Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Săn Huyền Tích
Unknown
Chương 12: Nhà trưng bày hiện vật.
Nguyễn Khang nhìn thấy những điều bất thường trong không khí, các viên gạch trước mặt hắn như thể có một lớp khói lờ mờ bao quanh, khi hắn ngó lại gần lớp khói ấy bắt đầu tỏa ra xung quanh như những con sóng. Hắn chuyển tầm nhìn khắp phòng trưng bày, hiện tượng này xuất hiện khắp nơi trên các vật dụng được đặt trong tủ kính.
“Cậu nhìn thấy gì sao?” Lão Đức hỏi.
“Những vật trang trí ở đây như thể được bao trong một lớp khí mỏng.”
“Là sao ta?” Lão Đức khá tò mò, vì thế lần nữa đeo kính lại, nhìn khắp nơi. Dưới kính mắt đặc biệt, lão tiếp tục nhìn thấy những hình vẽ màu trắng phát sáng, như một sợi chỉ kéo khắp nơi trên một số viên gạch.
Lão miêu tả cho Nguyễn Khang nghe, bản thân chỉ nhìn thấy những đường chỉ mỏng màu trắng hơi phát sáng kéo qua một số viên gạch, nó như thể hình biểu đồ ở một số đoạn, nâng lên hạ xuống bất chợt không có nguyên tắc, có khi xoay tròn, có lúc lại uốn mình như đường vân của một phiến lá. Vừa nói lão vừa chỉ cho hắn những viên gạch có hình vẽ như thế.
Nguyễn Khang không thấy được những hình vẽ trắng như lão Đức nói, hắn tính đeo kính vào liều nhìn thử một lần xem, liền bị Quang Hải ngăn cản: “Đừng cố, cẩn thận hư mất đôi mắt.”
Quang Hải lấy cặp kính khỏi tay Nguyễn Khang, nói thêm: “Dựa theo phản ứng của cậu, tôi muốn bổ sung thêm, ngoài khả năng nhìn những thứ có chứa tà khí thì đôi mắt của cậu còn có khả năng phản ứng lại với những vật tồn tại từ xa xưa. Trước đây cậu từng trải qua cảm giác này chưa?”
Nguyễn Khang lắc đầu, chỉ từ khi nhìn thấy bức tranh Quỷ đất từ chỗ Phạm Công mắt hắn mới sinh ra phản ứng như vậy, nhưng hắn không đặt nghi ngờ vào bức tranh đó, đơn giản từ nhỏ tới lớn hắn chưa một lần tiếp xúc với cổ vật nên rất có thể, khả năng này đã có từ trước chứ không phải được kích hoạt bởi bức tranh Quỷ đất.
Quang Hải tịch thu cặp kính của Nguyễn Khang đề phòng hắn táy máy đeo lại, từ bây giờ Nguyễn Khang sẽ là người duy nhất trong nhóm không dùng cặp kính đặc biệt. Quang Hải khuyến khích hắn cứ thoải mái sử dụng khả năng của đôi mắt để nhìn ngắm, biết đâu được có thể phát hiện ra những điều đặc biệt.
Phía bên kia Phùng Xuân không hề để ý tới cuộc nói chuyện của ba người nam, bởi cô đã bị cuốn vào những hình vẽ xuất hiện rời rạc nơi này. Không chỉ ở những viên gạch mà còn hiện diện ở các viên đá tròn thời xưa khi xây dựng họ dùng nó như những chiếc bánh để vận chuyển đá, tiếp đó là các hoa văn trang trí, mái ngói tất cả đều có một chút hình vẽ rời rạc.
Cô quay qua nói với lão Đức: “Có thể cho tôi mượn tờ giấy trắng và một cây viết được không?”
Lão Đức liền đưa cho cô cuốn sổ của mình cùng viết chì, tiện tay lật giúp cô một trang chưa viết ra. Phùng Xuân liền cầm lấy bắt đầu vẽ lại những gì mình thấy. Thấy cô hoạt động lão Đức liền gỡ kính ra nhìn vào những hình vẽ cô đang họa lại. Những nét r·ối l·oạn lão nhìn thấy trên đá thông qua bàn tay của Phùng Xuân bắt đầu trở nên rõ ràng và có ý nghĩa. Hình núi đá, cây cối, chim chóc, hình ô vuông, nước và những tảng đá bên cạnh chân con người. Sau đó cô nàng lại lật trang, dùng cách vẽ đơn giản nhất là họa nét kéo nhanh một bức tranh hoàn chỉnh, sau đó cô gạch ngang bức tranh tách nó làm đôi.
