Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 77: Thật sự đánh lên
"Đêm nay, doanh trại này sẽ bị t·ấn c·ông. Thật sự là chuyện lớn!" Vĩ Phàm giọng điệu lần nữa nghiêm trọng, kiên định nói.
Mà nhóm người cùng lúc nghe thấy những lời này, nhất thời cứ ngỡ Vĩ Phàm chỉ là đang nói đùa, dường như đều không hẹn trước mà đồng dạng ngây ra nhìn nhau.
Tiếp sau, A Xuân liền nhìn thẳng vào Vĩ Phàm với gương mặt b·iểu t·ình, rồi buột miệng lên tiếng hỏi một câu:
"A Chu, huynh là đang nói mớ sao?"
"Hài, đêm hôm khuya khoắt, huynh thức mọi người dậy cũng chỉ vì trò đùa này, thật là!" A Huy theo đó cũng thở dài, nói xong một lời liền muốn vào lại chỗ mà nằm. Tất nhiên hắn đã xem ý tứ của Vĩ Phàm chỉ là lời nói đùa đêm khuya. Đồng thời những người còn lại cũng đều có suy nghĩ như vậy.
Bất quá Vĩ Phàm lúc này thật sự là vội vàng, hiện tại tình thế tựa hồ có vẻ không ổn, cho nên không chờ nhóm người nói tiếp mà đã nhấn mạnh thốt lên:
"Ta thực sự không có gạt các ngươi. Đêm nay... đêm nay quả thật sẽ có chuyện!"
Hắn hiện tại quả thực là vò đầu bứt tai, cơ hồ không biết phải giải thích như thế nào để cho nhóm người tin tưởng.
Tuy nhiên, ngay khi Vĩ Phàm lại muốn lên tiếng nói tiếp, thì từ phía bên ngoài nhất thời vang lên một tiếng nổ đùng đoàng, hơn nữa còn kéo theo sau là một cơn chấn động nhè nhẹ.
Thật sự bên ngoài đã tấn công lên!
Cơ hồ nhóm người cùng lúc nghe thấy tiếng nổ, đầu tiên là giật mình một cái, kế đó đều là không hẹn trước mà ngay lập tức nhìn về hướng Vĩ Phàm, ánh mắt đồng dạng cũng không khỏi thất kinh.
Tuy ban đầu nghe ý tứ của Vĩ Phàm cứ ngỡ như là đùa, nhưng vừa mới nói xong đã lập tức có biến, điều này chứng tỏ Vĩ Phàm đương nhiên không hề có ý nói đùa.
Thấy vậy, Vĩ Phàm thừa cơ nhóm người đã bắt đầu chú ý, nhất thời đứng bật người dậy, rồi nhanh chóng hối thúc nhóm người A Ngưu.
"Bọn chúng thật sự đánh lên. Nhanh, mọi người nhanh chân, chúng ta phải rời đi ngay!"
Quả nhiên, mặc dù vẫn là không hiểu chuyện gì, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng nổ thì nhóm người lập tức tin tưởng là có chuyện phát sinh, đồng dạng vội vàng mặc vào quân phục.
Được một lúc, cái thanh âm như pháo nổ liên tiếp đùng đoàng rồi vang lên thêm hai ba lần nữa, khiến cho tất cả đám người đang ngủ bên trong doanh trại nhất thời bừng tỉnh.
Đồng thời cũng vì lo lắng, Vĩ Phàm đã lập tức nhanh chân chạy ra bên ngoài xem thử.
Bất quá vì bọn hắn nằm ở phía cuối của doanh trại, cho nên vẫn chưa thể thấy được phía trước là chuyện gì đã phát sinh, cơ hồ chỉ là đang một phần suy đoán mà thôi.
Mà nhóm người A Ngưu lúc này cũng đã chuẩn bị xong, vội vàng lao ra bên ngoài.
Theo đó A Ngưu cùng lúc cử động hấp tấp, liền lên tiếng hỏi ngay:
"A Chu, thật sự đánh lên rồi?"
"Ừm! Mà chúng ta không còn nhiều thời gian để nán lại nữa. Chúng ta cũng phải nhanh chân rời đi ngay." Sau cái gật đầu, Vĩ Phàm liền đáp.
"Vì sao phải đi? Chúng ta cũng là một phần của Bạch Hổ, phải cùng nhau ở lại để góp một phần sức lực chứ?"
