Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ
Unknown
Chương 130: Sát Lục Kình Thụ - Sát Lục Phủ !
Cổ Hoạ đại sâm lâm, Nam Châu, Hầu Cốc.
Tại to lớn nhất một nơi trong Hầu Cốc, có một cây thông thiên đại cổ thụ, nó không cao như đại thụ ở Trung Châu, cũng không quá đỗi to lớn nhưng chung quanh lại vờn lấy từng tia sát khí.
Sát khí màu đỏ như máu, khi ít khi nhiều, là cấm địa trong Hầu Cốc.
Trong truyền thuyết Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu Sát Trụ, chính là ngự trị tại nơi này, trên ngọn Sát Lục Kình Thụ.
Nghe nói Sát Lục Kình Thụ cổ lão đến khó tin, tồn tại trước cả lúc Hầu tộc xuất hiện tại Hầu Cốc, toàn bộ Hầu tộc từ trên xuống dưới đều chỉ có Sát Trụ dám đi vào, là nơi hắn sinh sống.
Nói Sát Lục Kình Thụ là biệt phủ của Sát Trụ cũng không sai !
Lúc này, hai vị Yêu Hầu mặc chiến giáp đi vào Sát Lục Kình Thụ. Thụ này từ sớm vốn là rỗng ruột, cho nên được kiến thành biệt phủ, xưng là Sát Lục Phủ.
Hai vị Yêu Hầu này toả ra khí tức đều là Bán Bộ Yêu Vương, toàn bộ Hầu tộc từ trên xuống dưới không ai không sợ, ngay cả Hầu tộc tộc trưởng Tẫn Vương đều kiêng kỵ ba phần.
Hai người bọn hắn đi thật lâu vào Sát Lục Phủ, nhưng tâm thần lộ ra khẩn trương mà nghiêm trang cực điểm, rốt cuộc bọn hắn đi đến một toà đại môn.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, hít sâu một hơi đẩy ra đại môn bước vào bên trong. Trong này không giống âm u túc sát, trái ngược lại tràn đầy sinh cơ, giống như một không gian khác đồng dạng.
Có hoa sơn ngự điểu, có kỳ chi linh hoa, cũng có xa xa cửu thiên áng mây. Trên trời có thái dương, dưới đất có núi lớn, trùng điệp sâm lâm, tựa như bích hoạ đồ.
Mà gần nhất đại môn lối vào này, có một toà vách đá lớn mấy trăm dặm xa, vừa rồi bích hoạ đồ là thật, là thiên địa chi cảnh đồ sộ vô biên, nó chính là Khấp Huyết Giới chi cảnh.
Đúng vậy, vách đá này, là một góc trên Vô Danh Sơn, toà sơn cấm địa nguy hiểm nhất thế giới.
Nói là cấm địa, nhưng ở đây lại cho một loại yên bình, khác với tưởng tượng khủng bố như vậy. Ở đây, có một toà độc mộc nhà tranh cùng cỡ nhỏ động vật chạy đùa trên sân nhỏ, có cả hồ cá, cùng cỡ nhỏ ruộng rau cây cảnh các loại.
Trước nhà tranh, trưng lấy một bộ bàn ghế đá giản dị, chỉ thấy một vị lão giả mặt mũi hiền lành, vận đồ nho nhã đang ngồi thưởng trà.
Trên sân, chạy lon ton vài chi thú nhỏ, có là tiểu cẩu, có thì tiểu miêu. Trong hồ nuôi lấy màu tím cá trình, còn có đủ loại thuỷ ngư mỹ dáng.
Nhưng bình yên như vậy, bình thường như vậy, lại để hai vị khí phách hiển hách Yêu Hầu cấp Bán Bộ Yêu Vương phải run sợ. Hai người quỳ gối một chân, đồng loạt lễ bái thành tiếng: "Bái kiến lão tổ tông !"
"Tiểu Đại, tiểu Nhị, đều đứng lên đi !" Lão giả mỉm cười.
