Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Ngôi miếu hoang.

Chương 16: Ngôi miếu hoang.


Nhìn theo bóng dáng của lão cho tới khi lão đi khuất, Phùng Xuân lên tiếng thắc mắc vì sao một đầu rồng lại nằm trong bờ cỏ bình thường như thế. Quang Hải liền bảo cô miêu tả lại nơi và cách mà đầu rồng nằm.

Phùng Xuân nhớ lại vị trí đầu rồng nhỏ, nó nằm gọn trong lớp đất xen lẫn đá bên bờ sông giống như thể bị nước đẩy tới đó rồi bị kẹt lại, theo thời gian được phù sa bồi đắp, cỏ dại mọc lên giữ chặt nó bên trong cho tới tận bây giờ.

Nghe kể vậy Quang Hải liền đưa ra một giải thuyết, có lẽ nó là đầu rồng trấn giữ vị trí hiểm trở của con sông, nhưng do thời gian tác động từ thiên nhiên đã bị nước đẩy và dừng lại ở vị trí mà họ tìm được. Điều đặc biệt đầu rồng này được mài rất nhẵn nó như thể không có thân chỉ có một cái đầu.

Đáng tiếc đến đây Quang Hải cũng không biết phải lý giải như thế nào, những chuyện thời xưa người thời nay dù có dùng công nghệ hay nguồn kiến thức phong phú cũng khó mà hiểu hết được, cái đầu rồng nhẵn nhụi họ tìm được này có thể được xem là một bí mật không có lời giải đáp.

Phía Lão Đức đã đi vào được khu vực thành phía đông, hiện tại nơi này người dân ở ngay sát di tích, nhà cửa xây khá thấp theo lối kiến trúc cổ xưa, nhà gỗ ba gian mộc mạc rất hợp với khung cảnh của quần thể di tích. Không khí ban sáng nơi đây vô cùng bình yên và trong lành, người dân chủ yếu ở nhà làm vài công việc thủ công, đa số cũng chỉ người già người trẻ không thấy, e rằng họ đã đi làm ăn xa.

Những người dân cũng không để tâm đến lão, có vẻ đối với họ một người lạ đi vào làng mang theo ba lô không còn hiếm lạ. Lão cũng không muốn làm phiền tới họ, tự mình đeo đôi kính đặc biệt chậm rãi rảo bước nhìn vào những phần di tích đã sụp đổ, không thấy điều gì khác thường, lão vẫn kiên trì đi cho tới khi nhà dân thưa dần, lượng cây lớn dày hơn, cây bụi tăng lên, lúc này mắt kích của lão đột nhiên phát huy tác dụng. Lão nhìn thấy một điểm sáng kỳ lạ lóe lên ở hướng hai giờ, liền vội vàng chạy tới đó, đi vào một khu vực rậm rạp không có lối mòn, cho thấy nơi này rất ít người qua lại.

Đi một đoạn lão nhìn thấy một ngôi miếu bỏ hoang, lão tiến vào bên trong, rêu phong bám đầy các bức tường phần mái ngói không còn nguyên vẹn, lá vàng rụng đầy sân. Ngôi miếu không lớn, chỉ cỡ một gian nhà nhỏ đủ cho một vài người sinh sống, bên trong không đặt bất kỳ thứ gì, trên tường có một số hình vẽ bậy của trẻ con bằng than hoặc phấn.

Lão đi vào trong, tường ngôi miếu không còn lớp vữa bao bọc để lộ ra những tảng đá thô màu xanh đen bên trong, cũng giống như cổng vào thành, kiểu xây dựng này không sử dụng chất kết dính, hay nói đúng hơn chất kết dính là gì không ai rõ.

Lão lẩm bẩm: “Một ngôi miếu có lối xây dựng bằng đá giống cổng thành thế này sao đội khảo cổ không tu bổ nó lại vậy?”

Lão lòng vòng trong ngôi miếu, đột nhiên nhìn thấy một cái đền thờ nhỏ, dựng trong góc phòng, bên trong có vài ổ chuột mới sinh. Dưới cặp kính đặc biệt một vài đường vân quen thuộc xuất hiện, hệt như những đường trên bề mặt viên gạch trong nhà trưng bày. Nhưng những đường vân này rất hỗn loạn khó định hình được nó đang muốn thể hiện cho điều gì. Lúc này lão thấy ân hận vì đã không mang theo Phùng Xuân.

