Lương Ngôn Tả Ý
Mộc Phù Sinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10
“Dù có chu toàn thế nào cũng là nói chuyện bằng tiền.”
Lần thứ hai cô vào thấy anh vẫn đứng đó.
nữa không? Thế nào là do rượu, thế nào là phát sốt, anh không phân biệt được
cdcd
ngoài tốt hơn.”
Thật ra cô chỉ nói cho các cô ấy nhẹ nhõm.
mặt cho anh.
ra, sau đó là Thẩm Tả Ý lén lén lút lút bám theo.
“Anh nhớ em, thật sự là rất nhớ.” Anh lặp lại câu nói
Lúc anh đến thành phố B học trung học, ngồi tàu đi học
Anh cười.
là chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời tôi, nhưng anh đối xử với tôi thế nào? Anh
Cô mở to mắt, chất vấn anh từng câu, một giọt nước mắt
bị chu toàn.”
nghị.
“Tả Ý, anh đau đầu.” Anh nói.
“Cảm ơn chị.” Tả Ý lại cám ơn.
mới thấy di động đã ở trong túi xách rồi không.” Anh nheo mắt cười nói.
ngân hàng Huy Hỗ.”
“À. Anh quên, lúc đại học không phải em đóng vai chính
“Vâng.” Cô rất thích cách anh trầm ấm gọi hai chữ ấy,
tin Lệ thị hay có hứng thú với Lệ tổng, muốn được trả công gì đó, mà là vì em,
“Chạy trốn á?”
“Tụi em không nói chuyện công việc.” Tả Ý nói.
“Nhớ em lúc nào?” Tả Ý ngước lên cố ý hỏi.
“Bà cụ Chu đã có
Sau đó, cô pha nước mật ong cho anh, để gần giường, đề
Anh nhận biết ánh mắt cô, đành bắt máy, đôi mắt không
khác. Đừng nói là trò chơi, ngồi taxi cũng say xe, nên rất ít khi đến khu vui
hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
đầu óc hơi đờ đẫn.
Không biết đã bao lâu, cô còn khóc thút thít, mò lấy
Khi nói chuyện, chuyến tàu thứ hai vừa ngừng lại.
cửa làm gì bên trong...
“Đi c·h·ế·t đi.” Tả Ý cười.
định không thèm nhìn anh sao?”
nhường cung kính ra sao mới kiếm được cành ô liu của Mạnh Lê Lệ.
hẹp hòi lại bắt đầu tái phát.
2.
Cô cười nói: “Em mua tặng vua nhà đất đây.”
Cho nên, chắc chắn anh đang xoay xở tiền, hoặc là giao
Dương Vọng Kiệt sực nhớ chuyện lần đó, Tả Ý đỡ một cái
đau buồn cũng không rơi được.
Buổi sáng hôm đó, một cô gái nắm tay mẹ cô cùng chen
Anh có một đồng nghiệp mua cổ phiếu của Lệ thị, hình
Anh bị đau rồi cười, cười một lúc lại ho khụ khụ.
Gia Huỷ?? Hoàng Gia Huỷ, con chồng của Mạnh Lê Lệ, lần
cắt móng chân, nên đầu ngón chân bị đụng đau khiếp.
nhẹ nói: “Tả Ý, trở về đi.”
xem.
đây là cạm bẫy cô ta bố trí cho Lệ Trạch Lương ư?”
nề, “Nói xấu sau lưng em à?”
Tác giả có lời muốn nói: Nhắc lại nhân vật để mọi
Trên đường đi Tả Ý suy nghĩ rất kĩ, thái độ phải khiêm
Một câu không mặn không nhạt.
_________________________________________________
“Tập đoàn Đông Chính tuyên bố bỏ kế hoạch vịnh Lam
Hồi lâu sau, anh mới nói: “Thẩm Tả Ý, em không thể cho
co với anh.
“Nói thật,” Doãn Tiêu thu lại nụ cười, “Người đàn bà
còn quy định ngày cụ thể phải giao khoản tiền theo tỉ lệ nhất định, nếu vi
Đây là lần đầu tiên anh báo với cô thế này.
Không ngờ đã nhiều năm rồi anh vẫn nhớ rõ, còn viết
mở ra xem, trong hộp là chiếc nhẫn kim cương sáu chấu.
anh, hình như đang sốt.
Nhẫn nhịn ba, bốn phút, người bên ngoài không động
Diễn vẫn là nhà.
Tóc anh nhạt màu, làn da hơi trắng tái, mắt cũng màu
cô, khẽ ngân nga, “Tả Ý, Tả Ý, Tả Ý của anh.”
Thấy câu chuyện càng lúc càng xa, Tả Ý cảm thấy không
“Khi ba tôi vì anh mà c·h·ế·t, anh có nghĩ đến tự trọng
ngồi xổm xuống, sờ sờ chúng.
Mạnh Lê Lệ?? Ở chương một, Tả Ý lo di chúc còn chịu
Tuy anh che giấu rất tốt nhưng Tả Ý không phải con nít
Cô rất thích loại hoa này.
ghế bật dậy.
cô không.
khách từ nơi khác đến đây đi du lịch, khó hiểu nhìn về phía họ.
vòng qua chúng vào trong.
Anh không chịu.
nha?”
tìm anh.
thật lớn, sau đó cười hi hi.
được nhỉ? Hoặc nên nói, Lệ Trạch Lương sao lại giữ người đàn bà như thế ở bên
“Em không thèm.”
Lệ Trạch Lương thất hẹn, mấy ngày liên tục anh vẫn
cdcd
Trong cantin nhân viên, tiểu Hoàng từ xa thấy cô,
Sau đó, miệng anh nhếch lên, cười nhạt.
“Tụi anh đang nói có khi nào em về phòng tìm một hồi
“Ừ, anh đây.”
Hai chữ “A Diễn” được viết hai lần cũng dần dần nhoè
tiện uyên ương bất tiện tiên.
một mờ dần, mau chóng làm nhoè nét mực.
che hết quầng thâm trên mắt.
sau đó nhanh chóng ngồi xuống. Ông ta biết rõ có người nhường chỗ, nhưng không
tỉnh để trong văn phòng.
nào quen được. Tàu điện vào ga, người trên sân ga ùa vào, có người từ sau cô
biểu hiện gấp gáp.
Sau lần điện thoại không liên lạc được, cô không còn
Anh hỏi: “Em không lên xe sao?” Lập tức không chờ cô
“Chỉ điều chỉnh thôi, công ty lớn cũng không đến nỗi.”
chưa về nhà.
Khi Tiết Kỳ Quy đi rồi, anh vẫn ở trước ngăn tủ lục
“Mất trí nhớ?” Doãn Tiêu hơi há miệng.
“Mau lên.” Anh hơi mất kiên nhẫn.
anh.
không ít mới thắng được. Khoảng thời gian trước vừa đầu tư một mớ vào vịnh Lam
là mất được. Đã đầu tư mạnh tay đến vậy, sao có thể mù mờ đến thế. Anh biết Lệ
trùm kín đầu.
“Vậy thì đừng ôm.” Anh cụp mắt nói lẫy. Dường như thói
à?”
“Chuyện vịnh Lam Điền...” Quý Anh Tùng nói.
“Cũng được, đề phòng vẫn hơn, bên này cũng phải chuẩn
“Lệ Trạch Lương đâu?” Ngô Uy Minh hỏi.
Đồng nghiệp mới vào thân thiết gọi cô: “Chị Tả Ý.”
chuyện với bọn họ anh cũng nhớ.”
cậu về nhà đỡ tốn biết bao nhiêu thời gian rồi.”
Sắc mặt anh càng uống càng xanh, người thường nhìn
“Sau khi chuyên gia bàn bạc và lựa chọn kĩ càng, sẽ
Nhưng nụ hôn nhẹ hẫng, anh rên lên, há miệng, chiếc
anh ấy có biết không.” Cô nghĩ muốn loạn óc.
Dương Vọng Kiệt biết tin này chậm hơn nhóm người bên
nóng vừa chạm vào, lại bắt đầu ửng màu hồng nhạt.
Ăn xong bữa sáng, Dương Vọng Kiệt về văn phòng nhắm
“Về đâu đây?” Tả Ý hít mũi hỏi. Đối với Tả Tình và dì
“Cô gì mà cô chứ, chị lớn hơn em có mấy tuổi, kêu là
thời gian dài anh đều cho người ta cảm giác này. Giọng điệu như trời có sập
Nước mắt không ngăn được cứ chảy ra.
ngang thùng rác, vung tay ném chiếc nhẫn đi.
Vì thế, hai người xuất phát đến điểm hẹn.
Nói câu này, mắt cô ấy toát vẻ rầu rĩ.
lên rồi ào xuống. Không biết đứng bao lâu, hành khách ngày càng ít đi, hai
“Sao lại không đi?”
cảm thấy Lệ thị không tìm ra ngân hàng nào cho vay à? Sau đó tiết lộ tin vịnh
lời với chúng tôi, ai cho Lệ thị vay chính là gây sự với bà cụ. Hiện giờ Chu gia tuy
sống thế nào?
tát giúp Mạnh Lê Lệ, anh cũng chứng kiến.
Đúng vậy.
không nấu nướng. Cô đẩy xe đẩy, chọn rất nhiều món anh thích ăn.
“Cái gì?” Dương Vọng Kiệt sửng sốt, “Vậy chẳng phải họ
Dương Vọng Kiệt nhanh chóng đưa Doãn Tiếu Mi về, quay
“Là tôi đến sớm thôi.” Mạnh Lê Lệ cười. “Hiếm khi được
cũng mang tâm lý đó.”
“Anh ấy nói cái vòi nước bị hư, nên mình vào xem.” Tả
Tất cả đều không nhớ rõ, làm sao báo thù Lệ Trạch Lương cho được?” (đọc tại Qidian-VP.com)
ơn anh”.
thiệp khắp nơi.
Cô mới nhớ ra, anh không thể đứng lâu.
Hiện nay Mạnh Lê Lệ không phải quản lý ngân hàng Chính
Tả Ý gật đầu.
Anh không đáp mà lấy vật gì trong túi để trên tủ giày,
thúc ở nơi đó. Cô và anh dùng thời gian gần mười năm vẽ một vòng tròn, cuối
“Chuyện này thì không biết.” Doãn Tiêu nhún vai.
“Tả Ý,” Mạnh Lê Lệ ngừng một hồi, nói tiếp, “Việc này
không hay tiếp tục ngồi lại trên đấy.
Cô thừa lúc anh lên tiếng, hít thở liên tục, nói không
“Chẳng lẽ em muốn anh hôn em ngay ngoài hành lang?”
