Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Bị bắt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Bị bắt


Tên cầm đầu quay lại cười khinh khỉnh.

Chân Thành thận trọng đi quan sát xung quanh, phát hiện bốn bề đều là nước, mà hang động hắn đang ở lại là một mỏm núi nằm giữa biển khơi.

Ma nữ áo lam thấy hắn nhìn mình mà không nói gì, tựa như hiểu thấu lòng hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta biết ngươi không phải là Kim Gia công tử, nhưng nếu ngươi đã tự mình nhận lấy thân phận này, thì nhận luôn món nợ của hắn đi.”

Tộc Người cung cấp những thứ khác như quần áo, vải vóc. Rồng có thể có phép thuật, nhưng những thứ biến ra kia chỉ là hư ảo, so với chúng thì đồ thật vẫn tốt hơn.

Kinh khủng hơn, lúc này nàng đã tháo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn in hằn lên những vết đồ đằng dữ tợn.

Trong một chớp mắt, khi từng lớp lá khô bay đầy trời, một thiếu nữ áo lam từ trên cành cây đáp xuống, tà áo tung bay, dáng người phiêu phiêu như… ma nữ.

Nhưng ai đang giam giữ mình thì Chân Thành vẫn chưa xác định được. Có lẽ đám người kia đã đưa hắn tới căn cứ của chúng. Nhưng kỳ lạ là, hắn không bị trói.

“Tên Kim Chỉ này khẩu vị cũng thật nặng, tới Long Nữ cũng không tha.”

“Vậy cô nương nói xem, cô b·ắ·t· ·c·ó·c ta với mục đích gì.”

Đột nhiên có một cơn gió quái lạ thổi lướt qua, mang theo một mùi biến đặc hữu. Cũng không hề tanh hôi mà rất nồng nàn, đậm đà bản sắc của biển cả.

Hắn còn định mở miệng, thì đã nghe tiếng gió xào xạc xung quanh.

Nhìn những tia nắng đang chiếu vào qua kẽ hở từ cửa hang động, lại thêm âm thanh chim chóc hót vang rừng, Chân Thành ngẫm một chút có lẽ lúc này cũng là là giờ Thìn. Trời sáng rồi, vậy là hắn đã ngủ cả một đêm ở đây.

Xâu chuỗi lại những chuyện hôm qua, hắn khẳng định nữ nhân mặc áo lam kia và đám thích khách không phải cùng một bọn.

Chân Thành cảm giác mắt mình hơi díu lại, như rất buồn ngủ, trước khi hôn mê, hắn mới nhận ra trong bát nước vừa rồi có thuốc mê.

Đôi mắt hắn bỗng nhiên trầm tĩnh, quay lại chỗ lúc nãy nằm ngủ, ngồi xuống.

Nợ…

m thanh ma mị kia vừa vang lên, cả đám nam nhân tự nhận mình là nam tử hán liền không tự chủ run sợ vài phần.

“Đừng vội cảm ơn quá sớm, chẳng qua là đổi người b·ắ·t· ·c·ó·c ngươi mà thôi.”

Chân Thành nhìn ngó xung quanh, ánh mắt đăm chiêu.

Chân Thành chinh chiến sa trường từ khi mới lên mười, chút gió sương này không bằng một góc vùng Đông Bắc ở Đông Châu.

Tuy Chân Thành là người có tinh thần thép, nhưng lúc này cũng phải có vài phần hốt hoảng.

Nên hắn vẫn rất tự nhiên thoải mái ngồi co rúm giả vờ bụng đang đau dữ dội lắm. Thế nhưng bọn người kia đã bắt đầu run cầm cập, cả nhóm còn lại chừng bảy, tám người đang tụm lại quanh bếp lửa.

“Chậc, thật lạnh quá. Nhanh nhanh cho xong nhiệm vụ để còn về ăn tiết lợn rừng. Bây giờ mà có một chén rượu nóng thì hay biết mấy.”

Con trai độc nhất của hắn là Kim Chỉ cũng thuận thế mà tiếp quản gia nghiệp.

Hằng ngày phải đối diện với sinh tử, đấu trí đấu mưu với những kẻ tham vọng ngất trời ngoài kia, nắm giữ cả đại cục thiên hạ, thống lĩnh hàng vạn quân lính, những kẻ này hắn vốn không để vào mắt.

“Thật xin lỗi, tầm nhìn của ta hạn hẹp, không khỏi có chút kinh ngạc, mong cô nương lượng thứ cho.” Chân Thành nghe vậy thì vội giải thích.

Nhìn sắc trời không có vẻ gì là có mưa, Chân Thành lại an tâm thêm một chút, trời mưa rất khó phân biệt phương hướng, càng khó tìm ra dấu vết. Trông chờ đám thị vệ chi bằng dựa vào mình.

Từ xưa đến nay, Tộc Rồng và Tộc Người trao đổi buôn bán ở ven biển, Tộc Rồng cung cấp nguồn thủy hải sản, châu báu ngọc trai dồi dào.