Quang Hải cũng bị cuốn vào bức họa của Phùng Xuân, hắn nghiêng đầu nghiên cứu vô cùng nghiêm túc. Trong khi đó Nguyễn Khang đang một mình luyện tập dùng mắt, nghe theo lời khuyên của Quang Hải hắn bắt đầu thả lỏng tinh thần chấp nhận khả năng của mình. Khi tâm trí đã thoải mái, hắn nhìn thấy nhiều điều lạ hơn. Những gợn như sóng tản ra trên các vật cổ có cường độ khác nhau, có những cái mỏng nhẹ, có cái lại dày và mạnh hơn.
Hắn bắt đầu để tâm đến những gợn sóng dày, trong đây hai nơi phát ra gợn sóng như thế, một là tảng đá lớn có lỗ, theo giới thiệu thì đây là một trong những khẩu s·ú·n·g bắn đá thời nhà Hồ. Vật thứ hai có sóng dày chính là đầu rồng, trông như đầu con cá trong tủ kính ở phần hoa văn trang trí.
Chưa dừng lại ở đó hắn tiếp tục nhìn rộng hơn những vật trong phòng, cho tới khi gặp phải mô hình do người thời nay phục dựng lại hình thái khi xưa của Thành Nhà Hồ. Ở phần một con sông trong mô hình có những gợn sóng xuất hiện, sau đó hắn chuyển hướng nhìn các vật còn lại xung quanh liền không thấy những gợn sóng nữa, có thì rất yếu không đem lại cho hắn cảm giác quan tâm mãnh liệt như những vật có gợn sóng mạnh.
“Cậu nhìn thấy gì không?” Quang Hải lại gần hắn hỏi nhỏ. Sự xuất hiện đột ngột của Quang Hải khiến Nguyễn Khang giật mình, hắn quay lại thở hắt ra một hơi, sau đó gật đầu, chỉ chỉ mô hình, đầu rồng và tảng đá có lỗ.
Lúc này lão Đức cùng Phùng Xuân cũng tới, họ đã cởi bỏ kính mắt đặc biệt, bây giờ thì ai cũng đã trở lại trạng thái bình thường ngoại trừ Nguyễn Khang.
“Nói phát hiện của anh đi, ở đây có tiện không?” Phùng Xuân lên tiếng, chỉ chỉ vào cuốn sổ đang cầm trên tay. “Tôi có được manh mối của mình rồi.”
Nguyễn Khang nhìn xung quanh, thấy không có ai hắn dẫn bọn họ tới những quan sát các vật tỏa ra gợn sóng mạnh nhất. Đầu tiên hắn chỉ cho bọn họ đầu rồng, đến tảng đá, sau đó chính là phần con sông trên mô hình. Dựa theo kiến thức mình tìm hiểu được lão Đức nhận ra con sông đó, lão nói: “Chỗ này nay là đê sông bưởi. Cậu thấy gì ở đây?”
“Tôi không thấy gì cả, chỉ có một làn sóng kì lạ phát ra ở đó. Những vật tôi chỉ cho mọi đều phát ra một làn sóng rất mạnh cứ như thể bên trong chứa một nguồn năng lượng đặc biệt nào đó.”
“Vậy phải phá chúng ra sao?” Quang Hải vuốt cằm nhìn mô hình.
“Đây là những di vật, người ta đã cấm động vào rồi còn đòi phá. Chỉ cần chúng ta c·ướp những vật này ra khỏi đây thôi, ngay lập tức sẽ bị truy nã.” Lão Đức không cho phép.
“Thử suy luận theo cách khác xem.” Phùng Xuân gợi ý, cô chỉ vào bức tranh mình vẽ nguệch ngoạc trên giấy. “Trong đây có nói về người nâng đá, còn có một hình vẽ hòn đá có lỗ như tảng đá kia.”
Quang Hải liền trở lại gần hòn đá có lỗ quan sát kỹ một lần nữa: “Có dấu vết, ngay giữa cái lỗ.”
