Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Lục Tử Kiếp - Bi Kịch Trần Ai ( Tái Bản )
"Ha hả, lão quỷ ngươi cứ như vậy ghét bỏ Hạo gia sao ?" Nhất Dạ Thiên Thu làm sao không hiểu ý của đối phương, chỉ cười nói.
Tại khoảng cách năm dặm cách cửa Hạo Thành, lúc này đang đứng đấy một loạt đám đông, xôn xao bàn tán.
Hạo gia cách làm việc chính là, lập danh sách báo danh, đưa về Văn Bộ thống kê, sau đó báo cáo với Tàng Thiên lão vương chủ, với số lượng người đăng ký như vậy, Hạo gia đạt được rất nhiều lợi ích.
Nhất Dạ Thiên Thu nhướn mày, đứng trong đám đông, nói: “Đây là thứ gì ?”
Hạo gia chính vì thế dám dựng Hạo Thành, làm đủ loại khắc nghiệt thủ đoạn, chế tạo đủ loại qui tắc, mà rõ ràng nhất là, luật cư trú.
Luật đề: Không cho phép kẻ không phù hợp tiến vào Hạo Thành nửa bước, muốn vào thành, trước tiên phải có thân phận, thứ hai phải có bối cảnh.
Chỉ nghe tiếng hét thảm truyền ra, không được một phút sau đó, người ki một thân da vẻ đều hóa xanh lục, run rẫy như sắp c·hết.
Nàng gọi Huyết Linh Lung !
Một vạn linh thạch đã đủ xây cả một căn biệt phủ riêng tại nơi ngoại thành này, dùng để mua một quả trứng như vậy là điều quá xa xỉ, không một ai thèm quan tâm.
"Ngươi ... ngươi làm gì ? Ngươi là ai ? Ngươi đã làm gì ?" Thiếu niên Hạo gia kia run giọng.
Sợ hãi, từ bỏ, liệu có thể sao ?
Tiểu thương buôn thấy đối phương đến, liền biết sắp sửa gặp chuyện không lành, vội vàng giấu đi trứng Thanh Xà, làm một bộ dáng không biết, đồng thời nhanh chóng dọn đồ đạc dự định đi về.
Về phần tiểu thương buôn, nhận được một tờ giấy rách, đến nhìn bọn hắn cũng lười nhác, huống chi có ý xấu.
Hoá ra, tiểu thương này là đang sợ hãi, thất phu vô tội, hoài bích có tội !
Năm mươi năm một lần, Kim Thiên Môn mở ra, đối với thiên hạ hào kiệt là đại cơ duyên. Nhưng đối với tu sĩ ngoài này, lại là đại ác mộng.
Đây giống như một loại tử hình, không ai có thể thoát được.
Bởi vì, Kim Thiên Môn mở ra, Tàng Thiên lão vương chủ động viên Tiểu Yêu Cảnh sinh linh trong Tàng Thiên đại sâm lâm đi vào, một tộc càng có nhiều người tham dự, liền sẽ được càng trọng thưởng.
Không nhìn thấy Hạo Lục cùng ba vị tu sĩ Hạo gia còn đang mê man trong Huyễn cảnh sao ? Dạng gì tồn tại mới dám đụng Hạo gia tu sĩ ?
Đây chính là những người vô gia cư kia, phải sinh sống bên ngoài Hạo Thành, vô cùng vất vả.
“Hừ, lão tử không có gia đình, vì sao phải sợ bọn hắn dạng này lương tâm c·h·ó tha chứ ! Di tộc cam tâm làm c·h·ó cho Hạo gia, sớm muộn một ngày cũng gặp quả báo.”
"Hừ, Lục thiếu ta muốn đồ vật chưa bao giờ là chưa có, ngươi dám đoạt bản thiếu đồ, trước có cân nhắc qua lợi hại ?" Hạo Lục bỗng quát lớn.
Nhất Dạ Thiên Thu ba người có khoác hắc bào trùm mũ, không khiến người khác nhận ra, bọn hắn đã đi vào địa phận cách Hạo Thành trăm dặm. Thế nhưng xa tận ngoài này, lại có đều đều nhà cửa, giống như phố nhỏ dựng lên khắp nơi, cũng có đèn đuốc sáng trưng, dựng tường đục ngói, đầy người đi lại.
