Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Giếng Vua.

Chương 17: Giếng Vua.


Chương 17: Giếng Vua.

Lão Đức quay trở lại chỗ tập hợp, năm phút sau Nguyễn Khang cũng trở về, trên môi nở nụ cười tươi tắn cho thấy hắn đã thành công. Nhưng chính nụ cười này cũng khiến ba người còn lại trong nhóm hồi hộp. Hắn vừa ngồi xuống, ba thành viên còn lại trong nhóm liền dùng ánh mắt rực lửa nhìn hắn.

Nguyễn Khang lấy ra đầu rồng, giờ trên bề mặt của nó có thêm một vòng tròn đen xung quanh đôi mắt. Nguyễn Khang chạm tay vào muốn đẩy con mắt ra đáng tiếc lại khá chặt. Lần nữa Quang Hải phải dùng tới con dao gọt hoa quả của mình đưa vào trong chọc ngoáy, con mắt thành công rơi ra ngoài để lộ một lỗ hổng xuyên qua đầu rồng.

Cả nhóm tò mò đưa nhau nhìn thử qua con mắt xem có thể nhìn thấy điều gì đặc biệt hay không. Đáng tiếc không có, mọi cảnh vật khi nhìn xuyên qua con mắt vẫn như thế, trời xanh mây trắng, Thành Nhà Hồ nằm xa xa gần cánh đồng lúa.

Lão Đức lên tiếng hỏi: “Nguyễn Khang cậu có nhìn thấy gì khác lạ trên tảng đá khi bỏ đầu rồng vào không?”

Nguyễn Khang lắc đầu, đáp: “Không thấy.”

Rồi hắn kể lại những phát hiện của mình bên trong nhà trưng bày cho họ nghe, con sông và hòn đá đã không còn phát ra lớp sóng, đến câu chuyện của anh hướng dẫn viên, nhờ vậy mà cả nhóm mơ hồ đoán được lý do một mô hình được làm từ thời hiện đại lại có thể phát ra tần sóng lạ chỉ dẫn đưa họ đi tìm đầu rồng, nguyên nhân chắc chắn là do số đất hoặc nước sông mà những người tạo ra mô hình đã bỏ vào.

Biết đã giải đố đúng hai câu mọi người vui mừng, nhưng không hề lạc quan bởi tới lúc này họ vẫn không biết nên làm gì tiếp theo. Lõa Đức lấy ra bức họa hôm qua Quang Hải đã vẽ chỉ vào Giếng Vua, mục tiêu hôm nay của họ chính là phải tới nơi này để giải được bí mật về trò chơi chạy đá.

Nhưng trước khi qua đó họ theo chân lão Đức tới ngôi miếu hoang mà lão đã phát hiện ra, trên đường đi Nguyễn Khang cầm con mắt rơi ra từ đầu rồng xoay trên tay như một viên bi dùng giải trí khi nhàn rỗi. Không ngờ hành động vô tình này của hắn lại làm lớp bụi bên ngoài rơi xuống để lộ ra những đường vân trên bề mặt đá.

Hắn vội gọi mọi người dừng lại, cả nhóm dồn nhau tới một vị trí có ánh sáng tốt đưa con mắt lên cao nhìn xem, những đường vân bên trên khá mờ, đôi khúc còn đứt đoạn, rất khó để nhìn ra được nó đang thể hiện cho điều gì. Thấy vậy lão Đức lấy ra con dao gấp nhỏ của mình dựa vào những nét có sẵn trên bề mặt đá vẽ theo, khi hoàn thành xong, một bức hình hoàn chỉnh hiện ra.

Trên đó họa một ngôi nhà, lão Đức hưng phấn nói: “Giống hệt cái miếu hoang.”

Nhưng trong bức hình bên cạnh miếu hoang còn có một cây trúc, lão Đức không nhớ rõ trên thực tế ở bên ngoài miếu hoang có cây trúc nào hay không. Lão kéo bọn họ đi tới miếu hoang với tốc độ nhanh nhất có thể, vừa vào sân lão đứng lại quan sát khung cảnh bên ngoài cẩn thận, lần này lão nhìn kỹ và đã thấy được một gốc tre lớn bị người dân chặt chỉ còn lại những nhánh con nho nhỏ cao nhất là khoảng một mét.

“Có vẻ như bức họa mà hòn đá này thể hiện chính là nơi này.” Lão Đức lẩm bẩm.

“Nó muốn chúng ta tới đây làm gì?” Phùng Xuân lên tiếng, quan sát xung quanh.

