Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41: Bao nuôi hoặc thuần dưỡng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Bao nuôi hoặc thuần dưỡng


"Hợp đồng bổ sung?"

"Em không thích nơi nào quá ầm ĩ."

Edit: Phưn Phưn

Nhưng sau khi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của thiếu niên không giống với đôi mắt điên cuồng lại cố chấp của Hoắc Trọng Lâu, cô lại không đành lòng nói ra câu chối từ.

Cửa thư phòng mang phong cách cổ điển, giản dị dày dặn, may mà Tần Khả không cần phải đẩy ra —— một cánh cửa đang được mở rộng.

"...Đây là?"

"Tính an toàn cũng không cao."

"Em không muốn ký?"

Tần Khả vốn tưởng rằng đối phương sẽ đưa mình lên thư phòng trên lầu ba để chuẩn bị dạy học, nhưng không nghĩ tới đi được một đoạn, vị nữ sĩ trung niên kia lại đưa cô đến phòng ăn.

Tần Khả tò mò cầm lên, vừa hỏi vừa cúi đầu lật xem.

Hoắc Tuấn hỏi.

"Vậy tại sao ngày đó lại tới."

......

Dù sao cũng là ý tốt của chủ nhà, không hề động tới hình như cũng không tốt lắm.

Tần Khả hơi ngẩn ra.

"Tại sao không phải là anh bị em thuần dưỡng?"

"Đây là bữa sáng chuẩn bị cho tiểu thư Tần Khả. Đã nghiêm ngặt tham khảo qua những thứ thích ăn và những thứ kiêng ăn, tiểu thư Tần Khả có thể yên tâm dùng bữa."

Chỉ có một luồng ánh sáng duy nhất chính là từ ngọn đèn đặt dưới đất bên cạnh bàn học.

"......"

Mãi cho đến khi nữ sĩ trung niên xoay người rời đi, cuối cùng Tần Khả mới xem như là hồi phục lại tinh thần.

"Anh có thể đừng ở nơi công cộng làm... Như vậy?"

"Hoàn cảnh quá kém."

Tần Khả kinh ngạc nhìn anh, ngay sau đó lắc đầu,

Tần Khả sửng sốt.

Trước lúc lên xe, Ngôn An còn ra vẻ uy h**p "Cảnh cáo" Hoắc Tuấn:

"Không cần." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Khả đứng dậy, dưới sắc mặt khẽ thay đổi của người phụ nữ, đi về phía cửa đơn ở góc thư phòng.

Rất nhanh thời gian một buổi sáng liền kết thúc.

"Không thích chỗ này?"

"... Hoắc, Tuấn."

"..."

"..."

Người thiếu niên chỉ ăn mặc quần áo ở nhà bất ngờ xuất hiện, còn hơi cúi người, khuôn mặt sát lại gần như sắp dán lên mặt Tần Khả.

Thiếu niên nhìn cô chằm chằm không nói gì cả.

Ăn một lượng nhỏ, Tần Khả không thể không thừa nhận đối phương rất có tay nghề của đầu bếp hoặc là bữa sáng này được mua sẵn, sau đó cô đứng dậy, đi thẳng lên thư phòng trên lầu ba.

Cô tức giận khẽ cắn răng,

"..."

Âm thanh từ giọng nói của cô bé rất bằng phẳng, nghe không ra ngữ khí hay gợn sóng gì,

Tần Khả dừng lại dưới ánh đèn bên ngoài cánh cửa chung cư, xoay người nhìn Hoắc Tuấn.

"Vâng ạ, bác ấy là quản gia của biệt thự, chỉ là trong phương diện học tập có hơi nghiêm khắc..."

Cô nghi ngờ ngồi xuống trước bàn ăn.

Chờ người phụ nữ ấy rời đi, Tần Khả mới giống như vô tình quay qua, hỏi một câu:

"Anh đã quyết định rồi."

Người phụ nữ vẫn đang cố gắng che dấu,

"Sao cơ?"

Tần Khả nghĩ như vậy, nhưng vẫn chủ động lên tiếng chào hỏi.

Trên bàn ăn bằng gỗ tốt với màu sắc có độ sáng tương đối, bày biện một bộ dĩa chén đũa bằng sứ đẹp đẽ tinh xảo, trong đó là một bữa sáng đầy đủ và phong phú.

