Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Thành viên thứ tư.

Chương 10: Thành viên thứ tư.


Cả ba không ai vào nhà ngồi xếp hàng thẳng trên bậc cầu thang cao nhất. Lão Đức mặt nhăn nhó nhìn theo bóng lưng Phùng Xuân mùa đông như ghé tới trên người lão khuôn mặt lão não nề, tay ôm đầu gối mắt nhìn về phía ngõ mong ngóng người bạn già trở lại để hỏi cho ra lẽ, cớ vì sao lại dám tiến cử cô bé chưa đủ tuổi vị thành niên này cho lão. Sau vài tiếng chờ đợi, bụng đói tới mức dán da lưng cuối cùng người cần chờ đã về - Phùng Nan, dáng người nhỏ con, đầu chỉ còn lại vài sợi tóc bạc, da chùng xuống, gầy gò không khá hơn cụ Đá là bao nhưng được cái không bị gù lưng, đi đứng rất nhanh nhẹn.

Ngay khi nhìn thấy bọn họ Phùng Nam đứng lại chống nạnh hét lớn: “Ồ mấy anh bạn dưới xuôi lên chơi đó à? Tới lâu chưa?”

Lão Đức đứng lên hét lớn xuống: “Lão Nam về rồi, nhanh lên đây, ăn cơm nói chuyện.”

Trưa hôm đó cả bọn được ăn cơm trong nhà lão Phùng Nam ngồi bên cạnh còn có cô bé Phùng Xuân, gọi là cô bé không đúng, nhờ lão Phùng Nam cả bọn đã biết, Phùng Xuân hiện tại đã hai mươi, nhưng do cô bé bị còi nên trông cứ như trẻ con mười bốn mười lăm tuổi.

Phùng Nam cũng khuyên họ chớ khinh thường Phùng Xuân, cô có thể lên rừng xuống suối rất dễ dàng, những thằng đàn ông trong bản chưa chắc đã bằng cô. Nghe thì nghe vậy, nhưng ba người nam dưới xuôi vẫn không tin là thật, thân hình dáng vẻ của Phùng Xuân không thể nào giúp họ nghĩ tới cô là cô gái hai mươi tuổi có thể theo đoàn trong một chặng hành trình dài.

Có vẻ như Phùng Xuân đã quen khi bị người khác nhầm thành trẻ con, cô bình tĩnh dùng bữa, suốt cả buổi cơm không hề nhìn bất kỳ ai trong nhóm, chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho ông nội.

Hiện tại Phùng Xuân đang ở với Phùng Nam, cô cũng do một tay lão nuôi lớn, mọi tài nghệ của lão đều được truyền lại cho cô, nên những gì lão biết cô đều biết. Phùng Nam còn nhấn mạnh: “Khéo khi con bé còn giỏi hơn lão già này đấy!”

Vừa nói lão vừa cười lớn trông có vẻ tự hào lắm, lão cũng chẳng thèm giấu giếm ba người về hoàn cảnh thật của Phùng Xuân, cha mẹ cô đã l·y h·ôn và đều có gia đình riêng, một người thì ở Hà Nội, một người ở thành phố Hồ Chí Minh, trời nam đất bắc không bao giờ gặp nhau cũng chẳng có ai thèm quan tâm tới cô con gái nhỏ này.

Khi nhắc tới cha mẹ, mặt Phùng Xuân vẫn như thường, có vẻ như đối với cô việc có cha mẹ hay không cũng không còn quan trọng. Từ lúc gặp mặt cho tới khi dùng xong bữa cơm Phùng Xuân vẫn giữ một thái độ xa cách với nhóm họ, mãi cho tới khi Phùng Nam nói về chuyện cô sẽ đi theo nhóm để giúp lão Đức, lúc này cô mới có phản ứng, nhăn mặt không hài lòng, vì lo lắng cho Phùng Nam.

“Cháu đi với họ thì ông sẽ thế nào?”

Phùng Nam cười ha hả đáp lời: “Ông sống một mình cũng đâu có sao.”

