Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ
Unknown
Chương 112: A Tu La Đao
Nhất Dạ Thiên Thu nhìn biểu hiện của người bán hàng, cười lắc đầu, dự định rời đi.
"Đại nhân, ngươi hẳn không rõ tình hình ở đây a ! Không bằng để ta thay ngươi dẫn đường ?" Người bán hàng nói.
Nhất Dạ Thiên Thu cười lắc đầu, hắn biết rõ tâm tư đối phương, mỗi một người bán hàng ở đây đều khôn khéo đến cực điểm, nếu không có lợi trong đó bọn hắn làm sao chủ động mời ?
Nhưng lợi cho bọn hắn, người được mời chưa hẳn sẽ lợi !
Thấy đối phương giống như không quan tâm, người bán hàng vội vàng nói thêm: "Đại nhân a, dừng một chút, ta biết một nơi bán binh khí rất tốt, thuộc về tốt trong tốt loại kia. Mặt khác, ta còn có thể cung cấp cho đại nhân thêm về một số gian hàng buôn bán kỳ vật, bảo vật hiếm có hạng nhất Tây Vực này."
Nhất Dạ Thiên Thu biết cá đã mắc câu, nói: "Điều kiện là gì ?"
Thiên hạ không có chuyện tốt như vậy !
Người bán hàng cười tà: "Ta muốn lấy thêm số độc dịch của Xích Ngô !"
"Như ta không còn những thứ đó đây ?" Nhất Dạ Thiên Thu lộ ra tiếu dung.
"Ta chỉ là đại khái đoán, dù sao Xích Ngô độc dịch rất hiếm gặp, đủ để đổi số lớn bảo vật tại nơi Tây Vực này. Một người mua hàng như đại nhân ngươi hẳn là chuẩn bị không thiếu bảo vật để trong túi a."
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Còn, nhưng ngươi mua không nổi, đổi cũng không đủ !"
Người bán hàng kinh hô, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong: "Cái gì, không lẽ là độc dịch của Xích Ngô thuộc Thượng Yêu cảnh ? Là tu vi cấp Yêu Tướng sao ?"
Nhất Dạ Thiên Thu không trả lời hắn, ánh mắt chằm chằm ném qua. Người bán hàng tròng mắt xoay chuyển, mới đáp: "Ta không mua nổi, nhưng có chỗ mua được. Chỗ này ta quen biết, có thể tối đa hoá lợi ích cho đại nhân, thậm chí ta có thể phối hợp cùng bên kia để mua lại độc dịch cấp cao từ ngươi."
Nói đến đây, hắn dừng một chút, thấp giọng: "Nhưng trước tiên, không biết đại nhân ngươi có thể cho ta nghiệm chứng độc vật một chút sao ? Dù sao người là ta dẫn, không phải không tin ngươi, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ rất khó bàn giao a."
Nhất Dạ Thiên Thu không vòng vo, trực tiếp từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái vuốt độc khác, đây là nanh vuốt của Xích Ngô cấp Yêu Tướng mà hắn lấy được trong Vô Danh Đại Vực ở cổ hang động lần kia.
Thậm chí, hắn còn tàng trữ không ít độc của Xích Lã, đây là độc của Xích Ngô cấp Yêu Quân, thứ mà chân chính có thể xưng, dưới g·iết Yêu Quân trên độc Yêu Vương.
Nhưng bảo vật mãnh độc như vậy, hắn sẽ không phung phí đến mức mang ra trao đổi, sẽ dùng luyện tài khí sau này.
. . .
Người bán hàng vốn là kẻ buôn độc, vừa nhìn liền biết mặt hàng gì, hắn biết vuốt độc là hàng thật, tại hắn ước lượng một chút, bằng số độc dịch này hẳn có thể chế ra rất nhiều độc đan cùng độc loại binh khí, là Độc Đạo tu sĩ tha thiết mơ ước tài khí luyện độc.
