Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Săn Huyền Tích
Unknown
Chương 34: Bạch Mộng Thủy.
Lại một sinh vật Huyền Tích khác xuất hiện, máu tò mò của lão Đức nổi lên, dồn hỏi về Kim Ngưu trong câu chuyện của Nghé con nhưng đáng tiếc cô nàng bật chế độ im lặng, dù lão có hỏi bằng giọng điệu nài nỉ đáng thương, hay chân thành như một người bạn thì Nghé con vẫn không nói, cô giữ bí mật tuyệt đối. Nhưng chính điều này lại càng làm cho một kẻ say mê nghiên cứu về Huyền Tích như lão Đức thêm hưng phấn, Nghé con không nói lão sẽ không hỏi, nhưng tâm trí lão đã hình thành nên một chủ đề có tên Kim Ngưu, không sớm thì muộn lão nhất định sẽ mò ra bí mật về con vật đặc biệt này.
Dòng suối bắt đầu thu nhỏ dần, sau đó tiếp tục rẽ nhánh, lần này là ba nhánh. Khi tới vị trí chuẩn bị bẻ cua gió nổi lên rất mạnh, thay đổi chiều hướng liên tục khiến lá cờ bị đẩy từ hướng này sang hướng khác làm con thuyền quay mòng mòng. Hiện tượng này giống như một lời cảnh cáo đe dọa không muốn bọn họ tiến về nơi được gọi là Thôn Húc.
Nghé con đứng lên, mở lớn miệng hét ra một tiếng, trong âm thanh của nó mang theo một lồng gió lốc cực lớn, chấn nh·iếp toàn bộ gió tới từ bên ngoài, thành công khiến trời yên nước lặng. Sau vài phủ chút gió nhẹ thổi tới đưa lá cờ về một hướng, thuyền của họ thành công di chuyển vào một nhánh.
Nghé con ngồi xuống nói với bọn họ: “Dị tượng vừa rồi chính là lời cảnh cáo của tên thầy pháp năm đó đã hợp sức cùng lục quân thủy phủ giam cầm Hồ Tinh, hắn đ·ã c·hết sau khi nhốt được Hồ Tinh nhưng linh hồn vẫn được gửi vào những ấn ký hắn đặt tại các vị trí đặc biệt nhằm canh chừng những kẻ muốn tiến vào nơi đang giam cầm thứ mà hắn phong ấn. Trận cuồng phong lúc nãy chỉ là lời nhắc để xua đuổi những kẻ không có năng lực. Vượt qua được nó sắp tới chúng ta sẽ đi vào một nơi được gọi là Bạch Mộng Thủy, mọi người nhớ cẩn thận, ở đây có các làn sương trắng, chúng sẽ đưa người hít phải vào giấc mộng, nếu không thoát ra được sẽ bị giam giữ ở đó cho tới khi thân thể bên ngoài vì đói mà c·hết đi.”
Lời cô vừa dứt khung cảnh xung quanh liền trở nên u ám hơn, sương trắng bắt đầu xuất hiện, tầm nhìn thu hẹp lại, gió nhè nhẹ thổi. Chẳng mấy chốc cả nhóm đã đi vào một vùng sương dày đặc, nhìn khắp nơi không thấy được cảnh vật gì, chiếc thuyền vẫn trôi về phía trước dưới sự dẫn đường của lá cờ màu trắng, nhưng những người trên thuyền thì đã không còn nhìn thấy nhau.
Nghé Con phát hiện bản thân bị bao vây bởi một kết giới màu đen, bên trong có các ký tự màu vàng đang quay loạn. Cô nhận ra đây chính là kết giới giam giữ do chính kẻ lập ra Bạch Mộng Thủy tạo thành.
“Lần này ngươi đừng hòng ngăn cản ta.” Nghé con lớn tiếng nói với hư không mịt mù sương trước mặt.
Có tiếng nam nhân khản đặc đáp lại từ trong không khí, nghe thật hư vô và xa xăm: “Đây là số mệnh của ngươi hà tất phải chống đối.”
Nghé con gân cổ lên đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm một hướng, trong con ngươi màu đen phảng phất một bóng hình uốn éo như được kết thành từ khói với hai mắt phát sáng màu vàng. Cô gào lên: “Ta không bao giờ chấp nhận số phận, dù có phải hủy diệt nơi này.”
Giọng nói xa xăm kia thở dài, để lại một câu: “Vậy đừng trách ta g·iết những người không liên quan.”
Nói rồi bóng đen trong mắt Nghé con tan biến, vòng giam giữ cũng biết mất, nhưng Nghé con không thể nào tìm được những người đồng hành, họ như thể đã biến mất khỏi thuyền, trên đó giờ đây chỉ còn lại một mình cô.
Nghé con nhắm mắt ngồi xuống, lẩm bẩm: “Cố gắng lên, ta sẽ chờ nhóm các ngươi trở lại.”
Nguyễn Khang nghe rất kỹ những gì Nghé con nói, hắn cũng lên tinh thần để chuẩn bị đối đầu với những thứ kỳ dị trong Bạch Mộng Thủy, nhưng khi vào đó sương mù đã chia cắt họ, thay vì gặp quái vật to lớn hung dữ thì việc không nhìn thấy nhau, không gọi được nhau càng đáng sợ hơn. Cả chiếc thuyền thúng giờ đây chỉ độc một mình hắn, cảm giác cô đơn sợ hãi bủa vây lấy hắn, thứ cảm giác này đã từng xuất hiện vào khoảng thời gian cha mẹ biến mất một cách kỳ lạ, vào thời điểm đó mỗi đêm hắn đều cầu nguyện mong cha mẹ trở về, nhưng mỗi ngày qua đi hắn càng thêm tuyệt vọng.