“Nhưng tuổi ông lớn rồi, còn đang mắc bệnh tiểu đường, ở một mình sao được.”

Thấy cháu mình có vẻ không muốn đi, lão đành nói thật: “Thật ra ông đã nhận một số tiền lớn từ tay lão Đức, nhưng lại không có sức làm việc nên mới phải để cháu đi thay.”

Dù không giao lưu với nhóm Nguyễn Khang nhưng Phùng Xuân biết ai là lão Đức, cô nhìn về phía lão hỏi: “Ông tôi nói thật, ông ấy đã nhận từ lão bao nhiêu tiền?"

Lão Đức hắng giọng thành thật đáp: “Khoảng mười triệu, đó chỉ là tiền cọc trước, còn một phần nữa chờ cô xong việc với bọn ta lúc đó mới tính.”

“Còn bao nhiêu?” Hai mắt Phùng Xuân sắc bén ghim chặt vào lão, cứ như thể lão chỉ cần báo một cái giá không hợp lý cô nàng sẽ chém nát đầu lão.

Lão Đức bây giờ không dám khinh thường Phùng Xuân khi cô phô ra khí thế này, cô gái trước mặt lão tuy nhỏ nhắn nhưng nhìn bắp tay và chân cô đi, phải ngang mấy anh chị thường luyện cơ bắp trong phòng tập, có khi lại hơn, tầm này lão chắc chắn mình không phải là đối thủ của Phùng Xuân. Lão đáp: “Còn mười triệu nữa.”

“Vậy tổng cộng là hai mươi triệu. Lão nói cho tôi biết công việc cụ thể, chờ nghe xong nội dung tôi sẽ quyết định số tiền cuối cùng, lúc đó sẽ cho nhóm lão biết tôi có đồng ý gia nhập hay không.”

Nghe lời cô nói Nguyễn Khang có cảm giác những người dân tộc không hề ngu ngốc như lối ăn ở rừng rú của họ, thậm chí còn rất thông minh, có khi khôn ngoan hơn cả hắn người đã có nhiều năm lăn lộn giữa thành phố.

Lão Đức thành thật nói ra công việc của họ, mục đích muốn thuê Phùng Xuân đi cùng và trách nhiệm cô phải thực hiện khi vào đoàn. Phùng Xuân sẽ là người giải các câu đố có liên quan tới hội họa phong tục của tộc người Mán. Tộc người này tồn tại trong thời Hồ Tinh và bị ả ta bách hại, nên việc có một người hiểu biết về tộc này theo đoàn rất quan trọng.

Lão Đức dùng chính những hình ảnh mà bản thân chụp được tại di tích Thành Nhà Hồ nhờ bạn bè giới thiệu mới tìm được Phùng Nam, một lão già làm gì cũng yêu cầu phải trả thù lao. Lần đó để được Phùng Nam giúp lão Đức đã tiêu tốn mất mười triệu, một con số không hề nhỏ, đã thế sau khi xem xong Phùng Nam còn nói rằng: “Cái này phải để cho cháu gái của ta là Phùng Xuân đi tới đó giải mã, bây giờ già này chỉ có thể nói cho lão biết, bức họa này nói về một ngọn núi và một số phong tục kỳ lạ, nếu thành công giải mã rất có thể nó sẽ đưa lão tới được nơi mà lão đang tìm."

Mười triệu mua được tin tức đó đối với lão Đức một nhà nghiên cứu có tài trợ từ Quang Hải, lão không ngần ngại đập tiền còn sẵn tiện thuê luôn cô cháu gái Phùng Xuân trong miệng của Phùng Nam và sau đó dù chưa gặp mặt nhưng lão đã rêu rao với Quang Hải, Phùng Xuân sẽ cùng họ lên đường cho cuộc hành trình này và cô nàng chính là người có thể giúp họ tìm ra bí mật tại Thành Nhà Hồ.

Sau khi nghe và hiểu rõ mọi việc, Phùng Xuân nhìn qua ông nội xác nhận lại một lần nữa: “Họ thuê cháu đơn giản chỉ muốn cháu giải mã những hình vẽ hôm trước ông cho cháu xem thôi sao?”

