Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Trứng lớn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Trứng lớn


Khi hắn mở mắt lần nữa, quả trứng đã nằm im bất động như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hai người nhất nhất gật đầu. Thấy vậy, A Văn nhìn bàn ăn có mấy món rau dưa một lúc rồi mới từ từ cầm đũa lên, ăn từng ngụm, vô cùng nhã nhặn.

A Văn ngồi nhổm dậy từ nền đất, tuy là sơn động nhưng không hề ẩm ướt, ngược lại mang theo một chút nóng nực của vùng núi khô cằn. (đọc tại Qidian-VP.com)

A Văn cảm thấy đầu óc thật sự mơ hồ, không nghĩ ra được gì bèn tiến đến bàn ăn ngồi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng cũng không giống rồng, vì thân hình nó được bao bọc bởi lớp vảy trơn bóng, không có chân.

“Thiếu chủ, tỉnh dậy ăn cơm, ngài còn ngủ nữa thì sẽ không dậy được.”

Bởi vì Ô Đại Nhai đã từ bỏ họ, đối với tộc nhân Quạ Đen mà nói thì đó chính là sự sỉ nhục không bao giờ quên được. Bởi vì đối với Ô Đại Nhai, họ là đồ vô dụng.

Hắn hoảng sợ không dám chạm vào quả trứng thêm lần nữa.

Đôi mắt lạnh lùng đánh giá một chút, quan sát xung quanh một vòng.

Không biết qua bao lâu, có tiếng cửa đá nặng nề mở ra. Cánh cửa ma sát với sơn động phát ra âm thanh lớn vang vọng bên tai khiến A Văn choàng tỉnh.

Sau khi Ô Tả và Ô Hữu rời đi, bên trong chỉ còn lại A Văn, nhưng A Văn cũng vì quá đói nên đã thiếp đi.

Khác với những tộc khác xem tộc trưởng là tối thượng, tộc Quạ Đen chỉ phục tùng chủ nhân của mình.

Nhìn thấy đứa nhỏ nằm thoi thóp như vậy, hắn lạnh lùng quát:

Nói rồi Tả vội vàng truyền một ít tinh lực của bản thân vào cơ thể A Văn, chỉ trong chốc lát, A Văn mở mí mắt nặng trịch ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạ lẫm trước mặt.

“Ta bảo các ngươi trông chừng nó, nhưng cũng không bảo các ngươi bỏ đói nó, muốn c·h·ế·t sao!”

Hàng ngày, nếu không phải dậy sớm để học chữ thì cũng là luyện võ. Gà chưa gáy đã có kẻ hầu đến gọi hắn thức dậy, đối với một đứa trẻ năm tuổi là một cuộc sống hết sức nghiêm khắc.

Bọn chúng nhìn nhau, hiểu ý đi đến nhà bếp chuẩn bị cơm nước cho Ô thiếu chủ.

Hắn nhìn đứa nhỏ lại lần nữa ngủ say trên nền đất, sau đó quay lại nói với đám thuộc hạ bên cạnh.

“Từ hôm nay hắn là thiếu chủ của các ngươi, tạm thời cứ để hắn ở đây cùng quả trứng rồng này. Ô Tả và Ô Hữu, vận mệnh của các ngươi từ nay sẽ do hắn nắm giữ, nhớ phải chăm sóc cho thật kỹ!”

Quanh làn da trắng muốt phát ra một luồng hào quang vàng nhạt, diễm lệ.

Hai tên thuộc hạ gác cửa nghe vậy liền run rẩy quỳ xuống xin tha mạng, hình ảnh này đều đã rơi vào mắt A Văn.

Bên trong lớp vỏ trứng, một thiếu nữ đang ngủ say.

Đôi mắt nhỏ từ từ hé mở, xung quanh một mảnh u tối, chỉ có một ngọn nến đặt trên chiếc bàn ở giữa phòng là ánh sáng duy nhất chiếu rọi trong mật thất.

Nền đất khô ráo và bằng phẳng được lót một lớp đá sỏi mỏng, đôi chân nhỏ của A Văn đứng trên sỏi đá có hơi chới với. Sau một lúc mơ màng hoảng hốt, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh nhìn ngó xung quanh.

Mặc dù rất đói bụng, cơm mà Tả Hữu làm cũng rất thơm, nhưng A Văn vẫn không vội vàng động đũa.

Ô Đại Nhai, tộc trưởng của tộc Quạ Đen, đi đến bên cạnh đứa bé, từ trên cao liếc nhìn xuống.

Tuy ký ức trống rỗng, nhưng những quy tắc trong cung và cốt cách quý tộc vốn đã ăn sâu vào máu khiến A Văn không vì đói bụng mà ăn quàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Trứng lớn ơi trứng lớn, ta đói quá.”

Quả trứng vẫn im lặng không hồi đáp. Cứ như vậy, A Văn lại thiếp đi.

Tả và Hữu chuẩn bị cơm nước xong, hai người lần lượt bưng khay cơm vào trong mật thất. Tả bước nhanh đến lay A Văn dậy.

