Chương 75: Đến biên ải
Nghe thấy thanh âm hối hả vọng tới; một giọng nói có phần thanh nhã, nhưng vương vấn bên trong lại là một tia ấm áp đến lạ thường; Vĩ Phàm nhất thời dừng chân rồi quay đầu nhìn về hướng mà thanh âm ấy phát ra.
Trước mắt hắn, xuất hiện là hình ảnh của một người nữ tử, cước bộ vội vã hướng phía hắn và nhanh chân chạy đến.
Tuy có vài phần hối hả, nhưng tựa hồ vẫn là duyên dáng với từng cử chỉ. Nàng bận một bộ váy dài bạch sắc thuần khiết, làn da thì trắng nõn nà, nữ tử lúc này hiện lên trước mắt như là một bạch sắc tiên tử vậy.
Cùng với gương mặt góc cạnh không phấn son, mái tóc đen dài thướt tha trong làn gió dịu nhẹ, nữ tử phía trước, một cách đơn thuần mà nói liền chỉ đơn giản là đẹp một chữ, quả thật thanh thuần đến cực hạn.
Mà cùng lúc nhìn thấy nữ tử hướng phía mình rồi chạy đến, Vĩ Phàm lập tức không suy nghĩ và vài bước đến gần, tiếp đó là thật lâu nhìn về phía nữ tử, gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên liền hỏi:
"Công chúa, vì sao lại chạy đến đây vào giờ này? Đừng nói với ta, mới sáng sớm mà đã muốn dạo chơi đâu đó rồi?"
Không mấy xa lạ để đoán ra, nữ tử hối hả chạy về phía Vĩ Phàm chính là Huyền Trân công chúa. Cũng vì bình thường Vĩ Phàm luôn được nữ tử này đến tìm mang đi làm hộ vệ bên người, cho nên hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng, vị công chúa này là đang muốn kiếm hắn để mà hộ vệ, chỉ đơn giản là muốn dạo chơi ở đâu đó mà thôi.
Nhưng quả thật, Vĩ Phàm tựa hồ đã đoán sai.
"Ngươi, vì sao…? Ngươi rời đi, vì sao không nói lại cho ta biết trước một tiếng?" Huyền Trân công chúa nhịp thở vội vàng, gương mặt động lại đôi nét đáng yêu, đồng dạng là một tia tức giận, liền chỉ thẳng tay ngọc vào mặt Vĩ Phàm mà hỏi.
Còn về phía Vĩ Phàm, được nàng hỏi thì hắn chỉ khẽ cười rồi gãi đầu một cái, đồng thời chỉ nhẹ giọng:
"À... là vụ đến biên ải sao? Nó có lẽ không mấy quan trọng, cho nên ta nghĩ là không nên nói ra làm gì."
"Không quan trọng nên không cần nói ra sao? Ngươi có biết thân phận của mình hiện tại hay không? Ngươi là hộ vệ của ta, ngươi đi rồi, ta biết lấy ai để mà hộ vệ?" Huyền Trân nghe xong những lời nói của Vĩ Phàm nhất thời không khỏi tức giận, nàng dậm chân một cái và ôm chặt ngọc thủ, không kiềm chế được liền nói ra mấy lời.
Đồng thời ngay khi vừa dứt lời, nàng đột nhiên nhoáng lên rồi nắm chặt cổ tay của Vĩ Phàm; một cách tự nhiên và dùng lực lôi kéo hắn đi.
"Ngươi phải cùng ta quay về. Ta sẽ nói lại cho tên Phạm Ngũ Lão kia biết rõ và bắt người khác thế chỗ ngươi. Ngươi hiện tại chính là hộ vệ của ta, nên ta không cho phép một kẻ nào khác tự ý bắt đi."
Nói đoạn, nàng nhất thời hướng đến khu nam và muốn dẫn Vĩ Phàm đến gặp Phạm Ngũ Lão chỉ để nói rõ. Nhưng cũng chính vào lúc này, cơ hồ nhận tác động lên người, Vĩ Phàm liền không do dự mà dùng lực rồi đứng khựng lại người.
