Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Đầu rồng nhỏ bằng lòng bàn tay.

Chương 15: Đầu rồng nhỏ bằng lòng bàn tay.


Sáng ngày hôm sau mặt trời vừa lên lão Đức liền đánh thức toàn bộ thành viên trong đoàn, tháng 9 vẫn đang là mùa hè ở Miền Trung nên mặt trời lên khá sớm, sáu giờ sáng nắng đã chiếu khắp nơi, người dân đã ra đồng mò cua bắt ốc, thế nhưng đối với hai anh thanh niên chuyên sống ở thành phố, thì sáu giờ thức dậy đối với họ là một cực hình, kể cả Quang Hải người có thói quen tập thể d·ụ·c vào lúc bảy giờ sáng.

Nhưng Phùng Xuân thì khác, cô nàng lớn lên ở miền núi thường dậy sớm để đi rừng nên từ năm giờ sáng cô đã rời giường, đến sáu giờ đã hoàn thành được hai vòng chạy quanh khách sạn, quen biết kha khá người dân nơi đây. Chờ tới lúc cô trở về trông thấy hai bản mặt ngái ngủ trong nhóm, Phùng Xuân liếc mắt xem thường, kiểu trai này mà sinh ra trên bản người Dao tới c·hết cũng không lấy được vợ.

Trông thấy cô gái duy nhất trong nhóm sức sống bừng bừng, cả hai thanh niên cũng vội vàng chấn tỉnh bản thân, đánh răng rửa mặt, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài tác nghiệp. Rút kinh nghiệm hôm tới nhà Phùng Xuân, cả bọn quyết phải chén thật no trước khi rời đi.

Sau khi ăn sáng xong họ rời khỏi khách sạn, lúc này Quang Hải đại diện cho những người biết sự thật từ từ kể lại cho lão Đức phát hiện vào tối hôm qua của họ. Vừa nghe được lão liền kéo cả bọn chạy thục mạng tới nơi có dị tượng. Tốc độ nhanh tới nỗi khiến toàn bộ người dân đang đi trên đường hay làm việc dưới ruộng đều phải ngóc đầu lên nhìn họ, tò mò không biết mấy chân chạy này từ đâu tới.

Thông thường lão Đức rất lười, với cái thân hơn sáu mươi ký mỗi bước đi quá nhanh sẽ thở gấp, nhưng chỉ cần phía trước có thứ lão đang cần, thì căn bệnh của người mập đó sẽ lập tức biến mất, số mỡ trở thành năng lượng, bơm vào đôi chân khiến lão chạy nhanh hơn những người thường tới phòng gym luyện tập như Hoàng Hải hay một tay phụ bếp thường xuyên phải đứng như Nguyễn Khang. Người duy nhất không bị lão bỏ lại đó chính là Phùng Xuân, cô nàng như một con khỉ, thoăn thoắt băng qua lão Đức dừng lại ngay vị trí tối hôm qua họ phát hiện vấn đề, kịp thời ngăn lão Đức lại trước khi lão lao vào vùng nguy hiểm.

Lão đứng bên cạnh Phùng Xuân thở dốc, lấy nước ra tu ừng ực, sau đó nói với giọng đứt quãng: “Mau... có gì ở đó... giải thích.”

Quang Hải đuổi tới vừa chống nạnh thở hổn hển vừa nói: “Chờ lão bình tĩnh đã… bọn tôi mới nói.”

Cán đích cuối cùng chính là Nguyễn Khang, hắn thở không ra hơi ngồi bệt xuống nền đất nhìn ba người đồng đội đang đứng. Người có được sắc thái ổn định nhất đó chính là Phùng Xuân, cô nàng miền núi này quả là trâu bò.

Sau vài phút lão Đức bắt đầu thở đều hơn, lúc này Quang Hải đã khỏe lại, hắn quan sát xung quanh. Nơi này đêm qua do khuyết thiếu ánh sáng nên rất khó nhìn, hôm nay thì khác, trời nắng, gió lặng soi rõ mọi thứ. Khu vực được Nguyễn Khang phát hiện điều bất thường là phần bờ sông có lượng cây cỏ dày đặc, nước sông ở đó chảy khá xiết, tuy dòng chảy không ngoằn ngoèo nhưng bù lại nếu là người có kinh nghiệm thường xuyên qua lại trên sông, sẽ biết khu vực này nguy hiểm chắng kém khúc sông ngoằn ngoèo kia.

