Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Săn Huyền Tích
Unknown
Chương 19: Hang động tối.
Chương 19: Hang động tối.
Cứ tưởng trời sẽ đổ một trận mưa to nhưng không, sau khi kéo mây mưa vừa đủ làm ướt nền sân, gió lại cuốn mây đi trả lại ánh mặt trời và khoảng không cao xanh bao la cho vùng di tích. Nơi Giếng Vua trong khu di tích Thành Nhà Hồ, ngay vị trí mà nhóm Săn Huyền Tích vừa nạy được viên gạch, sau đó giếng nứt ra cả nhóm bị cuốn đi đã trở lại bình thường, mặt nền đá dưới nước không có bất kỳ vết nứt nào, khác hoàn toàn với khung cảnh vỡ nát lúc trời mưa.
Giờ nhìn lại nơi đây, mọi thứ đều bình thường cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra và nhóm bốn người kia cũng không tới nơi này.
Thế nhưng nhóm Săn Huyền Tích đã xuất hiện và họ đã bị cuốn đi khi lòng giếng vỡ nát, nơi bọn họ cùng rơi vào là một không gian tối tăm. Người tỉnh dậy đầu tiên sau cú v·a c·hạm mạnh khi rơi xuống từ trên cao đó chính là Nguyễn Khang. Xung quanh đều là một màu đen, không có tiếng động cũng chẳng có tiếng gió rít.
Hắn di chuyển, tiếng vật ma sát vào nền đá vang lên soàn soạt nghe rất lớn trong không gian tĩnh lặng. Hắn hắng giọng, lên tiếng gọi: “Phùng Xuân, Quang Hải, lão Đức. Mọi người có ở đây không?”
Lạch cạch.
Có tiếng động vang lên bên cạnh hắn, Nguyễn Khang vội di chuyển về phía sau tránh nơi có tiếng động, lưng hắn va phải một thứ gì đó, mềm mềm, dài dài hơi tròn khá giống thân thể con người.
Lát sau phía sau lưng hắn vang lên tiếng nói: “Đứa nào vừa va trúng lão thế?”
Khóe môi của Nguyễn Khang cong nhẹ trong bóng tối, hắn vui mừng vì đã tìm được bạn đồng hành, vội nói: “Lão Đức phải không, Nguyễn Khang đây.”
“Ồ là cậu à, nhích lên chút đi, cậu ép lão vào vách đá rồi.” Lão Đức nói lớn.
Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng di chuyển như thể có ai đó đang ngồi dậy, tiếp đó là tiếng của Phùng Xuân hỏi thăm mọi người có sao không, Quang Hải cũng lên tiếng đáp lại, nhờ âm thanh họ có thể xác định được cả nhóm rơi xuống cùng một nơi và tất cả đều an toàn. Mọi người âm thầm thở phào, bắt đầu gọi bảo nhau bật đèn pin và các thiết bị chiếu sáng lên. Lúc này Nguyễn Khang mới phát hiện ba lô mang trên lưng hắn đã rơi đi đâu mất, hắn không thể tìm thấy.
Cũng may lão Đức vẫn còn ba lô trên người, lão mở đèn pin năng lượng mặt trời lên, soi sáng một vùng rộng. Lúc này mọi người đều nhìn thấy mặt nhau, sau đó tiếng cười nhạo vang lên, bắt đầu ở hướng Quang Hải, hắn chỉ vào mặt Phùng Xuân, Nguyễn Khang và cả lão Đức mà cười vì mặt bọn họ lam nham vệt đen như bùn quệt lên mặt.
Nguyễn Khang cũng đáp lại hắn một tràng cười khinh bỉ vì khuôn mặt chẳng khác bất kỳ ai. lão Đức đá mông Nguyễn Khang trách Quang Hải: “Im lặng ngay, tới một nơi xa lạ chưa rõ tình hình lại dám lớn tiếng, không sợ bị quái vật hay con người tóm cổ lôi đi à!”
Hai người bọn họ liền im lặng, họ cười cũng không phải vì vui đùa mà muốn chọc nhau một tí cho đỡ căng thẳng khi tới nơi xa lạ này thôi, nhưng nhìn thấy thái độ của lão Đức chẳng ai dám nói ra lý do thật sự. Nhờ có ánh sáng Nguyễn Khang tìm lại được ba lô của mình.