"Ngươi..."
Và sau một tiếng ngạc nhiên nhìn lại từ nữ tử Huyền Trân, Vĩ Phàm chỉ cười nhẹ sau đó nhìn thẳng vào nàng, gương mặt hiện rõ sự kiên quyết rồi chậm rãi nói:
"Công chúa bớt giận, không cần phải thay ta cầu xin hay là làm gì khác đâu. Chuyện đến biên ải nán lại làm nhiệm vụ, thật ra là nguyện vọng từ lâu của ta đã cầu xin đại tướng quân. Thứ lỗi cho ta, nhưng quả thật là ta không thể không đi!"
Nói xong, hắn lập tức dùng tay gạt ra ngọc thủ của Huyền Trân, lần này là nhìn thẳng vào đôi mắt đen thuần khiết của nàng, chân thành nói:
"Thực sự cảm ơn công chúa đã chiếu cố đến ta trong khoảng thời gian qua, nhưng ta còn có lý tưởng của riêng mình, thật không thể tiếp tục để mà hộ vệ cho công chúa dạo chơi bên ngoài. Mà thời gian khởi hành cũng không còn bao lâu, ta xin mạn phép rời đi."
Sau vài ba câu không chứa một dụng ý nào, Vĩ Phàm cứ thế nhẫn tâm quay lưng, không quan tâm đến nữ tử ở phía sau mà chỉ bình thản sải từng bước chân, từng bước tiến đến thuyền gỗ.
"Xin lỗi đã kéo dài thời gian!" Vừa lên được thuyền thì Vĩ Phàm liền chắp tay tạ lỗi vị lão giả. Đồng thời thấy vậy, lão giả liền khẽ gật nhẹ đầu và đưa tay mời hắn lên thuyền.
Tuy nhiên, ngay khi Vĩ Phàm vừa mới đặt chân bước lên, giọng nói của Huyền Trân công chúa phía dưới lại lớn tiếng quát:
"A Chu... ngươi nghe rõ cho ta, làm xong nhiệm vụ phải quay lại. Nếu ngươi không quay lại, ta..."
Nói đến đây, vị công chúa thanh thuần và tinh nghịch của thường ngày lại nhanh chóng quay lưng rời đi, cùng với câu nói vẫn còn đang dang dở.
Cùng lúc đó, nhóm người phía trên dường như là đang xì xào to nhỏ, bàn luận sự việc bất ngờ diễn ra này. Mỗi người mơ hồ có một cách nghĩ riêng, kẻ thì nghĩ đây chỉ đơn giản là lời đe dọa bình thường, nhưng có kẻ thì âm thầm hiểu ra rằng, vị công chúa ấy… thật sự là có ý với người nam nhân thấp hèn kia. Mặc dù là vậy, nhưng vẫn không có một ai dám lớn tiếng nói ra, vì sợ rằng sẽ vô tình động đến tai của những người phía trên. Quả thực là chuyện không nên để đem ra nói đùa.
"Mọi người cẩn thận bám chặt, thời gian khởi hành đã điểm!"
Bất quá vào ngay tại thời điểm đó, con thuyền chở lấy đám người nhất thời phát ra những âm thanh ù ù bên trong và phía trên mạn thuyền, đồng thời nhẹ nhàng từ mặt đất rồi chậm rãi bay lên không trung. Điều này tựa hồ đã phần nào đánh bay đi những ý nghĩ của nhóm người phía trên; lãng quên câu chuyện tự nhóm người thêu dệt, rồi hướng một lòng về hành trình biên ải sắp tới.
Lúc này, con thuyền chầm chậm đã lên cao, cánh buồm theo đó liền được mở rộng ra, đồng thời là xuôi theo làn gió và vội vàng hướng về phương bắc mà lướt đi, bỏ mặc phía sau là doanh trại Hà Đông với tường thành bằng gỗ.
