Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical
Paradoxical
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Tại sao họ không chọn Trình Diễm?
“Cậu đã nói giúp cậu ấy rồi, thế là được rồi, còn việc chọn ai thì chúng ta không quyết định được, nhỡ đâu nhà Đặng Gia thật sự khó khăn hơn thì sao?” Tống Noãn vừa đi ngược vừa nhìn cô, khẽ an ủi.
“Lâm Đang, cô vừa mới thấy em bàn bạc với bạn khác, bảo họ chọn Trình Diễm.”
Cô lén nhìn lại cô chủ nhiệm, rồi lén lút giơ ngón tay hình số 2 cho hai người kia.
Đồng phục ngắn đi nhiều?
Cửa văn phòng mở ra, Thịnh Hạ và Lý Hoè An vẫn đang đợi bên ngoài, hỏi nhỏ cô sao rồi, cô chỉ im lặng, không nói gì.
“Là thế này, bây giờ phải chọn học sinh nghèo vượt khó, lớp chúng ta chỉ có năm suất, bốn suất còn lại đã được quyết định, chỉ còn suất cuối cùng này, cô thật sự không biết nên cho ai, nên gọi các em đến để tham khảo.”
Lâm Đang im lặng, nếu là cô, cô chắc chắn cũng sẽ chọn Đặng Gia, còn hơn để tiền vào tay Trình Diễm, thể nào anh lại dùng để mua thuốc lá. Cô có hơi hối hận: “Có phải mình không nên bảo họ chọn Trình Diễm?”
“Đúng vậy, tuy Đặng Gia cũng rất giản dị nhưng giày dép, cặp sách của cậu ấy đều có nhãn hiệu đàng hoàng, tuy không đắt tiền nhưng so với Trình Diễm thì tốt hơn nhiều. Giày với cặp của Trình Diễm toàn những nhãn hiệu không tên không tuổi, đồng phục của cậu ấy cũng ngắn đi nhiều rồi mà không mua đồ mới.”
Đơn xin viết rất cảm động, Lâm Đang nghe mà muốn khóc, không thể tưởng tượng được gia đình người bạn tiếp theo còn khó khăn đến mức nào, khiến cô giáo phải phân vân giữa hai người.
Lâm Đang không do dự giơ hai ngón tay.
Chương 12: Tại sao họ không chọn Trình Diễm?
“Ờ, cậu đi cẩn thận đó.” Tống Noãn dặn dò.
“Vậy tại sao họ không chọn Trình Diễm?”
Lâm Đang nhìn Tống Noãn: “Thế mình đi trước nhé.”
Mấy học sinh được gọi tới đều cảm thấy nặng nề trong lòng, nghiêm túc gật đầu.
Lâm Đang ngẩn người, mắt không động đậy, cô ngơ ngác nghe hết bản báo cáo này.
Lâm Đang không tưởng tượng được cảnh đó, cô hỏi: “Vậy người khác cũng nhìn ra được à?”
Thịnh Hạ đã xem qua một lượt, đọc lên rất trôi chảy. Tài liệu đầu tiên là của một nam sinh, Lâm Đang không quen lắm, nhưng nghe tài liệu nói là gia đình cậu ta là gia đình đơn thân, chỉ có mẹ làm việc, nhưng mẹ lại có bệnh.
“Có lẽ vì thành tích học tập kém…” Tống Noãn đi chậm lại, không đi ngược nữa, quay lại đi song song với Lâm Đang: “Đều là học sinh khó khăn, một người học tốt, một người hút thuốc đánh nhau, nếu cậu không quen ai trong số họ thì cậu sẽ chọn ai?”
“Yên tâm đi, có mình đây rồi, không cần lo lắng.” Thịnh Hạ vừa hay đi ngang qua, dắt tay Lâm Đang đi ra ngoài.
“Không biết nữa, nhưng không có tên mình.” Tống Noãn ngồi xổm bên cạnh Lâm Đang, duỗi cổ ra nhìn: “Mình thấy hình như gọi bừa thôi, mỗi hàng gọi một người, chẳng biết làm vậy để làm gì?”
Lâm Đang kéo Thịnh Hạ lùi lại, Lý Hòe An cũng đi theo.
Tiết cuối cùng buổi chiều là tiết thể d·ụ·c, khi cùng Tống Noãn đi dạo trên sân, cô vẫn có chút không tập trung.
“Em chọn ai?” Cô chủ nhiệm hỏi.
Đang suy nghĩ, Thịnh Hạ đã bắt đầu đọc tờ tài liệu tiếp theo.
“Các em cũng đã hiểu rõ tình hình của hai bạn này rồi, các em đã cùng học với nhau nửa năm, hy vọng các em có thể đưa ra một lựa chọn công bằng và khách quan, để học sinh khó khăn hơn có thể nhận được sự giúp đỡ của nhà nước.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô chủ nhiệm đặt bút xuống, nói thẳng: “Đặng Gia 7 phiếu, Trình Diễm 3 phiếu.”
“Em thân với em ấy lắm à? Sao em biết?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô chủ nhiệm mỉm cười, tiến tới xoa đầu cô: “Được rồi, về học đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thưa cô!” Lâm Đang vội vàng chặn cô lại.
