Chương 63: Kim Hậu Si Tình - Cô Đọng Tinh Thần Giản
Dược Vương Nhất Dạ sống gần một vạn năm, tại thời đại kia, hắn chính là nhất đẳng thiên kiêu, thiên hạ không ai sánh bằng, đáng sợ đến mức dù cho ba vị tộc tể bây giờ, bao quát Tỳ Sa Hoàng, Hoàng Đế, Vu Hoàng đều phải cúi đầu nhận thua. Dù cho khét tiếng Thập Trụ, hay là Tôn Thần lão Tổ cùng Đạo Mộc Yêu Vương đều phải lặng thinh, kiêng kị đến bảy phần, mà luận bối phận, hắn có thể xem như hàng trưởng bối của Tàng Thiên lão vương chủ.
Quay ngược thời gian về trước.
Năm đó, lúc tiểu thiếu thời Dược Vương Nhất Dạ đang lịch luyện tứ hải, tu vi hắn cũng chỉ là Thượng Nhân Cảnh, tương đương Thượng Yêu Cảnh của Yêu tộc bây giờ, vô cùng bình phàm.
Hắn gặp gỡ được nàng, cái gọi là Kim Hậu lúc kia, hóa ra cũng chỉ là một đầu tiểu Tước thương tích đầy mình, tu vi của nàng chỉ là Yêu Tướng hậu kỳ, thân thì b·ị t·hương, hoàn toàn không có sức hoàn thủ trước một kẻ Nhân tộc như Nhất Dạ.
Yêu tộc tu sĩ có nội đan, nội đan chính là tích lũy tu vi cả một đời mà có, chỉ cần hấp thụ liền lợi ích không thôi, thế nhưng thiếu niên Nhất Dạ không những không thừa nước đục thả câu ngược lại còn ra sức cứu giúp, không một chút do dự, chính tấm chân tình này đã khiến Kim Tước vốn dĩ chán ghét Nhân tộc lại có thái độ đổi khác.
Rốt cuộc ít lâu sau, một mực dưới sự giúp đỡ, nàng đã khôi phục thương thế, nhưng nàng trời sinh là chí cao Tước tộc, luôn có một loại thái độ thượng đẳng, giống như Nhất Dạ cứu nàng như vậy, chính là chuyện nên làm, không cần nói đến hai chữ biết ơn.
Sử sách có nói, Phượng Hoàng chỉ sinh hai con, gồm Tước và Điêu, ngay cả Phật Tổ đều gọi Điêu là cậu, như vậy Tước tộc địa vị trong vạn thú tất nhiên không kém. Đây có lẽ là lý do Kim Tước trời sinh cao ngạo.
Thẳng đến nhiều lần lại nhiều lần lịch luyện, thoát qua hiểm cảnh, sinh tử có nhau, ngay cả nàng đều không phát giác rằng mình đã thầm thương trộm nhớ Nhất Dạ, nhưng đối với vị thiếu niên này trước kia, mặc dù thiên phú trác tuyệt nhưng đầu óc đơn giản, không hiểu chữ tình, một mực chuyên tâm cùng hứng thú luyện dược. Đan, trận, độc, thiên kỳ địa bảo đối với hắn mới là tất cả.
Cho đến khi nàng biết mình đã khó thể quên người kia, thì đã phải chịu vô vàn thương tâm.
Thời gian thấm thoát qua, tiệc nào mà chẳng phải tàn, một tên Nhân tộc, một kẻ Yêu tộc, vốn dĩ là hai khoảng trời không dung nhập. Hắn trở về làm Nhân tộc Dược Vương, mà nàng thì chúng yêu cộng tôn Yêu Chủ.
Nàng vì yêu mà hận, hao tốn tâm tư chế tạo Hắc Quan Tài, thứ này chính là để chôn cất tuổi về già Dược Vương Nhất Dạ, đối với nàng, đây là nghiệt duyên, ít nhất nàng muốn chờ một ngày vị thiếu niên ngày nào kia đầu tóc bạc trắng, trút xuống sinh mệnh cuối cùng, để tiễn hắn rời đi.
Nàng từ đầu đến cuối, dù yêu vì hận, nhưng chưa từng nổi lên sát tâm, muốn g·iết người vì đó, cái nàng muốn chính là tiễn biệt một lần.
Nhưng, Dược Vương Nhất Dạ thiên tư trác tuyệt, khó có thể phán đoán tuổi thọ, nàng cũng không rõ ràng nàng tiễn hắn, hay hắn tiễn nàng.
Mà hắn sẽ có tâm tiễn nàng lúc tuổi già sao ?
Hay là nàng tự thân nằm vào chính Hắc Quan Tài mình chế đây ?
Nhưng chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, người được chờ còn chưa tạ thế thì người chờ đã phải ra đi, nàng vì nghĩa lớn mà quên mình, dám chiến tử với Nhân Đế, để lại cho Yêu tộc vạn năm sau thái bình !
. . .
Đối với mấy chuyện này, đến tận khi thu phục được Độc Vương Cổ, lục soát dài dòng ký ức của nó, hắn mới có thể mường tượng ra câu chuyện năm đó. Trong ký ức của Độc Vương Cổ, loại cổ này đã sống trong Hắc Quan Tài mấy nghìn năm, một đời truyền một đời, đến bây giờ cũng không biết bao nhiêu thế hệ, nhưng chỉ biết loại này xưa nay chưa bao giờ đột phá lên Thượng Yêu Cảnh. Chỉ đạt Yêu Quái đại viên mãn đỉnh phong là cao nhất, có lẽ đây là một loại ràng buộc, chính ràng buộc này đã khiến tuổi thọ của chúng không có bao nhiêu, so với Yêu tộc tu sĩ, lại sống được quá ngắn.
