Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 7: Luyện Thể kỳ tầng 4
Trong căn phòng bệnh lúc này, Vĩ Phàm toàn thân băng bó vẫn ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền không một tia dị động. Mà xung quanh căn phòng, mơ hồ đang dần hội tụ và chậm rãi bao khỏa toàn thân Vĩ Phàm, là một lượng nguyên khí mờ nhạt. Nguyên khí như một mảng sương mờ, vô thanh vô tức quấn lấy nhục thân người, không ngừng thẩm thấu qua từng kẽ hở rồi tìm cách đi sâu hơn vào bên trong.
"Xong rồi! Cuối cùng ta cũng lên được Luyện Thể tầng thứ tư. Sau hai tháng đã có thể, ha ha." Sau một khoảng hấp thu cho đến cạn sạch nguyên khí như sương, Vĩ Phàm điều hòa nội lực bên trong cơ thể rồi chậm rãi mở ra hai mắt, khóe miệng khẽ nhếch, liền nói.
Với hai tháng thời gian tĩnh dưỡng cùng rèn luyện, nhờ quá trình hấp thu nguyên khí tăng mạnh, Vĩ Phàm đã nhanh chóng kích phát thêm một huyệt vị tại tứ chi và thành công lên được tầng thứ tư luyện thể.
Hắn lúc này mở ra mắt, vui mừng nhìn lại thân thể đã có sự chuyển biến, sau đó duỗi ra chân phải còn đang nặng trĩu bó bột, thở dài một hơi rồi buột miệng: "Hiện tại bên trong cơ thể v·ết t·hương đã lành lặn, đồng thời vừa thăng lên nhất cấp. Thật sự là rất nhanh! Mà này Thần Khải, sao v·ết t·hương lại nhanh bình phục như vậy?"
"Nhanh bình phục là điều đương nhiên! Ngươi hiện tại đã trở thành một người tu hành, hấp thu thiên địa tinh hoa để mà tiến hóa, vì vậy việc thương tổn hồi phục nhanh chỉ là điều bình thường mà thôi." Trong căn phòng chỉ một người ngồi, một giọng nói có phần điềm đạm, bất ngờ phát ra từ chính sợi dây chuyền trên cổ Vĩ Phàm. Đương nhiên, người nói vẫn là Thần Khải.
"Người tu hành khác phàm nhân ở chỗ, chính là có thể hấp thu tinh hoa thiên địa để mà tiến hóa. Cả về nhục thân lẫn linh hồn. Ngoài việc có tuổi thọ cao hơn, người tu hành còn có thể tự chữa lành thương tổn trên thân thể cũng nhờ việc hấp thu thiên địa tinh hoa. Người tu hành cảnh giới càng cao, còn có thể cải lão hoàn đồng, thật sự chỉ là một chuyện đơn giản." Thần Khải cảm thán nói thêm: "Ngươi hiện tại chỉ mới đạt tới Luyện Thể, nên tốc độ hồi phục còn là khá chậm. Sau này càng cao hơn về cảnh giới, việc chỉ vài canh giờ liền có thể khôi phục một cánh tay đã bị chặt đứt, cũng là một chuyện tương đối bình thường mà thôi!"
"Kinh khủng như vậy?" Vĩ Phàm kinh ngạc vạn phần với những gì Thần Khải kể rõ, ngay sau liền đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới thân mình, âm thầm gật gù: "Thực sự đơn giản như vậy… Quá là thần kì rồi!"
Sau một lúc gật gù, Vĩ Phàm nhất thời nhớ tới một chuyện khiến hắn thắc mắc bấy lâu. Không chờ đợi gì thêm, hắn đã ngay lập tức hỏi: "Mà này, ta vẫn có vấn đề thắc mắc cần hỏi. Nếu ta cảnh giới thật lâu tăng lên, vậy có thể dùng cách nào khác không? Như là đan dược trong các tác phẩm tiên hiệp chẳng hạn."