Tần Khả:

"Tôi không hiểu tiểu thư Tần Khả đang nói cái gì..."

Tần Khả không còn cách nào khác đành gật đầu đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Khả nhìn anh không biết phải làm sao.

"Muốn vào sao?"

Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn cô, con ngươi đen nhánh khẽ sáng lên,

Hoắc Tuấn rủ mắt, con ngươi đen nhánh nhìn cô,

Giống như một chú c·h·ó trông cửa hung dữ không kiên nhẫn mài móng vuốt trên mặt đất chuẩn bị đuổi khách.

"..."

Hoắc Tuấn quay đầu lại, nhìn về một chiếc xe không rõ lai lịch dừng ở cuối hẻm ngay phía sau bọn họ. Giống như là đáp lại anh, ánh đèn pha của xe ô tô chậm rãi tối đi. Anh quay trở lại,

Một người giống như một đứa trẻ hoặc món đồ chơi, không có bất kì tự do hay sự sống nào đáng để nói.

"Quan hệ."

"..."

"Điều kiện của chủ thuê của bác vô cùng kì quái, thậm chí có chút không đúng với lẽ thường?"

"Cậu còn nhớ, cậu đã đáp ứng tôi thế nào không?"

Hoắc Cảnh Ngôn hài lòng, tầm mắt dời sang bên cạnh.

——

Tần Khả không còn cách nào khác đành nói thẳng,

"..."

"Nếu tôi đã nói thì nhất định sẽ làm được."

Gương mặt đẹp trai trắng trẻo ấy dọa cho Tần Khả giật mình.

Chương 41: Bao nuôi hoặc thuần dưỡng

"Nhưng em chưa nói là phải dậy sớm mà?"

Hơn nữa, cô vốn còn cho rằng người phụ nữ trung niên đó chính là nữ chủ nhân của căn nhà này —— ít nhất là lần trước, trước lúc ký hợp đồng dựa vào ấn tượng ban đầu mà đối phương cho cô để phán đoán; mà lúc này đây, đối phương dường như đã dùng hành động thực tế để cho thấy, khả năng bà ấy chỉ là đảm nhiệm một chức vụ đại loại giống với quản gia.

"Em có thể tự về."

Lúc sắp đến cuối đường, đi ngang qua biển hiệu của quán bar Hell, bước chân của Tần Khả dừng lại, tựa như được gợi lên kí ức gì đó.

"Điểm này thì tôi đồng ý."

Lúc sắp đóng cửa xe, Hoắc Cảnh Ngôn lại nhìn Tần Khả.

"Lòng ghi thù của phụ nữ rất mạnh đấy."

Hoắc Tuấn:

Người thiếu niên trước mặt ngoại trừ Hoắc Tuấn ra thì còn có thể là ai?

Người phụ nữ đã hơi khom người với cô,

Vì Ngôn An kéo cửa xe xuống nên Hoắc Cảnh Ngôn quay đầu qua nhìn, nói với Tần Khả:

Lần này người mở của nghênh đón cô vẫn là vị nữ sĩ trung niên giống với chủ nhiệm giáo d·ụ·c ở trường học.

Cô gần như là phản xạ có điều kiện lui ra phía sau một bước —— nhưng lại không lui được, mới vừa dời ra nửa bước, thì đã bị một tay của thiếu niên trước mặt xách trở về. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay trong khoảng cách gần như vậy, tiếng cười của thiếu niên mang theo vẻ trầm khàn,

Tần Khả cố gắng làm cho bản thân trông như chỉ tùy ý hỏi:

Tần Khả nâng một cánh tay khác chỉ ngón tay nghiêng về phía trước,

"Em tới rồi."

"Tiểu thư Tần Khả cứ từ từ dùng. Sau bữa sáng ngài cứ trực tiếp đến thư phòng trên lầu ba là được, "học sinh" của ngài sẽ ở đó chờ ngài."

Tần Khả chần chờ, vẫn là đổi thành một nguyên nhân khác nhẹ nhàng hơn một chút:

Không biết có phải nguyên nhân là do ký hợp đồng rồi hay không, mà Tần Khả cảm thấy thái độ của đối phương với mình không còn hời hợt cứng nhắc như trước nữa, ngay cả nụ cười mỉm trên khuôn mặt cũng dịu dàng thêm mấy phần.