đàn ông trung niên lại bước đến, “Ôi chao, chỗ thoả mái vậy mà không ai ngồi,”
Tả Ý giống như lúc mới ra toà, hai người trong xe
Đám đông ào ra.
khô, vừa lên tiếng có vẻ hơi khàn khàn.
Bất kể như thế nào.
ra.
Trước kia anh vẫn cho rằng trên đời này e là không có
nhưng không nén được vẫn liếc sang nhìn Lệ Trạch Lương một cái. Anh ngồi trên
“Khá xinh đẹp, khó trách anh Dương chúng ta trước kia c·h·ế·t mê c·h·ế·t mệt.”
luyện lời đối đáp như tập kịch.
Ý mới chui vào chăn nghỉ ngơi.
Nhưng giấy tuyên hút nước, nước mắt vừa rơi xuống giấy đã thấm hết, từng chút
hai mắt, hét chói tai.
phòng, việc này Kiều Hàm Mẫn không nói, Lệ Trạch Lương không nói, cô cũng hiểu.
“Em...” Cô ngừng lại, rồi nói tiếp, “Chúng ta cần phải
Tả Ý đáp: “Ừ. Đường cao tốc trước vòng hơi xa, hơn nữa
Đây là món yêu thích nhất của cô.
Tả Ý nhìn máy tính, chậm rãi ngồi xuống, trong một lúc
Thật đáng ghét!
“Cảm ơn.”
“Anh Dương, anh không biết đâu, Lệ thị hụt ăn vịnh Lam
“Chị Mạnh.” Tả Ý vui vẻ gật đầu, “Vậy cũng gọi em là
Nên từ đầu đến cuối, trong nửa năm nay, cô không hề
Bỗng nhiên──anh nhớ
“Mắc phát sợ, chủ yếu là cạnh tranh với Nghiệp Hưng ghê lắm.”
Người này cứ mỗi lần hôn là kêu hai chữ Tả Ý, nếu còn
giúp, tôi nhất định cố gắng.”
Mấy ngày liên tiếp sau đó, anh đều rất bận rộn, về đến
Mới nói xong không có gì lại ho sù sụ.
“Buổi tối anh có tiệc, không về nhà ăn cơm.”
à.”
Có người đọc báo, có người gọi điện thoại, có người cầm điểm tâm sáng nóng hổi
“Tiếc là tổn thất lớn nhất vẫn là Lệ thị.” Doãn Tiêu
chúm chím làm nũng với anh, lúc mỉm cười mở ra khép lại phát ra hai tiếng
Cô xuống xe, băng qua đường, vào khu vui chơi.
“Phương án đường cao tốc thành phố A-B đã được thông
Tả Ý ngẩn ngơ nhìn cái hộp màu xanh nhạt anh để lại,
như hoa nở.
sẽ cạn kiệt?”
càng lúc càng mất kiên nhẫn, đổi kênh ti vi cả trăm lần, bắt đầu nổi điên.
Nhậm, cô chỉ có trách nhiệm mà có không có tình thương.
thế nào, mơ hồ khó chịu. Bình thường nếu không về, anh ít khi dùng tin nhắn mà
Buổi chiều Tả Ý vất vả lắm mới về sớm, vào siêu thị
Lệ Trạch Lương bổ sung: “Hơn nữa còn là toilet nam.”
“Cái gì?” Cô hỏi.
“Nếu chị Mạnh có thể giới thiệu, em tình nguyện đến Chu gia xin
“Lớn vậy rồi còn sợ uống thuốc.” Tả Ý lắc đầu.
Cô có lòng tốt nấu cơm cho anh, anh nói không về là
nở rộ từng bông, từng bông như mặt trời tươi thắm, nên cô cứ hay tuỳ tiện gọi
gấp làm bốn ra. Thật ra tờ giấy có rất nhiều nếp gấp, mới có cũ có, xen kẽ lẫn
thân cô chịu thiệt thòi thế nào cũng được.
mấy lần.
“Lệ Trạch Lương, lòng tự trọng của anh?” Cô xuỳ khẽ.
“Chúng ta lại hôn nhau trong toilet chứ.” Cô đỏ mặt
lượng nói.
liền đụng phải Chu Bình Hình đi ra từ đối diện.
“Anh chắc chắn đây là cầu hôn?”
Cô cắn môi, rồi khôi phục sắc mặt cười nhạt, “Lệ Trạch
bàn cô vẫn còn chỗ cũ.
“Đợi xem sao đã.” Dương Vọng Kiệt nói.
ngẩn một hồi rồi mới hỏi: “Chuyện bên kia thế nào rồi?” Anh sao lại bỏ mặc tình
xuống lầu ăn sáng. Anh không nghĩ gặp Tả Ý đang đi từ đối diện ở góc cửa tiệm
hình chữ nhật, lú một góc ra ngoài. Cô hít sâu, nhanh tay kẹp tờ giấy lại.
bây giờ mới rơi xuống. Nước mắt nhỏ trên tờ giấy, cô vội vàng lấy tay lau đi.
một cái tát thay cô ta. Là chủ ngân hàng Chính Nguyên.
không biết đâu nhỉ.” Mạnh Lê Lệ lắc đầu nói.
quy định rất nghiêm ngặt, quần áo không được xuề xoà, ngay cả đồng nghiệp nữ
Dứt lời, cô lại đưa tay vào túi, lần này anh không cản
may mà không mù mờ đồng ý, những lúc thế này anh cứ hay làm chuyện bất ngờ.
“Ừ, sau này anh dịu dàng với em là được.” Cô rộng
Hôm đó, lúc anh cầu hôn, cô nói: không.
Hai người tìm chỗ đứng. Dòng người tràn vào toa xe,
tin chính xác trước giới truyền thông.”
“Anh ở ngoài Đường Kiều.”
Tả Ý xoay lại nhìn, là Lệ Trạch Lương.
lần nữa.
Đúng là, tuyệt đối không còn mặt mũi nhìn ai, cực kì
“Cậu xử lý là được rồi.”
Người đó mới mang tin vịnh Lam Điền kể ra.
Tả Ý hài lòng vươn vai ưỡn lưng, bắt đầu làm việc.
“Cậu có cảm thấy chỗ nào kì quái không?”
“Anh ấy cố chấp lắm.” Tả Ý thẹn thùng nói.
về nhà. Vậy mà, vừa vào nhà thì nhận được tin nhắn của Lệ Trạch Lương.
Lệ Trạch Lương dịch chân, mới phát hiện lâu không nhúc
“Lệ thị rớt ghê quá.” Người đồng nghiệp lắc đầu.
“Chuyện bên kia xong rồi?”
Nghỉ ngơi một tuần, hôm sau Tả Ý đi làm lại. Buổi sáng
“Điều này chúng tôi đã tham khảo toàn bộ bản quy hoạch
kế hoạch đường cao tốc giáp giới vẫn chưa thấy.”
trên đồng hồ treo tường nhích từng số một, Lệ Trạch Lương vẫn chưa về. Tả Ý
“Quên hay muốn kiểm tra thể lực của anh?” Khoé miệng
Lúc Tả Ý tan tầm, trời đang lất phất mưa. Cô giương
Anh ra một góc, bắt máy.
này thăm dò Thẩm Tả Ý, chắc đã nghe ngóng hết chuyện liên quan giữa anh và cô
Tả Ý lần nữa dúi chiếc hộp vào tay anh, anh vẫn không
gọi anh.
tiền, làm xong chưa?”
vừa nãy bằng giọng điệu như một đứa trẻ.
cho cô lấy vật kia ra.
“Chuyện này cậu không cần hỏi đến.”
giải thích.
tìm hơn mười phút. Trong lúc đó tiểu Lâm vào châm nước cho anh.
“Xác suất thay đổi tuyến đường không nhiều, dù sao đây
biểu lộ gì, chỉ liên tục “ừ” ba lần rồi tắt máy. Giọng điệu lạnh lùng khiến
Gần đây anh hút thuốc rất nhiều, nhưng anh không hút
lấy hắn? Không phải em giỏi mặt này lắm sao?”
Doãn Tiêu lại nói: “Thẩm Tả Ý để Lệ thị và Đông Chính
Nụ hôn đòi hỏi nồng cháy, làm cô thiếu không khí, ngực
Lát nữa nhất định không nhìn mặt anh! Tuyệt đối không
không ngờ mới lựng khựng mấy bước thì bị một bàn tay tóm lấy, chủ của bàn tay
Anh đứng đó, có người đi sát qua, lại đụng phải anh.
bắt đầu choáng váng, tay cô đặt trên ngực anh muốn đẩy anh ra, nhưng cả người
“Nộp rồi. Giám đốc Tiết nói bên Nghiệp Hưng đã chuẩn
“Em biết.” Tả Ý cắt ngang lời anh, “Xin phép chị Kiều
cũng là công trình cấp chính phủ.” Người nọ cười.
“Được.”
“Nếu trong toilet còn ai trong đó, em còn thê thảm
“Cảm ơn chị.” Cô thật lòng biết ơn.
cười nhạo.
Nhưng anh vẫn đứng thẳng chỗ đó, không nhúc nhích, một giây, hai giây, ba
“Muốn anh mang gì về cho không?” Anh hỏi.
vòng, mặc sức hét lớn.
4.
Sắc vàng rực rỡ nở rộ vào hai mùa Xuân và Thu, lúc hoa
“Khi nào anh về?”
đụng vào chân ghế kim loại, khẽ vang, rơi xuống sàn, xoay hai vòng, lăn sang
“không có” đã dập tắt niềm hi vọng nhỏ bé nhất của anh.
“Nếu anh hành hạ bản thân mình, em không còn gì để
nói.
“Gì mà vợ vua chứ.” Tả Ý bực bội.
tưởng tượng nếu có một ngày hai chữ Lệ thị không còn giá trị, Lệ Trạch Lương sẽ
“Hả!?” Tả Ý ngớ người, không thể nào, anh đang ở thành
cửa nát. Mối thù g·i·ế·t cha có thể không trả trả sao?”
Chuyện cho vay dường như đã được xác định, còn rất
Buổi chiều, Ngô Uy Minh từ ngoài về, thấy Tả Ý liền
cùng về lại điểm khởi đầu.
Cô không thèm ngó, đi vào phòng bếp.
thấu hiểu lòng người như em thật tốt quá.” Mạnh Lê Lệ nói.
mắt lại càng nhiều. Cuối cùng, một mình ngồi đấy, ôm đầu gối, chừng như khóc
dùng cơm.” Lệ Trạch Lương nói, “Lần trước tôi bảo cậu đăng kí tài khoản chuyển
Phóng viên lại hỏi.
mường tượng lúc anh nói câu này bằng vẻ mặt đắc chí như thế nào.
tĩnh, trong khoảnh khắc đó, cửa xe mở ra.
sớm hơn.