“Em yên tâm, đây vẫn chưa phải kết quả cuối cùng, những gì em nói cô sẽ đi xác minh, nếu gia đình Trình Diễm thật sự khó khăn hơn Đặng Gia, cô sẽ dành suất này cho Trình Diễm.”
“Không quen lắm ạ…” Lâm Đang đỏ mặt, lắc đầu, vội vàng bổ sung, “Thưa cô, em không quen Trình Diễm, nhưng em biết cậu ấy cuối tuần đi giao hàng, em không biết gia đình Đặng Gia thế nào, nhưng chắc chắn cậu ấy không phải đi giao hàng vào cuối tuần.”
“Mình biết.” Cô mím môi: “Cậu thấy nhà Trình Diễm và Đặng Gia thì nhà ai khó khăn hơn? Chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên thôi ý.”
Mấy người nhìn nhau, nghe cô chủ nhiệm tiếp tục nói: “Các em đều là những học sinh ngoan, suy nghĩ chín chắn, nên có thể đưa ra một lựa chọn công bằng. Lớp trưởng, em đọc hai tờ giấy xin này cho mọi người nghe, nhớ là phải giữ bí mật, không được nói ra ngoài.”
Giọng cô chủ nhiệm bình thản, dường như không giận, nhưng Lâm Đang thấy lo lắng, mồ hôi tay đổ ra, lắp bắp giải thích: “Thưa cô, gia đình Trình Diễm thật sự rất khó khăn.”
Lý Hòe An biết tại sao, không do dự, đi xếp hàng chọn Trình Diễm; Thịnh Hạ trong lòng hơi do dự, nhưng hiểu tính cách của Lâm Đang, cũng biết Lâm Đang không có quan hệ gì với Trình Diễm, nên cũng chọn Trình Diễm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại biểu môn văn dạ vâng.
Thịnh Hạ lắc đầu: “Mình cũng không biết, đợi đến nơi rồi biết.”
Cô nàng vừa nói xong thì cô chủ nhiệm cũng gọi điểm danh xong, giải thích đôi lời: “Tiết sau là tiết của cô, có thể sẽ mất vài phút nên đại biểu ngữ văn bảo lớp giữ trật tự, các em xem trước bài hôm nay cần học, nghiêm cấm làm ồn ảnh hưởng đến lớp khác.”
Báo cáo này không giống báo cáo trước đó, không dễ dàng khiến người ta đồng cảm, chỉ đơn thuần nêu rõ tình hình gia đình, thậm chí đọc xong rất nhanh: mẹ đã qua đời, bố lương thấp, sống ở khu ổ chuột…
Tống Noãn không do dự: “Chắc chắn là thấy, các bạn nam thường bàn luận về giày và trò chơi, làm sao mà không nhận ra.”
Thật lòng mà nói, nếu chỉ dựa trên hai bản đơn xin này, Lâm Đang sẽ không do dự mà chọn người đầu tiên, nhưng…
Lâm Đang tò mò: “Có thể nhìn qua cách ăn mặc à?”
Lâm Đang cau mày: “Thưa cô…”
Cô chủ nhiệm rất hài lòng: “Bây giờ không được thảo luận, các em lần lượt đến nói cho cô biết kết quả các em chọn. Nếu chọn Đặng Gia thì giơ 1 ngón tay, chọn Trình Diễm thì giơ 2 ngón tay, không cần nói gì, chỉ cần ra hiệu cho cô thấy là được, xếp hàng đi.”
Cô chủ nhiệm im lặng một lát, đứng dậy định đi: “Cô biết rồi.”
Lâm Đang thở phào, cúi đầu nói: “Cảm ơn cô.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Đang không hỏi thêm gì nữa, cùng Thịnh Hạ và Lý Hòe An chen nhau vào văn phòng.
Mọi người gật đầu đồng ý, chờ Thịnh Hạ đọc tài liệu.
Lâm Đang là người cuối cùng bước tới, khi cô đến trước mặt cô chủ nhiệm, các bạn khác đã ra ngoài chờ.
Tống Noãn suy nghĩ một hồi: “Mình thấy nếu nhìn qua cách ăn mặc thì chắc chắn là nhà Trình Diễm khó khăn hơn.”
“Các thầy cô kính mến, em là Trình Diễm lớp 10A…”
Vừa vào học chưa lâu, có lớp đã bắt đầu giảng bài, có lớp còn ồn ào, Lâm Đang và Thịnh Hạ đi dọc hành lang, không kìm được mà hỏi: “Lớp trưởng, cậu biết là việc gì không?”
“Có cả mình sao?” Lâm Đang tò mò nhìn Tống Noãn: “Gọi tụi mình để làm gì nhỉ?”
Trong văn phòng không có ai khác, chỉ có cô chủ nhiệm và mấy học sinh lớp mười. Cô chủ nhiệm đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, lấy ra hai tờ giấy tài liệu đưa cho Thịnh Hạ, giải thích:
Nghe thấy tiếng bút viết trên giấy, cô vội hỏi: “Thưa cô, em có thể hỏi ai được nhiều phiếu hơn không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.