nên Phạm Ngũ Lão tự hiểu ra rằng, vị hoàng đế đã nhìn trúng Vĩ Phàm, muốn nhờ ông tài bồi cho hắn. Việc hôm nay gọi đến Vĩ Phàm, thực chất chỉ là bước đầu đánh giá mà thôi.
"Cám ơn đại tướng quân quan tâm, ta hiện tại đã bình phục." Đối với ý tứ của vị đại tướng quân, Vĩ Phàm quả thật vẫn chưa hề nhận ra, đồng dạng chỉ chắp tay cung kính rồi cám ơn một câu.
Nhưng ngay sau đó, Phạm Ngũ Lão cũng không vòng vo mà lập tức nhìn xuống Vĩ Phàm, rồi hỏi một câu khiến cho Vĩ Phàm nhất thời phải ngây người.
"Nhà ngươi có nguyện vọng hay lý tưởng của ngươi là gì, sao lại nhập ngũ?"
Đồng thời tưởng đây là để tra xét bản thân, Vĩ Phàm sau một hồi suy nghĩ lợi hại, lập tức chắp tay lên tiếng:
"Bẩm đại tướng quân, từ nhỏ ta đã là một kẻ không nơi nương tựa, không thân không thích, và cứ thế một mình lớn lên. Nên ta từ nhỏ chỉ mong có một nơi xem như là nhà mà thôi."
Vĩ Phàm lúc này chân thành, dõng dạc nói tiếp:
"Hiện tại đất nước có biến cần thêm binh lính, ta một lòng đi tới, quả thật cũng chỉ muốn góp một phần sức lực vào trong..."
"Hay, rất hay! Người một lòng vì nước, hết thảy đều là hảo hán." Phạm Ngũ Lão một hơi nghe xong Vĩ Phàm dõng dạc trình bày, nhất thời sinh ra một cỗ hào cảm dành cho hắn.
"Hảo hán thật không dám nhận, nhưng ta đây chỉ có một thỉnh cầu, chỉ mong đại tướng quân đồng ý cho ta đến biên ải và góp một phần sức lực của mình." Tiếp đó Vĩ Phàm liền nói thẳng, hắn muốn nhân cơ hội người này đang có hào cảm mà nhanh chóng tìm cách đi ra biên ải, cũng chỉ để tìm đường sang Huyền Cực Tông. Hắn thật sự không thể chờ lâu hơn.
Ở lại nơi này huấn luyện vô ích, thà rằng nói thẳng tìm một cái cơ hội, chưa hẳn đã không có khả năng!
"Muốn ra biên ải sao? Với cảnh giới hiện tại của ngươi, e là có hơi..."
"Rất mong đại tướng quân toại nguyện cho ta. Dù là đến biên ải chỉ để làm chân sai vặt, ta đây cũng nguyện ý. Mong đại tướng quân minh xét!" Nhận thấy Phạm Ngũ Lão có ý phân vân, Vĩ Phàm lập tức c·ướp lời.
Và sau một đoạn thời gian không nói, Phạm Ngũ Lão âm trầm qua lại sờ cằm, tiếp đó là chậm rãi lên tiếng:
"Ta ghi nhận những điều mà ngươi nói. Vậy trước hết ngươi cứ quay lại doanh trại huấn luyện như mọi khi, sau này có việc thì ta sẽ cho gọi ngươi."
Nhưng chưa chờ Vĩ Phàm đáp lời, Phạm Ngũ Lão đã lần nữa lên tiếng:
"Mà ta có nghe nói Huyền Trân công chúa chọn ngươi là hộ vệ riêng, vậy trước hết, nhờ ngươi coi trọng và bảo vệ an nguy của nàng. Nhớ là… không được có suy nghĩ khác, chỉ duy nhất là hộ vệ..."
"Xin Tuân lệnh!" Vĩ Phàm vừa nghe xong đã biết ý tứ trong đó của Phạm Ngũ Lão, vì vậy chỉ suy xét vài phần rồi lập tức chắp tay nghe theo. Đồng thời tiếp sau vài lời qua lại hỏi han, vị đại tướng quân không còn vấn đề gì giữ lại Vĩ Phàm nữa nên đã nhanh chóng cho hắn lui.
Sau khi quay về từ phòng nghị sự, những ngày tiếp theo Vĩ Phàm chỉ bình thường mà thực hiện những chức trách vốn có của hắn. Cả ngày dành thời gian cùng nhóm người đại đội tập huấn, thời gian rảnh thì được công chúa gọi đi hộ vệ để ra bên ngoài dạo chơi.
Và cứ như thế, thời gian từng ngày, lại từng ngày trôi qua, thấm thoát đã trôi qua một tháng thời gian.
Trong hơn một tháng thời gian này, mọi chuyện trong doanh trại Hà Đông vẫn diễn ra một cách bình thường, người người lui tới, đồng dạng chỉ chuyên tâm vào nhiệm vụ và rèn luyện, không một biến động.
Mà nhóm người A Ngưu sau hơn một tháng rèn luyện, thật sự đã đạt được một kết quả khả quan, đều là tăng lên một cái cấp độ mới.
A Ngưu đạt đến Luyện Thể tầng chín, cùng cấp với Vĩ Phàm hiện tại.
A Huy, A Xuân, A Ninh, hết thảy đều đạt đến Luyện Thể tầng tám.