Nhất Dạ Thiên Thu lạnh nhạt giảng: "Như ta không lầm, Hạo gia hẳn là thế lực rất lớn, Văn Bộ bên kia làm sao không có tay chân của bọn hắn, dù sao nếu để Ngoại Thành thành lập, Hạo Thành liền sẽ giảm giá trị, điều này Hạo gia chắc chắn không cho phép xảy ra. Bởi vì lúc kia Hạo gia sẽ khó giữ được địa vị siêu nhiên như bây giờ."
Sân lớn trước mặt hắn nằm la liệt từng cái thân thể, mỗi một cái đều ngã quỵ trên đất da thịt xanh tái, đều bị trúng độc rất nặng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, bọn hắn đều là kẻ bị ném vào Hắc Quan Tài.
Nhất Dạ Thiên Thu đối với tiểu thương nói: "Ta mua thứ này."
Hạo gia bọn hắn đi vào quy củ, không muốn cũng phải làm !
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu: "Hạo gia không phải dạng hời hợt, các ngươi quá mức đánh giá cao ta. Một tên Hạo Thiên không phải vấn đề, thứ ta lo lắng nằm ở vế sau."
Nhất Dạ Thiên Thu liếc nhìn bên đường đang tụ tập đông người, từng cái ánh mắt nóng hổi nhìn chằm chằm túi thơm, giống như thèm khát cực độ kia mới hiểu.
"A ! Ta liều mạng với các ngươi !" Tiểu thương buôn gào thét, sau đó dùng hai tay kẹp chặt trứng Thanh Xà to như ấm nước kia vứt về nơi xa, muốn đập nát nó, không cho bất kì ai lấy được.
Một tên thương buôn nhìn chằm chằm Nhất Dạ Thiên Thu, cười tươi: "Khách nhân a, đến, mời xem hàng của tiểu thương. Đây là trứng Thanh Xà, chỉ có duy nhất một quả !"
Tàng Nhâm nói: “Hạo gia căn bản không muốn chừa một danh ngạch nào cho Ngoại thành chúng yêu, trong mắt bọn hắn khu này chỉ là dân đen, dân ngu khu đen cần gì phải có danh ngạch, cần gì phải vào Kim Thiên Môn. Ngoại thành người, chỉ nên sống một đời, làm gia làm nô cho bọn hắn mà thôi.”
Quá đắt đỏ !
Tàng Nhâm Yêu Quân cẩn trọng đáp: “Nghe nói Hạo gia tám trăm năm trước ra đời một vị xuất chúng thiên kiêu, bây giờ đã là lão tổ Hạo gia, hắn trong một lần lịch luyện ở Kim Thiên Môn, phát hiện một loại tà bảo. Cũng chính là Hắc Quan Tài này, Hạo gia dùng nó để khảo nghiệm, ai có trụ được một phút, liền có thể tham gia Kim Thiên Môn, bất luận bối cảnh hay xuất thân."
“Suỵt, Hạo gia tai mắt khắp nơi, trước khi buông lời ngươi nên cẩn trọng lời nói a.”
. . .
Một vị thiếu nữ dáng người thon thả, đường cong tinh tế, da trắng như nhuận ngọc, mắt phượng tựa mày ngài đang ngồi tại hàng trên cùng phía bên phải, nàng vận một bộ xích sắc phượng bào, đây là Huyết Hải đại sâm lâm Huyết Ma Giáo thiên kiêu chi nữ, người có thể cạnh tranh được với Thánh nữ Huyết Linh Tiên.
Tàng Thiên lão vương chủ không quản, Oa Vương không đối hoài, ai cứu bọn hắn đây ?
Nhất Dạ Thiên Thu lười nhác so đo cùng loại tiểu sửu lưu manh này, cho nên lấy trứng sau lại rời đi. Mà vị tiểu thương kia lúc này lại chạy lại chặn đường:
"Mà lại, dù sao ta chỉ là một tên Yêu Thú mà thôi, ha ha !"
Tiểu thương buôn hoảng sợ la lớn: "Nói bậy, đây là trứng Thanh Xà, ta là mua lại từ người khác, làm sao có thể là tà vật được ? Người đâu, cứu mạng a, Hạo gia tu sĩ tính c·ướp c·ủa a."