Nghĩ đến đây, hai mắt hắn giống như phát quang, khiêm tốn đến cực điểm mời Nhất Dạ Thiên Thu theo sau, tại hắn dẫn đường phía trước, hai cái giống như hắc ám u linh lướt đi qua từng cái gian hàng ở bên đường.
"Trước tiến gian binh khí !" Nhất Dạ Thiên Thu thanh âm lạnh nhạt.
Đi thật lâu vào sâu bên trong hạp cốc, ở đây Huyễn Nến bốc lên ngọn lửa dần dần thêm đa dạng, từng cái ánh lửa hiển hiện thêm nhiều màu, thậm chí có lửa hoá xám giống như là vô sắc.
Vô Sắc chi Hoả, không màu cũng không sắc !
Tại điểm tận cùng của con đường, thật có một gian hàng như vậy, chủ buôn là một người mang hắc bào lão ấu, lưng còng giọng yếu, cho người ta một loại cảm giác gần đất xa trời.
Nhưng ánh mắt của lão, chứa đựng hàn quang, thâm thuý mà sâu thẳm, không có nửa phần lão hoá.
"Đến, cuối cùng một gian này, chính là gian binh khí ta nói kia." Người bán hàng nói.
Đứng trong gian binh khí, lão ấu thấy thân ảnh người bán độc, tròng mắt xoay chuyển suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ý: "Tốt Tiểu Hoan Hoan, đến, mời đại khách nhân vào xem hàng."
Không chờ Nhất Dạ Thiên Thu phản ứng, một thanh âm trầm ổn vang lên: "Huynh đài, mời qua đây xem."
Thuận theo thanh âm, hướng tầm mắt ra xa hơn nơi này, có một gian hàng tồi tàn rách nát, cũ kĩ đến đáng thương, nằm tận sâu trong cùng hạp cốc. Ở đây có một vị trung niên nam tử đang rèn luyện binh khí, vừa rồi thanh âm kia chính là của hắn nói ra.
Lão ấu con mắt dữ tợn: "Khốn kiếp, ngươi có hiểu quy tắc nơi này ? Dám phá bỏ quy củ ? Không tới lượt ngươi lên tiếng ở đây a !"
Nói xong, lão ấu nháy mắt cho người bán độc dược "Tiểu Hoan Hoan" người sau hiểu ý, lập tức đi tới gian hàng tồi tàn của vị nam hán tử kia.
Nhất Dạ Thiên Thu không khỏi hiếu kì: "Hắn không có bày Huyễn Nến, cũng không mang hắc bào che thân, lại giống như xa xa không nằm trong hàng đường buôn bán, thật sự kỳ lạ a."
Lão ấu nhếch mép khinh bỉ: "Đại nhân không cần để ý, chỉ là một tên thất bại thảm hại mà thôi. Hắn như vậy là do hắn quyết định, ở đây không có ai quản, không ai ép buộc hắn như vậy."
Lão ấu nhìn thấy người bán độc đã đến bên kia gian hàng "xử lý" cũng không còn hứng thú, bắt đầu truyền tinh thần sử dụng Huyễn Nến, một vòng kết giới được dựng lên quanh gian hàng.
Tại bên ngoài không thể thấy gì được bên trong, mà bên trong cũng không thấy bên ngoài diễn ra cái gì. Đây là cô lập, cũng tạo thoải mái cho người mua và người bán.
Lão ấu cười nói: "Đại nhân đang tìm kiếm món binh khí nào a ? Ở Tây Vực này chỗ lão phu là tốt nhất, binh khí cái nào cũng có, từ cầm thương đao kiếm cho đến phiên truỷ trạc kích. . ."
"Ta cần tốt nhất đao." Nhất Dạ Thiên Thu nói ra.
"Đao sao, tốt, lão sẽ đưa ngươi tốt nhất đao." Lão ấu cười cười, tại trong gian hàng tìm đến một cây cỡ vừa đao dài, đao này nhìn qua liền thấy lăng lệ, vô cùng bá đạo.