Đông”.
Tả Ý.” Mạnh Lê Lệ với tay nắm chặt tay Tả Ý, nói, “Thời gian bất lực nhất trong
“Anh không biết cầu hôn ở đây, có hơi...” Cô ra dấu
Anh liền bấm tắt.
ai khác trong đó nghe được, không khó tưởng tượng Thẩm Tả Ý cùng người ta đóng
với tập đoàn Đông Chính cũng là tình cờ.
tìm, nhưng có chuyện muốn nhờ cô Mạnh hỗ trợ.”
cdcd
Anh đang trong phòng họp thấy số Tả Ý gọi tới, sững sờ, đang nói chuyện với
qua vào tháng này.”
Vừa xuống thang máy, lúc lên xe Tả Ý sực nhớ quên mang
Anh nói, anh nói thật đó.
Chu Bình Hình thấy Lệ Trạch Lương trong toilet nam đi
lại đau chân.
Tả Ý đến sớm mười phút, không ngờ Mạnh Lê Lệ còn đến
“Hử?”
đổ?”
Cô đưa chiếc hộp cho anh, anh không nắm.
kể là tin nhắn cũng vậy hay về đến ngồi yên trên ghế cũng vậy, đều là giận dỗi.
Cô liền dừng bước xoay nhanh người hỏi: “Sao vậy?”
đông lại chộn rộn.
tình cảm khó kìm nén, tức khắc ôm cô vào lòng, cằm đặt trên đầu cô.
Tả Ý tuy trong tối không nhìn thấy mặt anh, nhưng cũng
làm sao bây giờ?”
sâu không thấy đáy, “Em muốn nói gì?”
“Tả Ý, tên rất hay. Nếu Gia Huỷ nhà chị được một nửa
ngây ngốc, anh làm sao xuất hiện ở đây được chứ. Mỗi lần vào ga tàu điện này là
Tả Ý thở dài não ruột, đột nhiên nhớ đến một người.
đáp, đột ngột khựng lại, ngẩng đầu hỏi: “Anh nói cái gì?”
Tả Ý nghe mà không để tâm lắm, giờ nhớ lại, không biết
Chúng ta kết thúc đi.
như buổi chiều bắt đầu phiên giao dịch thì rớt giá mạnh, nên rên la ầm ĩ. Dương
đầu dây tận sâu trong đáy lòng chỉ muốn gọi hai chữ kia mà không phải là “Đông
Trạch Lương làm hại Thẩm gia nhà tan cửa nát, cô ta sao ở cùng Lệ Trạch Lương
vật gì đó, lúc đang mở khoá kéo, anh tức khắc đè tay cô lại, ngăn cản hành động
nhà. Du học ở Đức, nơi có A
“Không có, thế nào?”
Điền, hơn nữa sẽ không tiến hành đầu tư vào vịnh Lam Điền giai đoạn cuối.”
gọi điện luôn.
“Còn ốm nữa em sẽ không ôm anh đâu.” Cô nói.
Hoá ra──họ đã biết quan hệ giữa
“Thời gian này phải cẩn thận, không chừng Chính Nguyên
ý anh ta.
Anh hé mắt nhìn cô, hỏi: “Em đỏ mặt gì vậy?”
à?” Cô càng nói càng giận, lập tức đi tìm thuốc hạ sốt, thuốc cảm cho anh.
của Lệ Trạch Lương.
cdcd
tiên.
Doãn Tiêu quay sang nhìn anh, sắc mặt nặng nề.
không yên giấc.
Tả Ý gật đầu, “Tôi đã dự tiệc cưới của Doãn tiên
Anh bỗng lên tiếng, “Đụng trúng chỗ nào rồi, ra anh
“Em...”
Xem đến đây, Tả Ý há hốc miệng, nhìn Ngô Uy Minh.
Cô nói: “A Diễn, không cho anh hôn.”
Nhưng giây phút này, cô lại cần cảm giác lo sợ lan
anh đẩy cô vào trong góc đứng che lại. Đột nhiên trong đám người chen chúc, có
Vừa nhìn thấy, mũi Tả Ý cau lại, nước mắt nén đã lâu
của người hạ bút. Bên cạnh còn có năm chữ xiên xẹo cô ghi, “A Diễn ơi A Diễn.”
mới rời nhà.
“Đông Đông──” Cô
không ngày thường làm gì ngu ngu thế này.
trước nắm tay em đi sau.
nhíu mày.
lại công ty thấy Doãn Tiêu đầy lo âu.
Cô ấy vừa đoán đã trúng, quả là có dự định trước.
Cô không để ý anh, làm bộ mình đi uống nước.
biết anh tìm ra hồi nào, mới viết thêm thơ trên mặt sau. Nghỉ hè năm đó, họ
hơn.”
xem.” Giọng nói mệt mỏi, trầm khàn.
chị tình nguyện giúp em.”
Gần đó có người nghe thấy nhìn Lệ Trạch Lương, rồi
“Tả Ý, em xuống đi.” Anh nói.
tay.
tay đền cho anh con gấu bông sống.
“Cô ấy bình thường với cậu, còn cậu không bình thường
“Anh lại không uống thuốc đúng giờ phải không?” Cô hỏi
Cô ngờ ngợ hỏi: “Lệ tiên sinh, ngài tìm gì ạ?”
Thành phố A bắt đầu vào mùa mưa.
đang ăn giữa chừng tự nhiên nhận được điện thoại của Doãn Tiêu, “Vọng Kiệt,
Anh một tay đỡ sau ót cô, một tay vòng qua hông ép cô
cô thật ra cũng hơi hơi lo lắng. Nghe lời rót ly nước đến trước mặt anh.
lùng, cô vừa quay đi là có người xì xào bàn tán sau lưng.
Không có xí nghiệp nào có sẵn tiền mặt nhiều, tiền đều
tổn thất rất lớn sao.”
rồi.”
giận.”
“Mở xong rồi, nhưng con số hơi lớn.”
“Mình cưới nhau đi.” Anh nói.
“Tuần trước cho vay, tiền chưa tới nơi, giờ lại không
rồi sao.”
mềm nhũn, đành phó mặc cho anh.
đã là chín giờ. Thấy mọi người chưa làm việc mà đang tụ tập xem tin trong máy
tâm.”
một căn cũng không bán được.”
Hai người đương nhiên là nói cô và Lệ Trạch Lương.
Lúc đi ra, Lệ Trạch Lương ra trước thăm dò, thấy chung
“Nếu lát nữa không hạ sốt, chúng ta phải đi khám.” Cô
phập phồng, nhưng không làm sao có thể thoát khỏi anh. Đầu óc thiếu khí oxy nên
phía sau anh là bồn cầu, “Có hơi bất nhã.”
Tả Ý nhìn anh.
Mạnh Lê Lệ không hẹn gặp ở văn phòng đã là giản dị dễ
Cô nhìn hai dòng chữ trên màn hình, lòng không biết
Họ cứ đứng trong toa tàu điện, thấy dòng người chen
Mạnh Lê Lệ nói: “Chị đồng ý với em, cũng do Lệ tổng có
Trong chớp mắt chiếc nhẫn rơi xuống, cô đứng trước anh
Đầu giờ làm, Lệ Trạch Lương tìm Tiết Kỳ Quy, “Bản vẽ
người đang nói lúc Tả Ý quay lại thì đồng thời ngừng lại. Quý Anh Tùng biến lại
nhích, hai chân đã tê cứng. Anh khó nhọc dựa vào tay vịn, ngồi vào cái ghế bên
Cô xoay người, không quay đầu lại rời khỏi tàu điện
lầu nhưng do dự không biết làm sao đi lên, vì thế chờ đến khi cô đi làm. Anh
có cần tìm chỗ ngồi không?” Cô lo lại có người đụng phải anh hoặc là đứng lâu
Huy Hỗ, Chính Nguyên, thế nào lại không quan hệ gì với cô ta? Cậu không biết
mất.
Cô ấy quen biết Mạnh Lê Lệ, là tình cờ.
“Hửm?”
ngượng ngùng đến ngồi: “Xin lỗi nha Tả Ý. Không biết cô với Lệ tiên sinh...”
Tưởng anh đã ngủ, nên khe khẽ đưa mu bàn tay ướm thử
Câu này vừa nói ra, lập tức có hiệu quả.
“Em cũng là khách quen rồi.” Anh châm chọc.
gấp. Người đó lúc chen lên thì đụng mạnh vào Lệ Trạch Lương, Tả Ý thấy anh hơi (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau một hồi say đắm, anh lưu luyến không muốn rời môi
“Ừ.” Lệ Trạch Lương đáp.
sau.” Quý Anh Tùng báo cáo.
Anh nghe vậy, nhắm mắt lại, miệng nhếch cười, lại là
“Đơn phương ngừng hẳn hợp đồng?” Dương Vọng Kiệt từ
lại.
Giờ cao điểm buổi sáng trong tàu điện ngầm rất ồn ào.
“Làm thế e không được. Tuy chị không quen Lệ tổng,
lặp lại động tác tìm kiếm.
anh sẽ không sao chịu nổi.
luật sư Thẩm hẹn gặp.”
Cô ôm một bó cúc vàng về nhà, không còn tay nào mở
Cô nghỉ sớm theo anh về nhà.
gọn hỏi thẳng: “Em nói nhờ chị hỗ trợ, có phải chuyện tiền nong của Lệ thị?”
“Tả Ý,” Anh dịu dàng gọi cô, “Cổ anh khát khô khó chịu
chị Mạnh được rồi. Chẳng biết có hân hạnh được luật sư Thẩm gọi cho một tiếng
nhờ tôi điều tra Thẩm Tả Ý, là cái cô cậu đưa đến vào ngày cưới tôi đúng
anh, có từng chần chừ không?” Lúc hỏi anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Lệ Trạch Lương lạnh nhạt liếc cô.
không.”
nhà thầu nhận xây cho Lệ thị.
“Vì sao? Tập đoàn Đông Chính vì sao phải làm vậy?”
Phía đằng kia Tả Ý rẽ vào khúc cua, băng qua đường đi
cố sức đề ra kế hoạch hợp tác với Đông Chính. Khi đó cô ta đang qua lại với Lệ
nói.”
bị.” Để khỏi gặp phải làm mà không lấy được tiền.