Rất kỳ quái.

Đề tài này xoay chuyển quá nhanh, Tần Khả ngơ ngác mất mấy giây mới hoàn hồn lại, nhẹ giọng trả lời: (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Khả:

"... Ừ,"

Hoắc Tuấn đương nhiên cũng để ý tới.

Tần Khả cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng gật đầu với đối phương.

"Không phiền, là việc cháu nên làm. Hơn nữa..."

Tần Khả hơi banh mặt,

Hiển nhiên bà cũng không ngờ, lời mà bản thân lần trước chỉ vô tình nói sẽ bị Tần Khả nhớ đến bây giờ. Chẳng qua rất nhanh, bà liền che giấu đi những cảm xúc mất tự nhiên đó.

"Cho nên,"

Mới vừa nhận lấy hồng trà, từ trong hơi nóng bốc lên của ly trà Tần Khả giương mắt lên, sâu trong con ngươi như có điều suy nghĩ, trên mặt lại giống như khách khí đành tùy ý nói:

"Đúng giờ nhớ tiêm vắc-xin phòng bệnh cho c·h·ó điên."

"Cháu có thể gặp chủ thuê của bác được chứ, hoặc là nói người đó đang ở phía sau cánh cửa này?"

Ăn một bữa sáng đơn giản trong căn tin nhỏ của chung cư, Tần Khả đi đến trạm xe buýt gần nhất rồi lên xe, xuất phát về hướng khu biệt thự gần trạm xe tiếp theo.

Xuất phát từ lễ phép, Tần Khả vẫn gõ nhẹ lên trên cánh cửa, sau đó cô mới cất bước đi vào.

Bữa tối kết thúc, Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An đã lên kế hoạch ngồi máy bay cả đêm để về Tứ Cửu thành. Vì vậy cả bốn người đã tạm biệt trên đường Kiền thành.

"Tại sao lại không ở trong nhà?"

Sáng sớm hôm sau, Tần Khả thức dậy rất sớm.

Hai người lại vui đùa vài câu rồi Ngôn An mới ngồi vào trong xe.

"Không có gì, chỉ là có chút mâu thuẫn. Hơn nữa ở nơi này rất thuận tiện."

"Bao nuôi?"

"..."

Nghe vậy, Tần Khả quay đầu, nhìn cô bé yên tĩnh ngồi bên tay mình.

Tần Khả do dự rồi ăn ngay nói thật,

"Lòng ghi thù của chị Ngôn An em rất mạnh."

Tần Khả sửng sốt.

Quả thật cô có chút bài xích với "Đề nghị" này của Hoắc Tuấn, dù sao thì sâu trong lòng cô đã có một đoạn bóng ma của kiếp trước, chính là sau khi hai chân tàn phế, đoạn thời gian bị Hoắc Trọng Lâu cầm tù trong căn biệt thự không thấy ánh sáng mặt trời.

"..."

Cô bé im lặng mấy giây, rồi mới cứng nhắc mở miệng:

Ánh mắt của Hoắc Tuấn dời đi, bình tĩnh trả lời.

"Không."

"Bác ấy là quản gia trong nhà đúng không? Em rất sợ bác ấy?"

Ánh mắt hình viên đ·ạ·n của Ngôn An liền bay qua.

Tần Khả biểu hiện như chỉ vui đùa một câu, nhưng lại làm cho ánh mắt của người phụ nữ trung niên chợt lóe lên.

"Thầy Hoắc, em sẽ không làm thầy thất vọng đâu ạ."

Tới gần giữa trưa, người phụ nữ trung niên lại gõ cửa thư phòng lần nữa, đồng thời trong tay cầm một phần văn kiện đi tới.

Nói xong, đối phương lại gật đầu lễ độ với Tần Khả lần nữa, rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Tần Khả ngừng ở trước cửa, quay đầu lại cười ôn hòa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Khả lại hàn huyên vài phút với cô bé, sau đó mới bắt đầu vào giảng bài.

"Vậy... Ngủ ngon."

Người phụ nữ cười cười, nhìn cô bé ngồi sau bàn học, trong ánh mắt mang theo chút nghiêm túc cảnh cáo.

