Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Săn Huyền Tích
Unknown
Chương 9: Phùng Xuân thiếu nữ.
Ngôi nhà sàn của cụ Đá khá tối, bên trong đậm đặc mùi khói, một bếp lửa đang cháy giữ nhà, cụ Đá ngồi ở đó, trên bếp là nồi nước đang sôi. Cụ múc cho mỗi người một chén nước, chén nước này chính là bát đất, chất nước màu vàng nhạt dường như được nấu từ một loại lá rừng nào đó.
Cả ba lịch sự cởi giày, đi chân chì vào trong, ngồi xuống xung quanh bếp lửa nâng bác đất lên uống một ngụm, vị nước khá đắng, ngay ngụm đầu tiên khiến cả ba nhăn mặt, nhưng khi đi qua vòm họng vị ngọt thanh đọng lại, rất dễ làm người ta nghiền cứ muốn uống mãi cho tới khi cạn chén.
Cả ba bọn họ đều lâm vào tình trạng đó, uống mãi cho tới khi hết chén nước. Cụ Đá cười nói: “Đó là lá sâm rừng, nó có vị đắng nhưng rất mát, đặc biệt có thể bù nước cho cơ thể, đồng thời cắt nhỏ ra còn có thể dùng nấu canh với tép hoặc các loại cá đồng rất ngon.”
Mọi người đặt chén nước đã cạn xuống, không có ai muốn xin thêm, nước ngon nhưng cũng chỉ dùng để giải khát uống nhiều không tốt cho bàng quang. Trà đã uống xong, lão Đức liền lấy ra ba quả còn đưa tới trước mặt cụ Đá: “Thưa cụ bọn cháu muốn nhờ cụ làm phép cho ba quả còn này, để nó có thể xua đuổi quỷ quái tà ma, khiến bọn chúng khi nhìn thấy nó đều hoảng sợ bỏ chạy.”
Nghe vậy cụ nhướng mày, ánh mắt vẩn đục nhìn thẳng vào lão Đức, nói: “Ba người các ngươi đang muốn đi vào một nơi nào đó vượt xa khả năng hiểu biết của con người đúng không?”
Lão Đức nuốt nước bọt, tuy có hơi ái ngại nói ra hành trình của mình cho người khác nghe, nhưng người này có vẻ như đã biết hết nên lão gật đầu, nói: “Đúng vậy, những gì cụ nhìn thấy được thông qua mắt thần của mình về bọn cháu đều đúng sự thật.”
Cụ Đá nhướng mày, nhìn lão Đức đầy tán thưởng, cụ khá thích lời khen tặng tế nhị dành cho tài năng của cụ này. Cụ cầm lấy ba quả còn nhắn nhở bọn họ: “Cẩn thận, những việc trái quy tắc của thiên đạo thường không mang lại kết quả tốt đẹp, nó rất dễ ảnh hưởng tới sự vận động của thế giới này.”
Lời của cụ nghe rất cao thâm nhưng đáng tiếc lại nói cho ba con người bất bình thường này nghe, hai người trong số họ là Quang Hải và Lão Đức thì bỏ ngoài tai không bao giờ quan tâm tới những lời khuyên có ý ngăn không cho bọn họ theo đuổi đam mê của mình. Còn riêng Nguyễn Khang hắn lại có một suy nghĩ vô cùng giản đơn, đó là những chuyện tầm phào thế này thì làm sao đủ ảnh hưởng tới sự vận động của thế giới này được chứ, phải cỡ vài quả bom nguyên tử hay vài nhà máy h·ạt n·hân nổ banh chành may ra mới ảnh hưởng được, cho nên những lời nói của cụ Đá đều là những lời lo xa của người già có quyền lược bỏ.