Không còn cách nào khác lão đành tự mình tìm hiểu. Đền thờ nhỏ được dựng theo lối kiến trúc kiểu nhà ở, bên trên có mái, ở đỉnh có đặt hai con rồng chầu nhật nguyệt, một con mất đuôi một con mất đầu.

Lão thấy hơi nghi ngờ, có ba chi tiết Nguyễn Khang đã nhìn được trong nhà trưng bày, hòn đá, dòng sông và đầu rồng, họ đã giải thích xong dòng sông, Nguyễn Khang đang đi giải quyết tảng đá chỉ còn lại đầu rồng.

“Không lẽ nơi này chính là câu trả lời dành cho đầu rồng?” Lão lầu bầu một mình rồi quyết định quay trở về, chờ Nguyễn Khang trở lại xem kết quả thế nào, lúc đó sẽ mang cả nhóm đến đây tìm hiểu về ngôi miếu hoang này.

Lão đi ra ngoài cố gắng ghi nhớ những đặc điểm xung quanh ngôi miếu, để thuận tiện cho lúc quay lại.

...

Phía bên Nguyễn Khang hắn đi tới nhà trưng bày mua vé muốn vào thăm quan, anh bảo vệ hôm qua có trí nhớ vô cùng tốt, mặc cho hắn lúc này quần áo gọn gàng toàn thân khoai khoái anh ta vẫn giữ hắn lại nói vài câu.

Cấm không cho sờ vào hiện vật và có ý định gì với nói, còn không ngần ngại uy h·iếp, nếu hắn làm tổn hại đến hiện vật sẽ tống hắn vào tù ngay. Quả là một anh bảo vệ tận tâm với tài sản Quốc Gia.

Cũng may dặn dò uy h·iếp xong anh ta liền thả cho Nguyễn Khang vào. Nguyễn Khang mỉm cười cảm ơn anh bảo vệ, đi vào trong. Hôm nay bên trong có vài người khách tham quan, là một gia đình có hai người con, một bé trai mười tuổi, bé gái khoảng sáu tuổi, hai người cha mẹ thuê một hướng dẫn viên đang nghiêm túc lắng nghe hướng dẫn viên nam kể lại câu chuyện của từng hiện vật, nhưng hai đứa trẻ thì không muốn đứng bên cạnh cha mẹ, chúng chạy xung quanh la hét ỏm tỏi.

Vì có người lạ ở đây lại thêm một anh hướng dẫn viên nên Nguyễn Khang rất khó hành động, hơn nữa vị trí viên đá có lỗ lại vô tình cùng tầm nhìn với bàn của anh bảo vệ, anh ta đang ngồi đó dùng đôi mắt chim ưng của mình quan sát các vị khách trong phòng đặc biệt là hắn.

Nhiệm vụ đặt đầu rồng vào lỗ đá còn khó hơn lên trời, không còn cách nào khác Nguyễn Khang đành đi dạo xung quanh giả vờ tham quan, anh hướng dẫn viên thấy hắn đi lại gần liền kéo các khách hàng của mình đi ra xa không cho phép hắn nghe ké. Nguyễn Khang bật cười, hắn hiểu chẳng ai muốn chia sẻ kiến thức và sự hiểu biết cho một người không bỏ tiền ra thuê như hắn, vì hiểu nên hắn chẳng chạnh lòng, tâm trí tập trung hướng về phía anh bảo vệ, chờ đợi thời cơ để hành động.

Xoảng!

Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, theo sau là tiếng khóc của bé gái. Mọi người trong phòng trưng bày bắt đầu nhốn nháo. Hai đứa trẻ nghịch dại đụng rơi một hộp kính trưng bày hiện vật. Anh bảo vệ bên ngoài vội chạy vào xem xét tình hình, biết thời cơ đã tới Nguyễn Khang liền phóng ngay tới chỗ hòn đá lớn.