“Tả Ý?”
ngon như thường ngày, gọi cho anh cũng không được, Tả Ý không hiểu làm sao ngủ
Cô vừa nói vừa ra khỏi thang máy, nhìn quanh quất,
“Chị giúp đỡ chỉ có một nguyên nhân. Không phải vì chị
Một mình cô ôm đồ ra tàu điện ngầm, rồi ì à ì ạch xách
Da anh rất kì quái, có say rượu hay phát sốt cũng không ửng hồng. Nhưng khăn
xuống thì một câu đó cũng đủ để giải quyết.
6.
“Sao anh không nói em biết?”
Động tác Tả Ý khựng lại giữa chừng, mặt đờ ra, một hồi
“Chắc ngày mai.”
“Sao thế?” Tả Ý vừa lên xe cảm thấy không khí hơi nặng
hai đồng tử dường như khiến người ta cảm thấy tâm hồn như bị hút vào.
“Chứ em tưởng toilet nữ à?” Anh híp mắt cười xấu xa.
“Nghe nói Chính Nguyên cho Lệ thị vay, là Thẩm Tả Ý
Cô nghe lòng mình rung động, kiễng chân chủ động hôn
lự.
Xe điện khép cửa lại, từ từ lăn bánh. Ánh sáng bên
muốn trút nỗi lòng mà thôi, nên lẳng lặng nghe cô gọi.
nhìn Tả Ý, chắc là hơi lạ lùng vì câu đó của Tả Ý.
nâu nhạt.
Cô nhích mặt ra ngoài, nói trong tiếng xôn xao ồn ã:
thấy ngột ngạt như cái thùng sắt, dù bạn muốn xoay người cũng tốn rất nhiều sức
Lúc trên xe anh và Quý Anh Tùng bàn đến chuyện này,
không?”
“Vọng Kiệt! Mười phút trước tập đoàn Đông Chính tổ
Tả Ý nín thin thít.
“Không phải nếu, mà là chắc chắn thắng.” Lệ Trạch
cdcd
còn cổ phiếu Lệ thị cậu cũng nên bán đi.”
hiện rõ trên mặt anh, nhưng về nhà là giả vờ hết sức phấn chấn.
khoảng một năm trời.
À, trước kia Lệ thị từng đụng chạm đến Nghiệp Hưng. Tả
Nhưng khi con tàu lật ngang, cô thả hai tay, khép chặt
Lúc này Chiêm Đông Quyến đang bận rộn tối mắt tối mũi.
Mạnh Lê Lệ cười, “Hôm đó gặp hai người trên đường, chị
có đợi cũng chẳng giải quyết được gì.
làm cầu nối.”
thành viên ban giám đốc cũng phải bở dở, ra ngoài nghe điện thoại.
món tiền đầu tiên của họ nên rất căng thẳng, vì thế bàn bạc xong, vội vàng nhờ
Năm đầu ngón tay anh, vì dùng sức mà trở nên trắng
đó.”
Cô muốn giãy ra nhưng không cách gì giãy nổi.
“Xí──” Tả Ý giận nghiến răng.
Mạnh Lê Lệ, hẹn thời gian gặp cô ấy.
Tả Ý nhìn ngoài cửa xe, bất chợt nói: “Bác tài, dừng ở
“Tả Ý.” Anh nhắm mắt gọi cô.
Đêm hôm đó, Lệ Trạch Lương không gọi điện chúc ngủ
“Cô ấy sao quen biết rộng đến vậy?”
xuống cầu thang vào ga tàu điện ngầm.
trạng hỗn loạn bên kia, mà an nhàn thảnh thơi đứng đây.
“Chúng ta... kết thúc đi.”
là người ngoài mà còn thấy hạnh phúc. Hi vọng người yêu nhau sẽ được gần nhau.”
“Ừ? Có ngạc nhiên không?”
Đêm đó, Lệ Trạch Lương quả thật đã chứng minh thể lực
lưỡi.
tính.
dù, đi bộ đến tàu điện ngầm. Đi ngang cửa hàng hoa, thấy một giỏ cúc vàng, cô
Anh muốn cô lấy anh.
nói chuyện, nên em luôn đợi anh về.”
Lại bấm tắt.
hẳn.
là mất đi thanh thế, nhưng lời bà cụ vẫn có trọng lượng. Lệ thị làm vậy, dù gì
để Chiêm Đông Quyến đóng kịch với em, có trả giá gì không?” Cái giá để hắn ta
“Kì quái chỗ nào?”
Trên đường về, Ngô Uy Minh nói: “Không dè Mạnh Lê Lệ
Hôm đó, Tả Ý đang làm việc thì nhận được điện thoại
còn chắc chắn như trước.
không ổn rồi.”
“Được rồi, được rồi. Biết rồi mà.” Ngoài cô ra chắc
Cô nói: “A Diễn, nếu em làm chuyện khiến anh giận thì
Anh đáp: “Ăn cơm cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, cả lúc nói
“Bánh đậu xanh phố Trường Thuận.” Tả Ý đáp không lưỡng
Chương 10
Họ đứng cứng đơ một chỗ, tạo thành một tư thế kì quặc.
hành động liên tục, song lại trong tích tắc, làm cô hoàn toàn không kịp trở
7.
đường hầm sẽ làm tổn hại suối nước nóng ngầm của vịnh Lam Điền.”
Thời gian quá gấp, số tiền lại lớn đến thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
dọn ra bàn rồi, em ăn lúc còn nóng đi.”
phố B mà.
“Thật không ngờ, tính cách đó cũng có người yêu.” Mạnh
“Giữa chừng xuất hiện Trình Giảo Kim, phải nâng giá
Anh cười khẽ, “Không mệt.”
Anh nằm trên giường.
Tả Ý lườm cháy anh, xem ra anh say cũng còn tỉnh táo
nhà là lúc cô đã ngủ say. Cô biết, sau khi đấu giá phải nộp tiền kí quỹ ngay,
Cô lục trong túi xách lấy khăn tay, lục hồi lâu vẫn
“Tiền kí quỹ nộp chưa?”
bật cười, sau đó nhìn Ngô Uy Minh vẫn không hề lên tiếng ngồi bên cạnh.
“Nên chúng ta phải nghĩ cách lấy cho được tiền trước,
Sau khi tắt điện thoại, Tả Ý cảm thấy người anh thoáng
“Em xoá rồi còn đâu.”
“Chẳng lẽ chỉ nói chuyện tình yêu? Trời ạ, Tả Ý. Chỉ
rồi đổi tay cầm túi xách.
nói: “Không có gì, nhiều việc vụn vặt thôi.”
Cô lên tàu lượn. Cả chuyến tàu chỉ có ba người, cô và
Một ít tóc rũ xuống trán, Tả Ý rút tay ra vén tóc lại,
Anh không phải chịu nỗi khổ này. Nên không ai có thể
“Ý ngài là, suối nước nóng thiên nhiên ở vịnh Lam Điền
thành Quý đầu gỗ chỉ biết lái xe mà không nói câu nào.
“Nên từ đầu đến cuối đều là em đóng kịch.” Anh thản
Lệ Trạch Lương.
sáng mai bọn họ sẽ tuyên bố rút vốn không cho Lệ thị vay nữa.”
“Nhưng... cô ấy không thể, vì cô ấy bị mất trí nhớ.
nói chuyện thật thẳng thắn.
tình cảm này có đáng giá hay không.
Dương Vọng Kiệt nghe xong trợn mắt, vội vàng tìm Doãn
rồi đó sao.” Cô nói, “Anh ngồi một chút đi.”
anh lại ở đây?”
Trước khi trời tối anh lại đi, trước đó anh cứ dính
“Có thể phải đợi một, hai tiếng nữa, bên kia chưa đến
nhiệt độ trên trán anh, xem anh còn sốt không. Thì bị anh nắm lấy.
Mà nay, không còn gì cả.
“Đúng vậy.” Tả Ý đáp.
Lúc đó, câu nói đầu tiên mới quen anh của cô là “Cảm
vì cô nằm viện nên không tham gia.
nữa.
“Giá cao lắm hả?”
anh nhếch nụ cười gian manh.
thảy chẳng qua chỉ vì anh đã nhường ghế cho mẹ cô.
Hôm nay, Tả Ý nghe anh một mình đứng ngoài ban công ho
Cô ấy và Chu An Hoè, chẳng qua là quan hệ luật sư và
“Xoay tiền e là gặp khó khăn.” Ngô Uy Minh bí mật nói
“Vậy em lại xem này.” Ngô Uy Minh mở bản tin cho cô
Cô quả là gây thêm phiền phức.
điện thoại, vậy thì trễ mất thôi.
Lúc đó Ngô Uy Minh gọi điện tới.
Chỉ chốc lát sau, hai chân khôi phục tri giác, theo đó
ra cảnh tượng đó, cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau theo lời cô nói. Chỉ
“Anh định đột nhiên xuất hiện cho em ngạc nhiên hơn.”
chức buổi họp báo, tuyên bố đơn phương ngừng hẳn hợp đồng.”
bị che miệng lại, “Suỵt──” nhìn kĩ lại hoá ra là
giùm em.”
quanh vắng vẻ, mới ho một tiếng làm tín hiệu cho Tả Ý đi ra. Không ngờ vừa ra
Tả Ý trợn mắt, “Toilet nam?”
Dù vậy cô lại không tức giận, vẫn cho anh một vòng ôm
Trạch Lương. Còn Thẩm gia với Đông Chính lại quen biết từ lâu.”
“Có chích cũng là chích em, không phải chích anh.” Anh
phỏng chừng đều đã sắp sẵn thực đơn.
vào rửa tay mới đến gần cô.
xuống nhặt lên, không ngờ người nào đó huých cô một cái làm cô lảo đảo té nhào,
đau lưng.”
“E là vậy.”
“Nếu không xuống, anh đi lên gọi em đó.” Anh doạ cô.
bệch.
ra hơi đành gật đầu ra dấu đã nghe tiếng anh.
Buổi tối, Tả Ý giống như con mèo nhỏ bám sát ngực anh.
Tả Ý ngửa đầu ngắm anh, trên mặt người này đúng là
Nắp hộp bung ra, chiếc nhẫn sáu mấu văng ra, nảy lên,
“Biết gì?” Cô khó hiểu.
“Không thể nào.” Dương Vọng Kiệt kinh ngạc, lặp lại
Doãn Tiêu cũng bó tay chịu c·h·ế·t, “Hơi khó giải quyết
“Nhưng mà,” Doãn Tiêu nghi hoặc, “Trên lí thuyết Lệ (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh nói chuyện Chính Nguyên ấy.”
“Đúng vậy, nhờ chị Mạnh hỗ trợ.”
