Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Săn Huyền Tích
Unknown
Chương 27: Lựa chọn hướng đi.
Từ nơi tảng đá sụp xuống một dòng nước lớn đang trào lên, tốc độ nhanh tới mức chỉ trong tích tắc đã sắp chạm tới được lão Đức. Phùng Xuân tuy khỏe nhưng không thể nào kéo nổi một con heo hơn nửa tạ như vậy, cô gọi hai người nam tới hỗ trợ. Với sự hợp sức của cả ba đã thành công kéo lão Đức ra khỏi hang động trước khi nơi đó hoàn toàn ngập trong nước.
Vừa lên tới bờ bất chấp thân thể đau nhức, ba người nhanh chóng lùi ra xa tránh bị dòng nước phun ra từ nơi đó t·ấn c·ông.
Không như họ tưởng, từ dưới dòng nước cuồn cuộn tuôn trào có bốn tảng đá được đẩy lên, bên trên mặt tảng đá còn có ba quả còn, v·ũ k·hí lợi hại của bọn họ. Bề mặt dính máu của nó đã được nước rửa sạch, màu sắc sặc sỡ quay lại. Về phần các tảng đá đang bay lên, bao gồm bốn tảng, đó là tảng khắc người bắt ba ba, lá cờ, người bổ củi và khuyên tai. Chúng hợp với nhau thành một tảng lớn, bịt chặt miệng hố không cho nước chảy ra ngoài. Bốn hình khắc trên bề mặt bị tác động mạnh văng ra khỏi tảng đá, cùng ba quả còn lăng về hướng bốn người rồi dừng lại.
Ba món v·ũ k·hí nhanh chóng được nhặt lên, điều đáng buồn quả còn của lão Đức và Quang Hải đã không còn một hạt giống nào bên trong, giờ nó chỉ còn là quả cầu vải vô dụng. Dù rất tiếc nhưng cả ba vẫn không ném đi, cất vào ba lô cẩn thận. Người cẩn thận nhất đó chính là Nguyễn Khang, quả còn của hắn vẫn còn hạt giống, điều này chứng tỏ nó vẫn có thể t·ấn c·ông một lần nữa.
Sau khi lo xong cho v·ũ k·hí, lúc này bọn họ mới để ý tới bốn thứ được bắn ra cùng quả còn. Lão Đức nhặt nó lên, ở phần hình người dân bắt ba ba, không rơi ra con người mà rơi ra con ba ba đồng dạng đó là hình bổ củi chỉ rơi ra mảng chiếc rìu. Hình khuyên tai cũng rơi ra, cuối cùng là lá cờ. Nó khá mỏng nhưng không biết được sức mạnh thần kỳ nào phù trợ mà khi va đập trên nền đất đá không bị vỡ.
Lão Đức cẩn thận cất bốn vật này lại, lão tin rằng không đơn giản mà họ nhận được nó, điều này phải có gì đó. Thoát khỏi hang động an toàn bọn họ giờ mới có thời gian để nhìn ngắm nơi mình được đưa tới, đây là một đỉnh núi đá, trống trải. Mặt trời trên cao đã nghiêng về phía tây, báo hiệu trời sắp chuyển tối.
Bốn bề xung quanh núi đá được bao quanh bởi rừng rậm, kéo tới hút tầm mắt, với tình hình này e là đêm nay bọn họ sẽ phải ngủ trong rừng. Phùng Xuân đi một vòng xung quanh nhìn từng tảng đá với cỏ cây bên trên nền đất. Cô kiếm được ba cây cỏ mực đưa cho mọi người bôi lên v·ết t·hương trên tay. Lão Đức có chuẩn bị thuốc bôi ngoài da, nhưng khi nhìn thấy Phùng Xuân đưa cỏ mực qua, lão không lấy thuốc ra nữa.
Sau khi trị thương Phùng Xuân tiếp tục điều tra xung quanh, cô nàng nhanh chóng xác định được hướng gió thổi tới từ hướng tây, lực không hề nhỏ, bằng chứng bề mặt của những tảng đá nằm phía tây bị mài mòn xô hẳn về một hướng, không chừa một hòn nào dù là nhỏ nhất.
