Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Khách Hàng Thứ Ba Đến Chư Thiên Điếm
Hắn sở dĩ trở thành nhân vật phong vân trong tông, chẳng phải vì thiên tư xuất chúng, thực lực cao cường, mà là bởi vì tạo nghệ luyện đan hơn người. Nghe đồn là nhận được truyền thừa của một vị đan đạo tông sư nào đó.
Lục Trường An mỉm cười, tiếp đó ngồi xuống trên băng ghế ở sau quầy, nhắm mắt dưỡng thần.
"Hì hì, khách nhân rõ ràng đã tới nhưng các hạ vẫn cố thủ ở trong cửa hàng, chẳng lẽ không chào đón tiểu nữ sao?"
Mị Khinh La nghe thế thì giật mình cả kinh. Tu vi của nàng đặt ở thập phương hạ giới, đã xem như nhân vật tuyệt đỉnh, coi như phi thăng tam đại thượng giới cũng là một phương đại năng rồi.
Ngay lúc hắn vừa luyện hóa xong một viên Ngân Cốt Đan, thì đột nhiên cảm ứng được không gian bên ngoài Chư Thiên Điếm phát sinh biến hóa.
Mị Khinh La đáp.
Chỉ có một mặt hàng không bị cấm chế che giấu, bày bán Ngân Cốt Đan.
"Mời vào!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Mị Khinh La khách khí nói.
Lục Trường An mở bừng mắt, mỉm cười giải thích:
Nàng có chút nghi ngờ hỏi lại lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng mà càng đi dạo đôi mi thanh tú của nàng càng ngày càng nhíu chặt, bởi vì mặt hàng đặt trên toàn bộ mười kệ hàng đều bị phong ấn kín kẽ, lấy thực lực của nàng dĩ nhiên không cách nào nhìn thấu đồ vật cất giấu bên trong.
Chương 60: Khách Hàng Thứ Ba Đến Chư Thiên Điếm
Chiến lực của hắn hôm nay, chí ít mạnh hơn thời điểm Đoán Cốt viên mãn chừng ba thành.
Nhất là đôi mắt của nàng trong suốt tới cực điểm, trong suốt giống như thủy tinh, đáy mắt càng ẩn ẩn một kia mị ý như có như không, giống như có thể đem thần hồn của người khác hút vào bên trong, làm cho người ta tránh không được, trốn không xong. Dường như chỉ bằng một ánh mắt đó cũng đủ để hết thảy nam nhân trong thiên hạ cam tâm tình nguyện vì nàng dốc sức làm việc.
"Lục chấp sự đã chọn xong bảo vật rồi hả?"
Tu vi của nàng thật sự là Vô Lượng đệ tam kiếp, hơn nữa còn dùng mị đạo che lấp khí tức, coi như cường giả đồng cấp cũng khó lòng nhìn thấu.
Lục Trường An gật gù, đem hai đồ vật lên bàn đá.
Mị Khinh La nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, nàng cũng chú ý tới tia thanh mang lóe lên trong mắt của Lục Trường An.
Nếu đã là thế lực khủng bố quán tuyệt cổ kim luân hồi, thì dáng vẻ không nên tiêu điều hiu quạnh, chỉ có vài gian cửa hàng như vậy mới đúng.
[Mị Khinh La, một trong tam đại Yêu Hoàng của Vạn Yêu Giới, huyết mạch viễn cổ Luân Hồi Thần Hồ, tu vi Vô Lượng đệ tam kiếp. Tu hành mị đạo đến đỉnh phong, một ánh mắt, mỗi cử động, đều đủ để mị hoặc chúng sinh....]
"Cũng không phải, tất cả kệ hàng đều bày bán vật phẩm. Có điều, muốn mua được hàng, cần thiết đạt tới tu vi nhất định"
Tối hôm đó, hắn lần nữa tiến vào Chư Thiên Điếm tiềm tu.
Nhưng đối phương vừa gặp đã biết được rõ ràng, vậy thì hiển nhiên, vị điếm chủ trước mặt, tuyệt đối chẳng phải hạng người xoàng xĩnh.
"Được!"
Lục Trường An thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói.
Lục Trường An đè xuống tâm tình, âm thầm dùng pháp mục quét qua:
Chọn xong bảo vật, Lục Trường An tương đối hài lòng trở về Tàng Kinh Các, tiếp tục công việc thường ngày.
