Chương 85: Bí mật đồ quyển
Vĩ Phàm trầm ngâm suy nghĩ, ngay sau liền che miệng cười tủm tỉm như được mùa. Có lẽ hắn đã chọn được một món trân quý, một lát nữa phải hỏi rõ Thần Khải là gì mới được.
"À này cô nương!"
Nhưng ngay khi nữ tử vừa cầm đôi găng tay đến quầy thanh toán, Vĩ Phàm phía sau nhất thời buột miệng gọi lớn một tiếng.
Đồng dạng vì lớn tiếng gọi như vậy, nữ tử bất chợt giật mình một cái rồi quay người, sau đó là đưa ánh mắt nhìn Vĩ Phàm tựa như không hiểu, liền nói:
"Quan khách, ngài là còn cần thêm gì nữa sao?"
"À ừ, thật sự là ngại quá. Ta chỉ muốn hỏi, là nơi này có buôn bán những pháp khí dùng để phi hành hay không? Ta muốn chọn một kiện." Sau một màn thấy rõ nữ tử vì chính bản thân lớn tiếng mà giật mình như vậy, Vĩ Phàm liền đưa tay sờ lên đầu rồi gật nhẹ, mở miệng lên tiếng.
"Dạ được! Vậy mời ngài theo ta hướng này." Nữ tử cong môi sau đó gật đầu, liền mang theo đôi găng tay và hướng dẫn Vĩ Phàm đi tới điểm khác.
Cả hai vài bước di chuyển đến trước một khung kệ gỗ nhiều tầng trưng bày, chiều cao khoảng hai mét, phía trên lại trưng đủ các loại pháp khí dùng cho phi hành. Từ trên xuống dưới bao gồm những pháp khí hình kiếm, pháp khí hình cánh quạt, hình con thuyền và ngay cả pháp khí trông giống như một đôi giày vải... Tổng cộng phía trên cất đặt đầy đủ mười lăm món pháp khí phi hành khác nhau.
Vẫn như thường lệ, nữ tử lần nữa là bắt đầu giảng thuật và giới thiệu từng món một cho Vĩ Phàm được rõ; nói ra cái công dụng chủ yếu là phi hành và hiệu quả của món đồ đó mang lại.
Lại nhắc về pháp khí phi hành, đồng dạng chúng cũng tương tự như là một loại pháp khí thông thường, nhưng lại khác ở một điểm là chuyên hỗ trợ tu tiên giả phi hành, bay lượn chứ không phải dùng để chiến đấu. Thông thường, một tu tiên giả sau khi hấp thụ được nguyên lực bên ngoài, bọn họ có thể sử dụng thần thông để điều khiển vạn vật bay lượn. Cũng từ đó, bọn họ có thể thông qua điều khiển vạn vật mà làm thành phương tiện giúp bản thân phi hành trên không, mục đích chính là tiết kiệm thời gian di chuyển, và cũng như là để dễ dàng thâm nhập vào những vùng hiểm địa phức tạp.
Và chiếu theo cái nhu cầu đó, từ xưa cho đến nay liền có vô số những thể loại pháp khí phi hành được tạo ra. Mà phía trên mỗi loại pháp khí phi hành lại được khắc ấn một loại khế văn khí lực; một phần bổ trợ nâng cao khả năng phi hành, một phần cũng là giúp tu tiên giả tiết kiệm lượng lớn nguyên lực, mà bản thân phải bỏ ra một cách không cần thiết.
Hơn nữa, từ thời điểm khế văn nâng cao khí lực này ra đời, cơ hồ đã làm cho hết thảy các khái niệm pháp khí đều là bị tách thành hai trường phái riêng biệt. Pháp khí thông thường trợ lực chiến đấu và pháp khí phi hành chỉ sử dụng để di chuyển trên không. Ngoài ra, vì là nâng cao khả năng phi hành, cho nên loại pháp khí này chỉ chuyên phát triển trên nền tảng khế văn khí động lực, dẫn đến tình trạng không thể dùng để trực tiếp trợ lực chiến đấu với địch nhân.
Lúc này, sau khi nghe rõ nữ tử giảng thuật hiệu quả của từng loại, Vĩ Phàm đã không do dự mà ngay lập tức lựa chọn cho mình một đôi giày phi hành, cốt cũng là vì cái nguyên do không muốn cồng kềnh mang theo.