Quang Hải lên tiếng gọi: “Nguyễn Khang qua đây đi.”

Nguyễn Khang đứng dậy đi tới nhìn về phía lùm cỏ, chỉ có một nơi duy nhất có hiện tượng tỏa sóng xảy ra, đó vị trí giữa phần cỏ và hoa dại mọc dày đặc. Lão Đức cũng tò mò đeo kính vào đi tới nhìn, đáng tiếc bây giờ kính của lão vô dụng chẳng nhìn thấy gì, lão nói với Quang Hải: “Chất lượng kính của cậu thất thường quá, giờ không nhìn thấy gì hết.”

Quang Hải bình tĩnh đáp lại: “Hàng nhân tạo sao bằng tự nhiên, lần này nghe theo đôi mắt tự nhiên của Nguyễn Khang đi. Nếu lão cảm thấy kính đặc biệt không có quá nhiều tác dụng, có thể trả lại cho tôi, tôi sẵn sàng thu hồi làm đồ dự trữ.”

Nghe Quang Hải nói vậy lão vội vàng cất kính, hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm túc nhìn về phía Nguyễn Khang: “Lần này trăm sự nhờ cậu đó chàng trai.”

Nguyễn Khang cười cười, tập trung để xác định vị trí có điềm lạ. Sau khi đã xác định chắc chắn hắn liền chỉ cho cả nhóm biết: “Nó nằm ngay dưới lớp hoa xuyến chi màu trắng, bây giờ phải ra đó vạch cỏ lên tìm xem.”

Phùng Xuân gỡ ba lô xuống, xung phong: “Để tôi đi cho, phần đất ở đây dễ s·ạt l·ở, nếu không biết cách di chuyển coi chừng bị kéo xuống sông.”

Dứt lời cô nàng cởi luôn đôi giày thể thao ra ném xuống đất, xắn ống quần lên, chân trần đạp lên mặt đất di chuyển nhẹ nhàng đi vào giữa lớp cỏ dày đặc. Nhìn thấy cảnh này lão Đức không khỏi liếc hai chàng trai, đưa ra lời nhận xét: “Hai cậu còn vô dụng hơn một cô gái.”

Hai người thanh niên không quan tâm đến lão, chỉ tập trung nhìn Phùng Xuân đang nhanh nhẹn đi tới nơi được Nguyễn Khang chỉ. Cô cẩn thận một tay nắm lấy tảng đá bên bờ, một tay đưa xuống dưới vạch đám cỏ dại ra tìm kiếm, lát sau cô ngước lên nói: “Có một cái đầu rồng tròn tròn.”

Lão Đức hưng phấn hét lên: “Lấy nó lên đây.” Chân lão không quên di chuyển về phần đất đang có vết nứt.

Ngay lập tức Quang Hải hét lên: “Lão muốn c·hết trước khi tìm ra vùng đất Huyền Tích à!”

Lời của hắn thành công dọa lão ngoan ngoãn lùi lại, đứng yên trên bờ nhìn xem Phùng Xuân làm việc.

Phùng Xuân hét với về phía mọi người: “Ném cho tôi con dao, phải có cái gì đó nạy nó ra mới được, bám khá chắc.”

Con dao hoa quả của Quang Hải cuối cùng đã phát huy tác dụng, hắn ném về phía Phùng Xuân, cô nàng chuẩn xác bắt được một cách rất gọn gàng chỉ bằng một tay, đã thế còn bắt chuẩn vào cán cầm, sau đó đưa thẳng xuống mục tiêu và làm việc. Nhìn một loạt động tác đó của cô, hai anh chàng không khỏi thán phục, tầm này thì chẳng ai dám xem thường Phùng Xuân nữa rồi.