"Đại nhân nhìn, đây là Huyền Thương Đao, do Huyền Thương Thạch đúc đi ra. Tin tưởng ngài biết Huyền Thương Thạch công năng rồi, là một trong các nguyên liệu cứng rắn nhất trong thiên hạ. Cầm đao này, trảm thạch như trảm giấy !"
Nhất Dạ Thiên Thu tay rờ thân đao, gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu.
Lão ấu thấy vậy không khỏi nhăn mày, lại từ trong lấy ra một thanh dáng dấp xấu xí đao, đao này không giống làm từ kim loại, mà như làm từ đá thô đồng dạng, các cạnh đều có mũi nhọn, sắc bén đến đáng sợ.
"Đao này gọi Độc Nha, là từ Độc Nha Thú cây răng nanh duy nhất kia chế tạo lên, Độc Nha Thú là thuộc về một loại mãn độc chi thú, so với Xích Ngô độc đều còn lợi hại hơn a. Như để nó g·ây t·hương t·ích, sợ là dính phải m·ãn t·ính độc, c·hết không nghi ngờ."
Cũng là lúc này, một đạo nhân ảnh giống như sao xẹt, tại hai người bọn hắn xẹt qua, giống như đ·ạ·n tạc.
"Ầm."
Chỉ thấy người bán độc từ xa b·ị đ·ánh văng qua nơi này, phần lưng đè gãy gian hàng của lão ấu, Huyễn Nến đều dập nát, kém một chút bị Độc Nha Đao chém trúng, dính phải cực độc chí mạng.
"Tiểu Hoan Hoan." Lão ấu kinh hô.
Lão ấu hai tay ôm lấy người bán độc, nhìn trên phần ngực có một vết cắt sâu chí mạng, vết cắt hay còn rất mới, lại cường đại đao khí lưu động trên đó, khiến cho lão ấu không dám chạm vào.
Người này đ·ã c·hết đến không thể c·hết hơn !
Nhất Dạ Thiên Thu quay đầu qua phía gian hàng xập xệ kia, chỉ thấy mọi thứ hoàn hảo không tổn hại, mà vị nam tử hán kia thì đang lấy khăn lau đi v·ết m·áu trên thân đao.
"Máu dơ bẩn, không đáng để ăn !" Nam tử hán tự giễu cười.
Trong tay hắn thanh đao đỏ như màu máu, mặc dù diện tích không lớn nhưng phía trên có một cỗ khí thôn sơn hà, giống như có thể thôn phệ tận máu trong thiên hạ.
Cái nhìn đầu tiên này, Nhất Dạ Thiên Thu liền thấy đao rất bất phàm !
Nam tử hán ném ánh mắt lại về phía bên này, hắn đứng người lên đi qua, vừa đi vừa nói: "Đao này gọi A Tu La, là tộc ta thuỷ tổ để lại. Ta chờ ở đây đã hơn một vạn năm, chưa từng thấy qua người thích hợp. Hôm nay thiên thời địa lợi, thấy người hữu duyên, đưa tặng một đao."
Nhất Dạ Thiên Thu hai đầu lông mày không khỏi nhíu lại, bởi vì ngay lúc này, hắn giống như bị lôi vào một không gian khác, mà ở đây nam tử hán kia chính là tuyệt đối chúa tể.
Nhất Dạ Thiên Thu cố giữ điềm tĩnh, nói: "Ngươi rốt cuộc là ai ?"
"Lão phu là ai không quan trọng, chỉ mong Dược Vương Nhất Dạ vẫn còn ở đó. Thiên hạ này người có thể dung vạn tộc, xem trọng tình nghĩa rất ít, ngươi là một cái đáng giá tin tưởng. Tu La nhất tộc sau này, trông cậy vào ngươi."