Hắn hiện tại đang là sử dụng găng tay cận chiến, lối chiến đấu cũng là như vậy; nếu mà mang theo một thanh kiếm, hay con thuyền cưỡi lên thì quả thật không biết là ra cái giống gì vừa mắt. Thà rằng chọn luôn đôi giày tối màu này, một phần tiện lợi mang theo bên người, và một phần lại sở hữu khả năng giúp ích cao hơn nhiều.
Đồng thời, sau khi đến quầy thanh toán toàn bộ chi phí, Vĩ Phàm liền mang luôn găng tay và giày vải vào người xem thử đã đủ vừa vặn. Một hồi di chuyển vận lực, quả nhiên những thứ này được sinh ra là để dành cho hắn.
Quá ư phù hợp là đằng khác!
Mọi thứ hiện tại coi như đã ổn, Vĩ Phàm lần nữa liền một đường ghé vào nhất tòa khách điếm. Cũng vì hiện tại hắn không còn nhiều tiền, cho nên chỉ chọn một tòa khách điếm giá rẻ bình dân để nán lại ít lâu, chờ ngày tiếp theo diễn ra tranh tài ứng tuyển mà thôi.
Hắn vừa vào liền thuê luôn một phòng, đồng dạng là trả trước hai, ba ngày tiền tiếp theo. Điểm này làm cho túi tiền của hắn hiện tại chỉ còn sót lại chưa đến năm thỏi bạc nhỏ.
Mới một ngày mà đã tiêu tốn khá nhiều tiền bạc rồi!
Mà thời gian hiện tại còn là nửa ngày, Vĩ Phàm không việc gì làm liền lên trên nhận phòng, rồi đóng lại cửa và ngồi luôn bên trong.
"Này Thần Khải, hiện tại cũng không có ai, ngươi có thể nói rõ cho ta về đôi găng tay này được chứ?" Nhất thời, Vĩ Phàm háo hức mở miệng lên tiếng, trong khi bản thân đã là thủ thế đứng tấn trưng ra đôi găng tay mới mua. Hắn thật sự muốn nghe cái pháp khí này là có gì đặc biệt, nó là một món trân bảo hay ẩn tàng một cái tư chất gì hay không?
Nhưng về phần Thần Khải, trông thấy Vĩ Phàm háo hức như vậy, hắn bên trong sợi dây chuyền tựa hồ là ngán ngẩm, chỉ hời hợt lên tiếng:
"Thì như nữ tử kia đã từng giảng qua cho ngươi, thật sự thứ đồ này cũng không có gì đặc biệt."
"Ngươi lại như vậy nữa rồi, nếu là không có thì nguyên do gì mà ngươi liền đồng ý bảo ta chọn thứ này?" Vĩ Phàm vẫn là không tin. Cơ hồ chắc chắn phía sau Thần Khải ắt hẳn là biết được một điểm gì đó.
"Hài! Đôi găng tay này quả thật ban đầu là một loại trung phẩm phàm khí, cũng như nữ tử kia nói, nó là được khắc ấn một loại vô khế văn. Vô khế văn hiệu quả ở chỗ, là có thể phù hợp với hết thảy các loại linh căn khác nhau. Nhưng cũng vì nguyên do khế văn trải qua thời gian lâu đã bị mài mòn, dẫn đến đôi găng tay này hiệu quả giảm đi đáng kể, không còn thi triển được toàn lực vốn có nữa." Nghe được Vĩ Phàm vẫn là không tin, Thần Khải bất đắc dĩ thở dài rồi một lần nói ra.
Tất nhiên, nghe những lời Thần Khải nói, Vĩ Phàm tựa hồ vẫn có điểm không thể nào chấp nhận được.
"Sao lại như vậy được? Vậy là ngươi thực bắt ta chọn một loại phế phẩm mang về hay sao?" Vĩ Phàm một lời hỏi thẳng, không dám tin đây là sự thật.
Hắn thật sự đã tốn tiền mang rác về người hay sao?
"Ngươi lại hấp tấp nữa rồi, ta vẫn là chưa nói xong." Thần Khải tỏ rõ sự khó chịu với cái bản tính gấp gáp này của Vĩ Phàm, đồng dạng nói tiếp: "Đúng là việc hư hao khế văn dẫn đến tình trạng mất hiệu quả là có thật, nhưng không phải là đáng kể đối với ngươi."