Nhờ có con dao Phùng Xuân nhanh chóng móc được chiếc đầu rồng ra, nó không lớn chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, được điêu khắc vô cùng tinh xảo. Cô quay trở lại nhóm, bọn họ vội vàng di chuyển tới một nơi có bóng râm rửa sạch đầu rồng bắt đầu phân tích.

Nhìn kích cỡ của nó tất cả mọi người trong đoàn đều nghĩ ngay tới cái lỗ tròn trên tảng đá trong nhà trưng bày, đặc biệt các hoa văn bên mép rất phù hợp với những phần hoa văn li ti có trong lỗ đá.

Phùng Xuân vừa buộc lại dây giày vừa hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?”

Lão Đức chán nản nói: “Có lẽ phải quay lại nhà trưng bày một lần nữa, để đặt cái đầu rồng này vào lỗ đá xem có tìm được gì không.”

Quang Hải cười cười: “Anh bảo vệ ở đó đã để ý cả nhóm chúng ta rồi, bây giờ muốn vào đó hành động một cách thoải mái là không thể.”

Nguyễn Khang đưa ra ý kiến: “Giờ chỉ nên cắt cữ một người tới đó thôi.”

Lão Đức quan sát từng thành viên trong nhóm, Phùng Xuân là người có khả năng nhưng cô lại phụ thuộc quá vào cặp kính, ngay vừa rồi lão đã được chứng kiến điểm yếu của kính đặc biệt, không phải lúc nào nó cũng phát huy tác dụng. Quang Hải càng không được, người này ngoài tiền và khả năng hội họa ra thì đến hiện tại vẫn chưa thấy được tác dụng gì quá lớn, còn lão thì càng không xong, vóc dáng của lão rất dễ khiến người ta canh chừng vì nhìn mặt lão rất có phong thái của một nhà nghiên cứu. Cũng may lão nghĩ điều này trong đầu, nếu nói ra cả nhóm sẽ chôn lão dưới nước miếng của họ ngay.

Người cuối cùng cũng là người triển vọng nhất, Nguyễn Khang, hắn có vẻ bề ngoài không quá nổi bật như Quang Hải cũng không dễ gây chú ý như lão, đặc biệt đôi mắt rất thần thánh, nhưng vẫn có điểm yếu hình như hắn không biết vẽ.

Lão Đức lên tiếng hỏi Nguyễn Khang: “Cậu có biết vẽ không?”

Nguyễn Khang đáp: “Tôi có thể dùng bút mô tả cảnh vật, dựa vào độ to nhỏ của nó, thế có được xem như là biết vẽ không?”

Lão Đức thở dài, thôi đành chấp nhận vậy, không phải ai cũng toàn tài. Lão giao lại đầu rồng cho Nguyễn Khang, muốn cậu đi vào bên trong nhà trưng bày một lần nữa đặt đầu rồng vào lỗ đá, sau đó cố gắng ghi nhớ những hiện tượng xảy ra rồi quay lại đây.

Nguyễn Khang không nề hà cầm lấy đồng rồng, bỏi lại ba lô, thay áo ngoài cho khác chiếc áo ngày hôm qua, đi về phía phòng trưng bày. Nhóm ở lại tìm một quán nước ngồi xuống chờ đợi Nguyễn Khang trở về.

Trong lúc đó họ có bàn về những làn sóng mà hôm qua Nguyễn Khang đã nhìn thấy, nó còn xuất hiện ở một chiếc đầu rồng dùng trang trí trên mái nhà, hiện tại họ đã giải được sóng ở con sông và tảng đá, công việc còn lại chính là tìm ra bí ẩn trong đầu rồng.

Lão Đức không muốn ngồi yên bèn nói với hai người: “Lão sẽ đi tới cổng phía đông xem tình hình một chút, nơi đó từng là chỗ mà nhóm khai quật tìm thấy rất nhiều hiện vật có giá trị.”

Rồi lão dặn họ ở lại quán nước đợi Nguyễn Khang, khi nào hắn về thì gọi cho lão.

Chương 15: Đầu rồng nhỏ bằng lòng bàn tay.