Nên trong lòng cực kì lo sợ.
“Có. Em không có hả?”
Những đứa bé đó cực kì ầm ĩ, còn hay hét lớn, cô đi
ấy không?”
“Kéo em vào đây làm gì?”
Tới trạm thứ hai, người lên càng nhiều, khoảng cách
đường hầm ạ?” Phóng viên hỏi.
không?”
Sáng sớm, Dương Vọng Kiệt rửa mặt, đi cùng Doãn Tiêu
đây đi.”
“Ứm?” Cô đang ngủ say cảm thấy nhồn nhột, lơ mơ mở
“Anh...” Tả Ý hít một hơi, hỏi câu muốn hỏi nhất, “Sao
nhưng ngay lúc đó có một cánh tay mạnh mẽ túm được cô, kéo cô lại.
“Anh thấy bệnh viện là bực mình.” Anh nói.
lòng bàn tay lại ấm áp, ngón tay thon dài bao trùm bàn tay cô, nắm chặt.
trả lời anh mong muốn.
Nhưng anh lại tránh không đáp, đổi tính, còn đùa giỡn
Giữa trưa, Tả Ý đột nhiên nhận được điện thoại của Lệ
rằng bỏ hết tất cả, dù phải trả giá thế nào, chỉ cần... chỉ cần đổi được câu
Cô bé Lọ Lem ngã bệnh, thế nên “bạch mã” vì nàng mà
Cô nhất thời không biết đâu mới là nơi cho cô trở về.
Câu nói cắt đứt sau cùng, cơ hồ xé nát con tim anh.
“Khi tôi lái xe tự sát, anh có chú ý tự trọng của tôi
trong miệng cô.
Sáng hôm sau, Tiết Kỳ Quy hấp tấp vào văn phòng Lệ
Anh thấy hết tất cả, từ một chỗ rất xa đứng lên giải
“Sao?”
“Không thể nào...” Anh thì thào tự nói, nhưng không
giận được tôi chút nào đâu. Tôi và anh ấy có thoả thuận gì, không cần anh quan
nghe xong chợt hỏi.
Trạch Lương, anh nói phải đi công tác đến thành phố B.
“Anh sao rồi?” Cô vội vàng ngồi xổm xuống, sờ sờ trán
nhật trình hàng ngày. Nhưng sợ quên trước quên sau nên hễ là chuyện hay cuộc
Tả Ý đi thật nhanh, cắn chặt môi dưới, hai tay nắm
duyên may gặp được “bạch mã” của Lệ thị.
ở chỗ nào.
“Anh bị cảm à?”
“Chính Nguyên sao đột nhiên...”
giữa anh và cô không thể không gần hơn. Mặt cô gần như áp sát cổ anh. Mỗi người
Tiết Kỳ Quy?? Giám đốc Lệ thị.
Lệ Trạch Lương cười nhạt.
Tả Ý.
Anh nói, “Vậy cũng tốt.”
của anh rất tốt.
Lê Lệ nói.
như thuỷ triều tràn về.
Anh dám cố ý nói đau đầu lừa cô.
“Cô ấy bị tai nạn, quên hết quá khứ.” Dương Vọng Kiệt
Lệ tiên sinh của tụi em vinh dự trở thành vua nhà đất.”
“Thật ra cái gì?” Cô nghiêng đầu hỏi.
nụ cười.
Bị đông cứng rồi sao? Tả Ý bực bội.
“Thật ra...” Tả Ý nói, “Không có chuyện thì không tới
Thật ra, cô không biết, sáng sớm anh đã xuất hiện dưới
“Tả Ý.” Anh gọi.
nhưng lau đồi ngực săn chắc kia, Tả Ý lại thấy xấu hổ không để đâu cho hết.
Anh không hề tức giận, trái lại còn cười lớn.
Quy.
Cô giật mình, nhặt lên, chậm rãi mở tờ giấy tuyên được
từng chần chừ không?”
không?”
dậy muộn, cô vội vàng thay đồ, ăn cơm.
“Ừ.” Anh ngồi xuống mép giường.
“Tôi cho người đến thành phố B thăm dò.” Doãn Tiêu
Cô biết Lệ Trạch Lương ở nhà lúc ăn cơm rất ít khi nói
Cô biết, đó là vẻ tươi cười gượng gạo của anh.
Có phải thật không cần lo cho anh không?
Bọn họ không còn nợ nần nhau nữa.
ôm tâm trạng cá c·h·ế·t lưới rách, trả thù Lệ thị.
Anh lẳng lặng chờ đến trạm dừng, xuống xe, lúc đi
“Tả Ý.” Anh khàn giọng gọi.
này đến lần khác. Tiếc là trước sau vẫn không gọi được.
“Anh về rồi thật hả?” Cô hỏi lại lần nữa.
“Lệ tiên sinh, tình lầm vật thừa, vật này đành trả lại
Ý cảm thấy vô cùng thoải mái. Không có văn phòng riêng, mà ngồi cùng mọi người,
nhưng không cách nào nói lại.
Ở đây và Lệ thị hoàn toàn không giống nhau. Ở Lệ thị
thiệu.
Trước khi cô trả lời, chỉ một giây ngắn ngủi anh từng có cảm giác xúc động, thà
trong một thoáng, lòng bỗng hiểu rõ, nhớ ra hết tất cả. Hoá ra, bắt đầu hết
trường tiểu học nào đấy. Từng tốp em nhỏ mặc đồng phục đội nón hải quân, em đi
Nhưng chắn chắn không phải kiểu nóng hâm hấp như bây giờ.
“Vậy lúc em nằm viện anh mỗi ngày đều đến thì sao?”
Lương, Thẩm Tả Ý c·h·ế·t đi sống lại không còn giống như trước đây, anh chẳng chọc
cũng hoà nhã cười vui, nhưng tính cách tuyệt đối không cho người khác làm trái
toà nhà Lệ thị.
Người mẹ lên tiếng: “Tả Ý, bỏ đi con, lưng mẹ hết đau
Cô hoài nghi rời giường, thấy anh vẫn ngồi đó, không
Đây là chiếc nhẫn hôm ấy anh cho cô.
chơi.
Cô tắm xong ra phòng khách, rồi đến thẳng phòng ngủ,
Lam Điền ngăn đường nước, Lệ thị rúng động, Chính Nguyên lại quay lưng, cuối
cô, lẳng lặng ngắm nhìn không muốn bị quấy rầy.
Dù sao Lệ thị cũng là công ty lớn, không phải nói mất
cứng đờ, sắc mặt trắng nhợt, một lúc lâu sau mới phục hồi lại.
Trong chốc lát, Tiết Kỳ Quy gọi đến cho anh câu trả
“...”
Chữ viết đẹp đẽ mạnh mẽ, không khó nhìn ra tính cách
Ngô Uy Minh nói giá xong lập tức lắc đầu than thở:
không tìm thấy. Cho nên hơi bực tức trút ngược cái túi, chìa khoá, bút kí tên,
anh giữ chút tự trọng nào sao?” Vì thật lâu không lên tiếng, cổ họng anh hơi
Dương Vọng Kiệt cười cười, không nói gì.
Lệ Trạch Lương nhếch môi, hài hước nói: “Không phải em
Lệ Trạch Lương đang tìm hồ sơ trong ngăn tủ, nghe Tiết
lắm.
cùng là đến Chiêm Đông Quyến ra mặt. Ba mũi tấn công sợ gì Lệ thị không sụp
Anh vẫn cụp mắt, không nói một chữ.
“Ngại quá, chúng tôi đến trễ.” Tả Ý đành nói.
Lâu ngày mới đi làm lại, có vài người nhìn cô hơi lạ
“Thật ra...” Anh nhìn cô, do dự không biết nên nói với
“Vậy thì sao? Cô ấy chẳng qua giúp đỡ thôi.”
mắt.
phải cô gái bình thường. Lệ Trạch Lương hại c·h·ế·t ba cô ta, hại Thẩm gia nhà tan
ba tuổi, dụ ngọt một tí là không biết trời trăng gì nữa. Sự lo lắng ngày càng
Tả Ý nghe xong cười khẽ, “Không cần cảm ơn.”
Nếu quay lại, nhìn thấy bóng lưng tuyệt tình của cô,
Thế nhưng, vì một A Diễn, cô đuổi theo, bám dính, quấy
Cô gái nói: “Đó là chỗ nhường cho mẹ tôi. Mẹ tôi bị
Nguyên đấy ư, hoặc có lẽ nói là chủ cũng không quá đáng. Tả Ý bấm số điện thoại
Bốn giờ chiều, Tả Ý gặp Kiều Hàm Mẫn xin nghỉ, xách
“Có đồng nghiệp Ngô Uy Minh.” Tiết Kỳ Quy đáp.
lạ lùng, “Loại tình tiết này mà cậu cũng tin? Có mất trí hay không ngoại trừ cô
ý của ban giám đốc. Hôm qua Lệ thị vừa liên lạc với Chính Nguyên, nếu được
“Sao lại thế?”
5.
3.
Cô nói: “Lệ tiên sinh, ngài đang tỏ tình với tôi đó
“Doãn Tiêu, tôi với cô ấy là bạn bè bình thường thôi.”
“Lệ tiên sinh, Chính Nguyên đồng ý cho vay rồi.”
trong đội kịch đó sao? Được như bây giờ là do khi đó tập luyện phải không? Em
xổm xuống, cảm giác muốn nôn ra ngoài.
“A Diễn.” Cô mỉm cười, gọi hai chữ này.
hợp tác, còn nhiều tiền như thế, để Lệ thị đầu tư giai đoạn đầu. Vì Thẩm Tả Ý,
Người lớn tuổi gọi cô, “Tiểu Thẩm.”
“Đây là bạn tôi, Doãn Tiêu.” Dương Vọng Kiệt giới
sát hồi lâu.
“Ôi!” Dương Vọng Kiệt c·h·ế·t sững.
Trong toa xe chỉ còn khoảng ba, bốn người, hình như là
Lúc đưa cho anh, cô đụng phải tay anh nóng bừng, hết
“Trong bản thiết kế của chúng tôi có bốn lỗ thông gió,
Tả Ý nhỏm người dậy, ôm anh, “Anh ốm quá đi. Trơ xương
Người đó đã nói: “Nếu sau này luật sư Thẩm cần tôi trợ
“Em biết gì chưa?” Ngô Uy Minh lo lắng hỏi cô.
Lương cắt lời anh. “Về mặt tiền bạc không cần lo, lần này làm cho chặt chẽ là
Đáng ghét!
được.”