"A Ngưu nói đúng đấy! Chúng ta không thể thấy nguy mà bỏ chạy như vậy được." Nhìn thấy A Ngưu kiên định nói ra, A Cửu phía sau nhất thời hô ứng đi lên. Nhưng có lẽ nhóm người giờ đây cũng đều là có cùng một ý nghĩ như vậy. Bọn họ thực sự không thể rời đi.
"Thật là! Kẻ địch đã là tính kế đánh úp, hiện tại nán lại thì chỉ duy nhất là một con đường c·h·ế·t. Phải nghĩ cách để cho nhóm người nghe theo thôi."
Cùng với dòng suy nghĩ biểu tình phía trên, Vĩ Phàm gương mặt càng thêm phần gấp gáp, lập tức nhìn qua một vòng nhóm người rồi nói ngay:
"Mọi người trước tiên cứ đi theo ta, mọi chuyện ta sẽ chậm rãi trên đường giải thích..."
Nói rồi, Vĩ Phàm không suy nghĩ nhiều mà bắt đầu chạy đi.
Đồng thời nghe được Vĩ Phàm nói như thế, mặc dù thật sự là không muốn rời đi, nhưng nhóm người vẫn một đường theo sau.
Tuy nhiên, ngay khi nhóm người vừa mới chạy được một đoạn ra phía cửa sau của doanh trại, bất ngờ phía trên bầu trời nhất thời xuất hiện một quả cầu lửa thật lớn, cơ hồ là từ trên trời rồi rơi ngay xuống căn lều vải của bọn hắn.
Tức khắc, một tiếng nổ đùng đoàng thật lớn vang lên, kéo theo sau là một đám cháy với sức nóng khủng khiếp, khiến tất thảy đất cát ở phạm vi xung quanh cũng lập tức bị sới bay, lộ ra một miệng hố nong.
Mà nhóm người Vĩ Phàm đồng dạng vì đã đi xa, cho nên may mắn vẫn là còn an toàn, và chỉ hơi giật mình một chút. Nhưng đối với gần một trăm chín mươi người khác còn ở trong căn lều, dự là đã thật sự c·h·ế·t hết. C·h·ế·t mà không rõ vì sao!
"May mà chúng ta ra kịp. Nếu hiện tại còn bên trong mà ngủ... chắc là đã đi thăm tổ tiên từ sớm!" A Xuân nhìn lại phía sau khoảng đất trống đang bốc cháy như biển lửa, khuôn mặt nhất thời tái xanh, nuốt một ngụm trọc khí nói.
Tất nhiên nhóm người còn lại cũng thật sự là kinh hãi, lúc này đã không còn do dự nữa, liền nhanh chân theo sau Vĩ Phàm và không một phút giây nào ngừng lại.
Và sau một đoạn thời gian vừa bằng một ngụm trà nhỏ, Vĩ Phàm và nhóm người A Ngưu lúc này đã đứng trước một cái lỗ nhỏ ẩn sau một bụi cây, nằm phía dưới của một lớp hàng rào gỗ phòng hộ. Mà cái lỗ này tựa hồ đã được đào từ lâu trên mặt đất, kích thước chỉ vừa đủ cho một người chui qua và là từ bên trong thông hướng ra bên ngoài.
Kỳ thật, cái lỗ nhỏ nằm sau bụi cây này thực chất là do Vĩ Phàm tự tay tạo ra. Sau một tháng tìm tòi đường lui, hắn đồng thời cũng len lén tự đào ra một cái lỗ nhỏ này, dùng để làm đường trốn đi.
"A Chu, huynh muốn bọn ta chui lỗ c·h·ó?" Cùng lúc nhìn thấy cảnh này, A Xuân tựa hồ đã đoán ra được sự tình tiếp theo, nhất thời gương mặt biểu tình liền chỉ thẳng tay vào cái lỗ bên dưới, nhăn mày hỏi.
Về phần Vĩ Phàm, nghe A Xuân biểu tình nói như vậy thì gương mặt đồng dạng không biểu lộ ra thái độ gì, chỉ bình tĩnh gật đầu rồi đáp lời:
"Đây là đường duy nhất mà ta tìm ra được. Bây giờ nếu không đi, cả đám coi như bỏ mạng tại nơi này."
Đồng thời vừa dứt lời, Vĩ Phàm liền là người đầu tiên chui qua. Đương nhiên nhóm người phía sau thấy vậy, đầu tiên là ngây ngốc nhìn nhau, kế đó là không dám chậm trễ mà lần lượt từng người cũng chui qua.
