Lục Chiêu Ý
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25
Sau đó mấy ngày, ta và Kim Uyển Uyển đều ở trong hậu cung. Thái hậu tuy lấy cớ bị bệnh, nhưng ta vẫn tìm cách yết kiến bà.
Chương 25
“Mấy hôm trước, trên người Trọng Lâu có nhiều điều kỳ lạ. Dù ai gia chưa tận mắt chứng kiến, nhưng cũng đã nghe rõ mồn một."
Một sự ngạc nhiên chợt lóe lên trên khuôn mặt Hoàng thượng, sau đó hắn liền cười phá lên một cách càn rỡ: "Lục đại tiểu thư, ngươi rất thông minh, không phải loại tiểu thư khuê các vô vị chỉ có mỗi dung mạo mà ta vẫn nghĩ. Nhưng ngươi sai rồi — quốc vận Đại Sở, dân chúng trăm họ, những thứ đó liên quan gì đến ta? Bất kể là Hoàng thượng, hay Tạ tướng quân, đều chỉ là con kiến hôi trong mắt ta mà thôi. Còn ngươi..."
Ta cúi đầu vâng dạ, kéo tà váy dài thướt tha trèo lên giường, cúi thấp đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi Hứa Trí Viễn còn chưa kịp phản ứng, con d.a.o nhỏ thon dài đã trượt ra từ ống tay áo rộng, hung hăng đ.â.m vào vai hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong cung điện ánh sáng mờ ảo, hương trầm tỏa nhẹ, bà nhắm nghiền hai mắt, lần tràng hạt trong tay. Nghe thấy tiếng bước chân, bà mới từ từ mở mắt, nhìn về phía ta: "Chiêu Ý."
Ta khẽ nói: "Tạ Trọng Lâu giờ sống c.h.ế.t chưa rõ, thần thiếp lại đã nhập cung, được phong mỹ nhân, đương nhiên phải tự lo cho mình."
Là một người mẫu thân, bà đương nhiên cũng nhận ra sự bất thường trên người Hoàng thượng.
Vậy thì sau khi hắn thoát khỏi thân thể Tạ Trọng Lâu, nếu muốn nhập vào thân thể Hoàng thượng, tất yếu phải trả một cái giá nào đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta đang đánh cược. Đánh cược rằng trong thân thể hoàng thượng hiện giờ, là linh hồn của Hứa Trí Viễn. Và hoàng thượng cũng như Tạ Trọng Lâu trước đây, nghe được và nhìn thấy mọi thứ xảy ra bên ngoài.
Hứa Trí Viễn nói, hắn đã dùng hết tiền tích góp, mới cùng Kim Uyển Uyển đến được đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta cung kính hành lễ, điềm tĩnh nói: "Cung thỉnh Thái hậu an khang." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta đứng một bên, nhíu mày nhìn họ, trong lòng có một ý nghĩ chợt lóe lên rồi biến mất quá nhanh không thể nắm bắt.
Cách làn khói hương lượn lờ, bà nhìn ta đầy thiết tha: "Chiêu Ý, con có cách nào không? Ít nhất hãy cho ai gia biết, Hoàng đế vẫn bình an."
Hắn mắng xong, lại vắt chân nằm ngả trên giường: "Đến đây, tự giác một chút, tự mình hầu hạ, để ta xem thành ý của ngươi."
Quan trọng hơn, từ những tình huống trước đó cho thấy, dường như những linh hồn từ bên ngoài này không chịu nổi những cơn đau dữ dội và những biến động cảm xúc mạnh mẽ. Mỗi khi bị thương, chúng sẽ tạm thời bị áp chế.
Hơn nữa… thậm chí còn lớn hơn lần ở Tạ Trọng Lâu.
Cuối cùng ta cũng đứng dậy, cung kính quỳ xuống trước mặt bà, dập đầu: "Thần nữ sẽ cố gắng hết sức để Hoàng thượng trở về. Đến lúc đó, xin Thái hậu hứa với thần nữ, nếu Hoàng thượng giáng tội, đừng liên lụy đến phụ mẫu và ca ca của thần nữ."
"Thị tẩm? Ngươi đúng là mơ đẹp! Ta bây giờ là Hoàng thượng, hậu cung giai lệ ba nghìn, loại nữ nhân thay lòng đổi dạ như ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ để mắt tới sao?"
Im lặng rất lâu.
Đêm đó, ta khoác lên mình chiếc váy mùa hè mỏng manh, đến tìm Hứa Trí Viễn tự tiến cử chăn gối.
"Ta biết ngay mà, lũ nữ nhân các ngươi, đều là lũ đông thực tây túc (ăn ở nơi này, ngủ ở nơi khác), chẳng có đứa nào tốt đẹp!"
Hứa Trí Viễn tuy phong ta làm mỹ nhân, nhưng chưa từng triệu ta thị tẩm, ngược lại thường xuyên sai người truyền Kim Uyển Uyển đến.
"Ai gia không hiểu gì về đạo quân tử tiểu nhân, chỉ biết Hoàng đế là con của ai gia. Ai gia đã sống nửa đời người, chỉ có duy nhất một đứa con trai này."
Đêm đó trở về tẩm cung, ta tỉ mỉ suy nghĩ.
"Lục Chiêu Ý!!"
Hắn ngồi bên giường, hứng thú nhìn ta: "Ồ? Ngươi không phải đã tình sâu nghĩa nặng với Tạ Trọng Lâu, đời này ngoài hắn ra không gả cho ai sao? Sao giờ lại đến tìm ta, chẳng lẽ là khó chịu vì cô đơn?"
Sau hai ngày do dự, cuối cùng ta cũng hạ quyết tâm.
Hắn từng bước đi xuống bậc thềm, đứng lại trước mặt Thẩm Tụ, vươn tay nâng cằm nàng ta lên: "Kim Uyển Uyển, ta thích ngươi nhiều năm như vậy, ngươi muốn làm gì ta đều chiều theo ngươi, thậm chí ngươi muốn xuyên vào trong sách, ta cũng dùng hết tất cả tiền tích góp để cùng ngươi đi. Nhưng ngươi lại xưng hô ta với người ngoài như thế nào? Kẻ dự bị? Kẻ l.i.ế.m c·h·ó?"
Bà khẽ nói: "Còn bây giờ, người kỳ lạ đó lại biến thành Hoàng đế — Chiêu Ý, con nói cho ai gia biết, con có biết ẩn tình bên trong không?"
Thẩm Tụ, không, Kim Uyển Uyển ngước nhìn hắn, vẻ mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng cũng chịu thua nói: "Hoàng thượng."
Ta từng lén lút đi theo xem, vốn định tìm cách hóa giải, nhưng lại qua khe cửa sổ thấy Hứa Trí Viễn đang đánh đập Kim Uyển Uyển.
Vẻ mặt hắn chợt biến đổi, trở nên dữ tợn đáng sợ, một cái tát đánh nàng ta ngã lăn ra đất: "Bây giờ thì sao? Ta là Hoàng thượng, là vị trí cao nhất dưới chế độ phong kiến, nắm giữ quyền sinh sát của ngươi! Ngươi còn dám gọi ta như vậy không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.