"Với người chỉ là ngụy linh căn như ngươi, muốn nhanh chóng tăng lên cảnh giới thật chỉ có thể dùng đan thuốc hoặc linh tài mà thôi." Vừa nói đến đây, Thần Khải cũng mới nhận ra một điểm. Đó là một nơi thưa thớt nguyên lực như Trái Đất, làm sao có đủ môi trường thích hợp để cho linh tài phát triển. Chưa kể nơi này khái niệm tu tiên không hề tồn tại, người tu hành lại càng không thấy. Vậy tìm đâu ra luyện đan sư để mà tạo thành đan thuốc bổ trợ? Nghĩ vậy, Thần Khải mới tiếp tục nói: "Haizz! Đan thuốc hoặc linh tài ta nghĩ muốn tìm ở một nơi như Trái Đất này cũng khó, vì ở đây thật sự quá thiếu thốn."
"Vậy, ta phải làm sao bây giờ?" Vĩ Phàm gương mặt có hơi thất vọng. Mà Vĩ Phàm lúc này, thật sự là lo cho con đường tu hành của bản thân sắp tới. Hắn đồng dạng tự cảm nhận được bản thân là ngụy linh căn, nên rất cần hấp thụ một lượng lớn nguyên lực chỉ để đột phá. Trái Đất nguyên khí thưa thớt, nếu không có tài nguyên hỗ trợ thì việc tăng mạnh lên cảnh giới, đối với hắn là điều khó khăn. Dẫu sao càng lên cao cảnh giới, yêu cầu thu nạp nguyên lực liền càng nhiều, có thể tính theo cấp số nhân.
"Ngươi cứ an tâm, trước mắt cứ tìm đến những nơi có lượng nguyên lực tập trung để mà tu luyện trước. Còn vấn đề tài nguyên, về sau ta cảm nhận được sẽ báo lại cho ngươi. Mặc dù việc tìm kiếm ở nơi này quả thật gian nan, nhưng ta nghĩ ít nhiều cũng phải có một nơi linh tài thực sự phát triển."
"Cũng hết cách. Nếu sau này có cơ duyên và hắn đủ may mắn… có lẽ sẽ tìm được thôi. Hiện tại chỉ có thể hy vọng như vậy." Thần Khải thầm nhủ.
Tuy Thần Khải bản thân hồn phách bị phong cấm, khiến cho chính hắn không thể thi triển được thần thông, nhưng ít nhiều vẫn có thể dùng hồn lực để cảm nhận thế giới bên ngoài tồn tại những gì.
"Vậy trăm sự nhờ ngươi!" Vĩ Phàm gật đầu, tạm thời đem tất thảy lòng tin đặt ở Thần Khải. Dẫu sao hắn là người tu tiên ở thế giới cao, dù muốn dù không thì Vĩ Phàm bắt buộc phải dựa dẫm vào để tìm một con đường đi lên.
"Vậy hiện tại, chính ta cũng nên xuất viện thôi. Ở lại đây lâu, chỉ mỗi thêm nhàm chán." Nói rồi, Vĩ Phàm tay trái lập tức bóp vào cái chân phải bó bột, thật mạnh dùng lực để phá vỡ lớp bột cứng bên ngoài. Đồng thời chỉ với một cái chạm tay, mảng bột cứng đã có dấu hiệu nứt ra từng đường đứt gãy nhỏ, nhất thời không hẹn từ trước mà lập tức văng ra tán loạn thành từng mảnh bột mịn.
Bờ môi lúc này khẽ nhếch, Vĩ Phàm dùng tay tháo hết toàn thân vải trắng băng bó. Sau một hồi khởi động thân thể với bộ đồ bệnh nhân mặc trên người, hắn chậm rãi rời khỏi giường bệnh, tiến đến mở ra cửa phòng và rời đi.
Vĩ Phàm rời khỏi phòng với đôi chân trần sải bước trên hành lang, tiến đến trước quầy thanh toán của bệnh viện trung ương. Đến nơi, hắn liền nhìn vào một nữ y tá khuôn mặt che kín đang ngồi bên trong quầy, nhẹ giọng lên tiếng: "Chào chị, tôi muốn làm thủ tục xuất viện. Hiện tại có thể?"
***
06h00 P.M
"Haizz, thực sự thoải mái!"
Với quần áo bệnh nhân vẫn còn mặc trên người, Vĩ Phàm đứng trước cổng bệnh viện trung ương thành phố, thật sâu hít vào một tia khí trời.