Một lát sau, nhóm người Vĩ Phàm lúc này đã ra tới đến bên ngoài, và may mắn không phát hiện một bóng người nào tại đây. Cơ hồ vì nơi đây là cửa sau, chưa kể đại chiến chỉ vừa mới diễn ra, cho nên hiện tại vẫn chưa có địch nhân lũ lượt tấn công đến phương này.
Tiếp đó, theo như dự tính từ trước, Vĩ Phàm lập tức ra hiệu, rồi hướng nhóm người chạy sâu vào rừng để mà trốn thoát.
Bất quá vừa mới ra đến bên ngoài khoảng nửa dặm, đồng dạng xem như nhóm người cũng đã an toàn một ít, thì A Ngưu phía sau nhất thời dừng cước bộ và trực tiếp dò hỏi Vĩ Phàm.
"A Chu, sao huynh biết được đêm nay sẽ có địch nhân tấn công? Và vì sao chỉ mỗi chúng ta là người duy nhất phải chạy đi?"
"Đúng đó! Nếu chúng ta sợ c·h·ế·t bỏ trốn, chẳng khác nào là tự nhục mạ chính mình cả. Huynh bây giờ mà không nói rõ, bọn ta sẽ quay về, quyết một lần sống mái." A Ninh thẳng thừng nói thêm.
"Mặc dù yếu kém nhưng ta cũng muốn góp một phần sức lực. Thà c·h·ế·t vinh còn hơn sống nhục... bị người đời phỉ báng." A Cửu phía sau cũng nói.
Đồng dạng A Xuân và A Huy kế bên, tuy rằng không lên tiếng, nhưng trong tâm bọn hắn cũng có chung một suy nghĩ như vậy.
Quả thật, nhóm người hiện tại thực sự là muốn biết sự việc bị ẩn đằng sau. Bọn hắn mặc dù không mạnh về cảnh giới, chắc chắn sẽ c·h·ế·t nếu quay đầu, nhưng chỉ vì sợ điều đó mà bỏ chạy, bọn hắn cho dù có sống tiếp thì cũng không thể yên giấc mà ngủ được.
Bị người đời phỉ báng, vậy thà c·h·ế·t một lượt còn hơn!
Về phần Vĩ Phàm, lúc này trong lòng lại kêu khổ chỉ vì tấm lòng yêu nước và ý chí kiên định của nhóm người. Sau một đoạn suy nghĩ lợi hại, hắn nhất thời thở dài một cái, rồi chậm rãi giải thích.
"Kỳ thật, ta được đội trưởng Lê Nham giao trọng trách, chính là phải cùng mọi người rời đi để gọi cứu viện ở phía sau..."
"Trọng trách?"
Cơ hồ nhóm người cùng lúc thốt ra một lời với gương mặt biểu lộ sự kinh ngạc, mà Vĩ Phàm đồng dạng không lấy gì làm lạ, liền gật đầu, tiếp tục mở miệng nói:
"Đội trưởng chúng ta nghe ngóng được một vài thông tin mật báo, đó là đêm nay quả thực sẽ có biến. Nhưng các ngươi cũng biết đây. Với quân số như hiện tại, nếu thật sự có chuyện xảy ra thì chắc chắn doanh trại Bạch Hổ sẽ không thể cầm cự được lâu. Cho nên đội trưởng đã gọi ta đến và giao cho một nhiệm vụ, đó là nếu đêm nay thật sự đánh lên, lúc đó ta phải nhanh rời đi để mà gọi cứu viện đến. Chính vì điều này, nên hiện tại chúng ta không được chậm trễ, phải nhanh chân làm theo."
Vĩ Phàm thật nhanh nghĩ ra một lời nói dối, để có thể khiến nhóm người tin tưởng hắn mà đi theo. Tất nhiên hắn chỉ không muốn nhóm người xảy ra chuyện bất trắc, cho nên chỉ còn cách này mà thôi.
"Đừng trách ta. Bất quá các ngươi không thể yên ổn rời khỏi, đó mới là điều đáng trách!"
Mà nhóm người sau khi nghe rõ Vĩ Phàm tự mình giảng thuật như vậy, cơ hồ không còn một chút nào là nghi ngờ, đồng dạng không còn dám chậm trễ mà một đường rút đi.
Quả thật, bọn hắn không có cái gì để mà nghi ngờ cả. Đêm nay thực sự đã xảy ra chuyện, đồng thời Vĩ Phàm chỉ là một tên lính bình thường nhưng lại biết trước sự việc. Chỉ với những điều trên thì quả thật là không thể nghi ngờ vào đâu được.