Chân Thành cười khẩy trong lòng. “Chỉ có chút bản lĩnh này mà đòi bắt ta, chẳng qua c·h·ó ngáp phải ruồi, trẫm là quân tử nên mới bị tiểu nhân hãm hại mà thôi.”

Kim Gia là một trong những thương nhân nổi tiếng ở vùng này, của cải dư dả, có thể sánh ngang với ngân lượng trong quốc khố.

“Đương nhiên bổn công tử giấu nghề, chả nhẽ ngày thường lại đi khoe khoang khắp nơi sao?”

Chân Thành nhận ra điều này liền đứng bật dậy, chạy ra hướng có ánh sáng. Khi vừa ra tới cửa hang, trước mắt hắn chính là một một mỏm sân nhỏ.

Cũng chính vì không để vào mắt, nên bây giờ hắn phải bó gối nằm đây giả vờ đau bụng! Thật là tức c·h·ế·t hắn! Tức c·h·ế·t những kẻ bại dưới tay hắn ở chiến trường!

Hắn bị bắt hơn bốn canh giờ rồi mà đám Tiểu Nhất, Tiểu Nhị và Tiểu Tam còn chưa tới, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?

Đang lúc Chân Thành đang rối trí thì sau lưng vang lên một giọng nữ dễ nghe:

Chân Thành ngẩn người, thật sự có công tử Kim Gia sao, hắn nói gà nói vịt cũng trúng?

Giọng nàng vừa trong trẻo vừa thanh lãnh, lại có chút uy nghiêm, rất giống giọng điệu của hắn khi lên triều. Chắc hẳn không phải là nhân vật tầm thường.

“Này, vì sao các ngươi bắt bổn thiếu gia? Muốn đòi tiền chuộc à? Ta thua bạc hết rồi.”

“Công tử tỉnh rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ thổi một khắc rồi ngừng lại, mùi cũng hoàn toàn tiêu tán trong không khí. Những tên thổ phỉ công phu kém cỏi nào có thể tinh ý nhận ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc tỉnh lại, Chân Thành nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, hình như là một hang động. Hắn ngồi dậy, day day cái trán có chút nhức của mình, đồng thời quan sát xung quanh.

Đám người kia tựa như chẳng nghe thấy, phớt lờ hắn.

Tên cầm đầu nóng nảy quát lên. Tên vừa nói thấy vậy im bặt, an phận sưởi ấm.

Giây phút ngạc nhiên qua đi, hắn cũng lấy lại bình tĩnh. Mỗi tộc đều sẽ có bản sắc của riêng mình, hắn tất nhiên hiểu được.

Kim Chỉ tối ngày chỉ lo ăn chơi trác táng, lêu lổng không biết buôn bán là gì, không giữ chữ tín, thiếu nợ tộc Rồng hai ngàn lượng vàng đến nay không chịu trả, còn giở trò quấy rối Long Nữ khi đến đòi nợ.

Chân Thành còn chưa kịp thốt lên câu kế tiếp, đã nghe ma nữ áo lam lạnh lùng lên tiếng.

“Kim Gia công tử không cần quá sợ hãi, đồ đằng này là ấn ký của tộc ta.”

Chân Thành thầm nghĩ trong lòng:

Nhưng lúc này…

Nhưng hắn không biết, không chỉ mình hắn mà cả đám thích khách kia cũng bị bỏ thuốc như hắn.

“Người đừng hòng gạt ta, người từ kinh thành đến lại có công phu, tên công tử Kim Gia kia tay trói gà không chặt, làm gì có sức g·i·ế·t gần mười huynh đệ của ta.”

“Không biết công tử Kim Gia đây có đồng ý đi cùng ta một chuyến?”

“Bổn thiếu gia là nhất đại thiếu gia ở vùng này, nhi tử duy nhất của Kim gia bắt ta thì các ngươi sẽ bị cha ta phanh thây từng người.”

Kim Gia bao đời buôn bán với tộc Rồng, giữ uy tín làm đầu, được người tộc Rồng vô cùng tôn trọng. Tuy nhiên mấy năm nay, Kim Gia chủ có bệnh trong người, lui về vui thú điền viên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vào đêm tối lại còn mạng mạn che mặt màu lam, chỉ để lộ ra đôi môi đỏ mọng và mái tóc dài màu đen cực kỳ quỷ dị.

“Chỉ biết ăn!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn chậm rãi quay đầu, trong phút chốc cả người như cứng đờ. Nàng ta chính là ma nữ áo lam ngày hôm qua.

“Là cô nương đã cứu ta sao? Thật cảm ơn cô, ta…”

Đồ đằng màu đen như mực phủ kín khắp từ đôi gò má đến cánh mũi thon gọn, chỉ chừa lại đôi mắt long lanh, đen láy sâu thẳm như biển cả.

“Vậy b·ắ·t· ·c·ó·c ta có lợi ích gì, cô nương cũng biết ta là giả.”

Người như Chân Thành, dưới lưỡi đao của hắn không biết có bao nhiêu kẻ đã nằm xuống, mỗi ngày đều tắm máu mà sống.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Bị bắt