Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: 20: Bà Xã Ngoan Chút Nào!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: 20: Bà Xã Ngoan Chút Nào!


Lâm Huyền nhếch nhếch môi.

Lục Ngạn đẩy Lâm Huyền vào trong xe sau đó khóa cửa lại.

Nhớ cô? Không phải ngày nào hai người cũng gặp nhau đấy thôi à?

Đi ngủ."

Cô không dám nhìn mặt Lục Ngạn, càng không dám nhìn xuống cơ thể đang tr*n tr** của mình.

"Lục Ngạn, đừng như thế mà.

Cả bữa ăn sáng hai người không hề nói gì với nhau, bây giờ anh sắp đi làm rồi tự nhiên lại mở lời.

"Ai bảo em không tin anh chứ? Phải phạt!"

Lỡ như anh muốn làm thật thì sao? Với sức lực nhỏ bé của cô hoàn toàn không thể nào ngăn cản anh nổi.

Lục Ngạn đẩy cô xuống giường, tay với tới bên tường tắt điện, đôi mắt anh bây giờ hiện rõ sự khao khát d*c v*ng mà bấy lâu nay Lâm Huyền chưa nhìn thấy bao giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Huyền thở dài một hơi.

Lâm Huyền gật đầu.

Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng.

"Em tin, em tin anh và Tống Thanh Ca không có gì mà.

"Ừ.

Lâm Huyền trợn tròn mắt, sau đó ngoảnh đầu đi chỗ khác.

Lâm Huyền ôm lấy tấm lưng của anh như điểm tựa, bên dưới đau đớn cơ hồ không nói thành lời.

Anh chạm nhẹ môi lên đôi mắt cô, sau đó lần xuống gò má, rồi hôn lên cằm, lên trán.

"Ly hôn?"

"Nếu em không đi cùng anh chắc anh sẽ nhớ em đến phát điên mất."

Lục Ngạn hôn môi thôi vẫn cảm thấy chưa đủ.

Lâm Huyền bĩu môi.

Còn chưa đến bước quan trọng mà cô đã khóc rồi sao?

Nhưng mà bây giờ anh đã rung động với cô rồi, vậy thì ngày ngày bám theo anh có ích lợi gì chứ?

"Đừng hôn nữa.

"Anh...!Anh...!Anh..."

"Này..." Lâm Huyền muốn đẩy Lục Ngạn ra nhưng không thể.

Nhưng không! Lục Ngạn cười nhẹ một cái rồi xoa xoa nước mắt của cô.

Lâm Huyền xấu hổ lấy chăn che mặt lại, trong lòng thầm cố quên hết những hình ảnh xảy ra trong đêm hôm qua.

Lâm Huyền lại tiếp tục mua rất nhiều đồ ăn vặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao ở công ty việc rất bận, thỉnh thoảng nhìn cô một cái cũng xem như giải tỏa tâm trạng.

Cơ thể của hai người bây giờ cơ hồ chỉ cách nhau một tấm chăn.

Chương 20: 20: Bà Xã Ngoan Chút Nào!

Lục Ngạn cúi đầu xuống hôn lên mắt cô.

"Vậy...!Sau này chúng ta sẽ ly hôn à?"

"Lục Ngạn, anh thích em à?"

Lục gia rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này, họ sẽ không đồng ý."

Lục Ngạn không muốn trêu chọc cô nữa bèn đi vào nhà tắm trước, trước khi vào trong còn quay lại cười nhẹ một cái.

[...]

[...]

Lục Ngạn gấp báo để sang một bên, trong lòng thầm suy tính.

Lục Ngạn cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Lục Ngạn để Tần Hách lái xe, còn mình thì ra ghế sau ngồi cùng Lâm Huyền.

Lâm Huyền bĩu môi.

Đêm qua cùng anh làm đủ loại chuyện xấu hổ, bây giờ cô vẫn không có cách nào đối diện được với anh.

Nói cách khác, cô không dám an tâm vào Lục Ngạn.

Lục Ngạn lại tiếp tục tập trung đọc báo.

"Bà xã, ngoan chút nào."

Anh cười ngả ngớn nhìn cô, Lâm Huyền xấu hổ lấy tấm chăn che lấy thân mình rồi định đi xuống giường thì bị Lục Ngạn kéo tay lại.

Cô không quan tâm lắm đến, chỉ là muốn hỏi anh mà thôi, để anh sớm nhận ra tình cảm nhất thời này của mình.

Lâm Huyền bị anh hôn đến mê man.

Lâm Huyền không muốn đi cùng anh.

Chỉ là len lỏi trong trái tim cô bắt đầu xuất hiện cảm giác không an toàn.

Nói ra câu đó với người phụ nữ mà đêm qua mình từng ân ái dù sao cũng hơi kì lạ.

"Mặc kệ em."

"Lát nữa anh sẽ đến công ty, muốn đi cùng không?"

"Em đã nói là em không muốn đi rồi mà..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô sợ hãi co rúm người lại, hai tay đặt trước ngực anh cố đẩy ra nhưng không thành.

Em...!Em sợ."

"Em ngại à?"

Khi cảm giác mới mẻ thú vị qua đi, tình cảm chợt chớm nở ấy cũng phai nhạt theo năm tháng.