Điều quan trọng cô nhìn ra được ở đây chính là sức mạnh của gió, mặc đá phía tây khá nhẵn nếu một lượng gió quá nhỏ và không thường xuyên thì rất khó để tạo nên được điều này, cho nên nơi đây không chỉ có gió lớn mà còn rất thường xuyên. Hiện tại không có gió, nhưng cô chắc chắn không sớm thì muộn gió sẽ tới.
Sau khi suy xét xong cô lên tiếng nói với cả nhóm: “Nơi này thường hay có gió lớn, ở đây qua đêm chắc chắn không phải là một biện pháp hay, nơi này chẳng có vị trí nào đủ lớn để giúp chúng ta chắn gió.”
Lần này lão Đức vừa hay cũng biết đến kỹ thuật nhìn đá đoán hướng gió thông qua hướng của các tảng đá, nhưng trình lão không cao nên chỉ đoán được gió thổi tới từ hướng tây không dự được cả độ mạnh nhẹ và liên tục như Phùng Xuân.
Chút kiến thức này lão có được là do khi xưa lúc làm việc cho đội khảo cổ học lỏm từ một vài chuyên gia địa chất. Nguyên nhân một nhà nghiên cứu vật lộn giữa thiên nhiên như lão lại kém hơn cô gái rừng xanh Phùng Xuân đó chính là, bọn họ luôn di chuyển với những trang thiết bị hiện đại, kèm theo các chuyên gia hàng đầu trong mọi lĩnh vực, nên ngoài nghiên cứu ra bọn lão chẳng cần phải lo gì khác.
Do nơi đây không phù hợp để ở lại, cả nhóm quyết định di chuyển, thế nhưng trước khi đi Phùng Xuân đã nói cho họ vài kinh nghiệm của cô: “Thông thường nơi thường xuyên có gió thổi tới, cây sẽ thấp hơn, chắc khỏe hơn, cùng với đó là lượng động vật lai vãng ít hơn. Ngược lại bên không bị gió tác động, sẽ có lượng cây cối dày đặc, cao lớn từ đó sinh ra đất ẩm thích hợp cho các loài động vật cư trú vì có nguồn thức ăn dồi dào.”
Sau khi đã giải thích cô giao quyền chọn lựa lại cho mọi người, để họ quyết định hướng di chuyển.
Cả nhóm nghe nói khu rừng có mật độ cây cối dày sẽ có động vật lớn nên hơi e ngại. Phùng Xuân biết bọn họ muốn chọn bên rừng đón gió, cô mỉm cười bổ sung thêm cho bọn một chút kiến thức: “Thông thường những nơi đón gió lớn như vậy con người sẽ không chọn định cư, cho nên nếu đi vào khu rừng không có động vật rất có thể chúng ta sẽ không tìm được ngôi làng nào, ngược lại phía bên khu rừng rậm có khi sẽ tìm được. Bởi nơi đó chắc chắn nguồn thức ăn phong phú, con người thường chỉ tập trung nhiều ở những nơi cho phù sa và nguồn lương thực dồi dào.”
Những lời của Phùng Xuân vô cùng thuyết phục, thế nhưng khi nghĩ tới việc đi vào một cánh rừng rậm ẩn chứa nhiều nguy hiểm họ lại chùn chân. Không còn cách nào khác, Phùng Xuân đành đưa ra một ý kiến: “Trước tiên chúng ta tìm một chỗ nghỉ tạm gần đây, sáng mai khi mặt trời lên sẽ khởi hành băng rừng.”
Cả nhóm đồng ý, họ chọn hướng rừng cây rậm rạp cao lớn đi vào đó. Quả nhiên không hổ danh với những gì họ nhìn thấy, lượng lá cây ở đây dày đặc che tầng tầng lớp lớp trên cao, chặn ánh sáng khiến cho tia nắng hoàng hôn không thể nào xiên qua được, bóng tối lờ mờ bao phủ khắp nơi. Nhìn gần họ có thể quan sát, nhưng nhìn xa hơn một chút độ mười mét bóng tối đã nuốt chửng tất cả.