Con thuyền đơn giản này được vận hành bằng một lượng lớn nguyên lực, cứ thế thẳng tắp trên không, vượt qua từng tầng vân vụ mà chậm rãi trôi.
Vĩ Phàm hiện tại chỉ một chỗ đứng vòng tay, sau đó là từ trên cao hướng ánh mắt xa xăm nhìn xuống, xuyên qua tầng vân vụ và nhìn rõ núi đồi, trong lòng thật nhiều thứ để hắn phải phiền lòng nghĩ đến.
"Gần một năm trời, Vĩ Phàm ta từ nơi thân thuộc xuyên qua nơi này… chỉ vì một lý tưởng. Huyền Cực Tông, ta sẽ sớm đến!"
Theo hướng địa lý tại Nhân Giới, nơi này chỉ có duy nhất một đại lục địa phía trên, nhưng được chia thành năm đại vực riêng biệt. Đại Việt nằm trong đại vực phía đông và được gọi là "Đông Hải Vực" phía tây Đại Việt tiếp giáp Nam Hải Vực và một phần của Huyết Vực, nói trắng ra là tiếp giáp với Xích Điện ở phía tây, đồng thời phía bắc lại tiếp giáp với Huyền Cực Tông.
Mà từ doanh trại Hà Đông rời đi, cơ hồ phải mất gần mấy vạn dặm thì nhóm người mới có thể tiến đến được biên giới tiếp giáp. Nếu là đường bộ mà đi, nhóm người tựa hồ phải mất một khoảng thời gian khá dài; thời gian dài dùng để vượt qua phần rừng được cho là nguy hiểm và bí ẩn bậc nhất Đại Việt, được gọi là "Rừng Dạ U Minh".
"Rừng Dạ U Minh" bao khỏa toàn bộ phần lớn biên giới phía bắc, trải dài hơn mười vạn dặm phạm vi bao bọc xung quanh. Cũng vì nơi này tập trung trùng trùng điệp điệp là sự nguy hiểm, không chỉ là nơi tồn tại linh thú Huyễn Nguyên kỳ trở lên, mà còn là nơi tồn tại nhiều khu vực cấm địa tự nhiên nguy hiểm. Cho nên nơi này vô hình dung tạo thành một bức phòng vệ của Đại Việt, giúp đất nước này tránh được các mối nguy xâm lược từ phương bắc suốt hàng vạn năm nay.
Thông thường, để tránh mất thời gian di chuyển qua rừng Dạ U Minh, binh lính Đại Việt hết thảy đều được vận chuyển bằng một loại phương tiện có thể di chuyển trên không, được vận hành chủ yếu bằng nguyên lực. Mặc dù có nhiều cái tên, nhưng đa phần loại phương tiện này thường được gọi là "Thăng Long Thuyền". Thuyền này kết cấu tương đối bình dị, chế tác cũng không mấy phức tạp, tuy nhiên lại có thể một lần bay gần năm trăm dặm, có thể nói là tốc độ cực nhanh - nhanh hơn hẳn các loại pháp bảo phi hành cao cấp.
Ngoài ra, nếu nhắc đến phương bắc xâm lược, thì thời gian khoảng độ những năm trở lại đây, Huyền Cực Tông thần bí lại tựa hồ là đang có âm mưu xâm chiếm ở phụ cận biên giới rừng. Tuy vẫn không hiểu được nguyên do, nhưng vì khu rừng này đồng dạng là bờ cõi của nước nhà, cho nên mặc dù có vài phần nguy hiểm, bất quá vẫn được đất nước Đại Việt dóc lòng gìn giữ, một lòng chỉ muốn toàn vẹn lãnh thổ cha ông.
***
Nhờ di chuyển bằng Thăng Long Thuyền, nhóm người Vĩ Phàm dễ dàng vượt qua rừng Dạ U Minh, mất hơn nửa tháng thời gian để nhóm người di chuyển đến phụ cận biên ải tại phương bắc.
Biên giới phương bắc - Giáp rừng Dạ U Minh, trước cổng doanh trại trực thuộc đại đội Bạch hổ - Đại Việt.