“Đường cao tốc sẽ xuyên qua vịnh Lam Điền hay xây
“Hả? Tự nhiên em quên.”
anh nói không có gì. Không có gì──một
Ngô Uy Minh lo lắng: “Tả Ý, vịnh Lam Điền...”
sofa, đưa lưng về phía cô, nên không thấy anh ngồi đó làm gì.
“Em không biết à, quận Phỉ Thuý C078 kêu giá cao nhất,
Ý đã bị anh che lại.
“Phải.”
chính khó khăn, cô ta chủ động đến tìm Chính Nguyên. Nếu không phải vậy, cậu
Ngay lúc cô gái nắm tay mẹ đi đến chỗ ngồi, một người
“Cô đến đâu?” Tài xế hỏi.
cao, cơ thể cũng lơ lửng, tim cô cũng bắt đầu lơ lửng. Lúc chạy lên cao, con
“Chúng ta ở chung nửa năm, lúc em từng bước trả thù
Sau khi cô đi rồi, Doãn Tiêu nhìn theo bóng lưng cô,
“A Diễn.” Cô xoay người nằm thẳng.
vẫn quá kích động. Thanh niên ấy mà, có một số trường hợp không thể va chạm,
người lạ, trước khi ngủ nhớ đánh răng.” Anh lại bắt đầu càm ràm uốn nắn thói
“Nghĩ hay nhỉ.”
anh cách đi, anh tìm không ra chuyện nói với chị dâu em nè.”
“Nếu không anh đứng trong đi, em đứng ở ngoài.” Cô đề
chia tài sản của nửa năm trước, nhưng đối với Tả Ý vẫn rất khách sáo.
cdcd
cô đừng để trong lòng.” Tiểu Hoàng đỏ mặt. “Với đừng nói Lệ tiên sinh biết.”
“Buổi đấu giá C078 của chính phủ sẽ diễn ra vào tuần
Cô hỏi Ngô Uy Minh, “Anh có điện thoại của Mạnh Lê Lệ
Một ngày nọ, Tả Ý vô tình đọc được một tin trên tờ báo
“Tôi từng ngưỡng mộ anh, yêu anh, thậm chí còn coi anh
lại. Vì thế Tả Ý dễ dàng tránh khỏi tay anh, lấy hộp trang sức màu xanh nhạt
chỉ chỉ Lệ Trạch Lương.
hồn.
cô biết Tả Ý đang nói đùa, nhưng từ đó cũng thấy được Tả Ý vẫn là Tả Ý, không
“Ừ. Lão Tiết, cậu sắp xếp đi, tối nay mời Chính Nguyên
Cô ấy vừa quen Chiêm Đông Quyến đây thôi, nên quan hệ
“Rõ ràng là cảm rồi còn đi uống rượu, còn muốn sống
giây... thời gian như dài đăng đẵng.
Anh đưa lưng về phía sân ga, không hề quay đầu lại.
“Quên hết tất cả?”
Lát sau Tả Ý lại nói: “Em không sợ chen lấn, em đứng
nơi chật hẹp.
của cô. Tả Ý chưa từng thấy anh dùng lực mạnh đến vậy, nắm chặt tay cô, không
nhau.
“Cậu đã ăn trong bát lại trông trong nồi à? Em tôi mà
thê thảm.
Tả Ý quyết định đi tắm, lúc xả nước hình như nghe
Về lại Đường Kiều, gặp những khuôn mặt quen thuộc, Tả
đều có hơi thở đặc trưng của riêng mình, anh cũng có. Và mùi hương hơi thở là
lòng, lại chẳng hề để tâm mà phá huỷ toàn bộ thế giới của cô.
người đứng trong toa xe trống trải, nhìn thật khó coi.
từ ngân hàng. Trước kia Lệ thị thường vay Huy Hỗ, bây giờ vì cô mà hai bên trở
Cô thấy trong phòng sách nên sinh lòng trộm nó.
Taxi chạy qua giao lộ đường Nhị Hoàn đi ngang cổng khu
còn bên trái không có. Vô cùng quấn anh, lúc gọi A Diễn ơi A Diễn à, cười tươi
Không biết là không muốn quay lại hay là không dám
sông và lớp đá ngầm chưa ạ?”
thở phì phì tắt đèn phòng khách, bỏ anh ngồi trong bóng tối, sau đó lên giường
“Tôi còn gom được rất nhiều ly anh ấy dùng một lần, vậy không phải là mất mối
“Xin nghỉ tạm một ngày, em cúp đây.”
làm gì, nhưng trong tối lại truyền tai rất nhanh chóng.
Anh giật mình trong một thoáng.
“Hai người...” Chu Bình Hinh há hốc, chỉ chỉ Tả Ý rồi
Điền rồi.”
không về, còn ở ngoài rượu chè bê tha, đến khuya cũng chưa về nhà.
Dương Vọng Kiệt cười, xem ra lần trước nhờ ông bạn thân
Người ngoài đều nghĩ, Thẩm Tả Ý và Lệ Trạch Lương là
cuốn sổ tay mấy tháng nay.
Đến khi Tả Ý kịp phản ứng sợ đến mức suýt thét lên thì
Anh đứng trong dòng người hối hả, thản nhiên cười với cô.
“Tại sao?” Toàn thân anh cứng đờ, tay ôm cô mệt mỏi
Thấy anh cười, Tả Ý đoán anh uống cũng không ít, bằng
Tả Ý cởi nút áo cho anh, vòng ngực rắn chắc hơi lộ ra.
Cô còn chìm đắm trong cảm xúc, định lơ đãng lên tiếng
vui chơi, từ xa thấy có người bán bong bóng. Hôm nay không phải ngày nghỉ, gió
quá.”
mình.”
“Ở thành phố B mấy ngày rồi.”
Ít khi nào anh dùng thái độ ấy nói chuyện, Tả Ý ngây
Cô nhẹ buông tay, để mặc món đồ rơi xuống đất.
Đúng lúc đến trạm, giọng nữ trong loa máy móc báo tên
“Đường hầm dài đến ba kilomet, đã tính đến tình hình
Tả Ý ngẩn ra. Thì ra anh đã biết, hèn gì vừa rồi bất
Chu Bình Hinh than thở nói: “Thật tốt quá, sau này mấy
Tả Ý, và A Diễn của Tả Ý, đều đã không còn.
là cảm giác đau đớn đến nghẹn thở, anh chậm rãi cúi xuống, nhặt chiếc nhẫn và
Lúc Tả Ý xuống tàu, hai chân đều mềm nhũn, cả người
nên đáp lời.
cô đến khi nó ẩm ướt mới vào trong miệng. Đầu lưỡi anh không ngừng tìm kiếm
Tả Ý quay mặt chỗ khác, “Em còn cái này muốn trả cho
khăn nhúng nước ấm lau người cho anh.
cho anh.”
đơn giản thế thôi, hiện giờ anh lại không làm được.
Tả Ý nhìn quanh, bên cạnh có chỗ ngồi, hỏi anh: “Anh
ổn, có phải đối phương không muốn nhúng tay vào không.
Tả Ý không trả lời, dường như là không nghe thấy.
không ai biết người này mắc bệnh lải nhải đâu.
nhận lỗi.” Tuy cô bướng bỉnh vô cùng, nhưng chỉ cần có khả năng giúp anh, bản
Lệ Trạch Lương để chiếc nhẫn vào lại trong hộp, quan
“Tôi vừa lấy được tin bên ban giám đốc Chính Nguyên,
Kỳ Quy nói thế thì kinh ngạc.
câu chuyện cổ tích của cô bé Lọ Lem và bạch mã hoàng tử. Nhân viên bình thường
không dám hăm doạ anh nữa, anh đừng ngó lơ em mà.” Vừa làm nũng, vừa giang hai
muốn nói chuyện với nhau cũng phải lén lút.
mua nguyên liệu với sách dạy nấu ăn, định bụng về sớm thử lại tài nghệ đã lâu
“A?” Tả Ý giật mình sực tỉnh, “Tuỳ anh, cứ chạy lòng
“Không biết...” Tả Ý nói thêm, “Ý em là em không biết
“Có mệt không?” Cô nhào vào ngực anh hỏi.
“Chuyện mua nụ hôn lần trước, là đùa với cô thôi, mong
Nếu anh nhớ đến cô, không thể nào không về tìm.
cô với Lệ Trạch Lương. Cũng khó trách, trong bệnh viện người ra người vào, làm
Hôm nay, nhiệt độ hạ đột ngột, nhưng khuôn mặt tươi
“Chưa, anh tranh thủ mấy tiếng, chạy trốn đến đây.”
nhường ghế cho mẹ cô.
Thật ra, anh hiểu, Tả Ý đang nước mắt đầm đìa bên kia
“Chuyện gì?”
hẹn quan trọng, cả địa chỉ đều ghi vào, mang theo bên mình.
“Lưng tôi cũng đau.” Gã trung niên khinh thường đáp
“Vâng.” Tả Ý trả lời.
bịu quá không thể tranh thủ chút thời gian?
Tả Ý lại nói: “Thật ra, anh chẳng yêu ai cả, anh chỉ
của ông không?”
Anh vẫn không lên tiếng.
Mấy ngày không gặp, đột nhiên cảm thấy anh gầy đi rất
đầu tiên tát Tả Ý một cái, sau đó bị Lệ Trạch Lương cảnh cáo. Còn là cô gái Lệ Trạch
anh.
“Hừ──” Cô bất mãn.
Lệ Trạch Lương bỗng trào phúng, “Chẳng lẽ không để em
Kiệt có chân trong hạng mục nhỏ trong biệt viện Quan Lan, họ là một trong những
Tả Ý á.
rồi, ôm cấn tay em.” Cô đau lòng nói.
không kịp.
Minh than thở, “Chỉ là, Tả Ý à, chẳng lẽ hai người chưa hề nói mấy chuyện này.”
“May mà gặp Chu Bình Hinh, bằng không là tiêu.”Tả Ý le
Vẫn là chuyện đường cao tốc thành phố A-B, nhưng trong
Khi Tả Ý bỏ điện thoại vào túi thì thấy cuốn sổ tay
Lúc Dương Vọng Kiệt đi, Doãn Tiêu hỏi: “Lần trước cậu
Tả Ý hé môi, đón ánh mắt anh, phun ra hai chữ: “Không──có──”
nói: “Cô Thẩm, tình cờ thật, anh cũng đón chuyến tàu này.”
gọi cho Lệ Trạch Lương, không liên lạc được. Cô nóng nảy, bấm dãy số hết lần
Hai người vui vẻ rời khỏi Đường Kiều.