"Thật sao?"
Theo sau câu hỏi là một lời giải thích của Thần Khải.
"Khế văn bên trong hư hao, vì vậy đã vô tình biến vô khế văn thành một loại phức hợp khế văn, tức là một loại khế văn huyễn tạp. Mà điều này ngươi không cần để ý đến, vì hiện tại ở nhân giới cấp thấp vẫn là chưa có khái niệm này. Mà phức hợp khế văn, nó chỉ đảo chiều khả năng vận hành bên trong, tức là sẽ khác cái khả năng ban đầu có được. Ban đầu găng tay này có thể trợ lực lưu cho hầu hết mọi loại linh căn thuộc tính, bởi vậy hiện tại liền bị đảo ngược, chỉ duy nhất trợ lực cho những tu tiên giả sở hữu phức hợp linh căn. Cũng chính là ngụy linh căn đã hợp nhất. Tất nhiên, linh căn nhiều loại đồng nhất như vậy, hiện tại chỉ có duy nhất là một mình nhà ngươi mà thôi."
Nghe đến đây, Vĩ Phàm dường như đã hiểu được vấn đề Thần Khải muốn nói, đồng thời không ngờ là lại có cái loại khái niệm này.
"Phức hợp khế văn sao? Vậy là phù hợp rồi." Vĩ Phàm suy nghĩ mơ hồ rồi nhìn vào đôi găng tay đen tuyền, một lời nói ra.
Về phần Thần Khải, hắn đồng dạng liền "ừm" một tiếng, lại nói:
"Nên là hiện tại chỉ duy nhất mỗi mình ngươi mới đủ phù hợp để thi triển toàn lực đôi găng tay hạ phẩm này, và có thể luân phiên sử dụng hết thảy thuộc tính công kích. Mà theo ta thấy, ngươi hiện tại chỉ có mỗi một bộ công pháp lôi hệ nên chỉ trợ lực được duy nhất thuộc tính này, sau này nên là học hỏi thêm vài môn công pháp khác, cốt cũng là một phần thay đổi trong từng trường hợp."
"Ừm, ta sẽ xem xét! Mà hiện tại cũng là nên tu luyện."
Sau khi nghe Thần Khải giảng qua một lượt, Vĩ Phàm gật đầu một cái nhẹ, ngay sau liền một đường tiến đến giường nhỏ rồi ngồi xuống xếp bằng, dành khoảng thời gian nửa ngày còn lại tu luyện ít lâu.
Dù sao từ lúc gia nhập binh lính Đại Việt cho đến khi tới đây, hắn tựa hồ chưa một lần nào là chú tâm vào tu luyện nâng cao cảnh giới cả. Hậu quả là từ khoảng thời gian đó cho đến nay, cảnh giới của hắn thật sự không có một tia dấu hiệu nào là tiến triển cả.
Thời gian hai, ba ngày tiếp theo nên là chú tâm thì hơn!
Và cứ như thế, thời gian nửa ngày lại lặng lẽ trôi qua. Vĩ Phàm vẫn bên trong khách điếm và chuyên tâm tu luyện cho đến tận sáng hôm sau.
Trời là vừa sáng, Vĩ Phàm lúc này vẫn ngồi một chỗ và không hề rời khỏi, hay là có ý định bước xuống giường. Bởi vì hiện tại hắn vẫn là đang phía trên nghiền ngẫm, chăm chú đưa ánh mắt ngắm nhìn vào một cuộn đồ quyển. Mà cuộn đồ quyển này liền chính là thứ đồ mà hắn đã lấy được từ tay của D·ụ·c Đức, lừa gạt được lòng tin của tên ngu ngốc kia rồi giao lại cho hắn mang đi.
Vĩ Phàm một hồi nhìn không rời mắt với cái nội dung ở bên trong, phía trên đồ quyển là hình ảnh phác họa của một khu vực nào đó được đánh dấu, có lẽ thứ này chính là một loại bản đồ chỉ dẫn để tìm đến nhất đạo mật địa nào đó.
"Thần Khải, ngươi cũng đã nhìn rồi. Vậy ngươi có phát hiện điều gì bí ẩn ở bên trong hay không?" Vĩ Phàm nhất thời mở miệng lên tiếng hỏi, sau khi đã dành khoảng thời gian dài mà không phát hiện được điều gì khả nghi.