Lão Đức chiếu đèn pin lên trên để xem có thể thấy miệng giếng hay không, thế nhưng trên đó lại là trần hang, kín mít không có một khe hở. Quan sát xong lão đứng lên nhìn hai hướng, đây có vẻ là một hang động khá rộng, kéo dài về hai bên, ánh sáng đèn pin không thể nào chiếu được điểm cuối.
“Đi hướng nào đây?” Nguyễn Khang hỏi.
“Trước khi đi tôi đề nghị chúng ta nghỉ ngơi ăn chút gì đó đã.” Phùng Xuân lên tiếng. “Ăn no mới có sức di chuyển, đồng thời cũng đủ sức khỏe để đối đầu với những thứ có thể sẽ gặp phải trong hang động. Hơn nữa chỗ này chắc chắn an toàn vì chúng ta rơi xuống đây tạo ra động tĩnh lớn nhưng vẫn không có con vật nào xuất hiện, nên chọn ở đây ăn uống dưỡng sức là phù hợp nhất.”
Cả nhóm đồng ý với ý kiến này của cô, trong hang động không tìm được củi để nấu, đồng thời họ cũng chẳng mang theo bếp ga du lịch nên quyết định chọn ăn lương khô và nhai bột ngũ cốc. Cách ăn ngũ cốc này học theo Phùng Xuân, nó có thể cung cấp cho họ tinh bột và một chút năng lượng từ chất ngọt của đường.
Tuy nhiên ăn uống kiểu này rất khát nước, Nguyễn Khang tu một hơi dài, còn đổ nước từ bình chứa một lít của mình ra rửa mặt, Phùng Xuân vội ngăn lại. Cô khuyên hắn nên tiết kiệm nước, vì bọn họ không biết địa hình cụ thể của hang động, không biết vị trí của nguồn nước, nếu dùng hết nước trước khi ra khỏi đây hay tìm được nguồn nước sẽ rất là nguy hiểm.
Lời nhắc nhở của cô khiến Nguyễn Khang lo lắng, hắn lắc nhẹ bình nước giữ nhiệt kiểm tra xem, chẳng còn lại bao nhiêu vì thế vô cùng nâng niu cất đi, có thèm cũng không dám uống thêm. Quang Hải và lão Đức ngồi bên cạnh nghe được cũng vội dùng nước tiết kiệm hơn.
Lão Đức mon men tới gần hỏi Phùng Xuân vì sau lúc ở trên giếng nước cô lại tìm được lối vào, trong khi mặt đá trông rất bình thường. Phùng Xuân bắt đầu nói cho bọn họ phương pháp lần theo dấu vết được để lại bởi những tác động của thiên nhiên trên bề mặt vật chất trong nhiều năm, tuy vết xước không được rõ ràng nhưng nó đủ để chỉ đường cho cô tìm ra bí mật.
Lúc này thì ba nam nhân trong nhóm đều sùng bái cô, tranh nhau hỏi đôi chút kinh nghiệm. Phùng Xuân đáp lại câu hỏi của họ chỉ bằng một câu trả lời cụt ngủn: “Cứ đi theo tôi đi, sẽ rõ.”
Mọi người cũng đành thôi không hỏi nữa, ngồi thêm một lát chờ hồi đủ sức lực, họ bắt đầu lên đường, ở nơi này, ba nam nhân quyết định giao toàn quyền chỉ huy cho Phùng Xuân nhưng cô nàng không nhận, còn nói mình chỉ có thể mang họ đi đường những việc khác cô không làm.
Thật ra thì bây giờ thứ họ cần nhất chính là một người dẫn đường, những việc khác chẳng ai quan tâm. Cả nhóm vui vẻ gật đầu không giao chức chỉ huy cho cô mà tặng cô nhiệm vụ dẫn đường cho nhóm.
Nguyễn Khang đi song song bên cạnh Quang Hải, nói nhỏ với hắn: “Chuyến này về, anh nên trả thêm lương cho Phùng Xuân.”
Quang Hải gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên rồi, một cô gái tài năng như thế xứng đáng được hưởng thù lao cao. Còn cậu, tôi sẽ cắt bớt một phần, vì dám nói những lời hạ nhiệt huyết của cả đội.”
