Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 31: Hôn một cái đi, làm cho.

Chương 31: Hôn một cái đi, làm cho.


Lâm Khanh cái tên đã từ rất lâu rồi hắn chưa từng nghe ai nhắc tới, đến cả Phạm Công mỗi lần nói chuyện với hai anh em bọn họ cũng chỉ nói: cha mẹ hai đứa, hoặc cha mẹ hai cháu, chứ chưa một lần gọi ra miệng hai chữ Lâm Khanh. Giờ được nghe được cái tên ấy vang lên từ miệng người khác, Nguyễn Khang gần như không thể suy nghĩ gì thêm, đầy đầu toàn là Lâm Khanh, Lâm Khanh và Lâm Khanh.

Thì ra nơi cha và mẹ hắn rơi vào lại là Huyền giới, nếu không đi chuyến này có lẽ cả đời hắn sẽ không bao giờ tìm được cha mẹ!

“Mùi của ngươi và hắn rất giống nhau sao tên lại không giống nhau kia chứ? Ngươi lại lừa ta.” Nghé con lấy miệng mình ra khỏi đầu Nguyễn Khang. Thì ra đây là cách mà nó ngửi mùi một ai đó, ngậm cho nước bọt dính ướt tóc người ta. Cảm nhận được mùi hương giống nhau nhưng tên khác nhau, Nghé con tức giận, mắt hằn lên, nâng đuôi đập mạnh xuống chiếc lu bằng vàng đang giam giữ Nguyễn Khang khiến nó ngã nghiêng xuống đất.

Cú đập này như thể muốn lấy mạng của hắn, hai mắt Nguyễn Khang trừng lên trắng dã, miệng sùi bọt mép vì phải chịu đựng quá giới hạn tiếng ồn và độ rung đến tê người.

Chờ cho chấn động ngừng lại, Nguyễn Khang chỉ có thể thều thào: “Người đó là cha… của tôi.”

Nghé con nghe hắn nói liền ghé lại, hỏi: “Ngươi nói người đó là… ngươi?”

Nghé con nghe không rõ nên đã hỏi lại như vậy. Thấy thái độ của Nghé con hắn tự nhận thấy nếu bây giờ nói thật có lẽ hắn sẽ bị đ·ánh c·hết. Vì thế Nguyễn Khang quyết định sửa miệng, nói dối theo mong muốn của Nghé ta: “Đúng vậy... tên ở nhà thường gọi của tôi là... Lâm Khanh, nhưng khi đi ra ngoài sẽ gọi là Lâm Nguyễn Khang.”

Nghé Con chớp mắt nhìn hắn, dường như cô đang suy nghĩ xem lời này là thật hay giả. Lát sau Nghé con vươn lưỡi liếm lên mặt Nguyễn Khang, nước bọt của cô quét ướt một bên mặt hắn. Nguyễn Khang rùng mình, mùi hương nước bọt của Nghé con không quá gây mũi nhưng không dễ chịu. Lát sau đột nhiên mắt hắn chớp chớp, nước miếng của Nghé con có tác dụng chữa lành v·ết t·hương, bằng chứng là đầu hắn đã tỉnh táo hơn, cơn đau toàn thân không còn.

Hắn nhìn Nghé con, nói lại lần nữa, hy vọng cô sẽ tin mình: “Tôi nói thật, tôi là Lâm Khanh và cũng là Lâm Nguyễn Khang.”

Mắt Nghé con lại chớp, sau vài phút nó gật đầu, phản ứng trông khá chậm chạp như thể thông tin mà Nguyễn Khang cung cấp khiến não bộ cô quá tải. Nguyễn Khang lờ mờ nhận ra Nghé con dường như sẽ phản ứng chậm lại với các thông tin hơi trùng lặp, thế là hắn ắng họng thử:

“Cô nói trên người tôi có mùi của Lâm Khanh, điều này chứng tỏ tôi chính là Lâm Khanh, bởi nếu không cùng một người sao cùng một mùi. Hiện tại tôi tuy tự xưng là Lâm Nguyễn Khang nhưng cũng là Lâm Khanh bởi tôi có mùi hương giống hắn ta. Nói tóm lại tôi chính là Lâm Khanh và cũng là Lâm Nguyễn Khang người mà cô đang tìm. Cô tìm được ai thì người đó cũng đúng là đối tượng mà cô đang mong muốn, cho nên tôi chính là Lâm Khanh và cũng là Lâm Nguyễn Khang.”