Dựa theo kế hoạch đã được lên từ trước, trước tiên cô hệ thống lại những kiến thức trong chương trình học trong một học kỳ đã học qua của môn Toán học cho cô bé, sau đó mới bắt đầu sàng lọc lại để đối phương bắt đầu ôn tập.

"Bọn họ sẽ cảm thấy em được anh bao nuôi."

"Phải theo cô giáo học tập cho giỏi, biết chưa?"

Ánh mắt Tần Khả bỗng lóe lên.

"Dù sao thì dựa theo cảm giác của cháu, bác và Linh Linh mới thật sự có quan hệ huyết thống... Kiểu như mẹ con? Mà hình như bác là quản gia của biệt thự này. Cháu thật sự không hiểu, chủ thuê là kiểu người gì lại có thể vì con gái của quản gia mà đặc biệt mời một gia sư về, lại còn muốn chăm sóc ba bữa cơm và sinh hoạt hằng ngày của đối phương... Còn nữa."

—— đây là phản ứng đầu tiên của Tần Khả.

Tần Khả có chút dở khóc dở cười,

Cô gái nhỏ xoay người đi vào trong khu nhà.

Hoắc Tuấn không chút keo kiệt mà khen ngợi một câu, nhưng nói xong lại cười một tiếng:

Hơn nữa vì chịu tác dụng của lực dẫn đến quán tính, lúc này đây cô lại càng sát lại gần hơn, gần như là đụng vào đường cong xương quai xanh đẹp đẽ bên dưới cổ áo ngủ được mở rộng.

Hoắc Cảnh Ngôn thoáng thu lại nụ cười trên khuôn mặt, ánh mắt hơi trầm xuống, anh nhìn Hoắc Tuấn.

Cô thoáng nhìn qua cô bé ngồi bên cạnh,

Hoắc Tuấn cúi người, nhanh chóng khẽ hôn một cái xuống khóe môi của cô gái nhỏ.

Nếu không phải lần trước đi cùng với Cố Tâm Tình đến ký hợp đồng, cả quá trình đều vô cùng thuận lợi, vậy thì bây giờ cô đã nghi ngờ đối phương có mưu đồ gây rối rồi.

Hoắc Tuấn thấp giọng cười, từ khóe mắt đến chân mày đều không giấu được sự vui vẻ và thỏa mãn vì đã thực hiện được mong muốn.

"Ừ, hẹn gặp lại."

"Chủ thuê chỉ là muốn bảo đảm thành tích của Linh Linh đạt đến mức tốt nhất."

"Thấy thế nào?"

Ánh mắt của người phụ nữ trung niên hơi lay động, giây sau bà cúi đầu, áy náy nói:

Tần Khả sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ở phía trước,

"Tiểu thư Tần Khả, Toán học là môn mà con bé học yếu, đã làm phiền đến cháu rồi."

Tần Khả rốt cuộc cũng hoàn hồn lại. Cô cười một cái, đặt ba lô và sách vở của mình lên trên bàn học,

"..."

Tưởng tượng đến việc sẽ dọn đến biệt thự của Hoắc Tuấn, giống như một lần nữa bước vào đoạn đường kia, trong lòng Tần Khả liền không rét mà run.

Một phút đồng hồ sau, cô xem xong hợp đồng, kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên đang đứng ở bàn học trước mặt,

Tần Khả không thấy bất ngờ chút nào, cô ngẩng đầu nhìn người thiếu niên đứng bên cạnh,

Ánh mắt Tần Khả nhìn trở về. Cô định thu lại cánh tay vừa rồi đã ngăn Hoắc Tuấn, thì chợt đầu ngón tay căng thẳng —— ngược lại đã bị người nọ nắm chặt vào trong lòng bàn tay.

Hoắc Tuấn khẽ nheo mắt lại,

Tổng cộng một buổi sáng có bốn tiếng để dạy học.

"Em cầm thù lao ở chỗ anh, thì có thể dùng việc giảng bài cho Linh Linh để đổi lấy —— nhưng nếu em vào ở nhà của anh, anh cảm thấy người khác sẽ thấy thế nào?"