Cụ Đá dường như cũng biết lũ đầu đất trước mắt mình không nghe lọt tai lời khuyên răn, nên chỉ có thể thở dài đặt tay lên ba quả còn lẩm bẩm gì đó, tầm mười phút sau liền đưa trả lại cho cả ba người, nhắn nhủ: “Quả còn này chỉ có thể chống lại những quỷ quái bình thường, nếu gặp phải loài mạnh mẽ sức lực ngang với thần linh thì nhớ bỏ chạy đừng ham chiến.”
“Cái này khi muốn dùng thì phải làm thế nào, ném ra ngoài sao?” Nguyễn Khang tò mò hỏi.
Cụ Đá gật đầu: “Gặp con nào đáng ghét thì đè mặt nó mà ném, đảm bảo có kết quả. Nhưng khi nén xong nhớ chạy theo nhặt lại đừng vứt đi, nó có thể dùng mãi cho tới khi nào vải bị rách. Nên nhớ khi sửa lại phải chọn những hạt giống đã bỏ sẵn vào bên trong từ trước bỏ vào, tuyệt đối không được bỏ loại hạt giống khác vào thay thế."
“Có thể nối dài thêm thêm một tua rua rua để cầm đánh ra được không?” Quang Hải hỏi.
Cụ gật đầu, cười cười có vẻ khá thích ý tưởng này: “Muốn đánh như thế nào cứ tự nhiên, nhớ đè mặt mà đập là được. Quan trọng là phải chú ý đến hạt giống bên trong, nó là thứ rất quan trọng để duy trì tính năng đặc biệt của quả còn này.”
Nhận được đáp án cần, lão Đức đưa trả cho cụ Đá một khoảng tiền, cụ vốn dùng tài năng của mình để nuôi sống bản thân, nên không giống như các thầy pháp ở ẩn khác, sẵn sàng lấy tiền còn đưa ra một cái giá cụ thể. Sau khi trả cho cụ một triệu cả ba rời làng của người dân tộc Thái, tiếp tục cuộc hành trình đi tới nơi của người Dao đón thành viên thứ tư.
Làng của người Dao tập trung chủ yếu ở phía bắc cho nên cả bọn phải bắt một chuyến xe khách để đi lên phía bắc, tới nơi thì trời đã tối, làng người Dao mà họ tìm tới là một ngôi làng khá hẻo lánh nằm cách xa khu vực thành phố, nên cả ba đành phải thuê một khách sạn bình dân nghỉ lại một đêm sáng mới thuê xe ôm chạy lên.
Ngày hôm sau khi họ tới được nơi cần tới thì trời cũng đã trưa, cả ba lúc sáng đi quá sớm chưa ăn gì, bụng đói tới dán da lưng, thức ăn trong ba lô thì có nhưng không ai dám ăn. Sau một ngày hành trình đi từ nam ra bắc Nguyễn Khang phát hiện ra một điều vô cùng đáng giận, đó là đồ đạc họ mang theo, quần áo và các dụng cụ khác không nói làm gì, riêng những bọc đồ ăn và mì tôm, lương khô ngũ cốc, tới đây vẫn có thể mua vậy mà lão Đức bắt họ chuẩn bị ngay ở thành phố khiến cho cả bọn mang đi mang lại è lưng đã thế còn không được ăn.
“Lão Đức.” Nguyễn Khang quyết định lên tiếng. “Lão có thể nói cho tôi biết, nguyên do vì sao chúng ta lại phải sắm sanh lương thực ngay ở thành phố mà không tới nơi này rồi sắm không?”
Lão cười hề hề đáp: “Đây là để hai người luyện tập khả năng mang vác đi đường dài, hơn nữa chuẩn bị trước tránh trên đường đi xảy ra bất trắc không kịp chuẩn bị. Cái gì đi trước cũng hơn mà, đúng không?”
Với lời này thì Nguyễn Khang không thể nào phản bác được nữa, ngoan ngoãn theo lão đi vào một căn nhà sàn nằm gần rừng cây, căn nhà này cũng ẩn dật chẳng kém căn của cụ Đá, có vẻ như những người lão Đức quen biết toàn là ẩn sĩ tài năng không mấy tiếng tăm trong mắt quần chúng, nhưng nhìn kiểu ăn ở của họ thì có lẽ là đại sư trong giới huyền bí.