Như tiểu thương nay dám cầm đi, không chừng bị người ta ám toán lúc nào không hay. Công khai trả lại linh thạch, chính là cách giúp hắn sống sót.
Chỉ là không ai đáp lại lời hắn, chỉ dám đứng tại xa xa nhìn qua, làm một bộ dáng không liên quan đến mình, sợ bị liên luỵ.
Tiểu Thế Tôn ba chữ này, tuyệt đối có quyền lực rất lớn !
_____
Hoặc là bỏ trốn, hoặc là chấp nhận !
Mồng ba may mắn, một chương này lại là bi kịch dân gian.
“Đúng vậy, mỗi một canh giờ mà thôi, nhưng đây là quá ác độc, chúng ta phải c·hết bao nhiêu người. Ngoại thành hay Nội thành chẳng phải đều là con dân Tàng Thiên hay sao ? Hạo gia quá mức ngang ngược, coi thường sinh mạng.”
"Ngươi dám !" Thiếu niên Hạo gia kia quát lớn.
Riêng tiểu thương, hắn không dám ngỡ ngàng la toáng lên, mà làm một bộ mặt xám xịt rời đi. Đi đủ lâu, hắn mới quay đầu về phía sau, nhìn tận xa xăm ba người áo đen kia, lại khom mình tạ một bái thật sâu.
"Ha hả, đi đâu mà vội a ! Lão già ngươi có biết câu nói, thất phu vô tội, hoài bích có tội không ? Trên địa bàn của Hạo gia ta, lại dám buôn bán thứ tà thuật như vậy, là cỡ nào nguy hiểm ?"
Nhất Dạ Thiên Thu hỏi: "Vì cái gì bọn hắn không đi nơi khác ?"
Ba vị tu sĩ Hạo gia phía sau lập tức lao về phía trước, muốn dùng b·ạo l·ực đoạt trứng Thanh Xà.
Dẫn đến nhiều người trở thành vô gia cư, phải dọn ra ngoại thành sinh sống.
Nói nó là đệ nhất giao thương chi địa ở Tàng Thiên khu vực này cũng không sai.
Nhưng lúc này, một vị thiếu niên đi đến, phía sau hắn có ba tên hộ vệ, trên thân choàng áo vải màu vàng, phía sau lưng khắc một chữ Hạo bằng mực đen rất tinh tế.
“Di tộc không hẳn ai cũng như ngươi hiểu rõ a, mà lại có hiểu rõ, cũng sẽ ngưng sao ?” Nhất Dạ Thiên Thu nói.
Người cũng có người này, người kia. Yêu cũng có yêu này, yêu nọ.
Đều bị trúng độc mà c·hết bất đắc kì tử !
10000 linh thạch, một vạn viên này, tương đương mười viên tuyệt phẩm linh thạch, vừa tròn giá cả.
Lời kêu gọi của thương buôn gây nên cuốn hút không nhỏ, khiến cho tu sĩ đi đường lộ ra hứng thú, nhưng khi nghe đến giá cả nêu ra, tất cả đều vội lắc đầu, tiếp tục bước qua.
Là thiên phú của Băng Huyễn Cổ, song tu hai hệ Băng Đạo cùng Huyễn Đạo.
Mà cũng vì Kim Thiên Môn là đại cơ duyên, cho nên nhà nhà người người thi nhau tranh lấy, không ai nhường ai, đều ra sức lấy lòng Hạo gia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tàng Nhâm Yêu Quân gật đầu: "Nơi này tồn tại cũng đã được lâu nay, hiện tại có người đứng lên đề xuất Văn Bộ xem xét, mong muốn thành lập nơi này thành Ngoại Thành. Nhưng từ đầu đến cuối chỉ là án treo, không có phản hồi."
"To gan, ngươi là ai !?" Thiếu niên căm phẫn quát.
Hai vị Yêu Quân lộ ra khó hiểu, không rõ ý của Nhất Dạ Thiên Thu, ngay tại lúc Tàng Nhâm Yêu Quân tính hỏi tiếp, bên đường lại truyền đến tiếng rao hàng.