Nhưng Trần trưởng lão không biết, Lục Trường An sở dĩ không chọn mấy món bảo bối kia, là bởi vì hắn đã có lựa chọn khác tốt hơn.
"Vâng, mời Trần trưởng lão xem qua!"
Trần Công Minh chờ đợi ở bên ngoài, thấy Lục Trường An đi ra, lập tức đứng dậy, nở nụ cười tươi rói.
Bổ Hồn Đan thì không nói, chính là tứ phẩm cao giai đan dược, giá trị phi thường trân quý.
"Ồ có người..."
"Chào mừng cô nương đến Chư Thiên Thành, xin tự giới thiệu, tại hạ là điếm chủ của Chư Thiên Điếm!"
Nhưng tu vi cỡ đó, dĩ nhiên chưa đủ để mua hàng ở Chư Thiên Điếm?
Chỉ là người đến hôm nay, cũng không phải Diệp Phàm, mà là một vị khách nhân khác.
"Điếm chủ, trong Chư Thiên Điếm chỉ bày bán một loại mặt hàng thôi sao?"
So với Thần Binh, thì cái gì Trọng Binh, cái gì trận bàn, cái gì Vương đan đều chỉ là rác rưởi.
Nàng đọc qua vài quyển cổ tịch, bên trong từng nhắc tới. Chư Thiên Thành vắt ngang vũ trụ, có thể giao dịch với Chư Thiên Vạn Giới. Bất kể ngươi muốn mua sắm đồ vật gì, chỉ cần có đầy đủ Thiên Đạo Tệ, đều có khả năng tìm thấy ở Chư Thiên Thành.
Một tên gà mờ vừa bước vào con đường tu đạo chưa đến nửa năm, thì tầm mắt sẽ cao đến đâu được? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Gặp qua điếm chủ!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ một ánh mắt, Lục Trường An bỗng cảm giác huyết dịch của mình sắp đọng lại, hầu như muốn quỳ xuống thần phục dưới váy nàng.
"Tiểu nữ muốn xem xét một lượt rồi mới làm ra quyết định!"
Nữ nhân gật gù, không nhanh không chậm bước vào Chư Thiên Điếm, đôi mắt đẹp quét qua bốn phía, cuối cùng đặt ở trên người Lục Trường An.
Lục Trường An theo bản năng rùng mình.
Ngân Cốt Đan, nàng giống như từng nghe qua, là một loại đan dược bị thất truyền ở thập giới, có điều, đến cảnh giới của nàng, Ngân Cốt Đan sớm đã vô dụng.
"Ngươi xác định muốn lấy bọn chúng?"
Mị Khinh La nghi hoặc hỏi.
Những ngày qua, mượn nhờ lượng lớn Ngân Cốt Đan phụ trợ, tốc độ tu luyện của Lục Trường An tăng nhanh như gió.
Nội tình của Lục Trường An, chỉ cần hơi điều tra liền hiểu rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Trường An cố gắng điều chỉnh tâm thần, trầm giọng nói.
Nhưng miếng sắt kia tựa hồ không phải món đồ quý giá gì.
Không liên quan tới thực lực, mà là bởi vì ánh mắt kia ẩn chứa mị thuật quá mức khủng khiếp, dù nàng ta không cố ý thi triển mị thuật, cũng đã đủ để kinh động nhân tâm.
Lục Trường An mặt không đỏ, tim không run, gật gật đầu:
Lục Trường An hỏi tiếp.
"A! Diệp tiểu huynh đệ đã tới rồi sao?"
Nhưng loại xinh đẹp đến kinh thiên động địa, mị hoặc chúng sinh như nữ nhân bên ngoài, mang cho hắn cảm giác đầu tiên không phải kinh diễm mà là sợ hãi, cảnh giác.
Tuy rằng có chút xoắn xuýt, nhưng chí bảo đã đặt ở trước mặt, hắn tự nhiên không có lý do bỏ qua, nhanh chóng vươn tay cầm lấy Thái Cổ Hư Vô Diện mảnh vỡ.
"Ây!"
"Cô nương cứ tùy ý!"
Ánh mắt của nữ nhân khẽ động, nhìn về phía Chư Thiên Điếm, tiếp theo nở nụ cười nhàn nhạt:
"Ồ!"