"Tuân lệnh lão tổ !" Hai người nghiêm trang.
Nếu như có người kiến thức đủ rộng ở đây, sẽ biết hai vị này tuần tự xưng Tôn Đại cùng Tôn Nhị.
Năm đó Ám Lâu Tổ Chức Sát Thủ đặt xuống một phân đà bí ẩn ở Cổ Hoạ đại sâm lâm, chính là lợi dụng sự tấp nập từ đệ nhất giao thương phúc địa ở Cổ Hoạ làm vỏ bọc. Không may, tất cả nguỵ trang đều bị Sát Trụ thấy rõ, trong đêm Binh Bộ Hầu tộc tổng t·ấn c·ông phân đà, diệt đi toàn bộ sát thủ, có thì c·hết, có trốn thì bị truy, không sót một mống.
Làm phân đà chủ của phân đà này lúc bấy giờ là Cổ Hoạ một thành viên, là thiếu tộc trưởng Bạch Vân tộc, cũng là thiếu phụ áo đen tên Hắc Vân kia. Người mà sau này thành lập dong binh đoàn đứng thứ ba, Thị Huyết dong binh đoàn.
Nhưng thân là thiếu tộc trưởng lại dám phạm vào tội nghiệt đày trời như vậy, khiến cho toàn bộ Bạch Vân tộc cũng theo đó bị diệt. Hắc Vân càng bị Sát Trụ sai phái Hầu tộc Song Tinh đi t·ruy s·át, trên trời không tha dưới đất không bỏ.
Hầu tộc Song Tinh, chính là Tôn Nhị cùng Tôn Đại, hai người này là thân huynh đệ ruột, thuộc Âm Dương Hầu nhất tộc. Thiên sinh một cái tu Dương, một cái thuần Âm. Dương Chí Thể cùng Âm Cực Thể như vậy hai loại thần kỳ thể chất là thứ mà Song Tinh bọn hắn sở hữu.
Thẳng đến Hắc Vân bị Nhất Dạ Thiên Thu cùng Tất Lam đoàn trưởng g·iết c·hết tại cổ hang động kia, hai người bọn hắn mới trở về phục mệnh, cũng không biết bằng cách nào, cả hai đã lấy được thủ cấp của Hắc Vân dâng lên Sát Trụ.
Tôn Thần lão tổ buông xuống tách trà, chậm rãi nói: "Hận chính là Ám Lâu, dại dột một thiếu nữ, dại dột một kẻ bao che !"
Tôn Đại kính cẩn nói: "Năm đó tiểu Đại đích thân dẫn quân đi tra Bạch Vân tộc, là phụ mẫu của nàng dung túng sai phạm, biết mà không báo hại đến không biết bao nhiêu người phải c·hết. Mẫu thân nàng b·ị b·ắt lại xử tử, nhưng phụ thân nàng lại trốn thoát, chúng ta tìm đến Hắc Vân thời điểm, nàng đã bị g·iết c·hết. Không thể sưu hồn, không biết tung tích của Đường Cực."
Tôn Nhị phẫn hận nói: "Bởi vì Hắc Vân làm loạn, nhận uỷ thác của kẻ ác nhân, hại Hầu tộc cùng Hắc Ngạc tộc sinh ra mâu thuẫn hận thù, c·hết đâu chỉ mấy ngàn sinh linh. Trận đại chiến kia liên luỵ quá lớn, Bắc Châu Hắc Ngạc tộc cùng Nam Châu Hầu tộc bộc phát đã l·ây l·an đến còn lại tam Châu, gần vạn chỉ sinh linh rơi vào vũng máu."
"Cổ Hoạ vì đó cũng giảm sút thực lực rất lớn, nếu không phải lão tổ cùng Không Trụ đại nhân đích thân ra mặt giải quyết, nói không chừng hậu quả còn thêm khó lường trước."