Lúc này, Thăng Long Thuyền chở lấy nhóm người đã chậm rãi hạ xuống trên một doanh trại sát gần biên giới.
Thanh âm ù ù của con thuyền chậm rãi hạ thấp, đồng dạng cũng là lúc báo hiệu cho nhóm người đã thực sự dừng chân đến biên ải, sau hơn nửa tháng di chuyển không ngừng nghỉ.
"Đã đến, mọi người lần lượt bước xuống..." Vị Lão giả bí ẩn ở trên thuyền nhất thời khàn giọng lớn tiếng, hướng dẫn nhóm người theo hàng mà rời khỏi thuyền gỗ.
Tiếp sau một đoạn thời gian chỉnh đốn lại hàng ngũ, nhóm người hiện tại vừa kịp lúc thở phào nhẹ nhõm, quả thực hết thảy nhóm người đã chính thức đặt chân đến biên ải.
Mà trước mắt nhóm người lúc này, đặt chân phía trên là một doanh trại chỉ rộng khoảng 5ha diện tích, với bốn mặt xung quanh đều là tường thành bằng cọc gỗ nhọn phủ rêu phong, cao hơn năm mét, đồng thời che lấp đi cái tầm nhìn ở bên trong.
Hơn nữa phía trên cổng chính, được treo là một lá cờ bằng vải có màu trắng đen, đồng dạng được thêu phía trên chính là hình của một con bạch hổ uy mãnh đang dang nanh vồ tới.
Quả thật, nếu nhìn vào mặt tổng thể thì doanh trại này lại không được thuận mắt cho lắm. Bất quá nếu đem ra suy xét kỹ, cơ hồ nơi này cũng không mấy là tệ. Đối với một đại đội chỉ dùng để báo tin khi có địch nhân xâm lược, như vậy đã là quá tốt. Vừa dễ dàng xây dựng nếu không may bị hủy, vừa là một phần gần gũi với thiên nhiên.
Nhưng ngay khi nhóm người định thần và suy xét nơi dừng chân mới chưa được bao lâu, thì cánh cổng bằng cọc gỗ lại lập tức "cọt kẹt" được khai mở. Tiếp đó từ bên trong, nhất thời đi ra là một vị nam tử, đang ung dung sải từng bước chậm rãi mà không e ngại một thứ gì. Vị nam tử này gương mặt thư sinh với mái tóc dài rêu phong phía trên, đồng thời được bối lên bằng một cái trâm cài tóc màu bạch kim. Nhìn người nam tử dáng người lại toát lên một vẻ hào khí lẫm liệt của một vị anh hùng, nhưng phảng phất đâu đó liền là sự nhẹ nhàng, giống như là một người nữ nhân vậy.
Cùng với một bộ khải giáp bằng đồng nhiều vết tích chinh chiến, trên tay hắn cầm một thanh cự đao dài gần một thước, đồng dạng vẫn đang ung dung tiến đến trước nhóm hai trăm người.
"Tên này, cảnh giới của hắn là Kết Đan sơ kỳ!" Thần Khải trong phút chốc truyền âm, nhắc nhở cho Vĩ Phàm về cảnh giới của vị nam tử. Mà Vĩ Phàm sau khi nghe thấy, cũng khẽ gật nhẹ đầu, rồi chăm chú nhìn về vị nam tử đang bước tới.
"Các ngươi chính là binh lính được Phạm Ngũ Lão đại tướng quân phái tới, có đúng hay không?" Nam tử mái tóc rêu phong đi được một khoảng nhất thời ngừng lại, đứng cách nhóm người chỉ khoảng ba bước chân, tiếp đó là đảo mắt nhìn qua một lượt hai trăm người chỉ là Luyện Thể kỳ, giọng điệu thanh nhã liền được cất lên.