"Anh Vĩ Phàm, sao nhanh như vậy đã xuất viện rồi?"
Một thanh âm ngạc nhiên từ phía sau vọng tới, mà người lên tiếng lúc này chính là Khả Vi.
Khả Vi hiện tại toàn thân là váy đen bó sát, mái tóc xoăn dài búi gọn phía trên, khuôn mặt ửng hồng đậm nét trang điểm, thật sự lệnh người say đắm chỉ muốn ngắm nhìn.
Với dáng người yêu kiều, Khả Vi từ phía sau tiến đến gần.
"À ừm, anh cũng vừa mới." Vĩ Phàm quay đầu nhìn, khuôn mặt lúc này hiện lên vài tia hồng nhuận. Dù sao chỉ mới làm thân được hơn hai tháng, hắn vẫn còn một chút chưa quen.
"Hôm nay cô ấy hơi khác, nhìn rất thu hút! Mà cũng phải thôi, dù sao hiện tại cô ấy là sinh viên năm cuối." Vĩ Phàm thầm nghĩ.
Khả Vi năm nay vừa tròn 23 tuổi, cô sống một mình với cha và là sinh viên tại một trường sư phạm có tiếng trong thành phố. Sau hai tháng nữa cô sẽ chính thức lên đường đi thực tập, nói đúng hơn là làm giáo viên ở một trường trung học, mà ngôi trường này cũng nằm bên trong thành phố.
"Thật nhanh như vậy đã lành rồi? Mà sao anh không nói trước với em một tiếng?" Khả Vi quan sát Vĩ Phàm từ trên xuống dưới, ngạc nhiên hỏi.
"Ừm! Cũng vì cơ thể anh hồi phục nhanh hơn người bình thường, mà nằm bên trong lâu cũng nhàm chán không quen. Xin lỗi, anh quên nhắn tin báo trước." Vĩ Phàm gãi đầu, nhẹ giọng.
"Không sao đâu! Vậy em đi với anh, chúng ta cùng một đường về … được chứ?" Khả Vi gật đầu rồi nói.
"Ừm!" Sau cái gật đầu, Vĩ Phàm liền cùng Khả Vi một đường.
Lúc này Vĩ Phàm, trên người là bệnh phục, dưới chân lại không mang lấy một thứ gì, hắn cùng Khả Vi dạo bước trên con đường tấp nập người lui tới, đồng thời cùng nhau trò chuyện, rồi cùng nhau một đường trở về.
Cả hai đi được một đoạn khá dài mới kịp nhận ra là đã đến con đường với hai ngã rẽ khác biệt.
Sau một hồi khựng lại im lặng, đôi bên chỉ biết nhìn nhau và ngại ngùng không nói.
Tiếp theo một khoảng lặng im như vậy, Khả Vi mới ngập ngừng một lúc, liền nói: "Hiện tại cũng là khác đường, vậy em xin phép."
"Ừm, tạm biệt!"
"À này..." Nhìn Khả Vi quay lưng chọn bên trái đường mà đi, Vĩ Phàm bất ngờ lên tiếng gọi.
Thời điểm Khả Vi quay lưng nhìn, Vĩ Phàm hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói tiếp: "Anh ... thật sự ... thật không biết nên cám ơn em như thế nào cho phải."
Vĩ Phàm một phần cảm kích, một phần vẫn còn cái cảm giác mắc nợ. Hắn được một người ban đầu không hề quen biết dành thời gian để chăm sóc và giúp đỡ. Mặc dù trước đây Vĩ Phàm đã từng một lần giúp đỡ Khả Vi, nhưng so sánh với những gì cô gái này đã bỏ ra thì bản thân hắn còn là mang nợ rất nhiều.
"Em đã bảo là không sao mà." Nhận thấy Vĩ Phàm vẫn còn mang nặng suy nghĩ mắc nợ người, Khả Vi với gương mặt ôn hòa, chỉ cười nhẹ. Tiếp sau Khả Vi ấp úng, lại nói: "Nếu anh thấy ngại. Vậy thì … vậy thì lần sau … anh mời em đi ăn là được rồi."
"À ừ, được thôi!"