“Thiếu chủ, ta tên là Ô Tả, đây là Ô Hữu. Chúng tôi chính là thuộc hạ của ngài.”

Từ trước tới giờ A Văn chưa từng thấy quả trứng nào to đến vậy. Hắn hiếu kỳ chạm bàn tay bé xíu của mình vào quả trứng. Ngay lập tức quả trứng như rung lên thật mạnh, tỏa ra một vầng sáng mạnh mẽ chói mắt, khiến A Văn phải nhắm kín hai mắt lại.

A Văn dời ánh mắt lên nhìn vị thúc thúc vừa mới uy nghiêm lớn tiếng kia, trước đây người có thể quát mắng hắn đều có quyền lực rất lớn, có lẽ người này cũng như vậy, có lẽ sẽ có thể cứu hắn.

Lúc này bỗng trong căn phòng xuất hiện một tia sáng khiến người ta chói mắt, xuất phát từ quả trứng rồng kia. Xuyên qua tia sáng trắng kia là một lớp vỏ mỏng có thể nhìn thấu bên trong.

Theo ánh sáng le lói ấy, cả sơn động đen tối càng trở nên đáng sợ. Vách đá đen bóng nhô ra như hình chiếc răng nhọn lởm chởm đang chực chờ cắn nuốt mọi thứ. Chỉ có một quả trứng ngũ sắc là thứ khác biệt nhất trong phòng, mang theo màu sắc sặc sỡ xua tan đi không khí u ám nặng nề.

Khay cơm nhanh chóng được đặt lên chiếc bàn ở giữa mật thất. Ô Hữu ở bên cạnh cũng nói thêm: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ô Đại Nhai đặt một bàn tay lên trán A Văn, một luồng khói màu đen quấn lấy trán đứa bé.

“Đúng là truyền nhân của gia tộc Lam Huyên, sợi dây liên kết giữa chúng với tộc Rồng quả thật không cách nào cắt đứt được.” Ô Đại Nhai thầm nói.

A Văn duỗi cái tay nhỏ, tròn tròn như búp măng, vươn vai một cái thật sảng khoái. Chưa bao giờ hắn được ngủ một giấc ngon lành đến vậy.

Thiếu nữ ngủ yên bất động, nhưng không khí xung quanh như đang nhảy múa, từng linh thể phát sáng đang dần dần tập hợp với nhau, tạo thành một con vật màu vàng nhỏ xíu cỡ ngón út, thoạt nhìn như rắn nhưng không phải rắn, vì trên đầu nó có hai cái sừng.

Đôi mắt tò mò bị thu hút bởi quả trứng khổng lồ to bằng một người lớn, đây quả thật là quả trứng to nhất mà A Văn từng thấy trên đời, hai vòng tay A Văn ôm không xuể.

“Thiếu chủ mau ăn cơm đi, chậm thêm nữa e rằng ngài lại thiếp đi vì đói mất.”

Bụng A Văn liên tục kêu gào. Từ lúc hắn bị bắt đi đến giờ đã qua mấy ngày, trong suốt thời gian đó đều ngủ đến li bì, vừa thức dậy đã đói đến mức đứng không vững.

Tả và Hữu đã nhận A Văn là chủ nhân thì chỉ phục tùng một mình A Văn, sau này nếu A Văn có xung đột với Ô Đại Nhai, hiển nhiên họ cũng sẽ dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ chủ nhân.

Ô Đại Nhai ngồi xuống bên cạnh A Văn, thấy đứa trẻ đang thoi thóp nhìn mình, hắn nhẹ giọng nói:

Trong tròng mắt đơn thuần như hiện lên một tia hy vọng, có phải hắn sắp được ăn cơm, được uống nước rồi không?

“Sau này con chính là con trai nuôi của ta, Ô Chí Văn.”

Đôi hàng mi cong dài, chân mày ngang đậm vừa kiều diễm lại vừa mang chút ngông cuồng của bộ tộc cao ngạo - tộc Rồng, môi mỏng đỏ tươi, da trắng mịn như ngọc, sống mũi cao thẳng tắp, tất cả vẻ đẹp tinh túy của đất trời đều hội tụ lại trên người thiếu nữ này.

Chương 2: Trứng lớn

“Ngươi là ai?”

“Trứng lớn ơi, ở đây xa lạ quá, ta sợ!”

Tả và Hữu cúi đầu nhận lệnh. Ô Đại Nhai hài lòng rời đi, mật thất chật hẹp lại có thêm hai con quạ đen.

Nhưng vì quá đói bụng nên A Văn chỉ có thể nằm một chỗ và nhìn ra cửa.

Hắn ngước đôi mắt lên yếu ớt nhìn hai người tự xưng là thuộc hạ của mình, nhẹ giọng hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Vật nhỏ nửa rắn nửa rồng ngơ ngác nhìn ngó xung quanh trong chốc lát, lập tức mắt lóe sáng lên, vội vàng chui vào trong tay áo của A Văn.

Sau đó một ấn ký rồng đen nhỏ hiện lên ở giữa trán A Văn, chỉ trong chốc lát liền biến mất.

"Cơm này là dành cho ta sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Trứng lớn