Mà thứ khiến tiểu thương kia càng sợ hãi hơn là, đối phương có thể lấy ta tuyệt phẩm linh thạch. Nên biết, mỏ linh thạch thông thường đều bị các đại thế lực thâu tóm, không để cho cấp cao linh thạch bị truyền ra ngoài.
Nhất Dạ Thiên Thu giống như không đối hoài đến hắn, mà nhìn về phía tiểu thương buôn kia, bỗng dưng ba tên tu sĩ hộ vệ của Hạo gia thì giống như bị điên loạn, vội vàng ôm đầu, chạy tán loạn.
Nói đến đây, hắn liếc nhìn Di Lang nữ tướng, từ trong ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ kiên định, thành kính, cả hai gật đầu, sau đó khom mình chắp tay đồng thanh hô:
Người vừa nói bỗng nhiên bị kéo vào sân lớn, bay thẳng vào bên trong quan tài giữa sân.
Nhưng nhìn kĩ, thì ra Hạo Lục đang đối với một con ngựa kéo xe bên đường hô to gọi nhỏ, hắn cũng đã trúng Huyễn thuật.
Di Lang kính cẩn thưa: "Thiếu chủ có chỗ không biết, bọn hắn vốn dĩ là dân thổ cư tại Hạo Thành, thế nhưng từ khi Hạo gia đến, dựng thành lập luật, rốt cuộc đổi trắng thay đen, người thổ cư địa phương đều bị ép rời khỏi tổ địa, tha hương cầu thực. Bọn hắn vốn dĩ là người ở đây, cho nên đa số đều chọn ở lại, sống cho đến già."
Nhưng mặt nổi là vậy, tại mặt tối, dân đen sau khi đăng ký báo danh, lại không được tham gia chính thức đàng hoàng. Mà phải vượt qua cái gọi là thí luyện, đối mặt với Hắc Quan Tài.
Tái bản
Sợ đối phương không hiểu, thương buôn lại nói: "Thanh Xà ấu niên dài năm trượng, trưởng thành tận hai mươi mấy trượng, thân thể to như vạc nước, lại sức khoẻ hơn tượng, hung hãn hơn sư, rất thích hợp làm toạ kỵ. Đến, ta bán nó giá 10000 linh thạch, mời xem a."
Linh thạch là loại tiền tệ phổ biến nhất được lưu hành, phân chia nhiều phẩm. Trung phẩm bằng mười viên hạ phẩm, thượng phẩm bằng trăm viên hạ phẩm, mà tuyệt phẩm thì gấp nghìn viên hạ phẩm.
Đêm đến.
Nhất Dạ Thiên Thu cũng không khó dễ, hiểu được nhân tình, thu lại túi thơm, tiếp đó ném cho đối phương một tờ giấy cũ, không phải ngân phiếu, cũng không phải dạng gì bảo vật, ở trên chỉ có vài nét chữ đen sau đó lại rời đi.
Là Huyễn thuật !
. . .
Có người từng so sánh, nếu như Thanh Lộc Thành lấy một linh thạch một người, thì Hạo Thành lấy giá đến một trăm linh thạch.
Hạo Thành, nằm trên Đông Cực chi địa, thuộc về quản lý của Kim Trụ, nói cách khác, Kim Thiên Môn là do Kim Trụ nắm giữ.
Đặc biệt ở đây có một vị thiếu nữ, nàng mặc đồ giản dị đến cực điểm, chừng độ tuổi mười lăm, trên thân chỉ khoác một loại bố y áo vải, có vẻ là tăng ni phật tử. Mặc dù bình thường như vậy, nhưng nàng lại ngồi trên hàng ghế đầu, ngang hàng cùng Huyết Linh Lung và Hắc Hùng Hận, không một ai dám dị nghị cùng khinh thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì làm thương buôn, hắn nhận ra tờ giấy rách nát cũ kĩ kia là gì !
Hắn phi thân thật nhanh muốn chụp lấy quả trứng, thế nhưng ngay tại hắn muốn chạm được, lại có một bóng đen thân ảnh như ma mị vụt ngang mặt.
Nói xong, hắn ném một bao túi thơm, là một kiện sơ cấp không gian bảo vật. Tiểu thương buôn đầu tiên là ngạc nhiên, nhìn kĩ vị hắc bào này, sau lại thuận tay mở thử túi thơm kia kiểm tra, không khỏi khiến hắn trố mắt mà sợ.