Vừa canh chừng bên kia vừa đưa đầu rồng vào lỗ đá, quả nhiên đầu rồng được làm một cặp với hòn đá lớn này. Vừa đưa vào xoay nhẹ vài cái đã vào khớp, một tiếng cạch vang lên, ở phần mắt rồng xuất hiện một vòng tròn màu đen, ngay sau đó đầu rồng liền rơi ra khỏi lỗ đá. Nguyễn Khang nhanh tay chụp lấy trước khi nó rơi xuống đất, tránh không để tạo ra tiếng động gây chú ý. Bên kia nhóm người cũng đã thu dọn xong, bé gái ngừng khóc, người mẹ không ngừng xin lỗi, còn người cha đang hỏi giá để đền bù.

Hắn nhanh chân rời khỏi tảng đá đi chầm chậm về phía nhóm người, bỏ đầu rồng vào bao áo khoác phía trong sát người, nó tuy nhỏ nhưng lại nặng khi bỏ vào áo bị kéo xuống một chút, cũng may áo khoác của hắn thuộc dạng rộng nên có hơi phồng hay bị kéo xuống một chút cũng không khiến người khác chú ý.

Anh bảo vệ đang gọi điện liên hệ với người có thẩm quyền, còn khá lịch sự mời cả gia đình gây họa tới chỗ bàn của anh ta ngồi uống nước. Nam hướng dẫn viên đã phụ xử lý hết mảnh vỡ, đặt phần hiện vật còn nguyên vẹn lên kệ.

Sau khi làm xong mọi việc hướng dẫn viên liếc nhìn về phía Nguyễn Khang, hắn đón tầm mắt ấy bằng một nụ cười vô hại.

Anh bảo vệ sau khi rót nước cho gia đình kia cũng tranh thủ liếc về phía hắn, thấy Nguyễn Khang ngoan ngoãn thăm quan không táy máy tay chân liền ngồi xuống tiếp chuyện gia đình kia.

Nguyễn Khang dù rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng hắn biết nếu mình rời đi bây giờ anh bảo vệ sẽ nghi ngờ ngay, vì thế nán lại xem thêm. Đôi mắt của hắn đang làm hắn khó chịu, những đường vân sóng xuất hiện khắp nơi, nhưng có một điều đặc biệt, viên đá có lỗ và vị trí phần sông ở trong mô hình không còn thấy lớp sóng xuất hiện nữa, có vẻ như họ đã đi đúng hướng, tìm thấy những thứ cần nên nó mới không sáng lên nữa.

Ngay lúc này hướng dẫn viên nam kia đột nhiên đi tới, anh ta không còn bán kiến thức kiếm tiền nên tỏ ra khá thân thiện.

“Cậu thấy mô hình này thế nào?” Hắn hỏi.

Nguyễn Khang cười cười đáp: “Rất đẹp.”

“Nó không chỉ đẹp, từng cảnh vật trong này để đạt được độ chân thật cùng bất ngờ, một số người đã lấy đất và đá ở các con sông, vách núi để đặt vào.”

Nguyễn Khang kinh ngạc, hắn chỉ vào phần sông hôm qua có phát ra những gợn sóng: “Chỗ này cũng được lấy đất ở ngoài đê sông bưởi đưa tới đây ư?”

Hướng dẫn viên gật đầu nói cho hắn biết thêm, nước cũng được đưa từ con sông đó tới đây. Nguyên nhân mô hình được bao kín trong lồng kính là do được làm xen kẽ với nguyên liệu thật, những người xây nhà trưng bày lo sợ người tham quan tò mò phá hư mô hình nên mới bảo vệ cẩn thận như vậy. Người có thể mở lồng kính ra chính là anh bảo vệ, nhân viên canh chừng cũng như kiểm tra và lau chùi các hiện vật ở nơi này, khoảng vài ba ngày anh ta sẽ thay nước một lần, để các dòng sông trong mô hình luôn sạch sẽ như mới.

Đang trong lúc nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng xe hơi, hướng dẫn viên du lịch cũng rời đi đón khách. Nguyễn Khang thấy thời điểm thuận lợi để ra khỏi đây đã tới liền đi qua nhóm người, trong cái liếc mắt của anh bảo vệ đi khỏi nhà trưng bày.

Chương 16: Ngôi miếu hoang.