Rầm!

Nghé Con hất đầu lên trời ngã đùng ra sau, những lời nói liên tục cùng một lượng thông tin lắt léo của Nguyễn Khang đã thành công hạ gục Nghé con chỉ trong một nốt nhạc. Khóe môi của Nguyễn Khang giật nhẹ, hắn không ngờ kỹ năng nói chuyện lại có thể trở thành một trong những chiêu thức t·ấn c·ông kẻ địch mạnh đến vậy. Thế nhưng chiến thắng này không được vẻ vang lắm, khi hắn vẫn không thể nào thoát khỏi cái lu cũng chẳng cứu được nhóm bạn ở đối diện.

Nhóm Sói Sừng Trâu bước lên phía trước mở to mắt nhìn thủ lĩnh của chúng ngã nằm trên đất. Chúng di chuyển khiến cho Nguyễn Khang sợ hãi, lo ba con Sói Sừng Trâu này sẽ cắn c·hết bọn họ lần nữa để xả giận cho thủ lĩnh.

Người Nghé con động nhẹ, ba con Sói Sừng Trâu vội lùi ra sau. Nghé con đứng lên lắc nhẹ đầu để giảm đi dư chấn còn sót lại của chiêu thức ngôn từ kia.

Cô lại gần Nguyễn Khang lần nữa, lần này đôi mắt trở nên nhu mì hơn: “Lần gặp trước kia ta bị mù nên không thể nhìn thấy rõ mặt ngươi. Lần này gặp lại được nhìn rõ mặt nên ta hy vọng ngươi sẽ không phản bội ta lần nữa.”

Nguyễn Khang cảm thấy có hy vọng liền gật đầu lia lịa, yêu cầu: “Cô nói cho tôi lời hứa năm xưa tôi đã hứa đi, tôi nhất định sẽ giúp cô.”

“Năm xưa khi ngươi tới đây đã được ta cứu khỏi bầy Sói Sừng Trâu, ngươi biết thân thể ta không thể lớn lên nguyên nhân là do thiếu mất ba phần hồn, ngươi đã hứa sẽ giúp ta tìm kiếm ba phần hồn về, để ta có thể lấy lại thân thể thật sự của mình. Bây giờ ngươi phải giúp ta làm việc đó.”

Nguyễn Khang cảm thấy nhiệm vụ này thật khó khăn, hắn âm thầm rủa lão cha của mình, rơi đi đâu không rơi lại lọt vào thế giới này còn hứa bậy bạ với một con trâu không thực hiện nên bây giờ hắn phải làm.

Hắn đưa ra một điều kiện: “Tôi có thể giúp cô bằng mọi khả năng của mình, nhưng tôi có yêu cầu đó là cô phải thả bạn bè của tôi ra, sau khi hoàn thành nhiệm vụ kể lại cho tôi mọi chuyện năm xưa khi tôi gặp cô.”

Nghé con đồng ý đứng lên lục trong đống vàng bạc của mình lấy ra một chiếc đồng hồ, đưa tới trước mặt Nguyễn Khang. Hắn nhận ra chiếc đồng hồ này, đây chính là thứ mà cha hắn đã đeo vào ngày biến mất năm đó.

Nghé Con nói: “Chỉ cần ngươi giúp được ta, ta sẽ trả lại chiếc đồng hồ này và kể mọi chuyện ngươi đã quên.”

Nguyễn Khang nuốt nước bọt đồng ý ngay, chỉ cần có manh mối của cha dù nơi đó có là nước sôi lửa bỏng, hay địa ngục hắn cũng sẽ nhảy vào.

Sau khi có được sự đồng ý của Nguyễn Khang, Nghé con dùng sừng của mình gõ nhẹ vào chiếc lu khiến nó vỡ thành nhiều mảnh giải phóng Nguyễn Khang trong tư thế t·rần t·ruồng ra ngoài. Hắn vội che lại nơi cần che, nóng nảy yêu cầu: “Quần áo, đưa quần áo cho tôi. Cô là biến thái hay sao lại đi lột quần áo của đàn ông?”

Nghé con cười nhe cặp hàm trắng bóc của mình ra đáp lại: “Ta nghe nói con người rất hay thẹn thùng, nếu không có đồ mặc họ sẽ không dám đi đâu nên ta lột sạch cho chắc ăn.”