Kế đó, nhóm người liền một đường chạy vào rừng, nhưng không dám tiến sâu vì sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao nơi này cũng là rừng Dạ U Minh, càng vào sâu lại càng nguy hiểm.
Nhưng đi được một đoạn, Vĩ Phàm nhất thời ngừng lại cước bộ, sau đó nắm tay tự gõ vào đầu mình, làm ra bộ dáng tựa hồ vừa nhớ lại một chuyện gì đó quan trọng.
"Thôi c·h·ế·t! Ta quên mất là để quên đồ..."
"Hiện tại trọng trách quan trọng, nếu là thứ không đáng giá, huynh cứ bỏ mặc trước đã. Vả lại, có khi vật đó đã bị thiêu cháy từ lâu rồi." Cùng lúc nghe thấy, A Ngưu quay lại rồi liền nói.
"Nhưng đó là thứ Lê Nham đội trưởng giao để làm vật xác minh." Theo sau Vĩ Phàm lập tức thốt ra một lời, kế đó liền hướng nhóm người nói tiếp:
"Vậy đi. Trước tiên chúng ta cứ chia ra hai đường, ta sẽ quay về tìm đồ, còn các huynh cùng nhau rời khỏi..."
Tuy nhiên vừa nghe đến đây, A Ngưu cùng lúc đã cự tuyệt.
"Không thể như thế được. Nếu có quay lại, chúng ta cùng một đường đi."
"Các ngươi thật là!"
Cùng với một câu cười khổ trong lòng, Vĩ Phàm bên ngoài chân thành khuôn mặt, hướng nhóm người mà nói:
"Như vậy càng là nguy hiểm. Cùng nhau quay về thì sẽ khiến địch nhân chú ý đến, chúng ta là nên chia ra thì hơn. Các huynh an tâm, nếu không tìm thấy, ta sẽ nhanh chân theo sau. Còn các huynh một đường cứ chạy, đánh cược mà thông báo."
Nhóm người nghe lời này của Vĩ Phàm, thật sự là không thể nào phản biện lại. Đồng thời A Ngưu liền gật đầu, sau đó đặt tay lên vai Vĩ Phàm rồi nói:
"Vậy huynh nhớ bảo trọng. Bọn ta sẽ đi trước, và dùng cả tính mạng để gọi cứu viện."
"Ừm! Doanh trại phía sau chỉ cách chúng ta 25km khoảng cách, nếu nhanh chân, có lẽ sẽ kịp lúc gọi chi viện từ đại đội Hắc Hổ..."
Cách doanh trại Bạch Hổ 25km khoảng cách về phía nam, chính là doanh trại Hắc Hổ. Đại Việt có rất nhiều doanh trại khác nhau được nằm rải rác khắp nơi trên biên ải, chỉ cách nhau một khoảng ngắn, tựa hồ như vậy sẽ dễ dàng tiếp ứng cho nhau hơn.
Tiếp theo nói xong những gì cần thiết, Vĩ Phàm và nhóm người liền chia nhau hai đường mà đi. Nhóm người A Ngưu một đường chạy về phía doanh trại Hắc Hổ, còn Vĩ Phàm liền một mình quay lại doanh trại Bạch Hổ.
Như vậy là nhóm người sẽ rời khỏi một cách an toàn, Vĩ Phàm đồng dạng có thể an tâm mà quay về xem thử tình hình, rồi từ đó nhanh chóng trốn qua biên giới Huyền Cực Tông.
Cùng với dự tính trong đầu, Vĩ Phàm một đường quay về doanh trại Bạch Hổ, thừa thời cơ hỗn loạn để lén rời đi.
Mà về phía nhóm người A Ngưu, sau khi tách khỏi Vĩ Phàm thì bọn hắn đã một đường hối hả, dùng hết thảy sức bình sinh mà cắm mặt chạy đi. Có lẽ là muốn thật nhanh chân đến được doanh trại Hắc Hổ để mà thông báo, đồng thời gọi tiếp ứng.
"Mọi người nhanh chân, không thể để A Chu, không thể để mọi người Bạch Hổ phụ lòng được. Phải nhanh gọi tiếp ứng..."
(Main quả thật có khả năng chém gió siêu đẳng, nhóm người vẫn tin đó là thật. Chán^^)
"Hắc hắc, ta nói không sai chứ? Chúng ta ở phía sau này chờ, chắc chắn sẽ bắt được một vài tên trốn chạy!"