Mặt khác chỉ duy nhất mỗi A Cửu, hắn chỉ đạt Luyện Thể tầng thứ bảy mà thôi.
Hơn nữa, ngoài việc huynh đệ Dư Thừa đã bị trục xuất khỏi quân ngũ, dẫn đến việc nhóm người Vĩ Phàm không còn ai bắt nạt hay là gây khó dễ, xem thường. Nhóm người từ đó trôi qua từng ngày thời gian vui vẻ và duy nhất là nghĩ đến việc chăm chỉ rèn luyện, thực hiện nhiệm vụ được giao.
Về phần Vĩ Phàm, vì được công chúa chọn làm hộ vệ riêng, cho nên hắn lại ít dành thời gian để tập luyện nâng cao trình độ hơn, mỗi ngày chỉ đơn giản theo chân và cùng nàng ra ngoài dạo chơi.
Vả lại, vì hắn cũng không muốn gây sự chú ý, cho nên đã không dám hiện rõ là bản thân đã đạt đến Tái Thể sơ kỳ, chấp nhận giữ lại cảnh giới Luyện Thể tầng chín để làm một bức bình phong, tránh đi những sự việc không đáng có.
Mỗi ngày Vĩ Phàm là hộ vệ cho công chúa. Mặc dù chỉ là theo sau nàng ra bên ngoài, nhưng nhóm người A Ngưu lại nghĩ khác, nghĩ rằng Vĩ Phàm mỗi ngày đều bị nữ tử ấy gọi đi h·ành h·ạ.
Quả thật, người có phúc không hưởng hết, kẻ lại tưởng đó là không, ngỡ rằng là chịu khổ!
Và cuối cùng, về cái nguyện vọng Vĩ Phàm đã tự mình nói qua với Phạm Ngũ Lão lần trước, trong một tháng chờ đợi thì cuối cùng cũng đã nhận được sự đồng ý. Vĩ Phàm được duyệt là sẽ rời khỏi nơi này, được chọn đến một đơn vị tại biên ải, giáp ranh Huyền Cực Tông để thực hiện nhiệm vụ.
Mặc dù chỉ là binh lính thông thường, nhưng xem ra cái mục đích tìm đường để đến được Huyền Cực Tông, một phần nào đó cũng đã có thể thực hiện được.
Tuy nhiên, ngay khi biết tin Vĩ Phàm phải rời đi để đến biên ải thực hiện mệnh lệnh, mặc dù đã bị Vĩ Phàm ngăn cản, nhưng nhóm người A Ngưu vẫn cầu xin là có thể đi theo cùng và cũng đã nhận được sự đồng thuận của Phạm Ngũ Lão.
Lúc này, tại doanh trại Hà Đông vào sáng sớm...
Phía trên thao trường khu tây, cùng lúc tập trung hết thảy gần khoảng hai trăm nhân số, tất cả đều là binh lính Luyện Thể kỳ. Cơ hồ bọn họ đều được chọn ra từ mười ngàn binh lính tinh nhuệ, chỉ để thực hiện nhiệm vụ lần này đến biên ải. Tất nhiên Vĩ Phàm và nhóm người A Ngưu đồng dạng cũng có mặt trong đội ngũ hai trăm người này.
Tiếp sau một đoạn thời gian chờ đợi, khi bầu trời dường như đã sáng tỏ, mặt trời cũng dần lên thì bất giác một âm thanh lạ nhất thời phát ra từ phía trên đỉnh đầu của nhóm người, kêu lên cót kẹt như là thanh âm của gỗ v·a c·hạm vào nhau.
Đồng thời nghe thấy thanh âm, nhóm người đầu tiên là đưa mắt nhìn lên, tiếp đó là trông thấy cảnh tượng khiến ai cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Phía trên đầu nhóm người lúc này, tựa hồ là một con thuyền được làm hoàn toàn bằng một loại gỗ cứng nào đó, có màu nâu sạm, kích thước to lớn vừa đủ để chứa ngàn người hết thảy. Nó lơ lửng phía trên không với tấm buồng vải lớn xuôi theo gió, nhẹ nhàng mà đáp trước mặt nhóm người.
"Đây là thứ sẽ đưa chúng ta đến biên ải hay sao? Thật sự là quá khéo, lần đầu ta được đến chứng kiến loại phương tiện này!" Nhìn thấy cảnh này, xung quanh là những tiếng nghị luận to nhỏ, người thì không thể tin, kẻ lại trừng mắt rồi choáng ngợp đối với cảnh tượng phía trước.
Theo sau một lúc kinh ngạc nghị luận như vậy, từ phía trên thuyền gỗ, một vị lão giả cứ thế bước ra trước, đồng thời chắp lại hai tay ra trước nhóm người rồi lớn tiếng hô:
"Chào các vị. Xin tự giới thiệu, ta đây gọi là Phi lão, chính là người sẽ đảm nhiệm chức trách đưa các vị tiến đến biên ải. Thời gian không còn sớm, những ai có tên trong danh sách rời khỏi, làm ơn nhanh chân lên thuyền cho!"
Nhóm người nghe thấy, từng người một lần lượt xếp hàng rồi bước lên, Vĩ Phàm cũng không ngoại lệ, sau cùng sải bước tiến đến.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị một chân bước lên thuyền gỗ, từ phía sau, một thanh âm dường như có phần hấp tấp, nhất thời vọng lại:
"Dừng chân!"