Dứt câu Nghé con đi tới một đống vàng khác bắt đầu đào bới cắp ra bốn bộ quần áo cùng bốn ba lô. Nhìn đống quần áo đó hắn hiểu ra ngay, toàn bộ các thành viên trong nhóm đều đã bị lột trần. Hắn còn nhìn thấy đồ trong của Phùng Xuân, mặt hắn đỏ lên tưởng tượng cô gái trong lu kia không mặc gì trên người, môi run run yêu cầu: “Cô làm ơn... đưa mấy cái đó... đó cho Phùng Xuân đi.”

Nghé con nghiêng đầu dường như đang cố gắng lý giả câu nói của hắn. Sau đó nó cắp bốn bộ quần áo đi tới bỏ trước mặt bốn người, riêng Nguyễn Khang Nghé con đưa tới bộ đồ của Phùng Xuân, cười khoe hàm răng nói: “Ngươi muốn bộ đồ này sao?”

Nguyễn Khang cười gượng nhìn cô, cầm lấy áo ngực, và quần chíp vơ đại chiếc áo của Phùng Xuân che đi bộ vị của mình, đi tới chỗ Phùng Xuân thả quần áo xuống cho cô rồi nhanh chóng tìm được bộ đồ của mình mặc vào. Làm xong tất cả hắn mới thở phào, yêu cầu Nghé con giải thoát cho bạn của mình.

“Ngươi giải thoát cho cô ấy trước nhé.” Hắn chỉ vào cái lu chứa Phùng Xuân.

Nghé con hỏi: “Vì sao lại cho cô ấy trước, đây là người yêu của ngươi sao?”

Giọng Nghé con hơi chua, Nguyễn Khang không nhận ra nhưng vẫn trả lời rất thật thà: “Cô ấy không phải là người yêu, chỉ là bạn đồng hành. Nguyên nhân để cổ ra trước là do cô ấy có thân thể khác biệt với đàn ông, cô nên được thay đồ trước những người còn lại tránh việc cô ấy thẹn thùng.”

“Ta là giống cái, nhưng chưa bao giờ ta thẹn thùng trước giống đực, nên ta cảm thấy ngươi lo quá xa rồi đó!”

Nguyễn Khang âm thầm gào thét: động vật và con người là hai thái cực khác nhau đó, dù mày có là quái vật thành tinh thì sao mà hiểu được trọn vẹn cái từ ‘Thẹn Thùng’ đó chứ? Dù có gào bao nhiêu đi nữa, thì Nguyễn Khang vẫn không dám nói ra tiếng lòng mình cho Nghé con nghe. Hắn lấy một lời giải thích dễ hiểu nhất: “Cô cứ làm theo lời tôi đi.”

Nghé Con hất mặt lên, yêu cầu: “Nếu vậy phải trả thù lao.”

“Muốn thù lao gì?”

“Hôn một cái.”

Nghe vậy Nguyễn Khang giật bắn người, nhìn bản mặt động vật của Nghé con, nó rất sạch sẽ trên người không dính một chút bùn đất như các loại trâu thông thường, nhưng xin lỗi đã là người thì sẽ có tâm lý khi hôn động vật. Hắn hắng giọng, ấp úng: “Có thể... đổi... đổi!”

“Ngươi không làm được ư? Rõ ràng trước kia ngươi cũng hay làm thế với ta, chỉ cần ta giúp ngươi một việc gì đó ngươi sẽ hôn ta một cái để cảm ơn.”

Lão cha khốn kh·iếp, ông yêu động vật còn làm hại tới đời con là sao? Hắn gào lên trong lòng.

Lâm Khanh m·ất t·ích nhiều năm khiến hắn quên mất sở thích của cha mình, ông yêu động vật nên thường sẽ hôn tặng chúng một nụ hôn khi thấy chúng tỏ ra thông minh, từ sau khi cha mẹ m·ất t·ích những vật nuôi trong nhà cũng dần c·hết theo vì quá đau thương nhớ hai người.

Hắn nuốt nước bọt nhìn đầu Nghé con, cô Nghé này rất xinh nhưng muốn xuống miệng thì...

Sau cùng hắn vẫn chấp nhận yêu cầu này, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô Nghé một cái. Nhưng cô Nghé vẫn không chịu, bắt hôn lại: “Hôn lên miệng, hôn lên má thì có tác dụng gì chứ. Lẹ lên lề mề quá!”

Chương 31: Hôn một cái đi, làm cho.