Cô lúng túng lấy tay len che mặt, hận không thể tìm lấy một cái hố ngay lập chui vào.

Nếu như lỡ chân sa vào vòng xoáy tình yêu đó, có lẽ cô sẽ quay lại mình của ban đầu - lúc chưa mất trí nhớ.

Anh không biết cảm giác này có phải là thích hay không? Cô đã hỏi anh vấn đề này rất nhiều lần, chỉ là lần nào anh cũng phủ định.

Lâm Huyền quay mặt sang cửa kính.

Lục Ngạn bắt đầu c** đ* của Lâm Huyền.

Lâm Huyền nhẹ nhàng hỏi Lục Ngạn.

Lục Ngạn kéo chăn xuống, hai tay anh chạm vào má cô, sau đó hôn lên đó một cái.

Lục Ngạn bắt đầu s* s**ng khắp cơ thể của Lâm Huyền.

Không hiểu sao mỗi lần nhìn vào nụ cười khẩy kia của Lục Ngạn, cô rất khó có thể tin tưởng được những gì anh nói.

Lâm Huyền định tẩu thoát chạy ngay lên lầu thì cánh tay bỗng dưng bị Lục Ngạn kéo lại.

Lâm Huyền nức nở nhìn Lục Ngạn, hy vọng anh có thể buông tha cho cô.

"Anh không biết, có lẽ là vậy."

Trong lúc Lâm Huyền đang mê man suy nghĩ thì Lục Ngạn đã dẫn cô ra tận ngoài cửa.

Cô nhắm nghiền hai mắt, hai má đỏ ửng lên trông thật là dễ thương.

"Sao lại không đi chứ? Em ở nhà không phải rất chán sao?"

Anh ấy quá sáng chói, bên cạnh muốn có cô gái nào mà không được? Rồi phải chăng dần dần anh sẽ chán ghét cô như lúc đầu.

Tại sao nói một hồi lại thành ra thế này rồi? Anh không phải là muốn...!

Lục Ngạn làm việc rất chán, cô cũng nên tự tìm cho mình chút thú vui. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lát sau, xe dừng lại trước Lục thị.

Lâm Huyền lắc đầu, rồi lại gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Anh không chắc."

Anh cẩn thận suy nghĩ, chắc là anh cũng chỉ nhất thời thích cô mà thôi nhỉ? Làm gì có chuyện nhanh như vậy anh đã thích một người rồi?

Cô không hiểu con người của anh, càng không hiểu nổi tình cảm mà anh dành cho cô là gì.

Lục Ngạn giữ chặt hai tay Lâm Huyền lên trên đỉnh đầu, tay còn lại khó khăn cởi từng lớp áo của cô.

Không hiểu sao khi nghe anh nói mình chỉ là chơi qua đường với cô, cô lại có chút ghét anh.

Cô có thể ghét gì anh đây? Rõ ràng là cô hỏi, cũng là tự cô muốn biết câu trả lời..

"Anh chỉ đang cảm thấy em rất lạ nên muốn có em đúng không? Hoàn toàn chỉ là nhất thời."

Lục Ngạn như không nghe lời cô nói.

"Sao lại khóc rồi? Anh còn chưa có làm gì em mà?"

Đó là lúc này anh còn đang muốn chiếm hữu cô, rồi sau này thì sao? Dù cho người nhà Lục gia có ngăn cản thì anh ta cũng ly hôn mà thôi.

Anh cười mỉm, sau đó lại lần xuống cổ.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, chỉ là lần này lại khác, nụ hôn hiện tại tạo cho anh cảm giác chưa bao giờ cảm nhận được, thật là khó diễn tả thành lời.

"Có lẽ sẽ không ly hôn đâu.

"Em sợ..."

"Ăn ít thôi."

Anh lại nói thừa rồi, đến công ty của anh cũng đâu có gì vui đâu? Trước kia hằng ngày cô bám theo anh chỉ vì muốn thực hiện kế hoạch của mình.

"Em...!Em ở nhà cũng được."

Lâm Huyền đột nhiên có chút hoảng sợ.

Lâm Huyền bĩu môi rồi cũng không nói gì nữa.

Chúng ta đi ngủ có được không?"

Anh nhẹ nhàng hôn lên từng tấc da tấc thịt của cô, dịu dàng âu yếm từng chút một.

"Lâm Huyền, đừng khóc."

Nếu như anh thật sự chỉ nổi hứng, cô cũng nên biết điều một chút, đừng nên coi sự ngọt ngào của hiện tại là mãi mãi.

Bây giờ hễ cứ nhìn thấy mặt Lục Ngạn là cô lại nhớ tới đêm hôm qua.

Sáng hôm sau, Lâm Huyền vừa tỉnh thì Lục Ngạn cũng mở mắt.

Cô không biết nên nói gì cả.

Anh không thấy trời đã khuya rồi à? Chúng ta phải đi ngủ."

Cả người Lâm Huyền có chút khó chịu, cô bỗng bật khóc thành tiếng, nước mắt chảy dài xuống rất đáng thương.

Lâm Huyền biết mình không thể chống cự.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: 20: Bà Xã Ngoan Chút Nào!