Cơ hồ tại thời điểm A Ngưu vừa nói xong một lời, nhất thời từ phía trên cao bất ngờ vang lên một thanh âm như trêu chọc, theo sau đó là những tiếng cười "hắc hắc" khoái chí đồng lượt vang lên.
Đồng thời nhóm người A Ngưu, cùng lúc nghe thấy những tiếng cười cũng không khỏi thất kinh, dường như đều không hẹn trước mà ngay lập tức dừng lại cước bộ rồi nhìn lên phía trên. Trong lòng nhóm người liền không khỏi nổi lên một trận bất an.
Hiện tại không cần người nào nhắc nhở, mà nhóm người cũng biết rằng bọn hắn đã bị người trong bóng tối phát hiện và xem như là con mồi để tiêu khiển.
Mà tiếp sau đó, từ trên cao bất ngờ hạ xuống là một nhóm năm người. Đồng thời nhìn lại dung mạo và trang phục trên người, tựa hồ đây chính là một nhóm đệ tử thuộc môn phái Huyền Cực Tông.
Bất quá điều đáng nói ở đây đó là, nhóm người này đồng dạng chính là nhóm người lạ mặt mà Vĩ Phàm đã bắt gặp trước đây; cơ duyên xảo hợp gặp được trong lúc hắn tìm lối mòn để trốn sang biên giới Huyền Cực Tông.
"Ta thật sự bội phục ngươi, suy nghĩ quả nhiên rất đúng!" Ngay khi vừa đáp xuống, một tên trong nhóm người lạ mặt liền liếc nhìn qua một tên đồng bạn của mình, nhất thời cảm khái và nói ra một câu.
"Còn phải nói. Chúng ta thuộc nhóm trinh sát nên không thể cùng ra chiến đấu. Vậy chi bằng bọc hậu phía sau... cũng ít nhiều kiếm được vài tên để tiêu khiển, hắc hắc." Tên được liếc mắt đồng dạng là gật đầu, nhàn nhạt cười đáp với cái thanh âm thực sự hào sảng.
"Hài, quả thật như thế! Lần này tông môn cử D·ụ·c Ma trưởng lão đi đánh chiếm, dự là bạch hổ sẽ không có ai đủ sức để mà có thể kháng cự. Cũng nhờ có huynh, bọn ta mới có thể tiện tay g·i·ế·t được vài tên. Ha ha..." Một tên khác cũng cười nói.
Mặt khác, về phần nhóm người A Ngưu. Cùng lúc nghe thấy những lời nói lạnh nhạt từ nhóm đệ tử Huyền Cực Tông, cơ hồ bọn hắn đều đã biết là không ổn, lúc này đồng dạng chỉ có thể nhìn nhau như muốn hỏi xem "có thể chạy thoát". Tuy nhiên, chỉ vừa nhìn thoáng qua nhóm người liền đã có câu trả lời, đó là "không thể".
Kỳ thực vừa nhìn sơ qua đã rõ, rằng nhóm người phía trước đã đạt tới cảnh giới Tái Thể kỳ từ lâu, mà bọn người A Ngưu chỉ lắc nhắc vài tên Luyện Thể, cho nên muốn trốn thoát rời đi, tựa hồ việc này không có phần trăm nào là có thể thành công cả.
Bất quá như vậy thì đã sao? Bọn hắn cùng buông xuôi chịu trói sao? Như vậy lại càng không thể!
"Liều thôi. Ném bỏ cái mạng để kiếm một đường sinh cơ..." A Ngưu nhất thời thốt ra một lời. Trong đó gồm một phần là chứa đựng hỏa ý, nhưng một phần lại là sự kinh sợ.
Đồng thời, nhóm người còn lại cũng đã hiểu ra ý tứ bên trong của A Ngưu. Bởi vậy, sau cái gật đầu, nhóm người lập tức hét lớn một tiếng, rồi một lượt xông tới năm tên đệ tử Huyền Cực Tông.
Quả thật, bọn hắn lúc này dù có chạy trối c·h·ế·t vẫn là không thể trốn thoát, nhưng liều c·h·ế·t để giúp một người thừa thời cơ chạy đi đồng dạng liền có một phần trăm khả năng. Có lẽ là nhóm người cùng lúc đã trao lại một phần trăm khả năng này lên người A Cửu.
Mà đồng thời nhìn thấy những tên ngu dốt không sợ c·h·ế·t và một đường xông tới, một tên trong nhóm đệ tử Huyền Cực Tông nhất thời hừ lạnh một tiếng.
