Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 675: Núi Xanh Vẫn Còn, Mà Tóc Của Ta Đã Bạc
Đợi mệt mỏi rồi lại quay về dưới chân hắn, chui rúc vào nhau mà nằm ngủ.
Hai ngày trôi qua
“Ta rốt cuộc đang tìm ai? Hắn ở đâu, mấy chục năm qua, nội tâm của ta vẫn luôn có cảm giác thiếu thốn. Dường như trong cuộc đời của ta, phải gặp gỡ một người trọng yếu nào đó…”
Lừa già ngoái đầu nhìn về phía hắn, trong mắt loé lên một tia khó hiểu nhân tính hoá.
Cặp vợ chồng vịt trời bèn dẫn theo con cái cùng bầy đàn bay về phương nam tránh rét.
Hắn cứ đi dọc theo quan đạo như thế, một đường đi về phương xa, không có mục đích.
Bọn họ đã giao đấu suốt một canh giờ, cửu đại tông môn c·h·ế·t mất hai vị lão tổ, nhưng cũng thành công đem Cơ Yêu Nữ trọng thương.
Trong lúc vây quanh, đám nhân sĩ giang hồ không quên la ó, hú gọi, nói lời đạo lý.
Lừa già vui sướng lắc lắc tai, tung tăng rời khỏi quan đạo, chạy tới một bãi cỏ gần đó, hăng hái gặm lấy gặm để.
Thoát được sao?
“Đúng rồi! Nếu để nàng hồi phục được chút ít khí lực thì sẽ tới lượt chúng ta gặp khó khăn!”
“Ta tìm thật lâu! Nhưng ta không biết ngươi là ai, không biết tìm ngươi ở đâu! Ngươi thật tồn tại sao...”
Loại lực lượng cao thâm bực ấy, không phải hắn hôm nay có thể nắm giữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh vật vốn hiu hắt vắng lặng, trở nên sống động náo nhiệt.
Nếu không thể kịp thời thoát khỏi sự giam cầm của Thời Gian Trường Hà, đợi đến lúc tâm thần hoàn toàn mờ mịt, không còn nhớ rõ mình là ai, hắn liền sẽ hoàn toàn mê thất ở trong vô tận Luân Hồi bình hành, kết cục như thế nào, chẳng cần nói cũng biết.
Nửa tháng nữa trôi qua, mưa tuyết dần dần thưa thớt, cơn gió lạnh từ phương bắc cũng không còn thường xuyên thổi về.
Chương 675: Núi Xanh Vẫn Còn, Mà Tóc Của Ta Đã Bạc
Băng trên sông bắt đầu tan, tuyết đọng khắp mặt đất cũng theo đó mà tan chảy.
Cơ Yêu Nữ là Tam Hoa Tụ Đỉnh đại viên mãn cường giả tuyệt thế, nhưng tám người bọn họ ai không phải một phương Thông Huyền đại tông sư. Một đấu một, có lẽ đánh không thắng Cơ Khuynh Thành, nhưng chín tông hợp lực, còn có đại tướng quân của Đại Nguỵ Vương Triều cùng mười vạn cấm quân áp trận.
“Hướng về Thượng Thương phẫn nộ hát khúc ca, đời này kiếp này không thẹn với Lạc Thần”
Tổ vịt trời dưới chân chẳng biết đã theo nước mưa trôi đến phương nào, chỉ mỗi hắn là vẫn đứng yên tại chỗ.
Dưới chân hắn, cỏ non mơn mởn mọc um tùm, mùa đông vừa qua mùa xuân lại tới.
Mỗi Lục Trường An là còn đứng yên ở vị trí cũ.
“Cơ Yêu Nữ, mau giao ra Huyền Minh Thất Hình Diện, chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi!”
Lục Trường An vẫn đứng yên nhìn về bờ sông phía bên kia, chưa từng nhúc nhích.
Táng Thiên Thuật, tên như ý nghĩa chính là mai táng một phương thế giới, cưỡng ép đem hết thảy sinh linh của phương thế giới nọ đưa vào Luân Hồi.