Lần này không có bất kỳ con c·h·ó Phú Quốc nào chặt đường, chỉ có mấy con gà được nuôi bên dưới nhà sàn gương cặp mắt ngu ngốc nhìn bọn họ. Cả ba ung dung đi thẳng lên trên, cửa nhà mở toang, lão Đức bước vào hét lớn: “Gia chủ có nhà không cho một bữa đi.”
Quả nhiên đây là nhà người quen của lão, chứ chẳng ai tới nhà một người xa lạ mà hét gào đòi ăn như thế này.
“Xin lỗi, ba người là ai vậy?”
Từ dưới nhà sàn vọng lên tiếng nói của một cô gái. Cả ba quay người nhìn lại liền trông thấy một cô bé khoảng mười bốn mười lăm tuổi, cao mét sáu mấy, nước da ngăm đen, mặc váy đen, đầu đội một chiếc khăn to tướng, đây chính là trang phục truyền thống của người Dao, lưng đeo gùi đựng toàn lá lá cây rừng, chân cô bé không mang giày mà đi chân chì, bàn chân vớ lớp da khá giày còn dính mụn cỏ, chỉ nhìn thôi ba nam tử hán ở đây liền đoán được cô đi chân chì từ đâu về, ít nhất phải từ rừng nên liền có cảm giác lòng bàn chân mình xuất hiện châm chích, đau thay cho người ta.
Cô gái mang gùi đi lên, cởi ra đặt xuống góc chân cầu thang, nhìn thẳng vào ba người hỏi lại lần nữa: “Ba người tìm ông nội sao? Ông vừa đi vào làng mua chút đồ, chút mới về.”
Lão Đức tiến lại gần, lên tiếng hỏi: “Nhóc là gì của lão Phùng Nam?”
“Tôi là Phùng Xuân cháu nội của ông ấy.”
“Hả?”
Cả ba đều trợn mắt há miệng la lên một tiếng lớn, mắt nhìn chằm chằm vào Phùng Xuân khiến cô e sợ lùi về sau. Quang Hải vỗ mạnh vào lưng lão Đức, cười hỏi: “Này lão, đây là người đồng hành thứ tư của chúng ta à? Nhìn như cháu lão ấy, hay đây là cháu lão, lão tới để nhận cháu tiện thể mang nó đi du lịch cùng sao?"
Lão Đức khóe môi giật nhẹ, cảm thấy hoang mang nói: “Lão Phùng Nam bảo cháu nội của lão là một thiếu nữ vô cùng khôn ngoan, xuất sắc về mọi mặt. Lão Đức ta đây mới chỉ nghe nhắc về cổ chứ cũng chưa từng gặp mặt."
“Lão bị lừa rồi.” Nguyễn Khang mắt nhìn cô gái miệng bổ xuống một câu.
Mặt lão Đức cứng đờ, cười cùng không nổi mà khóc cũng không xong, cô nhóc này nhìn sau cũng chỉ mười sáu là lớn nhất, đây được xem là cho điểm miễn cưỡng, nếu tính sát theo cân nặng của trẻ em dưới xuôi cô nhóc có khi chỉ mới mười bốn tuổi là cùng. Tầm này mang theo để làm gì, để đưa bé đi du lịch à!
Phùng Xuân quan sát ba người, cảm thấy thái độ và lời nói của ba người hơi kì lạ, cô lên tiếng: “Ba người nếu quen ông nội thì vào nhà ngồi chờ chút đi, hoặc có thể ngồi ở đây chờ cho mát cũng được.”
Nói rồi cô quay lại mang gùi lá đi xuống dưới, bắt đầu công việc cho gà, chuẩn bị bữa trưa bỏ mặc ba người khách nhìn theo bóng lưng cô thở dài.