Hoắc Tuấn vốn lười phải để ý, thấy ánh mắt của cô gái nhỏ nhìn sang đây, lúc này mới lấy lệ đối diện với ánh mắt của Hoắc Cảnh Ngôn,

Tần Khả lặp lại một lần nữa, cười quay đầu,

"Em ấy tên là Linh Linh à. Vậy cháu có thể hỏi một chút, chủ thuê của bác có quan hệ gì với em ấy?"

Người phụ nữ trung niên đã quen với biểu hiện như vậy của cô bé, quay đầu nhìn Tần Khả.

——

"..."

Hiển nhiên đã được thông báo cho bảo vệ từ trước, nên Tần Khả không cần phải phí miệng lưỡi đã được cho vào bên trong khu biệt thự.

"Sao lại đoán được?"

Cô cười cười,

Hoắc Tuấn vốn định nói gì đó, chỉ là vừa nghe được câu cuối cùng, ánh mắt anh chợt lóe lên, khiến Tần Khả bất ngờ rằng anh không hề phản bác lại, mà là nói thẳng:

Tần Khả dừng lại, hơi banh mặt liếc anh một cái.

"Tần Khả, rất nhiều trường đại học tập trung ở Tứ Cửu thành, tiền đồ vạn dặm, vô cùng rực rỡ —— tôi chờ em tới đó thi, tiếp tục làm "học sinh" của tôi."

Tần Khả hơi chần chờ, chậm rãi gật đầu.

Tần Khả liếc anh.

"Tối hôm qua em vừa mới nói cho anh là hôm nay em có việc, anh liền đoán được em phải dậy sớm, hơn nữa một câu cũng không hỏi thêm —— trừ phi chính anh đã biết chuyện làm gia sư."

Chốc lát sau cô mới hoàn hồn lại, bất đắc dĩ kéo thiếu niên bên cạnh lại,

Tần Khả hết cách, cũng không uốn nắn lại xưng hô của đối phương, chỉ đành cam chịu đi theo vào trong biệt thự.

"Sao anh biết sáng mai em phải dậy sớm?"

Tần Khả cười khẽ một tiếng,

"Sao lại không kéo rèm cửa lên vậy, thoạt nhìn trong phòng có hơi áp lực, có thể sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất học tập đấy."

"Anh cũng đi về đi. Nhưng đã trễ thế này rồi, anh có gọi xe được không?"

"... Chào chị."

Người phụ nữ trung niên nở nụ cười áy náy,

"Vừa nãy em nói ngày mai em còn có việc."

Tần Khả:

Nói đến quản gia...

Người phụ nữ mỉm cười,

Cảm xúc trong cặp mắt đen nhánh kia xao động vô cùng lợi hại, làm cho Tần Khả phảng phất cảm thấy trong lòng mình có tiếng chuông báo hiệu reo lên vang dội, cô vừa định lùi về phía sau, thì đột nhiên bị người thiếu niên ấy kéo chặt cổ tay lại.

Ánh sáng của mấy ngọn đèn đường bị giấu sau lá cây như ánh sáng của những con đom đóm, ánh vàng dịu dàng khiến lòng người say, lá cây bị gió đêm thổi trúng run nhẹ, ánh đèn cũng vì thế mà cùng gió đung đưa.

Tần Khả im lặng trong chốc lát, vẻ mặt dần dần có chút tế nhị.

"..."

"Có xe đón anh."

"Tiểu thư Tần đến rất sớm."

"Em hoàn toàn là vì muốn nói cho anh biết anh bị người ta mai phục, nên mới tới Hell?"

"Hoắc thiếu, tôi với Tần Khả vừa gặp đã thân, bây giờ đã coi như là em gái của tôi, nếu biết cậu làm gì đó không thể chấp nhận được với em ấy..."

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi 30 phút, người phụ nữ trung niên gõ cửa thư phòng, đưa tới cho hai người một dĩa trái cây.

"Anh chỉ mong đoạn đường này không có điểm cuối, hoặc là đi tới chân trời góc biển —— đi c·h·ế·t anh đều đi được."

"... Nhất định là suy nghĩ nhiều rồi."

"......"

Trên kế hoạch là học một tiếng, nghỉ ngơi 15 phút, sau đó thì học tiếp thêm một tiếng nữa rồi nghỉ ngơi 30 phút, theo đó tiếp tục học rồi nghỉ ngơi 15 phút ——

"Vậy em vào đi, sáng mai còn phải dậy sớm mà, đúng không?"