Thời điểm tiếng ca bên tai im bặt, thân thể của Lục Trường An cũng từ từ hoà vào thiên địa.
Giờ khắc này, hắn không nhìn bờ sông bên kia, cũng không nhìn vị trí của chính mình, mà là nhìn lên bầu trời bị che phủ bởi vô tận sương trắng.
Cát bùn bị vẩy lên cao, nước sông bởi vì thần thông bí pháp mà bốc hơi, hóa thành nồng vụ bao phủ thiên địa.
Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng!
Lấy tu vi của hắn, lại muốn làm chuyện hoang đường đến nực cười kia, quả thực là mơ tưởng hão huyền, là đang tự tìm đường c·h·ế·t.
Luân Hồi Táng Thiên Thuật là một môn thần thông cực kỳ mạnh mẽ, ẩn chứa sự huyền diệu của Luân Hồi.
Không ai trả lời.
“Chờ chút!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bầy vịt con ngày nào đã trưởng thành.
Thật lâu sau, hắn mở miệng hỏi một câu.
“Núi xanh vẫn còn, mà tóc của ta đã bạc…”
Cây cối xung quanh bắt đầu rụng lá, rải dày đặc bờ sông, bầu trời nhuộm màu đỏ chói.
Cơn mưa đầu mùa hè ập xuống, mưa to dai dẳng suốt mấy ngày đêm, mực nước sông cũng dâng cao, ngập ngang hông của hắn.
Hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, không hề nói chuyện, ngay cả thần sắc đều chưa từng biến đổi.
Trái tim của hắn càng ngày càng tĩnh lặng, bên tai phảng phất nghe được từng tiếng tim đập.
Tuyết lại rơi, năm nay, tuyết rơi càng thêm dày đặc, đem Lục Trường An đúc thành tượng băng.
Tu luyện tới cảnh giới tối cao, thậm chí ngay cả thiên đạo cũng có khả năng mai táng.
Đúng là môn thần thông mà Lạc Thần đời thứ bốn ban tặng cho hắn lúc còn ở địa cầu.
“Thế nào là Luân Hồi…thế nào là Táng Thiên…”
Đã thấy phản chiếu trên lớp băng mỏng là một lão giả mặc quần áo rách rưới, bẩn thỉu nhơ nhuốc, râu ria xồm xoàm, mái tóc hoa râm.
Càng ngày càng nhiều tiếng tim đập vang vọng tâm thần, đây không chỉ là là tiếng tim đập của chúng sinh trong thiên địa, mà còn là tiếng tim đập của núi non, giang hà, cây cỏ.
Lục Trường An mở to hai mắt như đã hiểu rõ điều gì, nhưng tiếp theo lại nhíu mày, lộ vẻ hoang mang.
Dù võ công của Cơ Khuynh Thành cao cường thêm nữa, cũng chắp cánh khó thoát.
Nhưng làm sao để thoát ra?
Lục Trường An mở mắt ra, giúp lừa già tháo xuống gông trên cổ, vỗ vỗ lưng nó bảo:
Lục Trường An vẫn không hề nhúc nhích, vẫn lâm vào tự hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên mặt nước bơi đến một cặp vịt trời, bọn chúng giương đôi mắt nhỏ tò mò đánh giá Lục Trường An, thấy hắn đứng bất động thì mon men tới gần.
“Ò!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba ngày trôi qua
Cổ kiếm trong tay nàng đã thấm máu, dưới chân khắp nơi là tàn chi đoạn thể.
Sắc trời màu trắng, tựa hồ được bao phủ bởi vô tận sương mù.
“Mọi người cùng nhau tiến lên! Cứ băm vằm nàng ra, còn Huyền Minh Thất Hình Diện, chúng ta cứ từ từ thương nghị sau cũng chẳng muộn!”
Những cơn mưa mùa hè đến nhanh rồi đi.