“Đáng tiếc, một phút cũng quá lâu, mà lại mỗi một ngày chỉ cho sáu mươi lượt đi vào, canh năm chạng vạng cho đến canh sáu buổi chiều.”
Là người của Hạo gia thế môn !
Mà dạng "dân đen" này muốn vào được, phải vượt qua Hắc Quan Tài, từ xưa đến nay, hàng nghìn người đã m·ất m·ạng, chỉ có một ngoại lệ duy nhất.
Đúng là như vậy, ban đầu chúng yêu tại nơi này ai cũng tranh nhau tham gia, muốn đổi đời, muốn tăng tu vi, thay đổi cuộc sống. Nhưng đi rồi c·hết, ai sẽ dám tiếp tục đây ?
Tham dự còn có con trai độc nhất của đại thái tử Hắc Hùng Sí, gọi Hắc Hùng Hận.
“Phốc.”
"Đại khách quan dừng bước, đây, tiểu thương không dám nhận, xin kính tặng trứng Thanh Xà giống như trả ơn, xin trả lại linh thạch a." Tiểu thương buôn sắc mặt tiếc hận, nhưng nước mắt ròng ròng nói ra.
Di Lang nghe xong không dám nói thêm, nàng biết đã vào chuyện trọng đại, ý của Tàng Nhâm Yêu Quân chính là, chỉ cần người thay Kim Trụ ngạo thị thế gian đồng ý, cũng không khác gì là Kim Trụ đồng ý.
Là một tờ đan phương, mà còn là đan phương của đan dược quý hiếm, ước lượng một chút liền vượt xa 10000 linh thạch. Có thể giúp hắn thay đổi một đời, làm sao không trân quý ?
Vừa nãy hắn lỡ miệng mười viên tuyệt phẩm linh thạch, đã giống như bán đi cái mạng mình, mười viên tuyệt phẩm linh thạch nhiều khi giá trị càng cao hơn so với vạn viên hạ phẩm linh thạch.
Người kia, gọi Tam Sinh, cũng là kẻ đề cử lên Văn Bộ luật thành lập Ngoại Thành, lo toan cho "dân đen".
Đây là hàng trăm năm nay thường lệ, sớm thành thói quen. Đau thương cũng chỉ hiện trên mặt những người có con cháu đi vào Hắc Quan Tài.
Không một ai dám đến đỡ bọn hắn dậy, đây cũng là chuyện thông thường, bởi vì sợ bị độc lây, chỉ có thể đợi bọn hắn tắt thở, sinh mệnh biến mất, độc mới không còn.
Hạo gia nói không, bọn hắn có thể chống đối được sao ?
Tà dương lên cao, minh nguyệt dạ Hạo Thành.
. . .
Tàng Nhâm Yêu Quân nghiêm túc lắc đầu, nhỏ giọng: "Thiếu chủ có điều không biết, Tàng Thiên đại sâm lâm có hai cỗ thế lực lớn nhất, chia thành hai phe chính. Một bên của Kim Trụ, một bên của Oa Vương. Giống như Tàng Diết tổng quản là bên phe của Oa Vương, mà thuộc hạ thì lại ở bên Kim Trụ."
Nhưng thông thường, mỗi một năm danh ngạch tham dự đều từ Hạo gia quyết định, Kim Trụ không quan tâm đến, vô hình chung tạo nên cho Hạo gia một loại địa vị tối cực, không ai không sợ.
"Trong mắt Hạo gia, bọn họ đều bị coi là dân đen thấp kém. Đồng thời mỗi một năm đều phải đóng thuế duy trì nộp lên Hạo gia, giá cả đắt đỏ." Tàng Nhâm Yêu Quân nói.
Bọn hắn đang bàn luận danh ngạch năm nay, cùng một chỗ tụ tập tại Hạo phủ, để đưa ra điều kiện tốt nhất cho đối phương.
Nên biết, đan phương, là cách luyện chế đan dược của một loại đan, tuỳ đan phương mà biết nó có đáng giá hay không. Nhưng nên nhớ, Nhất Dạ Thiên Thu là đỉnh tiêm Dược Vương tồn tại, có thể xem như là Dược Tổ của thế giới này, dù chỉ là một tờ đan phương của hắn, nhưng cũng đáng giá trăm vạn lượng kim bảo không ngoa.