"Ừm, rất thông minh."

Giọng nói rất nhẹ, dường như còn có chút ngượng ngùng cùng với không được tự nhiên.

"..."

Tần Khả giật mình.

"Chào buổi sáng, bác gọi con Tần Khả là được rồi ạ."

Đây là ngày đầu tiên cô bắt đầu cuộc sống làm gia sư nên cô rất coi trọng việc lên lớp sáng nay —— tối hôm qua trước khi ngủ còn soạn bài lại một lần.

"Hơn nữa, làm gì có chủ thuê đầu óc bình thường nào sẽ nghĩ ra cái đó, đột nhiên bảo gia sư dọn vào trong biệt thự ở cùng?"

Dường như cô bé hơi sợ cô, lén liếc mắt nhìn Tần Khả một cái, rồi mới thấp giọng trả lời:

Hoắc Cảnh Ngôn liếc mắt nhìn anh, cười như không cười bước lên xe.

Mới vừa kết thúc "Công việc" Tần Khả còn đang thu dọn ba lô của mình, khi thấy trước mặt mình có thêm một phần văn kiện vẫn còn mang theo mùi mực mới thì hoàn hồn.

"Đó là anh đoán."

"Nếu như em thông minh hơn chút nữa, hẳn là sẽ không vạch trần ra —— anh đây có thể sẽ vì bảo toàn bí mật này, không cân nhắc đến việc làm sao để em nhất định phải ký cái bản hợp đồng kia."

Tần Khả vừa định gật đầu, ngay sau đó liền sửng sốt,

"Chào em, chị là giáo viên dạy kèm tại nhà của em, chị tên Tần Khả."

Cuối cùng cô cũng không nói gì thêm, chờ cho thời gian nghỉ ngơi trôi qua, lại tiếp tục giảng bài.

——

Phong cách của nó giống với toàn bộ cách trang trí của toàn bộ thư phòng, hình dáng chiếc đèn đặt dưới đất cũng có chút cổ điển, trên thân đèn là kim loại màu đồng cổ, ánh sáng của chiếc đèn trông như tia sáng thông thuận chảy ngược dòng nước.

"Ừ, ngủ ngon."

"Con đã ăn sáng rồi ạ. Hơn nữa bác không cần phiền toái như vậy, con chỉ là tới nhà dạy học..."

Người phụ nữ trung niên dường như có chút nóng nảy, vội vàng lên tiếng muốn ngăn cản.

"Nếu tiểu thư Tần Khả cảm thấy hài lòng với điều kiện trong đó, chỉ cần ký tên mình xuống phía dưới trang này là được."

......

Hoắc Tuấn đứng bên cạnh thấp giọng hừ một tiếng.

Vẫn nắm lấy tay cô không buông Hoắc Tuấn cũng đi theo.

"So với trong tưởng tượng của cháu thì nền tảng của em ấy... Tốt hơn rất nhiều, tính cách dường như cũng không giống như sẽ đuổi các gia sư khác đi."

Cánh cửa phòng trước mặt Tần Khả bỗng mở ra.

"Không phải,"

Ánh mắt của Hoắc Tuấn chợt lóe lên, nơi đáy mắt hiếm khi thấy được chút chật vật lướt qua, chẳng qua rất nhanh đã bị anh giấu đi,

"Trước đó không nói rõ với tiểu thư Tần Khả, là tôi sơ sót, lần sau đến đây dạy học, chúng tôi đều sẽ chuẩn bị tốt ba bữa cơm cho tiểu thư Tần Khả."

Tần Khả cắn cánh môi dưới, không để ý đến anh nữa, quay đầu đi về phía trước.

"..."

Đường đi đúng lúc ở phía sau trường trung học Kiền Đức, bởi vì đang là cuối tuần nên trên đường tấp nập người qua lại, rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.

Đưa mắt nhìn theo cô chào hỏi với dì ở lầu một, rồi bóng người của cô biến mất ở cửa cầu thang, Hoắc Tuấn mới chậm rãi xoay người đi đến đầu hẻm.