Tôn Thần lão tổ nói: "Lão phu cũng nói, hận chính là Ám Lâu Tổ Chức. Hắc Vân chỉ là con tốt, một con tốt hữu ích mà thôi."
"Đến, lão phu có vài cái nhiệm vụ cho các ngươi. Truy rõ cho ta ai là kẻ g·iết Hắc Vân, ta muốn toàn bộ thông tin của hắn. Còn có năm đó ai là kẻ đặt xuống yêu cầu để Hắc Vân làm loạn, lão phu tin tưởng nếu người kia không cho nàng đủ mê hoặc, bối cảnh đủ lớn, nàng liền không dám quậy đến đục nước như vậy."
Song Tinh quỳ xuống một gối: "Tuân lệnh !"
Sau khi lui ra khỏi Sát Lục Phủ, Tôn Đại giọng nói nghiêm nghị: "Nhị đệ, ngươi nghe lão tổ câu vừa rồi ý tứ thế nào ?"
Tôn Nhị gật đầu: "Đại ca hẳn cũng hiểu, lão tổ đây là đang gợi ý cho chúng ta, sợ chúng ta ngu xuẩn mất linh đây. Chiếu lão tổ nói, kẻ dám đặt xuống đề nghị cho Hắc Vân, là người có lai lịch rất lớn, lớn đến nỗi khiến nàng dám dùng cả Cổ Hoạ sinh linh xem như lòng thành dâng lên."
Tôn Đại ánh mắt ứa ra lửa hận: "Ngũ Đại Sâm Lâm từ xưa đến nay đồng khí liên chi, là Yêu Chủ bệ hạ tin tưởng nhất nội tình, là Yêu tộc lá chắn trọng yếu. Hừ, thứ khốn kiếp nào dám rắp tâm đặt xuống tàn ác như vậy m·ưu đ·ồ, Nhị đệ, ngươi nói có thể là ai ?"
Tôn Nhị híp lại đôi mắt: "Kẻ đó, ta tin không thuộc bảy mươi hai tộc trong Cổ Hoạ, mà là từ bốn đại sâm lâm còn lại. Trận chiến năm đó, Cổ Hoạ từ trên xuống dưới đều g·ặp n·ạn, ảnh hưởng căn cơ, thậm chí có vài tộc bị diệt vì chiến hoả. Kẻ thủ ác hẳn không phải từ Cổ Hoạ a !"
"Càng có một khả năng khác, kẻ g·iết Hắc Vân, chính là kẻ thủ ác kia. Đặt một giả thuyết, chỉ cần nàng c·hết, hết thảy dò tra xem như đi vào ngỏ cụt, cho nên kẻ g·iết nàng không thể tránh khỏi hoài nghi."
Tôn Đại nghe xong gật đầu, nói: "Đi, đi đến nơi chúng ta tìm thấy Hắc Vân t·hi t·hể, đi Thanh Lộc Thành !"
. . .
Trong Sát Lục Phủ, phía sau đại môn kia, ngồi uống trà Tôn Thần lão tổ không khỏi thở dài, giống như nhớ lại chuyện đã từng.
Cũng không biết vì cái gì, cảm xúc hắn bỗng nhiên ba động rất mãnh liệt, khiến cho không khí trở nên ngột ngạt, Túc Sát chi khí bao phủ toàn bộ gia viên cùng mỏm đá này thành màu đỏ ngòm, Sát Lục Phủ cùng Sát Lục Kình Thụ quang hoa chói mắt chiếu rọi Hầu Cốc.
May mắn khoảnh khắc đó chỉ là chớp mắt, ba cái hơi thở thời gian trôi qua, toàn bộ Túc Sát chi khí đều biến mất, vạn vật an tường lần nữa.