Càng nhớ về ngày đó, những cảm xúc tiêu cực đau khổ trong hắn lại càng bành trướng, tới nỗi hắn quên luôn nhóm bạn đồng hành, quên luôn thực tế của bản thân, chỉ khát khao tìm được cha mẹ mình. Hắn quỳ xuống xấp tay khấn nguyện thần linh mong họ trả lại cho mẹ cho hắn. Đây là cách hắn đã làm trong năm 17 tuổi, mãi cho tới khi Phạm Công mang hắn tới thành phố thói quen tìm tới đức tin để nhờ vả này mới biến mất.
Giờ đây nó quay lại ở một nơi bất thường nhưng hắn chẳng còn đủ tỉnh táo để phán đoán nguyên nhân vì sao lại xảy ra chuyện này. Hắn dùng lòng thành khấn nguyện với đất trời, cầu đủ vị thần linh từ Tây sang Đông chỉ mong họ chỉ điểm cho hắn tìm thấy cha mẹ mình.
Khác với những lần cầu nguyện trước, lần này hắn đã nhận được hồi đáp, đồng tiền mặt trăng mà cha hắn đưa cho hắn đeo đột nhiên phát sáng, bay ra khỏi cổ hắn, lững lờ trong không khí chỉ về một hướng. Hắn hưng phấn đứng bật dậy chạy về phía đó. Lúc này hắn không hề phát hiện bản thân đã đứng trong một chiều không gian khác không còn ở trên thuyền thúng, nơi hắn chạy qua là mặt đất bằng phẳng màu xám bạc, càng bước về phía trước sương mù càng thưa dần, để lộ ra một tia sáng màu vàng.
Ánh sáng ấy như mời gọi Nguyễn Khang hãy nhanh tới với nó, ở nơi ấy nhất định hắn sẽ tìm thấy cái mà mình muốn. Nguyễn Khang không còn thiết bất cứ điều gì, cắm đầu phóng về phía ánh sáng vàng như một con thiêu thân trong đêm đông lạnh giá tìm được cho mình một nguồn ánh sáng có thể dẫn lối đưa nó về nhà.
Đến gần hắn phát hiện ra đó chính là đồng tiền có lỗ hình vuông mà cha hắn đã mang, nó to lớn như một cánh cổng tròng, ở giữa có một lối đi hình vuông đủ cho một người đi qua. Khi hắn lại gần, đồng tiên trên cổ ngừng sáng, hạ xuống trước ngực hắn, Nguyễn Khang bước tới, đồng tiền tròn to lớn dần hạ xuống để hắn thuận tiện bước qua ô hình vuông.
Hắn hưng phấn bước qua nó, khung cảnh thay đổi, hắn nhìn thấy một cổng làng được xây từ gạch nung đỏ, dạng tam quan ba lối đi vô cùng to lớn, bên trong cổng làng còn có một câu đa lớn, bên cạnh cây đa là hồ nước rộng kéo dài vào bên trong chạy đến sân một ngôi đình. Có rất nhiều người đang ngồi chơi cờ hóng mát dưới gốc cây đa.
Khung cảnh quê hương quen thuộc khiến Nguyễn Khang bồi hồi, hắn bước vào, những cụ già đang ngồi đánh cờ ngước lên nhìn hắn, tươi cười bảo: “Nguyễn Khang hôm nay ông thấy cha và mẹ cháu vừa về đó, mang rất nhiều đồ.”
Nguyễn Khang cười tươi hưng phấn nói: “Ông nói thật?”
Mọi người ở đó xôn xao lên, nói cha mẹ của hắn đã đi miền nam về rồi, hắn chạy đi trong tiếng thúc d·ụ·c của dân làng lao về nhà. Ngôi nhà ba gian xập xệ được lão cha xứ xây cho từ hồi cha mẹ cưới nhau hiện ra trước mắt hắn, trước sân nhà có một vườn na sây quả, bên hông nhà là một đống rơm và chuồng chăn nuôi. Hắn trông thấy có hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong sân.
Người phụ nữ gầy nhỏ, khuôn mặt trái xoan làn da trắng đang đứng nói chuyện với một người nam cao nhưng không mập, nước da cũng rất trắng. Nguyễn Khang bước vào lên tiếng gọi: “Cha mẹ, hai người về rồi.”
Cả hai quay qua nhìn hắn, Lâm Khanh cười lớn dang tay thật rộng về phía hắn, hô lên: “Con trai mau lại đây ôm cha một cái nào.”
Nguyễn Khang liền lao tới ôm chầm lấy cha mình, cảm giác ấm áp chân thật đến mức khiến hắn bật khóc như một đứa trẻ.
Cha mẹ ra sức an ủi hắn, nấu cho hắn một bữa ăn ngon, còn đưa quà cho hắn. Tới bữa ăn em trai hắn Nguyễn Phúc cũng xuất hiện, cả nhà bốn người vui vẻ dùng bữa trong tiếng cười. Ngoài trời bóng đêm đã lui tới, trong nhà ánh sáng đèn điện màu vàng ấm áp bao trọn tâm trí con người cách biệt họ với thế giới tối tăm ngoài kia.
Nghé con đang ngồi trên thuyền, đôi lông mày nhíu lại, cô bắt đầu lo lắng, chỉ e rằng những người đi theo cô đã bắt đầu bị vây nhốt trong thế giới mà họ mơ ước có được.