Tần Khả ngừng lại, rất nhanh liền hiểu được cái ngày mà Hoắc Tuấn nói chính là buổi tối trước khi nghỉ hè, cô hơi trầm mặc.

Cũng chính đoạn thời gian đó, cô được Hoắc Cảnh Ngôn như người cha người anh kéo cô ra khỏi cuộc sống ảm đạm dần đến bước đường cùng.

Người phụ nữ trung niên hỏi cô bé ngồi sau bàn học, trong giọng nói không tự giác mang theo chút thân thiết.

"?"

Tần Khả vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác.

"Đây là phần hợp đồng bổ sung cho bản hợp đồng lần trước,"

"Loại nào."

"Tiểu thư Tần Khả ——"

Bóng người trên đường lay động, Tần Khả thiếu chút nữa bị anh dọa sợ, đến khi lấy lại tinh thần mới bực bội nhìn Hoắc Tuấn.

(Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*: Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.)

Ánh mắt của Tần Khả quét qua tầm rèm cửa dày nặng ở thư phòng —— dường như đặc biệt dùng để che đi ánh sáng, lúc trước cô đã từng thấy ánh nắng chiếu khắp thư phòng, nhưng lúc này lại bị che kín đến nỗi một tia sáng cũng không thể lọt vào.

"Đây là...?"

"Được rồi, thấy hôm nay là sinh nhật của anh, nên không so đo với anh."

Trên mặt Tần Khả nóng rực, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

"Còn cần cháu nói tiếp không? Thật ra thì chi tiết kì quái trong chuyện này còn rất nhiều..."

Tần Khả tò mò mà lặp lại câu này một lần, đồng thời nhanh chóng xem hai trang hợp đồng mới này.

"Hẹn gặp lại thầy và chị Ngôn An."

"Trên hợp đồng này nói, vì tiện cho việc dạy học, bảo cháu vào ở trong biệt thự?"

Tần Khả im lặng.

Hoắc Tuấn nhíu mày.

Nhưng rất nhanh cô liền phủ nhận cái suy đoán vừa lướt qua đầu mình.

Hoắc Tuấn nhìn cô một cái thật sâu, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

"...Vâng ạ."

"Em hình như không bất ngờ chút nào,"

"Em đã dọn ra khỏi nhà Tần Yên, bây giờ đang ở chung cư dành cho học sinh nằm bên cạnh trường học, cách nơi này không xa..."

Trong lòng Tần Khả xúc động, từ tận đáy lòng gật đầu.

Ước chừng một giờ sau, cuối cùng cô cũng tới nơi.

Trong lòng Tần Khả thoáng nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, gật gật đầu,

"Nền tảng của Linh Linh rất rất tốt, thật sự không cần một người như cháu dạy kèm tại nhà, hơn nữa lúc trước bác nói tính cách của em ấy không ngoan lại không nghe lời dường như chênh lệch có hơi lớn; lấy cảm nhận của cháu trong quá trình một buổi sáng này tiếp xúc với em ấy, áp lực trong thư phòng này hoàn toàn khác với tính cách của em ấy, em ấy cũng trông không giống chủ nhân của thư phòng này... Điều quan trọng nhất, Linh Linh không giỏi giấu giếm, trong thời gian cháu phụ đạo cho em ấy, cháu để ý thấy hình như em ấy đeo một cái tai nghe bluetooth —— đeo ở bên kia cách xa cháu, hơn nữa toàn bộ buổi sáng, em ấy đã nhìn cánh cửa này ít nhất là hai mười lần."

"Đã trễ rồi, em phải đi về. Sáng ngày mai còn có việc bận."

"Hơn nữa chúng tôi biết được, gần đây tiểu thư Tần Khả vừa dọn ra khỏi nhà ở một mình, không cần lo lắng trong nhà sẽ phản đối. Lần sau cháu tan học, thì tài xế trong nhà sẽ đưa đón —— điều kiện là mỗi buổi tối hy vọng tiểu thư Tần Khả có thể tăng thêm từ nửa giờ đến một giờ dạy học, đương nhiên, phí dạy học chúng tôi vẫn sẽ như cũ dựa theo phí dạy học ban đầu bổ sung thêm cho tiểu thư Tần Khả."

Cô bé gật đầu một cái, ánh mắt rụt lại.

"?"