Đồng thời ngay khi được hỏi, một tên lính trong nhóm hai trăm người lập tức bước ra trước, sau đó chắp tay thi lễ hướng về vị nam tử vừa hỏi, liền đáp:
"Bẩm đại nhân, thực sự là vậy. Ở đây tổng số hết thảy hai trăm, tất cả đều là Luyện Thể kỳ tầng bảy phía trên, được cử đến với mục đích làm binh lính cấp thấp để hỗ trợ nơi này."
"Hỗ trợ chỉ với hai trăm Luyện Thể kỳ, bên kia thật sự nghĩ cái gì trong đầu vậy!?" Người nam tử nhất thời đặt thanh cự đao xuống dưới, sờ cằm rồi cảm thán hỏi một câu, tiếp theo lại hướng về phía hai trăm người mà hỏi lớn: "Các ngươi được cử đến đây, vậy nói cho ta, các ngươi biết gì về nơi này?"
Bất quá nhóm người được đặt câu hỏi khó như vậy, cơ hồ không ai trong số là có thể trả lời, nhất thời đều lắc đầu không biết.
Thấy vậy, nam tử liền là thở dài, đồng dạng là nhẹ giọng:
"Thôi thôi. Nhìn các ngươi, ta đoán đa phần đều là người mới. Thật là, nghĩ cái gì mà lại cử các ngươi đi đến đây!? Hài…!"
Tiếp sau vị nam tử liền đưa tay lên gãi đầu, nói:
"Nhân đây ta cũng tự giới thiệu với các ngươi, ta gọi 'Lục Phong Hành' chính là phó chỉ huy ở nơi này. Và nơi các ngươi được chọn đến, được gọi là đại đội Bạch Hổ. Thôi, các ngươi trước hết sắp xếp theo hàng mà vào trong, ổn định vị trí, ta sẽ cho các ngươi biết là nên làm gì tiếp theo. Nhanh chân đi!"
Đương nhiên nhận được chỉ thị đầu tiên này, nhóm người chỉ biết ngơ ngác làm theo, lập tức chỉnh đốn hàng ngũ rồi một đường tiến vào bên trong doanh trại.
Mà ngay khi tiến vào, Vĩ Phàm trong nhóm người lúc này đã hướng mắt đảo quanh, và nhìn ngắm hết thảy quang cảnh bên trong. Tuy nhiên, nơi này thực sự không có quá nhiều thứ khiến hắn phải chú ý, tựa hồ chỉ đơn giản là một doanh trại thông thường, đồng dạng bên trong hàng rào gỗ cũng chỉ là một vài căn nhà bằng gỗ và lều trại bằng vải cũ kỹ. Quả thật chỉ là một doanh trại giản dị... nằm ngay tại biên giới tiếp giáp với Huyền Cực Tông mà thôi.
Hắn theo nhóm người cùng đi, lại được dẫn đến một căn lều tập trung được dựng lên một cách thô sơ, cơ hồ đây sẽ là nơi nghỉ ngơi của gần hai trăm đầu người tân binh bọn hắn.
Lục Phong Hành cùng lúc là người đầu tiên tiến vào bên trong nơi này, đồng thời hời hợt cất giọng:
"Hiện tại các ngươi tự ý sắp xếp, đây sẽ là nơi các ngươi nán lại trong thời gian dài. Thôi, nhanh chân chọn lựa vị trí của riêng đi, sau đó liền tập trung ra bên ngoài, chỉ huy trưởng cần gặp các ngươi để nói một vài vấn đề."
Nói xong, Lục Phong Hành không giải thích thêm mà tiêu sái rời đi, để mặc cho nhóm người vẫn đang ngơ ngác nhìn căn lều ấy.
Cơ hồ ai cũng thầm nghĩ, rằng nhóm người được đưa đến đây chỉ để tự sinh tự diệt vậy.
"Thật sao? Tuy ta biết sẽ không được như Hà Đông doanh trại, nhưng ít nhiều phải có lều riêng chứ. Hai trăm người, hai trăm người cùng một chỗ ở!" A Xuân nhất thời ngồi bệt xuống nền đất, tinh thần không ổn mà liền kêu khổ.