Để đảm bảo về tính chủ động mọi lúc mọi nơi, lão Đức yêu cầu Nguyễn Khang lấy bật lửa của hắn ra. Nguyễn Khang làm theo, vừa đưa ra ngoài bật lửa liền b·ốc c·háy, bọn họ tiến lên phía trước, lúc đi qua nơi có chút ánh sáng rọi xuống bật lửa liền tắt. Nhờ vậy Nguyễn Khang đoán ra được bật lửa của hắn sẽ cháy khi ở trong bóng tối.
Nguyễn Khang dùng tay che, tạo bóng tối bao lên bật lửa như vậy có thể giữ cho ngọn lửa cháy liên tục. Phùng Xuân kéo Nguyễn Khang lên đi bên cạnh mình, để cô có thể nhìn đường rõ hơn.
Phùng Xuân đưa mắt nhìn khắp nơi, lúc thì cành cây, khi lại là hoa cỏ, có lúc đứng im cảm nhận mặt đất dưới chân sau đó cô nàng tự lắc đầu một mình. Phùng Xuân vào rừng cứ như thể trở về vùng đất riêng của mình, cô không nói chuyện với ai tự độc thoại với chính bản thân.
Rất nhiều lần ba nam nhân muốn lên tiếng hỏi han, nhưng không biết mở miệng thế nào.
Sau một hồi lão Đức lên tiếng nói với Nguyễn Khang khi họ đi vào một khu vực có lượng cây cối thưa dần hơn: “Cậu lấy ra quả còn của mình, cầm trên tay. Hiện tại quả còn của cậu là quả duy nhất có hạt giống bên trong tương đương với đ·ạ·n, nó ít nhất có thể giúp chúng ta chống lại một lần t·ấn c·ông.”
Nguyễn Khang giao bật lửa cho Phùng Xuân: “Nhớ dùng tay tạo bóng bên trên che lại, có bóng tối bao phủ lửa mới cháy.”
Phùng Xuân nhận lấy làm theo. Nguyễn Khang lấy ra quả còn, từ khi nhìn thấy quả bóng vải này nhai nhỏ một con Cá cáo Nguyễn Khang đã không dám xem thường nó, cầm quả còn nhẹ tênh trên tay nhưng lòng hắn lại xem nó như giáo mác đao thương, có thể đâm nát kẻ địch bất cứ lúc nào.
Đáng tiếc những hạt giống bên trong xài quá hao, sau khi nở ra cây thực vật t·ấn c·ông liền chỉ để lại vỏ trấu không thể tái sử dụng. Hiện tại hai quả còn của đồng đội đã hết tác dụng chỉ còn lại một quả của hắn, bóp nhẹ hắn cảm nhận được bên trong chỉ còn vài hạt, dùng hết thì không biết đến bao giờ họ mới có thể bổ sung được hạt giống cho quả còn hoạt động lại.
Sau một hồi di chuyển, cuối cùng Phùng Xuân đã dừng lại, cô nàng ngồi xuống bên dưới kiểm tra kỹ lưỡng mặt đất và một số cây bụi. Bên trên mặt đất có một số cây cỏ bị đè thành đường thẳng dài.
Cô đứng lên, im lặng đi về một hướng khác, sau khi đã đi khỏi đó khá xa cô mới nói cho họ biết, con đường lúc nãy họ đi có thể dẫn tới nơi có nước, nhưng đồng thời cũng dẫn vào một hang ổ trăn hoặc rắn lớn.
Nghe cô nói tới trăn rắn ba nam nhân trong nhóm đều rùng mình, ngó nghiêng khắp nơi. Lúc này bóng tối đã hoàn toàn xâm lấn khu rừng, không khí ẩm ước khiến nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, lớp áo dày vẫn không thể nào giúp họ chắn được hoàn toàn hơi lạnh, da họ bắt đầu tái dần vì lạnh.
Phùng Xuân buông tay che trên đầu bật lửa, ngọn lửa quả nhiên không hề tắt, ứng với suy đoán của Nguyễn Khang, lửa sẽ cháy khi ở trong bóng tối. Trời tối càng giúp ngọn lửa nhỏ phát huy tác dụng, soi sáng một khu vực khá lớn.