Tám giờ, chín giờ, mười giờ, mười một giờ... Kim giờ
“Ớ──” Tả Ý kinh ngạc nói,
mặt.
Trong toa có một hành khách sắp đến trạm, cần xuống
yêu bản thân anh mà thôi.”
Đó là bởi vì Tả Ý cô ấy không nhớ bất cứ điều gì.
cái hộp lên.
Trạch Lương là người nói sao làm vậy, tuy ngoài mặt chuyện trò vui vẻ, gặp ai
trạm dừng. Có người đổi chỗ, chuẩn bị xuống xe; có người gọi bạn cùng xuống,
Cô hỏi.
chặt, không cẩn thận đụng phải vai của người đi đường nhưng không làm chậm lại
“Tả Ý,” anh lại kéo cô ôm vào lòng, “Tả Ý.” Anh gọi
mà nhếch miệng cười.
Thế kia là nhận lỗi, hình như không phải làm bộ. Lòng
sao có thể không có lời đồn thổi.
“Em vừa hỏi rồi.”
Nói đến đây thì thấy bóng dáng Tả Ý. Câu chuyện hai
cũng thổi lạnh, nhưng ngoài cửa vẫn rất náo nhiệt, hình như hoạt động của
ấy rồi.
phạm, không chỉ số tiền kí quỹ kia mất trắng, còn bị chính phủ kiện tụng.
nhận, không đụng chạm đến tự ái của anh.
cạnh.
Buổi tối, Dương Vọng Kiệt đưa Doãn Tiếu Mi đi ăn cua,
e ngại đi tranh chỗ ngồi.
“Quỷ hẹp hòi!” Tả Ý nói, “Chọc anh thôi, đùa có tí đã
mới sực tỉnh: “Ha, anh ghẹo em.”
Trạch Lương.
Cho anh uống thuốc, Tả Ý dìu anh lên giường, rồi lấy
Mạnh Lê Lệ bây giờ không còn là bà quả phụ chờ phân
Sau đó điện thoại Lệ Trạch Lương reo lên, là Tiết Kỳ
“Có vì thế mà đổi tuyến đường hay không thưa ngài?”
“Khi mẹ tôi qua đời, anh có nghĩ đến tự trọng của bà
Ngày hôm đó anh từ thành phố B về thăm cô, anh cũng
Dương Vọng Kiệt hỏi.
miễn cưỡng nói.
với cô ấy, chẳng lẽ tôi nhìn không ra? Dừng ở đây thôi, em rể.” Doãn Tiêu cười
dáng người rất giống Lệ Trạch Lương, cô bỗng ngẩn ngơ, hai giây sau lại cười
tiết này, chỉ là không cuốn được gánh nặng trên người anh và Tả Ý.
Lương cực kì quan tâm. (Câu này lạ lắm nhỉ, ha ha)
Lệ thị ở thành phố A hôm qua nhận được tin này trước
nhận lời hay hứa hẹn gì với anh.
Ý của duyên phận có lẽ là bắt đầu từ nơi nào, thì kết
“...” Người này lại nữa rồi.
nhanh xuống đất.
này đừng dây vào. Lần trước cũng vì cô ta mà Lệ Trạch Lương mới trở mặt với
chúng là “Hoa mặt trời”.
mắt nằm nghỉ, thì bị Doãn Tiêu gọi giật dậy.
một bên.
không?”
“Uống nhiều quá, hơi nhức đầu, ngủ một giấc là khoẻ.”
“Không có gì là không thể. Tôi đã nói Thẩm Tả Ý không
chị không.” Cô ấy cười khẽ, mắt long lanh rất hút hồn.
Là không muốn nói chuyện với cô, hay hiện giờ đang bận
câu vừa rồi lần nữa.
năng lực, đáng thử một lần. Có điều đây chỉ là ý của chị, còn phải chờ sự đồng
người đỡ chóng mặt. o(>_
anh.
Cô từng hỏi anh: “Nếu em c·h·ế·t đi, anh có đau lòng
người ta thấy rét lạnh.
tin này mà lan ra không chừng phần lớn vịnh Lam Điền ngừng thi công, không thì
nhưng rà soát lại địa hình chúng tôi phát hiện có lẽ lỗ thông gió thậm chí cả
“Ừ.”
điện thoại, bấm số gọi Chiêm Đông Quyến.
Tả Ý cảm kích nhìn anh.
lên tờ giấy này.
quen hàng ngày của cô.
bộ âu phục đứng gần giường, xoay người cúi đầu chăm chú nhìn cô hồi lâu, rồi
hình hơi khó giải quyết, cậu về một chuyến đi.”
Có lẽ anh bề bộn nhiều việc, có lẽ anh vốn đã muốn biến
di động rơi đầy đất.
Ý mặt không đổi sắc nói.
“Được, buổi chiều đến hả?” Anh hỏi.
“Ừ.”
Ngô Uy Minh?? Là đồng nghiệp trong văn phòng luật với
Tả Ý cảm giác chân muốn run lên.
“Khi Tả Tình bị điên, anh có nghĩ đến tự trọng của chị
đó có mấy câu nhắc đi nhắc lại Lệ thị.
“À.” Chu Bình Hinh gãi gãi đầu, không biết câu này lạ
“Không có gì.”
trong tim, lấp đầy ngực mình, để không thể chứa được cảm xúc của anh. Cô xoay
Cô tức tối cắn cằm anh.
“Tối khoá cửa cho kĩ, không được tuỳ tiện mở cửa cho
Chuyện này trong nghề đều biết, ngoài sáng không nói
không buông.
tiếng anh mở cửa. Cô âm thầm dự định, lát nữa phải làm bộ mặt oán phụ cho anh
báo lại anh sau.”
“Sao phải hỏi hai lần?” Anh hỏi.
cười của anh giống như mặt trời ấm áp vào ngày đông, cuốn đi mây mù trong thời
Không nghĩ Lệ Trạch Lương lúc này cũng không kìm nổi
Tuy đã ôm rất nhiều lần, chạm cũng rất nhiều lần,
“A Diễn!” Gọi thêm lần nữa
riêng.
Trong đó còn có một tờ giấy kẹp trong cuốn sổ tay.
thể mềm lòng!
Ý im lặng.
Tinh thần cô không tốt, có đánh chút phấn cũng không
chuyện, từ nhỏ được dạy dỗ đã thành thói quen. Bữa sáng ăn gì, bữa chiều ăn gì
cùng đi xem bộ phim này. Lúc đó cô rất thích, vì thế bảo anh nhớ giúp cô.
Anh như hoá đá, nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt mở ra, đầy buồn phiền.
“Chỗ em còn ai tên Tả Ý không?”
lực.
nói mãi, như chỉ sợ không còn cơ hội để biểu lộ, thậm chí còn cầu hôn cô ở một
chất độc mê hoặc lòng người.
Tả Ý đi lên vẫy chiếc taxi, ngồi vào băng ghế sau.
nhiễu lẽo đẽo theo A Diễn, A Diễn được cô nhắc hết lần này đến lần khác trong
Nhưng không biết thế nào anh lại nghĩ thông.
Cả thế giới im lặng chỉ có hai người bọn họ.
Cô nhìn người đàn ông vóc dáng dong dỏng phía trước,
xông lên, đụng vào vai Tả Ý. Cô bị vuột tay, điện thoại rớt xuống, vội vàng cúi
“Đường hầm dài như thế, vấn đề thông gió sẽ giải quyết
tốc độ đi của cô.
Tiết Kỳ Quy kể lại từ đầu đến cuối.
Không đầy một phút, điện thoại lại reo lên.
nói.
biệt.
Chắc có lẽ ý sau rồi, cô tự an ủi.
xoay người đóng cửa.
“Không đi bệnh viện.”
“Anh nói Tả Ý mình cưới đi.”
Đêm hôm đó, anh về nhà, đi thật khẽ vào phòng ngủ, cởi
Trên tờ giấy có hai hàng chữ khải nhỏ.
“Cô à, cô muốn đi đâu?” Tài xế tốt tính hỏi lại lần
Dương Vọng Kiệt cười.
tình cờ.
Nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại với anh, anh đều
nhanh chóng kéo cô vào toilet nhỏ kế bên, sau đó lạch cạch khoá cửa. Một loạt
Cô quay đi lau nước mắt trên mặt, nhưng càng lau nước
Trong cuốn sổ tay có một tờ giấy được gấp lại thành
cdcd
“Vừa rồi không phải Tiết Kỳ Quy nói anh biết tất cả
Điền, giờ được nâng thành vua nhà đất, Lệ thị quả là tiền tài lớn mạnh.” Ngô Uy
“Chẳng lẽ em có làm được chuyện cho anh vui à?” Anh
lời thuyết phục.
dãy ghế trống phía sau.
Năm chữ vừa ra khỏi miệng, chung quanh dường như yên (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đó là... công việc của em.” Cô cười.
Không đầy hai ngày, Tả Ý bị Đường Kiều điều về văn
trong phòng, biết Tả Ý không thích mùi khói thuốc nên ra ban công hút, hút hết
“Sao vậy?”
Những người còn lại đều vội vàng đi học đi làm, thêm
“...”
chuyện gì có thể làm Lệ Trạch Lương cảm thấy sợ hãi, vậy mà chỉ xoay người lại
tàu bỗng chao đi, sau đó chúc xuống──lao
Cô vừa vào đổi giày, anh liền cầm áo rồi nói: “Đồ ăn
“Hôm qua, cô Thẩm đến gặp Mạnh Lê Lệ?” Anh
“Làm gì có chứ?” Anh lại cười.
Anh dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu, rất nhiều chuyện cũ
Anh rõ ràng là cười trộm.
rồi.”
Tả Ý nói xong câu đó, Lệ Trạch Lương nhìn cô, đôi mắt
giờ làm việc. Chúng tôi đã liên hệ Đông Chính rồi.”
Cô không phải người nổi tiếng không có thói quen lập
Trước kia không đợi được câu trả lời của anh, hôm nay
cho, trở mặt cũng nhanh thật.” Làm hại người làm ăn nhỏ lẻ như họ cũng trở tay
Không ngờ Mạnh Lê Lệ sau khi nói việc nhà xong, ngắn
Anh không đáp, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Dương Vọng Kiệt nói.
trêu: “Ô──vợ vua cũng phải đi làm
“Nếu thắng chúng ta phải nộp tiền ngay.”
giao thông cũng kém.”
ông ngoại là nhà; sau đó, đến thành phố C học đại học, nơi có A Diễn chính là
“A Diễn, nếu em làm chuyện cho anh giận thì sao đây?”
trong toa xe bắt đầu ồn ào.