Ngay sau đó, từ sợi dây chuyền hồng ngọc trên cổ, một thanh âm trầm ổn đồng dạng là bất ngờ phát ra:
"Hừm! Theo ta thấy, có lẽ thứ này chính là một loại bản đồ dẫn đến nhất đạo bảo tàng bí ẩn nào đó. Mà với những gì phía trên phác họa, tựa hồ cái địa hình này rất giống với một nơi nào đó chúng ta đã từng thấy qua. Có lẽ... chính là phía bên trong... một bảo tàng bí ẩn nằm sâu trong rừng… trên lãnh thổ Đại Việt."
"Rừng Dạ U Minh." Sau lời nói mơ hồ gợi ý của Thần Khải, Vĩ Phàm bất giác thốt lên một tiếng. Cùng với những gì Thần Khải nhắc nhở, cũng như nhận thấy địa hình có phần quen thuộc, hắn không do dự mà đoán ra nơi này chính là bên trong rừng Dạ U Minh.
Mà lời nói vừa mới thốt ra, một cái suy nghĩ mơ hồ liền bất chợt lướt qua bên trong não hải của Vĩ Phàm.
"Chậm rãi một chút. Thứ này là bản đồ của một nơi nào đó bên trong rừng Dạ U Minh, Huyền Cực Tông lại mờ ám làm cái gì bên trong, rồi là nhanh chóng giao cho tông chủ."
Vừa nghĩ đến, Vĩ Phàm lập tức đưa tay lên vuốt vuốt cằm nhọn, một lời nói ngay:
"Nếu là như vậy, thì cái bản đồ này phải thực sự rất trân quý."
Nói rồi, hắn tiếp tục liên kết với các sự kiện đã xảy ra trước đó. Huyền Cực Tông mờ ám khiêu khích Đại Việt tại phần biên giới tiếp giáp rừng Dạ U Minh, cộng thêm cái đêm hắn bắt gặp D·ụ·c Đức mang theo thứ này, và cũng chính là ngày mà Huyền Cực Tông thật sự đánh lên.
"Ta hiểu được rồi, hiểu vì sao Huyền Cực Tông mờ ám, hiểu những lời mà ta đã nghe lén từ mấy tên đệ tử nói ra lúc trước." Vĩ Phàm kinh ngạc nắm chặt đồ quyển rồi lên tiếng. Hắn lúc này đã thật sự hiểu một phần nguyên do hai bên đánh lên.
Kỳ thực, Bạch Hổ bất ngờ bị đánh chỉ là để đánh lạc hướng nhóm người mà thôi.
Về phần Thần Khải, sau khi nghe những lời Vĩ Phàm thốt ra, hắn cũng nói:
"Ừm! Không nghi ngờ gì nữa, Huyền Cực Tông đánh lên chính là vì tìm kiếm cuộn đồ quyển này. Điều này chứng tỏ, bọn chúng là đang nhắm vào một bảo tàng ẩn sâu bên trong rừng Dạ U Minh. Mà hiện tại chính ngươi lừa gạt tên kia mới có được, chắc chắn tiếp sau cái kế hoạch của Huyền Cực Tông sẽ vì vậy mà bị đình trệ. Bọn chúng ắt hẳn đang chịu một trận không mang lại lợi ích gì."
"Vậy ông trời để chính Vĩ Phàm ta là người ngăn lại kế hoạch này hay sao? Quả là có chút ý tứ!" Vĩ Phàm dở khóc dở cười lên tiếng, tiếp đó liền trưng ra cái bộ mặt tiếu dung, một lúc lại tự hỏi là "không biết là cái tên ngu ngốc kia sẽ bị hình phạt gì? Dù sao cũng là ngu ngốc rồi bị người lừa gạt."
Nói đoạn, Vĩ Phàm nhất thời cười khổ một tiếng, sau đó liền cất đặt cuộn đồ quyển vào bên trong dây chuyền hồng ngọc và không nghĩ ngợi thêm gì.
Dẫu sao thứ này cũng là một vật trân quý dẫn đến bảo tàng, cứ để sau này hắn cường đại hơn rồi một mình len lén quay lại tìm hiểu còn là chưa muộn. Hiện tại hắn quá sớm mang ra bên ngoài kỳ thực là không ổn một chút nào.