Vừa nhìn thấy đối phương, ánh mắt của Lục Trường An vô thanh vô tức co rụt lại, cả người không tự chủ lùi về phía sau nửa bước.
Mị Khinh La thấy vậy, cũng không để ý tới hắn, mà nhấc chân đi dạo quanh tầng một vài vòng.
Trần Công Minh kiểm tra một lượt, phát hiện hắn lựa chọn là Bổ Hồn Đan cùng một miếng sắt cũ kỹ, nội tâm hơi kinh ngạc.
Lục Trường An cười nhẹ, lật tay lấy ra Bổ Hồn Đan đứng dậy xuống lầu, chuẩn bị nghênh tiếp khách hàng Vip.
"Thật ư?"
Cả người nàng giống như một hồi mộng cảnh tuyệt luân, khiến cho người say mê ở trong đó, cả đời đều không nguyện ý tỉnh lại.
Đối mặt với tia thanh mang nọ, nàng chợt sinh ra cảm giác, hết thảy mọi thứ của chính mình, đã bị đối phương nhìn thấu, vẻ mặt của nàng hơi trở nên nghiêm nghị.
Nhưng hiện tại, xem chừng ánh mắt của Lục Trường An cũng chỉ thường thường mà thôi, không rõ đâu mới là đồ tốt. Có điều, đối với vấn đề này, Trần trưởng lão ngược lại không quá bất ngờ.
Bên ngoài Chư Thiên Điếm, nữ nhân váy đen chậm rãi đi dạo trên mặt đất, dùng đôi mắt đẹp lặng lẽ quan sát bốn phía, khóe miệng hơi vểnh lên, thấp giọng thì thào:
"Bản điếm chủ chẳng cần thiết nói dối cô nương làm gì. Lấy tu vi Vô Lượng đệ tam kiếp của cô nương, quả thật tạm thời chưa thể mua sắm những món đồ kia"
Đã là nam nhân, ai chẳng thích cái đẹp?
Nội tâm vốn dĩ rất cao hứng, dự định niềm nở tiếp đón khách hàng mới, nhưng sau khi phát hiện được đối phương mỹ miều đến rợn người như thế, hắn bỗng nhiên do dự, chần chờ không dám đi ra.
"Tốt!"
Nếu Lục Trường An thật lấy đi một trong số chúng, dù ít dù nhiều thì lão cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Mị Khinh La sững sờ, trong đáy mắt lóe lên một tia động dung.
"Cô nương đến Chư Thiên Thành ta là muốn giao dịch thứ gì?"
"Nguy hiểm!"
Đó là một nữ nhân mặc váy đen, hơn nữa còn là một mỹ nữ tuyệt sắc, vấn đề đó là cái đẹp của nàng rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả. Bất kể là dung mạo hay thân thể đều tựa như mỹ ngọc, không thể tìm được một tia tỳ vết, phảng phất tạo hóa đem tất cả ưu điểm trong thiên địa đều tập trung vào trên người nàng, mỗi một đường cong, mỗi một góc cạnh đều làm cho người ta mất hồn mất vía, câu tâm đoạt phách, không tự kiềm chế.
Trần Công Minh hài lòng gật đầu, trên thực tế, bên trong bảo khố vẫn cất giữ mấy món bảo vật cực kỳ khó lường, trong đó bao gồm một viên ngũ phẩm Vương đan, hai món cực phẩm Trọng Binh, cùng một khối ngũ phẩm trận bàn.
Cho đến hiện tại, đã thành công đoán luyện ra 35 đoạn Ngân Cốt, thực lực như thế nào, tạm thời chưa thể nhận định, nhưng hắn cảm giác rõ ràng, mỗi đoán luyện thêm một đoạn Ngân Cốt, thực lực của hắn lại tăng lên một tia nhỏ.
"Đây chính là trong truyền thuyết Chư Thiên Thành sao? Nhưng tựa hồ khác xa với trong tưởng tượng của bản cung..."
Vừa nãy, nội tâm nàng quả thực còn cất giấu đôi chút nghi ngờ, nhưng nghe Lục Trường An nói toạc ra tu vi thật sự của chính mình, Mị Khinh La căn bản không dám nghi vấn thêm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.