Mọi người cũng tập trung tìm hiểu, nhưng rất tiếc không tìm ra điểm gì đặc biệt, ngoài ngôi đền nhỏ đặt trong góc nhà kia. Thế nhưng hiện tại ngôi đền nhỏ đã có thay đổi, lão Đức kể cho bọn họ nghe những đường vân trắng phát sáng khi lão đeo kính đặc biệt vào và nhìn thấy lúc trước, nhưng bây giờ không còn những vết đó nữa, đến đôi mắt tự nhiên của Nguyễn Khang cũng không tìm thấy gì trên đền thờ nhỏ.

“Không lẽ do chúng ta đã khám phá ra được đáp án nên những dấu vết kia liền biến mất.” Nguyễn Khang đưa ra suy luận của mình. Cả nhóm đồng tình với ý kiến này, nhưng hiện tại họ vẫn không biết mục đích đầu rồng muốn họ tới đây là gì.

Bọn họ lại phải họp bàn, xem lại những gì đã tìm được. Sau một hồi xem xét manh mối, lão Đức liền nhìn ra vấn đề, lão nói về cây nêu trong trò chơi chạy đá. Theo truyền thống loại cây này tùy vùng mà chọn ra cây nêu khác nhau, trong đó có nơi chọn tre trúc.

Họ nhà tre trúc ở nơi này một gốc khá to đã bị chặt. Cả nhóm đồng loạt đi rới chỗ gốc tre lớn. Phùng Xuân nhìn cái lỗ mắt của đầu rồng, bẻ một cây tre trùng với kích cỡ con mắt nhét thử vào - vừa khít.

Phùng Xuân phủi tay nhìn cây tre nhỏ cắm trên đầu rồng, nói: “Bây giờ thì sao, đi đâu tiếp?”

Lão Đức ra quyết định sẽ đi tới Giếng Vua, nhưng bây giờ trời đã vào trưa họ cần ăn uống. Cả nhóm liền ghé một quán ăn ven đường, ăn xong tìm cà phê võng ngủ trưa.

Nguyễn Khang tranh thủ kiểm tra lại đồ đạc trong ba lô, Phùng Xuân vô tình nhìn thấy mì tôm và ngũ cốc sà tới hỏi chuyện, biết được đây là những thứ lão Đức bắt họ mua lúc ở thành phố. Phùng Xuân liền nói: “Tại sao bọn anh lại tin lời lão đó đến vậy? Những thứ này giờ tới đây vẫn mua được cả đống.”

Nguyễn Khang cười khổ nói ra nguyên nhân lão muốn hai người bọn họ tập mang vác đường dài cho quen. Phùng Xuân cười đểu, không ngần ngại vạch mặt lão Đức: “Chẳng ai mạnh lên nhờ mang mấy cái gói này đi đường dài cả, lão lấy lý do đó là để chữa cháy cho mình thôi. Chắc lão quê khi bị anh phát hiện ra việc lão lo xa đó mà.”

Nguyễn Khang cảm thấy Phùng Xuân nói đúng, nhưng hắn không muốn gây ảnh hưởng tới hòa khí của nhóm nên không nhắc tới chuyện này nữa, thay vào đó hắn lấy ra một gói ngũ cốc mời Phùng Xuân.

Với cuộc đi dạo đêm qua hắn biết cô nàng thích đồ ngọt, ngũ cốc rất ngọt nên muốn để cô nếm thử. Phùng Xuân chẳng nề hà nhận lấy xé vỏ đổ tất cả vào miệng trước con mắt kinh hãi của Nguyễn Khang nhai rồn rột.

“Cô... cô nên pha nó qua nước.” Nguyễn Khang hướng dẫn.

Phùng Xuân vừa nhai mắt cô nàng vừa nheo lại, lát sau mày nhướng lên, hưng phấn chìa tay về phía Nguyễn Khang: “Cho gói nữa đi ngon đấy.”

Nguyễn Khang buồn cười khi nhìn thấy vẻ tự nhiên của cô. Hắn đưa cả gói lớn cho cô nhưng Phùng Xuân rất uy tín chỉ lấy một gói nhỏ sau đó trả lại. Nguyễn Khang bèn đứng lên đi mua một gói mới nguyên vẹn có trong quán cà phê đưa cho cô. Phùng Xuân nhận lấy nhắn hắn ghi sổ nợ đi, chờ cô lấy lương từ Quang Hải sẽ trả lại cho hắn.