"Vậy chào anh nhé, em đi trước." Nói xong một lời, Khả Vi khuôn mặt ửng hồng hiện rõ nét đáng yêu liền cúi gằm xuống, vội vàng chào tạm biệt Vĩ Phàm một lần nữa, sau đó liền nhanh chân quay lưng rời đi. Tất nhiên, Vĩ Phàm thật sự là không hiểu, ngay sau cũng chọn một ngã rẽ để quay về.
Trên đường đi tới, phía bên trong dây chuyền, giọng nói Thần Khải khẽ vang: "Ngươi, có thích cô ta?"
Vĩ Phàm trên mặt đường đêm bình thản dạo bước, xung quanh là những ngôi nhà bên trong đã thắp sáng đèn.
"Thích? Ngươi suy nghĩ nhiều, ta tự biết có chừng mực..."
Vĩ Phàm một mình dạo bước, lại âm thầm ngước mắt lên bầu trời đêm.
***
07h00 P.M
Lúc này, Vĩ Phàm đã về tới nhà của hắn, nằm tách biệt một góc với những căn nhà ở xung quanh.
Hắn đơn thân sống trong một căn nhà nhỏ, được bao xung quanh là một lớp rào chắn bằng gỗ. Căn nhà phủ lấy một màu nâu nhạt với một tầng trệt và một tầng gác nhỏ phía trên, ngoài ra căn nhà còn có thêm một khoảng sân khá rộng. Căn nhà được lợp ngói xám, mặc dù khá nhỏ nhưng lại đầy đủ tiện nghi, gồm có một phòng khách, nhà bếp nằm ở tầng trệt; phía sau phòng khách; kế bên là một không gian nhỏ dành cho nhà tắm, cuối cùng tại vị trí cao nhất là dùng cho phòng ngủ.
Lúc trước nhờ trúng số, nên hắn đã mua lại căn nhà này. Bởi vì không muốn tốn công dọn dẹp và một mình phải sống trong cái căn nhà quá lớn, nên hắn đã chi tiền chỉ để sở hữu căn nhà giản đơn này. Hắn một mình sống ở đây đã hơn 4 năm thời gian.
"Haizz, cuối cùng cũng được yên tĩnh một góc!"
Vĩ Phàm buông lỏng hai bên vai sau khi trở về. Ngay sau đó, hắn liền đưa tay mở ra cửa và chậm rãi bước vào bên trong. Và với một hồi loay hoay tìm kiếm nguồn điện, cuối cùng ánh sáng từ bóng đèn sợi đốt cũng đã được thắp lên, thoáng chốc tỏa sáng cả một căn nhà tối.
Đèn vừa thắp, Vĩ Phàm liền đảo mắt nhìn ngắm xung quanh.
Được một lúc nhìn như vậy, với nụ cười khựng lại trên khuôn mặt, Vĩ Phàm bất ngờ há miệng hốc mồm: "Thiên địa ơi! Cái gì đây?"
Vĩ Phàm há hốc mồm kinh ngạc, bởi vì trước mắt hắn hiện tại là một mớ lộn xộn. Bên trong căn nhà khắp nơi đều là bụi bẩn và rêu phong, rác thải bốc mùi h·ôi t·hối liền cứ như vậy mà chất đống. Nhìn bên trong, phải gọi nơi này là bãi rác, không thể nào gọi là nhà được nữa.
"Đây, có còn gọi là nhà nữa không vậy?"
Hắn thật sự quên mất, từ lúc gặp Thần Khải đến nay thì ít nhiều đã trôi qua 10 tháng thời gian. Nửa năm bế quan tu hành, kèm thêm 4 tháng nằm một đống tại bệnh viện khiến hắn không một điểm nào ghi nhớ. Bình thường, dù có hơi lười biếng nhưng ít nhiều định kỳ hằng tháng hắn đều sẽ tự mình dọn dẹp một lần, mà hiện tại, hắn lại không nhớ gì sau hơn 10 tháng.
"Cũng tại ngươi, vừa mới bế quan xong đã muốn ra ngoài." Thần Khải bên trong dây chuyền nhìn mớ lộn xộn chính mình gây ra, ấp úng lên tiếng. Đương nhiên hắn là đang cảm thấy may mắn, bởi vì Vĩ Phàm đã không nhớ rõ.