Năm mươi năm một lần, Hạo gia bắt buộc dân sống ở đây phải tiến hành báo danh, mỗi một gia đình đều phải đưa con cháu Tiểu Yêu Cảnh ra ngoài tham dự Kim Thiên Môn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu không có hai thứ đó, thì phải có thật nhiều tài phú.
Nhìn kĩ, thì ra là một kẻ mặc hắc bào !
Cầu đề cử truyện.
"Phe Kim Trụ thật ra cũng không đến nỗi tệ, bởi vì Kim Trụ không hề đối hoài hết thảy, thứ khiến cho hai phe càng ngày càng gay gắt, nội bộ Tàng Thiên đại sâm lâm càng mâu thuẫn, chính là Hạo gia. Nói bọn hắn đang cẩu mượn oai hùm cũng không sai, đây chính là một khối u ác tính."
Một đám tu sĩ trẻ tuổi tụ tập tại Hạo phủ, trong đó nổi bật có mấy người, như chúng tinh phủng nguyệt, hạt giữa bầy gà.
Trước mặt Nhất Dạ Thiên Thu, nằm la liệt trên đất đám Tiểu Yêu Cảnh này, Yêu Thú, Yêu Tinh cũng có Yêu Quái, đều là chúng yêu sinh đúng vào thời kỳ Lục Tử Kiếp.
Di Lang cũng nói: “Di tộc bất khả kháng phải phụ thuộc vào Hạo gia, mong thiếu chủ hiểu cho tộc ta. . .”
"Người đâu ! Tịch thu tà vật kia cho bản thiếu gia !"
Lần này, tiểu thương thật không dám nhận phí, tính đến trả lại, thế nhưng bắt gặp ánh mắt bức người từ hai vị hắc bào phía sau, lại không dám nhiều lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những sinh linh, thế hệ sinh ra, lớn lên nhưng chỉ Tiểu Yêu Cảnh trong thời kỳ Lục Tử Kiếp này, thông thường đều phải chịu mệnh khổ, vừa sinh ra liền biết mình đen phận, không có tương lai, sống lang bạt, sớm bị ruồng bỏ.
"Cầu thiếu chủ giúp đỡ !" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạo Thành đường phố sáng trưng, lộ ra náo nhiệt đông vui, so với Thanh Lộc Thành tại Tây Châu Cổ Hoạ chỉ có hơn chứ không kém. Vì nơi này là Tàng Thiên đại sâm lâm duy nhất một chỗ tập trung, sính ý vô cùng to lớn.
Chương 57: Lục Tử Kiếp - Bi Kịch Trần Ai ( Tái Bản )
Đám người thấy tuyệt phẩm linh thạch bị trả, biết thân phận ba vị áo đen không đơn giản nên không dám có ý kiến.
"Mười. . . mười viên tuyệt phẩm linh thạch ?"
Ai sinh ra được phép lựa chọn đây ?
Nói cách khác, tiểu thương tin tưởng vị khách nhân mang hắc bào này chính là người có bối cảnh rất lớn.
Tàng Nhâm Yêu Quân nói: "Thật ra còn có một cách, nhưng phi thường khó, chỉ cần Tàng Thiên đại sâm lâm chủ nhân, Kim Trụ lão nhân gia ngài đồng ý, Văn Bộ dù không thích cũng phải duyệt. Lúc đó Hạo gia cũng chỉ có thể bó tay chịu trận."
Hạo gia, vì muốn lấy lòng lão vương chủ, ra sức rất nhiều. Trong đó, có tội ác tày trời mà ít người biết.
Năm mươi năm một lần mở ra Kim Thiên Môn như vậy, Hạo gia lại bắt ép phải tham dự, cơn ác mộng này kéo dài đã hơn sáu trăm năm, chúng yêu ở đây gọi thời khắc mở Kim Thiên Môn này là thời kỳ Lục Tử Kiếp.
Tàng Nhân Yêu Quân cùng Di Lang là đang vì Nhất Dạ Thiên Thu sốt ruột, lo lắng trễ nãi cơ hội vào Kim Thiên Môn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.