Nguyễn Khang không cần, nhưng thấy vẻ mặt quyết tâm phải trả nợ cho hắn bằng được của Phùng Xuân, Nguyễn Khang bất đắc dĩ nói cho cô biết, toàn bộ đồ ăn và vật dụng mua trên đường đi người chi trả sẽ là Quang Hải cô không cần để ý.

Vừa nghe thấy vậy mắt cô nàng sáng lên, đứng bật dậy, đi tới kéo Quang Hải đang lim dim ngủ trưa khỏi võng, tha tới trước quần bán đồ trong quán, chỉ hết cái này sang cái khác yêu cầu Quang Hải mua cho mình.

Chờ tới lúc cô quay lại, trong tay ôm không ít đồ ngọt. Phùng Xuân hào phóng chia cho Nguyễn Khang một chút nhưng hắn không lấy. Quang Hải vì b·ị đ·ánh thức không thể ngủ lại liền gia nhập nhóm bọn họ, ngồi uống cà phê nói chuyện phiếm, chờ lão Đức thức dậy.

Hai giờ chiều cả nhóm lên đường đi về phía đàn tế Nam Giao, mua vé vào trong, trời nắng chang chang, với chỉ một chiếc khăn bịt đầu đã khiến ba nam nhân trong nhóm chóng mặt, nhức đầu, nhưng Phùng Xuân thì không, cô nàng chẳng thèm đội mũ hay bịt khăn, trơi đầu dưới nắng hăng hái vừa đi vừa ăn.

Nhìn cô như thế, ba nam nhân có cảm giác tuổi tác của Phùng Xuân như nhỏ lại, cô không khác gì một đứa trẻ ở thôn quê, có kẹo ăn liền vui, không sợ nắng gió.

Sau một hồi di chuyển dưới nắng, cả nhóm cũng tới được Giếng Vua, đây là phần di tích còn nguyên vẹn hiếm có của Thành Nhà Hồ. Giếng xây hình vuông, với lớp đá xanh dựng theo dạng các bậc thang đi xuống dưới.

Tương truyền đây là nơi dùng để tế gia và trai giới của nhà vua thời xưa. Phần đá bao quanh được xây theo hình vuông, nhưng đọng nước bên trong lại là hình tròn, thể hiện cho mặt trăng và mặt trời.

Giếng Vua nằm giữa một bãi đất trống rộng không có cây cối che chắn, hứng trọn ánh nắng gay gắt khiến cho những người không chịu được nhiệt độ cao như ba nam nhân chẳng muốn hành động, đầu óc họ trì trệ tới mức chẳng nghĩ ra được tiếp theo nên làm gì.

Lão Đức vì đam mê có tinh thần hơn chút, chủ động trèo xuống giếng, nhưng khi chân vừa chạm nước, nhiệt độ nơi ấy cao tới mức lão rụt chân lại.

Phùng Xuân dùng tay che lên trán nhìn trời lẩm bẩm: “Tối qua chị bán trà sữa có nói chiều nay có khi sẽ mưa sao chẳng thấy động tĩnh gì nhỉ?”

Quang Hải cảm thấy nếu cứ dong mình dưới nắng như thế này quá nguy hiểm, hắn liền gọi lão Đức, đề nghị đi tìm bóng cây ngồi chút, chờ trời mát hơn sẽ xuống giếng tìm kiếm.

Sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cả đoàn và cuộc hành trình nên lão đồng ý, tìm gốc cây mát ngồi xuống.

Nguyễn Khang cảm thấy cuộc hành trình truy tìm kho báu của bọn họ rất nhàn nhã liền thán lên: “Tôi thấy phim phương tây đi tìm kho báu tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán, s·ú·n·g bắn ầm ầm, không ngờ thực tế lại thế này, nhàn nhã hết sức.”

Lão Đức bật cười, đáp lại: “Do chúng ta là nhóm người tiên phong trong lĩnh vực này, hiện nay mọi người dân trên cả nước thậm chí là nước ngoài chưa ai biết về bí mật của Huyền Tích sao mà tranh giành nhau được. Cho nên tốt hơn hết chúng ta cứ âm thầm làm việc, đừng để ai biết, nhiều người biết không còn dễ dàng như thế này nữa đâu.”

Lời này khá có lý, mọi người tranh thủ nằm hóng mát, riêng lão Đức vẫn cắm mặt vào bức họa và những tài liệu tìm được để tiếp tục nghiên cứu khám phá ra lối vào, quyết tâm đẩy nhanh tiến độ trong chiều hôm nay.

Chương 17: Giếng Vua.