“Lạc dân chinh chiến nghịch trần kiếp, không phải Đế Chủ không theo!”
Đến một ngày, khi khắp thiên địa đều là tuyết trắng như pha, hắn chợt dừng chân ở trước một dòng sông đã đóng băng, cúi đầu nhìn xuống.
Trên quan đạo, thường thường có hành khách qua lại, nhưng không ai quan tâm tới hắn, Lục Trường An cũng chẳng để ý tới những người xung quanh.
Thời khắc thiếu nữ đang tự hỏi thì một tên nữ tu chợt lớn tiếng kêu lên:
Bên bờ sông, vẻn vẹn một lão giả tóc hoa râm, đang đứng nhìn bờ sông phía đối diện, càng giống như đang nhìn chính mình.
“Cơ Yêu Nữ, ngươi đã sắp c·h·ế·t đến nơi rồi. Hay là giao Huyền Minh Thất Hình Diện ra đi. Chúng ta có thể cho ngươi được toàn thây!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Trường An lần thứ ba mở mắt, hắn trầm mặc không nói, khuôn mặt không thấy vui buồn, hắn giống như đã thấu hiểu sự huyền diệu của Luân Hồi Táng Thiên Thuật, lại giống như chưa hiểu.
….
Nhìn một đám cường giả của cửu đại tông môn đang hò hét bốn phía, lại không ai dám xông lên. Nét mặt của nàng chợt hiện lên một nụ cười mỉa mai, ngạo mạn và khinh thường.
Khi cơn gió lạnh đầu tiên từ phương bắc tràn về, từ phương xa có đàn vịt sà xuống mặt sông.
Nó cũng là môn thần thông duy nhất liên quan tới Luân Hồi mà hắn sở hữu, có lẽ cũng là phương thức duy nhất giúp hắn thoát khỏi sự giam giữ của Thời Gian Trường Hà.
Trên thiên không, mặt trời ngày càng chói chang, chiếu khắp mặt đất.
Một tháng trôi qua, mùa đông kết thúc, khi tia sáng mặt trời từ phía đông tỏa sáng đại địa.
Nửa tháng trôi qua
Cây cối cũng xanh tươi um tùm.
Một ngày trôi qua
Hắn thở dài một tiếng, dõi mắt nhìn về phía bờ sông bên kia, đôi lông mày màu xám dính bụi bẩn và tuyết nhíu thật chặt, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lúc bốn con vịt non trong ổ phá trứng mà ra.
Rào rào rào!
Muốn thoát khỏi Luân Hồi bình hành, nhất định phải sở hữu Luân Hồi lực lượng.
Mà Lục Trường An thì một bên mặc niệm pháp quyết của Luân Hồi Táng Thiên Thuật, một bên đi về phía trước.
Khi cơn mưa xuân đầu tiên nhẹ nhàng đổ xuống, cũng là lúc cành cây đâm chồi, muông thú trở về.
Lục Trường An lần nữa mở mắt, ánh mắt của hắn vẫn như cũ mờ mịt, hắn không tiếp tục nhìn về bờ sông bên kia, mà nhìn nơi mình đang đứng, trầm mặc không nói.
Bẵng đi ít lâu, đàn vịt con càng ngày càng lớn, vợ chồng vịt trời bắt đầu dạy con tập bơi, bắt cá.
Đối mặt với lượng lớn cường giả, mười vạn cấm quân vây g·i·ế·t, dù nàng đã hết đường, nhưng ngạo khí trên người vẫn xông thẳng trời cao.
Cạc cạc cạc!
Luân Hồi Táng Thiên Thuật!
Tất cả đám cường giả đều nhao nhao đồng ý, tức khắc, đao kiếm cùng giơ lên, rầm rầm lao tới chỗ thiếu nữ.
Lục Trường An không để tâm tới nó mà ngửa đầu nhìn lên thiên không.
Tiếp theo, vợ chồng vịt trời cắp lấy cỏ dại, xây một cái tổ nhỏ ở dưới chân hắn, đẻ trứng, ấp trứng.