Lời vừa dứt, trời đất trong mắt Nhất Dạ Thiên Thu giống như đổ sụp, chớp mắt sau đó trở về ban đầu, mà trong ý thức hải của Nhất Dạ Thiên Thu không biết từ khi nào lơ lửng đó một thanh tuyệt thế đồ đao. Mà vị nam tử hán kia cũng biến mất biệt tăm, không một vết tích.
Tại ngoại giới, lão ấu cùng "Tiểu Hoan Hoan" không chút nào phát giác, bọn hắn vẫn đang không biết chuyện gì xảy ra. Lão ấu lúc này mới kịp phản ứng, quay qua nhìn gian hàng sập xệ bên kia, kinh hô: "Ngươi dám !?"
"A, hắn đâu ?"
"Rốt cuộc có chuyện gì, Tiểu Hoan Hoan sao lại ra nông nỗi này, lão phu làm sao ăn nói với vị kia đây."
Nhất Dạ Thiên Thu thân ảnh từ lâu biến mất, hắn mục đích đến đây đã hoàn thành. Thanh này A Tu La Đao cấp bậc tất nhiên không tầm thường, mà A Tu La ba chữ này, hắn tại đời trước trong cổ tịch cũng từng thấy qua.
A Tu La, là một vị Thần Linh !
Tại trong cổ tịch có nói, từ thời khai thiên lập địa lúc kia, khi mà Khấp Huyết Giới này còn chưa có danh tự, có một cái bộ tộc độc bộ thiên hạ, có thể xem là sơ khai chi tổ. Tộc này gọi Tu La, mà Tộc Vương chính là Tu La chi Tổ, xưng A Tu La.
A Tu La, tu là Sát Đạo, là chân chính Sát Thần !
"Xem ra thanh này A Tu La Đao ít nhất là Thần Khí, nhìn nó bản tính khát máu, là Sát Đạo tu sĩ điên cuồng mơ ước bảo vật a. Ha hả, Tôn Thần lão động vật kia hẳn là thèm đến nhỏ dãi đây."
Miệng thì cười, nhưng tâm hắn nặng trĩu. Bởi vì quá nhiều thứ hắn chưa từng biết bỗng nhiên hiện hữu đi ra.
Vị nam tử hán có thể sử dụng A Tu La Đao kia là tu vi gì ? Nên biết A Tu La Đao ít nhất là Thần Khí !
Tu La nhất tộc thật tồn tại ? Đây là xa xưa cổ tộc, mà trong lời nói của nam tử hán cũng khiến hắn bận tâm.
Nam tử hán kia là ai ? Làm sao biết hắn là Dược Vương Nhất Dạ đây ? Lại nắm rõ hắn có dung nạp thiên hạ chi tâm, dung được Tam Tộc, dung cả vạn tộc ?
Mà hơn hết, Nhất Dạ Thiên Thu hiểu rõ, thiên hạ kỳ hữu chí bảo nếu như xuất thế, chín phần mười liền có hạo kiếp sắp diễn ra !
"Thiên hạ vốn dĩ là một trận loạn kiếp. Thắp thêm một trận hạo kiếp, xem ra loạn càng thêm loạn a !"
Nhất Dạ Thiên Thu bước ra khỏi Tây Vực, vừa đi vừa thở dài trong lòng. Nhưng ánh mắt của hắn lại là khác, nó không có nửa phần nhụt chí hay chán nản, ngược lại chứa đầy tinh mang, giống như đối với những thứ này tràn chờ mong.
Hắn đương nhiên không phải cái thế ma đầu, ước mong thế gian gặp khổ ải. Nhưng có một câu cần biết, loạn thế tạo anh hùng, loạn chính là cơ hội tốt để phát triển bản thân.
Hắn là mong chờ như vậy !
. . .
______
Tấu chương xong.
Tối nay AFF cup diễn ra, tuyển Việt Nam có lẽ đã cố gắng hết sức rồi a ~
Không quên cầu độc giả đề cử truyện :D
~ Mạnh.