Chỉ thấy một vị giống như cái thế cuồng ma, đầu tóc dựng ngược màu đỏ như máu, hai mắt tàn ác đáng sợ, trên thân cuồn cuộn cơ bắp màu đồng xích. Nào có nửa điểm tiên phong đạo cốt như khi nãy, hắn chính là Tôn Thần lão tổ khi mất kiềm chế, nhưng ba hơi thở vừa rồi trôi qua, dáng vẻ kia cũng theo đó biến mất trở lại hiền hoà như ban đầu.
Chỉ là, chạy lon ton trên sân nhỏ hay màu tím cá trình, dị ngư trong hồ nước không còn đó. Toàn bộ đều hiện chân thân trốn đến rất xa, mới thấy hoá ra tiểu cẩu đáng yêu kia là một đầu Kim Sư Đầu Điêu, tiểu miêu lại hoá thành Cửu Linh Dạ Mẫu.
Mà con cá trình màu tím kia, chính là Tử Sắc Lôi Long thu phục được trên Nhị Bảo ở Binh Các Trọng Địa lần kia.
Mỗi một đầu thú đều toát ra Vương cảnh khí thế, không phải Hoang Thú thì là Man Thú, càng có Thiên chi tạo vật như Tử Sắc Lôi Long cùng dị chủng Kình Ngư các loại.
E rằng đây là lý do Song Tinh sợ hãi như vậy khi đến đây, đổi lại một người khác, không muốn sợ cũng phải sợ vì quá rung động !
. . .
Lúc này, tại Ngoại Phủ Chi Lâm.
Bốn người Kim Mộc Thuỷ Thổ chia nhau tứ phía tìm kiếm. Riêng "Thuỷ chi linh" Nhất Dạ Thiên Thu thân pháp nhanh nhất, liên tục không ngừng tại tứ phương bát hướng bày xuống nhị thập trận đồ.
Thẳng đến hắn bị một đạo nhân ảnh chặn lại, người kia chỉ kiếm về hắn, lạnh giọng nói: "Ngươi là ai ?"
Nhất Dạ Thiên Thu cười cười: "Ngươi là nhận ra từ lúc nào ?"
"Thuỷ muội quả thật có Thuỷ đạo cao thủ danh xưng, nhưng lại không thể cao cường hiểu rõ như vậy. Ngươi tuy cải trang rất tốt, nhưng thật chất không qua mặt được ta, từ nhỏ đến lớn ta cùng nàng so kiếm nhiều nhất, làm thế nào có thể giấu được ta đây ?" Kim chi linh nói ra.
Nhất Dạ Thiên Thu gật đầu: "Hảo cho thân huynh muội đồng môn, bằng ngươi câu này ta có thể tha c·hết cho ngươi. Đổi lại, ta muốn ngươi cùng mặt khác Tứ Linh quy phục về ta, đi theo ta các ngươi tiền đồ vô lượng, không giống Tích Lịch Yêu Quân như vậy không đáng giá."
Kim chi linh cười lạnh: "Hừ, hoang đường ! Ta tuy tất yếu tu luyện nhưng không phải cái gì ăn cháo đá bát hạng người. Thiên hạ có thể nguỵ trang tốt như vậy, e rằng chỉ có cấp cao sát thủ, ngươi là c·h·ó săn của Ám Lâu Tổ Chức sao ?"
Nghe như vậy, với bản tính ghét ác như cừu của mình, muốn tận diệt Ám Lâu như vậy, Nhất Dạ Thiên Thu cười lớn không ngớt. Thanh âm vang dội tứ phía, câu dẫn nhiều sự chú ý.
Chốc lát sau đó, Thổ chi linh cùng Mộc chi linh lũ lượt kéo đến, cả hai đều ngửi thấy mùi thuốc s·ú·n·g ở đây, nhưng lại là khó hiểu.
Rốt cuộc "Thuỷ tỷ" cùng Kim ca đang làm cái gì ?
. . .
............................
Cầu đề cử truyện !!
Càng cầu đánh giá tốt, bình luận cho ta có động lực !!
Bái tạ các đạo hữu đã xem.
~Mạnh.