Phùng Nam gật đầu: “Tiện thể đi cùng họ luôn.”

“Nếu phải đi cùng tăng giá chút đi.” Phùng Xuân yêu cầu.

Lần này Quang Hải lên tiếng, hắn có vẻ là một triệu phú ngầm, hét giá: “Nếu cô có thể giúp chúng tôi, sau khi sự thành tôi sẽ thanh toán cho cô năm mươi triệu. Thế nào, chịu không?”

Hai mắt Phùng Xuân hơi lóe sáng. Ngồi bên cạnh Quang Hải, Nguyễn Khang bồn chồn, rất muốn hỏi, liệu hắn sau khi làm xong nhiệm vụ có được con số đó hay không. Đáng tiếc Quang Hải đang bận mời chào thành viên mới không thuận tiện cho hắn hỏi han vấn đề này.

Nghe con số đó Phùng Xuân nhẹ nhàng gật đầu, b·án t·hân lao vào đội Săn Huyền Tích của bọn họ, cuối cùng bốn thành viên với bốn vai trò khác nhau đã tìm đủ, giờ chỉ còn chờ ngày mai tới nơi cần tới.

Sau khi bàn bạc xong, bọn họ quyết định nghỉ lại nhà Phùng Nam một đêm sáng mai lên đường. Lão Đức cũng dặn Phùng Xuân hãy chuẩn bị đồ, như dây thừng, giày quần áo, nước xịt đuổi côn trùng vân vân nhằm để lên đường an toàn.

Thế nhưng Phùng Xuân chỉ dùng một đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn lão chằm chằm, nghe lão nói mà cứ như đang nghe lão hát, chờ cho lão nói xong cô phun ra một câu: “Chuẩn bị dây thừng và vài bộ quần áo là được rồi, mấy thứ khác không cần thiết."

Lão Đức nghe vậy hết hồn, vội vàng khuyên bảo cô thêm, còn nói cho cô biết về vấn đề v·ũ k·hí, ở trong không gian đó thì không được sử dụng thứ gì, còn khuyên cô đi vào làng tìm xem có đồ chơi tâm linh nào lâu đời hay không mang theo, nhưng Phùng Xuân rất điềm nhiên trả lời:

“Không cần cầu kỳ vậy đâu, nếu v·ũ k·hí mang từ nơi này vào đó không thể dùng thì chờ khi tới đó lấy đồ nơi đó tạo v·ũ k·hí vậy là được rồi.”

Thái độ của Phùng Xuân với chuyến đi ngày mai vô cùng thờ ơ, cứ như thể đó là một chuyến đi rừng bình thường mà cô hay đi không có vẻ gì là đáng lo. Lão Đức nói hết hơi hết sức vẫn không thể thông não được cho Phùng Xuân nên cũng thôi, mặc cô muốn làm gì thì làm.

Thấy Phùng Xuân xem thường độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, nhà tài trợ chính kiêm trưởng nhóm Săn Huyền Tích Quang Hải lên tiếng: “Khi vào nơi đó tôi không đảm bảo về vấn đề an toàn cho cả nhóm, cho nên mỗi người phải tự lo cho mình.”

Phùng Xuân nghe vậy thì tỏ ra nghiêm túc hơn, nhưng cô suy nghĩ về cái khác, lát sau liền nói: “Nếu tôi c·hết anh có bồi thường gì không?”

“Đương nhiên là có nhưng tôi vẫn khuyên mọi người cố gắng đảm bảo an toàn để trở về.”

“Nhớ bồi thường nhiều nhiều chút, đủ cho ông nội tôi sống cả đời là được.” Phùng Xuân nói.

Nghe vậy Phùng Nam liền đạp cô một phát trách: “Các con này nói nhăng nói cuội gì đó. Lo mà về nếu không chờ lão già này tìm xuống dưới kia có gặp mặc cũng đừng mong lão nhật mày là cháu.”

Khác với thái độ tức giận của Phùng Nam, Phùng Xuân đáp cụt ngủn: “Biết rồi.”

Chương 10: Thành viên thứ tư.