Lão Đức cũng ngó vào, bên trong đúng là có dấu vết khá mờ, do không được chạm vào hiện vật nên lão và Quang Hải phải thay nhau mở căng mắt quan sát dấu vết bé tí bên trong.
“Như thể cánh hoa hay vây cá gì đó.” Quang Hải tinh mắt hơn nên nhìn ra điểm khác biệt trước.
“Xin hỏi, mọi người đang nghiên cứu gì sao?” Tiếng nói xa lạ vang lên. Cả nhóm quay đầu nhìn lại, đó là người bảo vệ ở đây, khuôn mặt của anh ta khá khó chịu, nhìn là biết anh ta đang nghi ngờ hành động của bọn họ không giống với những người đi vào đây thăm quan bình thường.
Lão Đức nở nụ cười thân thiện, lắc đầu nói: “Chúng tôi không nghiên cứu gì, chỉ tò mò không biết chất đá ở đây là đá gì thôi.”
“Vui lòng đọc những chú ý chúng tôi đã ghi bên cạnh hiện vật, chớ làm hỏng. Còn nếu muốn hiểu biết thêm về những vật được trưng bày nơi đây tôi có thể giúp mọi người gọi cho hướng dẫn viên, những người đó rất rõ chất đá và đất cũng như tác dụng của mọi hiện vật nơi này.”
Lão Đức vội xua tay, nói rằng mình chỉ tò mò chút thôi không có ý muốn tìm hiểu sâu, hơn nữa trời cũng gần tối rồi gọi cho hướng dẫn viên bây giờ không tiện lắm. Anh bảo vệ sau khi nhắc nhở cũng không làm phiền nữa rời đi, thế nhưng đôi mắt của anh ta chẳng rời bọn họ lấy một giây, họ làm gì anh ta cũng nhìn theo, ý trong đôi mắt đầy cảnh cáo.
Không còn cách nào khác cả nhóm chia nhau chụp vài bức hình lưu lại những vật quan trọng, sau đó cúi chào anh bảo vệ rời đi. Nhìn phản ứng của anh chàng có lẽ lần sau khi bọn họ tới đây sẽ bị canh chừng như những tên t·rộm c·ắp hay p·há h·oại mất.
Ra ngoài cả nhóm tìm một quán nước ngồi xuống gọi mỗi người một quả dừa, sau đó đưa thành quả của mình ra bắt đầu bàn bạc. Riêng Nguyễn Khang hắn thở phào vì không phải nhìn thấy những hình ảnh sóng tản chạy nhắng nhít trước mắt mình nữa.
Nguyễn Khang xoa nhẹ đôi mắt để nó đỡ nhức mỏi hơn, hắn nhớ tới hiện tượng khi nhìn hình ảnh trong tranh Quỷ đất và trên hiện vật, càng lúc hắn càng tò mò về đôi mắt của mình, hắn không tin một đôi mắt như thế này xuất hiện chỉ vì xung quanh hắn có âm khí. Hắn hơi liếc về phía Quang Hải, thật ra hắn không hề nói hết cảm giác về đôi mắt cho Quang Hải nghe, khi nhìn những gợn sóng trên các hiện vật hắn có thấy vài tia màu tím xẹt qua mắt mình, nó khá nhanh nếu không để tâm rất khó nhận ra. Màu tím này có trên đồng tiền hắn đang mang thậm chí cặp kính đặc biệt do Quang Hải làm ra cũng có màu tím khi đeo lên. Điều này chứng tỏ Quang Hải biết rất nhiều, nhưng không hiểu sao lúc này hắn lại không muốn cho Quang Hải biết những điều đó, bên trong hắn đang có một lời khuyên, đừng nói cho bất kỳ ai những điểm bất thường đó trong đôi mắt mày.
Nguyễn Khang nhận lấy quả dừa từ bà chủ quán uống một ngụm, im lặng trầm tư. Đôi mắt này có lẽ hắn nên chờ tới lúc gặp lại cha mẹ hãy tìm hiểu sau, bây giờ cứ dùng nó vào công việc trước cái đã.
Phùng Xuân đặt cuốn sổ có hình vẽ lên bàn, ôm quả dừa lên hút một hơi dài, sau đó nói: “Bây giờ bàn về bức họa của tôi trước hay thông tin của Nguyễn Khang trước?”
“Của cô trước đi.” Nguyễn Khang chủ động lên tiếng.