Một lúc lâu sau, khi cô đã khóc đủ, Chiêm Đông Quyến
Vọng Kiệt đến gần xem thử.
Vô cùng đáng ghét!
phòng ban đêm anh khát nước. Làm xong xuôi mọi chuyện thì trời đã gần sáng, Tả
Gây thành chuyện như thế với khách hàng, ảnh hưởng dù sao vẫn là không tốt.
để tách xuống bàn rồi ra ngoài ngay.
vòng cũng được.”
lá thì là mùi rượu, mùi hôi bốc tùm lum, nghe mùi thấy gớm.” Cô đứng đó giằng
Nghe vậy lòng Tả Ý đã nguội lạnh hơn nửa.
Khi còn bé Tả Ý bật cười, bên phải có lúm đồng tiền,
túi về sớm. Ngô Uy Minh bảo, “Đúng lúc anh không có việc, hay đi chung với em
“Còn một chuyện.”
vả người quen. Dương Vọng Kiệt ở trong văn phòng kiên nhẫn chịu đựng một đêm.
như thế nào?”
Cô cứ nghĩ mãi nên nói với anh thế nào, để anh chấp
Đối nguyệt hình đan vọng tương hộ, chích
cửa, cho nên Lệ Trạch Lương ra mở cửa, thấy Tả Ý ôm cả đống hoa bỗng nhiên xuất
Tàu điện từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng hẳn, đám
thế, phá sản là chuyện sớm muộn.”
Cô nói xong cúi xuống, thò tay vào túi xách muốn lấy
Tả Ý nhất thời rối loạn. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là
Anh nói: “Anh nhớ em, rất nhớ em.” Câu nói biểu lộ
ngoài cửa sổ đổi thành một vùng tối đen. Cửa kính hắt ánh sáng lên mặt anh và
Ngô Uy Minh tay chống đầu, “Không có suối nước nóng,
thông qua thì hay quá.”
Đáng tiếc, đôi môi anh từng mê mải hôn, đôi môi từng
hiện trước mặt anh.
Dương Vọng Kiệt đột nhiên ngẩng lên, “Không thể nào!”
Cô nắm chặt tay vịn, mắt nhắm tịt không dám mở.
Anh đi ra rồi đột nhiên quay lại, “Tả Ý, anh nói thật
Cô đưa tay kia kéo tay anh ra, nhưng anh vẫn nắm chặt
“Hử? Đúng rồi, sao em chưa đến? Lại đi muộn!”
chịu đến thế, đồ muốn tìm trước khi Tiết Kỳ Quy vào đã quên mất, chỉ máy móc
siết, tựa như muốn ép cô tan vào ngực.
gần lắm rồi.
“Không dám, không dám.” Dương Vọng Kiệt nói.
Chữ trên tờ giấy là do cô viết trước, sau đó không
anh ta hành động quá tuyệt tình.”
Cô gái ở cửa hàng hoa hỏi: “Chị mua hoa ạ?”
Tuy họ đầu tư tiền không nhiều nhưng dù sao đó cũng là
tiều tuỵ hao gầy. Tình tiết như thế, quả thật đúng là buổi đại tiệc thết đãi
Từ nhỏ thần kinh tiền đình cô đã nhạy cảm hơn người
buông ra.
trả lời đã kéo cô chen lên.
“Là anh à.” Tả Ý mỉm cười chào.
nói, “Không nghi ngờ gì đây chính là đổ thêm dầu vào Lệ thị. Thiệt hại nặng như
thuận lợi.
phải vì biến thành Phượng Hoàng mà vênh váo coi thường các cô.
làm việc ngay thẳng thật.”
châm chọc.
Vì thế, mọi người hơi lúng túng.
“Có người nói, khi Thẩm Tả Ý làm ở Lệ thị, chính cô ta
“Coi như là thế.” Tim anh trĩu xuống.
“Xin phép giùm em.” Cô nói lại.
Tóm lại đã về đến cũng không nói chuyện với cô, Tả Ý
uất ức gì, tôi cho cậu biết tay!” Doãn Tiêu nửa đùa nửa thật nói với anh.
Nghe tiểu Lâm hỏi, anh hơi thất thần. Hoá ra anh khó
“Ơ! Làm chi?”
vây: “Dì ơi, dì ngồi chỗ của cháu đi.”
Doãn Tiêu nghe xong, giật mình một chút rồi nở nụ cười
Anh nói xong, bước đến nhặt di động đưa cho cô.
lên cửa. Động tác thuần thục, đầu tiên lưỡi l**m láp trên đôi môi khô ráp của
“Vọng Kiệt, cậu không kết nối được sao? Vịnh Lam Điền,
Lệ Trạch Lương gật đầu, “Chúng ta nhất định phải biết
“Được rồi, được rồi,” Tả Ý đầu hàng, “Em sai rồi,
vằn thắn nổi tiếng.
Tiểu Lâm thấy sắc mặt anh không tốt, không dám ở lâu,
“Đông Đông──” cô
Chuyện này cô có nghe loáng thoáng, còn việc công ty
Tả Ý liếc anh một cái, đến tủ thuốc tìm thuốc cảm cho
Hoá ra nhức đầu là thật à.
Tàu điện ngầm đã chạy, cô không biết anh có xuống xe
nhiên nói.
“Không có cửa đâu! Trên người anh không phải mùi thuốc
“Tỉnh thì xoay lại đi em, đừng nằm sấp ngủ.”
“Không phải, hình như nhớ một ít, quên một ít.”
Tờ giấy tuyên gấp hình chữ nhật, được cô kẹp trong
vừa khóc vừa gọi.
thanh ti sầu hoa niên.
không biết có say hay không. Nhưng chỉ cần quá giới hạn, cả người sẽ nóng hổi.
nói thế. Đến bây giờ anh chưa hề nói lời ngọt ngào với cô, nhưng hôm đó anh cứ
Thập lí Bình Hồ sương mãn thiên, thốn thốn
lấy cô, nửa bước không muốn rời. Khi Quý Anh Tùng gọi điện thúc hối ba lần, anh
Cuộc sống bình dân thế này, cả đời anh cũng không thể
Buổi sáng chen lấn trên tàu điện ngầm, đến Đường Kiều
lên xe. Người mẹ dường như không được khoẻ, kế đó có một chàng trai đứng lên,
một chuyện không bằng bớt một chuyện, nên không nói lời nào.
“Không liên quan đến anh.”
Nhưng anh không chờ câu trả lời đã đi rồi.
Tiết Kỳ Quy nói: “Không rõ lắm, tôi hỏi thăm ngay, rồi
Đến trạm, cửa tự động mở ra, không ai lên xuống.
Chiêm Đông Quyến trong lòng run lên, anh biết cô chỉ
“Tả Ý.” Anh gọi cô.
không thành tiếng.
quay lại.
Tả Ý đi.”
Trước đây, nơi có mẹ là nhà, quê mẹ còn có bà ngoại,
Lệ Trạch Lương lắc đầu, “Không cần.”
Chu Bình Hinh gọi cô, “Tả Ý.”
Bọn tiểu Hoàng giật mình, sau đó hiểu ra rồi cười. Các
“Sao anh biết hay vậy?” Tả Ý nguýt anh.
Từng chút từng chút liên kết lại, chính là vẻ mặt ly
ngầm.
ta, ai biết được.”
vừa chờ xe vừa ăn.
“Phá đám tâm tình ăn cơm của cậu với Tiếu Mi. Tình
cười nói.
Nhưng giờ khắc này, ánh mắt lại sâu không thấy đáy,
sinh.”
Tả Ý kinh ngạc nhìn cô ấy, sau một giây thẫn thờ thì
xây một đường hầm dài ba kilomet.” Tổng phụ trách thiết kế trả lời.
tĩnh gì, cũng không thấy đứng dậy mở đèn.
nhận.
Anh không trả lời tức là thừa nhận.
“A Diễn──” Tả Ý
đó, nếu Lệ thị có sơ suất gì thì nhiều người vạ lây lắm.” Anh ta và Dương Vọng
thấy, cho anh nếm mùi.
nhúc nhích. Cô bước thêm một bước, không ngờ đá phải chân ghế cạnh đó. Vì đã
“Anh ta biết không?”
màu đỏ lâu năm.
“Sao không giống?” Tả Ý thay thau nước lau tay, lau
“Kết thúc cái gì?”
“Rót giùm anh ly nước.” Anh cười rồi nói.
bị cáo, cô ấy chỉ muốn lấy lại chính nghĩa cho cô gái kia, nhất định vẫn là
anh.”
lên xe buýt theo cô, rồi băng qua đường, vào ga tàu điện ngầm. Anh ở xa xa nhìn
xoay người rời đi.
“Có hả?” Cô ngẫm nghĩ.
Thần sắc như thế làm người ta khắc cốt ghi tâm.
“Cái đó không giống.”
“Cô ấy đi một mình?” Lệ Trạch Lương hỏi.
Người này uống rượu say chỉ số thông minh thấp hẳn,
“Anh ra ngoài hả?”
“Anh làm gì thế?” Chữ thế còn chưa tròn chữ, miệng Tả
lưỡi nóng ẩm quấn lấy nhau, ấm áp mềm mại. Anh vừa m*t, hai tay vừa dần ôm
làm nhục chị, bạn trai lại trốn mất, cũng do em chắn trước chị.”
Tả Ý lau mồ hôi, xém chút nữa nghe theo người này rồi,
Cô gái cứng cỏi cắn chặt môi dưới, tức giận vô cùng
người mò mẫm từ túi xách lần xuống tay cô. Bàn tay ấy, đầu ngón tay hơi lạnh,
cặp tình nhân trẻ ngồi phía trước. Con tàu chuyển động chậm rãi, từ từ chạy lên
trong trạng thái lơ lửng chống chếnh. Đầu váng mắt hoa đi đến chỗ khuất, ngồi
nức nở, ““Đông Đông, Đông Đông, Đông Đông...” luôn miệng lặp lại.
Tiêu.
Cho đến hôm nay.
“Đến đây, anh ôm chút.” Anh vẫn mặt dày nói.
cuộc đời chị đã được em giúp đỡ. Gia Huỷ bất hoà với chị, trước mặt mọi người
cướp hết của tôi. Lúc đuổi cùng g·i·ế·t tận, anh có từng nhăn mày không? Anh có
nhưng cũng nghe chút ít về tính tình của cậu ta, chắc em tới tìm chị, cậu ta
“Mệt không?”
Lệ thị trở mặt với Huy Hỗ. Sau đó ở buổi đấu giá, Lệ thị lâm vào tình cảnh tài
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.