Nguyễn Khang cười cười, quay mặt đi không nói thêm gì nữa. Lúc đó sau một hồi tìm kiếm trong nắng hắn cảm thấy rất khó chịu, lại thêm tình cảnh cả nhóm đi vào ngõ cụt nên không giữ được miệng, bây giờ nghĩ lại hắn có hơi ân hận.
Quang Hải nhận ra bản thân có vẻ nặng lời với thanh niên mới vào nghề đi bên cạnh, nên bá lấy vai Nguyễn Khang, vỗ nhẹ: “Thôi chuyện qua rồi cho qua đi, từ giờ chỉ cần cậu chuyên tâm đi theo đội, hỗ trợ hết mình, tôi nhất định tăng thêm tiền thưởng cho cậu sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.”
Nguyễn Khang cười đáp: “Muốn lấy tiền cũng phải xem chúng ta có ra được khỏi đây không đã.”
Quang Hải đánh hắn một cái thật mạnh vào lưng, trách hắn lại buông lời làm tinh thần anh em trong đội giảm sút, lần này Nguyễn Khang chẳng dám nói chuyện nữa hắn sợ không giữ được miệng, hạ tinh thần cả đội.
Phía trước Phùng Xuân im lặng dẫn đường, cô vận dụng những kỹ năng có được từ quá trình đi rừng, nhìn xem địa hình hang động trên đường đi, cùng những dấu vết khác nhưng vẫn không thể nào tìm được một dấu hiệu nào cho thấy lối ra đang ở gần bọn họ.
“Có một tin xấu và một tin tốt, mọi người muốn nghe tin nào nhất?” Phùng Xuân lên tiếng.
“Tin tốt trước đi.” Lão Đức đáp.
“Ở trong hang động này không có dấu vết sinh sống của các con vật lớn, chỉ có một vài loài động vật nhỏ như dơi.”
Lời Phùng Xuân vừa dứt, trên đầu bọn họ một đàn dơi bay qua như chứng thực cho lời của cô. Phùng Xuân hắng giọng nói tiếp: “Điều xấu đó chính là hang động này dường như rất dài, sợ rằng chúng ta khó mà tìm được lối ra ngay trong hôm nay. Không biết bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lão Đức nâng đồng hồ đeo tay lên nhìn xem, lão bất ngờ đứng khựng lại, chăm chăm nhìn vào mặt giờ. Mọi người cảm nhận được điều bất thường, tụ lại gần lão, ba kim trên mặt đồng hồ không hề quay nó dừng lại vào khoảng 16 giờ 24 phút, khoảng khung giờ bọn họ tìm được lối vào trong này.
Thấy lạ Quang Hải và cả Nguyễn Khang cũng lấy đồng hồ của mình ra nhìn thử, tất cả đều như nhau, thời gian dừng lại đúng vào khung giờ họ rời khỏi Giếng Vua, nơi này như thể đã đóng băng thời gian của họ. Nguyễn Khang lấy ra điện thoại, mở lên, mục giờ trên màn hình cũng dừng lại đúng vào khung giờ chiều ấy, không sai một phút, đặc biệt hơn nơi này không có sóng, lượng pin trên máy sụt giảm nhanh tới bất ngờ, lúc mở lên là tám mươi phần trăm pin, vậy mà bây giờ chỉ còn lại sáu mươi phần trăm.
Nguyễn Khang vội tắt máy, hắn muốn bảo tồn lại chút pin dùng cho trường hợp đặc biệt. Không chỉ Nguyễn Khang kiểm tra điện thoại, đến lão Đức và Quang Hải cũng kiểm tra, hiện tượng y chang nhau không khác một chút nào, pin điện thoại lao dốc chỉ cần khởi động máy.
“Xem ra những gì bà bạn của lão nói hoàn toàn chính xác, khi vào chiều không gian của Huyền Tích mọi thứ ở thế giới của chúng ta sẽ không dùng được.” Lão Đức lẩm bẩm.
Nguyễn Khang chỉ vào đèn pin đeo trên đầu của lão nói: “Vẫn còn cái này dùng được đó thôi.”
Lời vừa dứt đèn pin tắt ngóm, bóng tối lần nữa bao trùm lấy bọn họ.