"Hôm nay… Chắc phải một hôm ngủ bên ngoài sân nhà." Vĩ Phàm thở dài một hơi, sau đó quay đầu đi ra khỏi nhà.
Vĩ Phàm quyết định không dọn dẹp mà ra bên ngoài, vì lúc này trời cũng đã tối, suy nghĩ dọn dẹp để ngày mai hẵng tính, hiện tại hắn thật sự không có thời gian.
Vĩ Phàm ra bên ngoài, leo lên phía nóc nhà ngồi, một chỗ chỉ thở dài.
Tối hôm đó thật sự là một đêm khó ngủ đối với Vĩ Phàm, vì vậy, hắn đã dành thời gian ngồi thiền tu hành và cảm ngộ quyển thứ năm của "Địa Nguyên Công".
Người mới bước chân vào con đường tu tiên đều cần tu luyện một môn công pháp khẩu quyết, dùng để hỗ trợ, giúp thân thể dễ dàng cảm ngộ và hấp thu nguyên lực, từ đó ngược dòng nguyên lực mà đi kích phát chín cái huyệt vị trên người. Vì vậy, với các tầng phân chia, mỗi công pháp khẩu quyết cũng được chia làm chín quyển hết thảy, tương ứng với chín tầng của Luyện Thể kỳ.
Vĩ Phàm mất một đêm thức trắng và ngồi phía trên nóc nhà cảm ngộ quyển thứ năm Địa Nguyên Công cho tới lúc trời sáng.
"Quyển thứ năm thật sự khó khăn hơn ta nghĩ, phải cần thời gian mới có thể nắm bắt được! Trước tiên khởi động gân cốt một chút, ngồi một chỗ lâu cũng không có kết quả gì." Vĩ Phàm lớn tiếng phàn nàn.
Vào buổi sáng sớm, vì vẫn chưa nắm bắt được quyển thứ năm nên hắn quyết định đi vài đường quyền nằm trong Địa Nguyên Công. Điều này giúp Vĩ Phàm nắm bắt các thế võ, cũng như để thân thể linh hoạt hơn và rèn luyện độ bền bỉ.
Trước mắt hắn chỉ có thể làm như vậy!
Địa Nguyên Công không chỉ là công pháp thông thường, mà bên trong còn có một bộ võ học đi kèm, đó là lý do vì sao đến hiện tại Thần Khải vẫn chưa truyền thụ môn công pháp nào khác cho Vĩ Phàm. Dù sao Trái Đất cũng không hề có địch nhân.
Tinh... tinh... tinh…
Được vài tiếng, sau khi nghỉ ngơi ít phút thì Vĩ Phàm chuẩn bị đi luyện tập tiếp, nhưng bỗng nhiên ở bên ngoài lại có tiếng chuông cửa vang lên.
"Mới sáng sớm ai lại đến bấm chuông nhà mình vậy?" Nghe thấy tiếng chuông cửa, Vĩ Phàm liền ngừng lại, tự nói.
"Theo ta là người quen của ngươi." Thần Khải nhất thời đáp.
"Ngươi lại không biết rồi, ta không có người thân." Nói rồi, Vĩ Phàm với thân hình khá cân đối, cơ bắp không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ, làn da lại hồng hào. Hắn vừa luyện tập nên vẫn chưa kịp mặc lại áo, trên người còn đọng lại một vài giọt mồ hôi, hiện tại nhìn hắn rất soái.
"Ra liền!" Vẫn nghe thấy tiếng chuông gọi, Vĩ Phàm liền lớn tiếng. Ngay sau lại cằn nhằn: "Ai mới sáng sớm đã làm phiền rồi vậy?" Tiếp đó hắn một đường tiến đến trước cổng chính rồi không do dự mà mở tung ra cửa.
"Chào buổi sáng!" Cửa vừa mở, một giọng nói có phần nhẹ nhàng nhưng cũng là ấm áp, liền khẽ cất tiếng chào hắn.
"Em ... sao em lại biết nhà anh?" Vĩ Phàm ngạc nhiên, đồng thời há miệng mà thốt lên một tiếng. Tất nhiên, người làm Vĩ Phàm ngạc nhiên không phải ai khác mà liền chính là Khả Vi - một thiên thần.