“Đi thôi, đi ăn cỏ!”
Bấy giờ, bờ sông phía đối diện, chiến đấu diễn ra vô cùng kịch liệt.
Bầu trời rơi xuống mưa tuyết, sớm đã phủ đầy mái tóc và bờ vai của hắn, dính lên râu ria, hơi lạnh thổi qua, khiến cho thân thể đơn bạc run lẩy bẩy.
Hắn không nhớ chính mình đã đi bao lâu, lúc đói thì ăn tạm quả dại, lá cây, lúc khát thì uống tạm nước sông, nước suối.
Lục Trường An khẽ giật mình, ghìm chặt dây cương, xe lừa bất thình lình thắng gấp.
Hắn thu hồi hết thảy tạp niệm, cẩn thận hồi ức, dần dần bên tai chợt vang lên một khúc ca cổ lão.
Chủ nhân không phải đang vội vã về quê ư, đã chạy hơn ngàn dặm đường, cớ sao bỗng nhiên dừng lại.
Trong cơn mưa tuyết, chợt vang lên tiếng đánh nhau.
Cơ Khuynh Thành vẫn đứng xuất thần, bàn tay cầm kiếm không hề nhúc nhích, ánh mắt của nàng phiêu hốt, nhìn về phía bờ sông bên kia, nhỏ giọng thì thào:
Thiếu nữ cười nhạt, nâng trường kiếm lên. Khuôn mặt nàng dù như cũ không có chút sắc thái nào, lời cũng không thốt lấy một câu nhưng trong lòng lại âm thầm bi thương.
“Ò!”
“Cơ Khuynh Thành, bảo vật trong thiên hạ, người có đức mới được hưởng, một nữ ma đầu g·i·ế·t người như ngoé như ngươi, căn bản không xứng nắm giữ Huyền Minh Thất Hình Diện, mau giao ra đây!”
Nhưng bởi vì pháp quyết của nó quá mức khó hiểu cùng phức tạp, nên Lục Trường An chưa bao giờ tu luyện.
Chỉ thấy mười vạn đại quân áp trận, đem bờ sông vây kín như bưng.
Mà Cơ Khuynh Thành tay cầm cổ kiếm, mặc dù toàn thân đẫm máu, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng băng lãnh, ánh mắt vẫn bình tĩnh như bàn thạch.
Khoảng đất trống trên bờ, một nhóm người trang phục khác biệt, có đạo sĩ, có tăng nhân, có tướng quân mặc áo giáp, có hiệp khách đội nón lá. Tất cả đang đứng ở xa xa, giương cao vũ khí trong tay mà nhìn chằm chằm một tên thiếu nữ mặc váy trắng đang đứng nơi mép sông.
Sương mù quá dày đặc, khiến cho Thiên Nhân Pháp Mục của hắn đều không cách nào nhìn thấu phía sau sương mù rốt cuộc giấu diếm thứ gì.
“Nguyện táng thân nơi chiến trường máu lửa, dẫu có c·h·ế·t cũng không hối hận!”
Dần dần trí nhớ của Lục Trường An càng lúc càng mơ hồ, hai mắt càng lúc càng mờ đục, hắn đã quên mất bản thân là ai, trong đầu hắn chỉ có pháp quyết của Luân Hồi Táng Thiên Thuật.
Lão giả câu nhân quả ở bên bờ sông nói rất chính xác, trừ phi là Thánh Nhân, đã triệt ngộ thời không, hiểu được Luân Hồi, mới có năng lực ra vào Thời Gian Trường Hà, đồng thời xây cầu bắc ngang sông.
Nhưng hắn chẳng thèm để ý, mà tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ.
“Lạc Điểu bay lượn chín tầng trời, không phải Trường Thanh Thụ không đỗ!”
Bi thương không phải vì sắp c·h·ế·t, không phải vì chưa thể báo thù cho gia tộc, mà là bởi vì trước khi c·h·ế·t, nàng còn chưa tìm thấy người kia.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.