"Hừ! Chỉ là ruồi nhặng, thật sự nghĩ là có thể phản kháng?"
Vừa dứt lời, hắn cùng lúc ôm quyền lao lên. Một mình hắn muốn đối chọi với nhóm người A Ngưu.
"Này, lại tự ý cướp công rồi?"
"Đừng nói vậy chứ. Lần này để ta, lần sau tới lượt các ngươi..."
Mặc dù chỉ có một mình, nhưng tên đệ tử Huyền Cực Tông không những không tỏ ra yếu thế, mà còn tỏ ra rất cường hãn và ngay lập tức nghiền ép nhóm người A Ngưu. Chưa kể chỉ vừa mới được một đoạn ngắn thời gian, nhóm người A Ngưu đã ngay lập tức bị đánh cho lên bờ xuống ruộng, thực sự là bất lực phản kháng.
Và sau một lúc tiêu khiển như vậy, nhóm người A Ngưu đều đã gục ngã trên mặt đất phủ đầy lá khô, hơn nữa trên người còn là bầm dập vết thương. Bọn hắn hiện tại không thể phản kháng, và cũng không có một cái cơ hội nào để mà chạy đi cả.
Hiện tại quả thật chỉ còn duy nhất chính là một con đường c·h·ế·t!
Cơ hồ vừa mới suy nghĩ đến đây, nhóm người A Ngưu liền rơi vào tuyệt vọng. Một phần là vì sợ hãi cái c·h·ế·t, nhưng một phần lớn khác là cảm thấy có lỗi vì không thực hiện được nhiệm vụ, đồng thời là đã phụ lòng tin của người huynh đệ chí cốt.
Bởi vậy, A Xuân không kiềm được mà bất ngờ khóc ròng lên, nói:
"Ta... chúng ta thật sự sẽ c·h·ế·t tại đây..."
"A Xuân, đừng bi quan như vậy. Dù có c·h·ế·t, chúng ta cũng là c·h·ế·t vinh. Chỉ tiếc là… chỉ tiếc là chúng ta đã phụ lòng tin của A Chu và mọi người!" A Ngưu nhìn thấy cảnh này liền không khỏi tự trách, nhất thời ôm quyền rồi nghiến răng nói ra.
Mà tên đệ tử Huyền Cực Tông đứng trước nhóm người nghe thấy lời này, cơ hồ liền bật cười một tiếng thật lớn, rồi lập tức vỗ nhẹ hai tay vào nhau có ý tán thưởng.
"Khá khen cho một lũ ruồi nhặng, rất có chí khí đấy nhé!"
Nói xong, hắn chậm rãi rút ra trường kiếm và từng bước tiến đến nhóm người A Ngưu, chuẩn bị một tay diệt gọn.
"Cùng đi một lượt nhé! Ha ha..."
Nhưng vào chính cái thời điểm ngắn ngủi đó, Vĩ Phàm không biết từ đâu lại bất ngờ xuất hiện. Toàn thân Vĩ Phàm phủ lấy một lớp nguyên khí màu lam nhạt, đồng thời phóng nhanh như thiểm điện và nhất khắc xuất hiện trước mặt tên đệ tử Huyền Cực Tông, khiến cho hắn không kịp nâng cao phòng ngự. Hơn nữa đã không nhiều lời, Vĩ Phàm liền thật mạnh một cái, tức khắc đấm nát đầu tên đệ tử Huyền Cực Tông.
Và trong nhất khắc thời gian này, cả đầu nổ nát, mảnh não của tên đệ tử Huyền Cực Tông bất ngờ bắn ra khắp tứ phía. Thật sự là kinh tởm!
Bất quá hết thảy sự việc đang diễn ra, tựa hồ chỉ vừa mới trôi qua bằng một cái chớp mắt mà thôi.
Cùng lúc đó, thân thể của tên đệ tử đồng dạng liền loạng choạng rồi rơi bịch xuống mặt đất, máu tươi từ bên trong cũng không ngừng chảy ra. Máu đổ như nước, lan ra khắp những tán lá khô, khiến một vùng phạm vi đều là nhuộm đỏ và bóc lên mùi máu tanh.
Theo sau, khuôn mặt nghiêm nghị của Vĩ Phàm bất ngờ hiện ra trước thân tử thi không đầu. Đồng thời, phía trên còn bị dính một vài vệt máu đỏ tươi, hắn lúc này liền quay lại nhìn nhóm người A Ngưu, sau đó bình thản lên tiếng:
"Xin lỗi… ta đến muộn!"