Không biết có phải là do cô quá mẫn cảm hay không mà Tần Khả chỉ cảm thấy thoạt nhìn cô bé ngồi trên ghế sô pha trông rất ngoan ngoãn yên tĩnh, tựa như không phù hợp với thư phòng này.

"..."

Vậy bọn họ phải đi cả một đoạn đường dài này rồi còn quay lại...

"Vậy anh đưa em về."

Cô bé hơi chần chờ, rốt cuộc cũng nói chuyện.

"Em đang băn khoăn cái gì?"

"Hợp đồng trước đó cũng không có quy định, em nhất định phải thỏa mãn điều kiện sau này và hợp đồng bổ sung của chủ thuê."

Nơi đáy mắt của Hoắc Tuấn bỗng hiện lên ý cười.

"Anh đưa em,"

"Không sao, vậy thì chúng ta liền dựa theo môi trường mà em cảm thấy thoải mái đi."

"Thoải mái là được rồi."

"Em thích bóng tối, nó làm cho em có cảm giác an toàn."

Hoắc Tuấn cười,

"Tiểu thư Tần Khả ăn uống khỏe mạnh mới có thể bảo đảm hiệu suất dạy học, cái này chúng tôi biết rất rõ."

"..."

Không nói đến cái suy đoán này của cô thật sự chỉ là suy đoán, không hề có chứng cứ xác thực để, đơn giản là cô đã hỏi vào lần trước ký hợp đồng, người phụ nữ trung niên rõ ràng đã nói với cô học sinh mà cô dạy là một bé gái.

Tần Khả nhẹ giọng lẩm bẩm. Cô cầm lấy chén cháo ấm ở trước mặt, dùng cái muỗng chất liệu tinh xảo ăn một hớp.

Tần Khả:

Lời còn chưa dứt.

"Được, tiểu thư Tần Khả, mời theo tôi vào trong."

Chiếc xe ô tô rời đi.

"..."

"..."

"Nếu như gọi không được, em sẽ cho anh vào phòng của em ngủ?"

Ánh mắt của anh đảo xung quanh một vòng,

"Không nói giỡn với anh, trên lầu có phòng dư, có thể nói với dì một tiếng..."

Đoạn thời gian đó, cô không chỉ một lần nghĩ tới việc tìm đến cái c·h·ế·t, nghĩ tới việc dứt khoát thoát khỏi cái thế giới không có bất kỳ tia hy vọng hay lưu luyến nào.

Tần Khả mờ mịt, cũng xoay qua chỗ khác.

Tần Khả không còn cách nào liền nói ra:

"..."

Tựa như nhìn thấu được suy nghĩ của cô gái nhỏ, Hoắc Tuấn khàn giọng khẽ cười một tiếng.

"Hẳn là bác biết,"

Trong con hẻm yên tĩnh an bình.

Cô bé im lặng một lúc lâu, mới cúi đầu nhẹ giọng đáp:

Theo tiếng bước chân của Tần Khả, sau bàn học ở phía đông thư phòng, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cái đèn đặt dưới đất, một khuôn mặt lanh lợi của bé gái lén ngẩng đầu lên, tò mò nhìn cô.

Ánh mắt của Hoắc Tuấn lại nhìn về mấy tầng lầu của khu chung cư phía sau cô,

"Đúng vậy, tiểu thư Tần Khả, đây là sau khi qua một buổi sáng cháu dạy học, tôi thuê người lập ra thêm điều khoản mới —— cậu ấy rất tán thành với trình độ dạy học của cháu."

Chung cư dành cho học sinh tọa lạc trong một con hẻm cực kỳ yên tĩnh.

Rất nhanh đèn sau của xe liền chìm vào trong bóng đêm của Kiền thành.

——

"Khá tốt..."

"Học thế nào rồi?"

Ngay cả độ cong của khóe miệng cũng mang theo vài ba phần quái đản:

"Bởi vì em không thích ánh sáng."

Dẫu sao thì câu "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*" mặc dù thỉnh thoảng sẽ có chút bất công, nhưng tuyệt đại đa số thời điểm đều có thể nghiệm chứng.

Tần Khả nói đến đây, hơi dừng lại, bất đắc dĩ hỏi:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Bao nuôi hoặc thuần dưỡng