Mà hiện tại con Độc Vương Cổ kia vẫn đang bị khốn cầm trong Thập Bát Tù Long Trận, Nhất Dạ Thiên Thu mặc dù là độc lão quái vật thế nhưng không dám có nửa phần lơ là trước nó, đủ thấy nó đáng sợ ra sao.
Dù sao hắn chỉ là Yêu Thú, mà độc cổ kia tu vi là Yêu Quái đại viên mãn, chênh lệch đâu chỉ một bậc.
Hắn thở dài một hơi, nói: "Không nghĩ đến, năm đó lại có cố sự này. Nhất Dạ a Nhất Dạ, ta thật lại vô tâm vậy sao ?"
Nhưng hắn nghĩ đến cái gì, băn khoăn: "Nhưng nếu để an táng ta hoặc nàng vào trong, thì tại sao lại đặt độc cổ giống như Độc Vương Cổ như vậy vào Hắc Quan Tài. Đừng nói nàng không biết, độc cổ có thể thực huyết, ăn mòn xương cốt, hủ hoá da thịt đều là được. Thậm chí. . ."
Hai mắt hắn bỗng sáng lên: "Thậm chí, ăn xương nuốt thịt Vương giả, Hoàng giả như vậy, đủ để Độc Vương Cổ nhất mạch khai sáng dòng dõi, tự lập môn hộ, trở thành đại tộc đều có thể a !"
Nhưng lập tức giọng điệu hắn lại trở nên trầm nặng: "Nhưng nàng lại đặt cấm ấn vào Hắc Quan Tài, nguyền rủa dòng dõi Độc Vương Cổ này vĩnh viễn không thể đạp vào Thượng Yêu Cảnh, đây là cố ý sao ? Là vì phòng hờ bọn chúng phát triển như ta nói sao ? Nhưng an táng ta hoặc nàng, không phải để nguyên vẹn là tốt sao ? Tại sao cần để độc cổ phá thây đây ?"
Rất nhiều nghi vấn phát sinh trong đầu hắn, khiến hắn tâm nặng không thôi. Nhưng biết bản thân cần cấp tốc tăng cao tu vi, đây là thời chiến, không phải thời bình, Yêu Nhân hai tộc đều có thể bộc phát c·hiến t·ranh bất cứ khi nào, nếu không có sức tự vệ liền có thể táng thân.
"Tinh thần lực của ta đang ở cấp 10, tu vi Yêu Thú. Như đột phá lên cấp 11, liền sẽ trở thành Yêu Tinh, một khi đến cấp bậc này liền có thể tu luyện một số pháp kĩ mới phù hợp với thực chiến."
"Cấp 11 cùng cấp 10 nhìn như chỉ chênh lệch một cấp độ thế nhưng lại là một quãng đường rất xa a."
Nói xong câu này, hắn lại tự giễu một câu, mắng mình nghĩ xa.
Thật ra, quãng đường rất xa mà hắn nói tới, chỉ có hắn mới hiểu, đây là cách hắn làm, độc nhất từ xưa đến nay.
Thông thường muốn từ cấp 10 lên cấp 11, chỉ cần thể ngộ được tầng công pháp tiếp theo liền có thể đề thăng một cách tự nhiên, ở cách này, điểm khó nhất chính là làm sao thể ngộ được.
Nhưng cách Nhất Dạ Thiên Thu làm có khác, hắn đang muốn cô đọng Tinh Thần Giản !
Tại mỗi giai đoạn phá cảnh, điển hình là từ Yêu Thú đến Yêu Tinh như vậy, hắn sẽ ép tinh thần lực thành một viên nội đan, sau đó đem thứ này cất vào vùng tâm hạch, đối với Nhân tộc chính là đan điền, còn Yêu tộc thì là khoang chứa nội đan.
Mà thứ đan tinh thần được cô đọng kia, hắn đặt tên Tinh Thần Giản.
"Ta luyện ra Bát Giác Linh Đan, nắm giữ tám loại thuộc tính, là đại biểu của Ngũ Hành Đại Đạo, cùng mặt khác ba đạo Phong, Lôi, Ám. Như có thể tại mỗi một lần đột phá tu vi, đè nén tinh thần, tạo Tinh Thần Giản. Như vậy một khi phá Quân cảnh, trở thành Yêu Vương. Như vậy, hẳn là có năm viên Tinh Thần Giản, dù cho đối đầu Tuyệt Đại Yêu Vương đều có sức phản kháng a."
Phải biết, phổ thông Yêu Vương cùng Tuyệt Đại Yêu Vương là hai phạm trù, nhớ đến Hắc Hùng Yêu Vương bị Thần lão tổ kém một chút g·iết c·hết tại thọ yến của Đạo Mộc Yêu Vương liền rõ. Nhưng nắm Tinh Thần Giản, Nhất Dạ Thiên Thu lại dám tự tin, có thể tự vệ, đây đã là rất lợi hại.
Năm đó, bằng năm viên Tinh Thần Giản, hắn thân là Dược Vương, tu vi tại Nhân Vương Cảnh, tuy không theo võ đạo nhưng lại tu tinh thần, luyện đan đạo, chính bằng năm viên Tinh Thần Giản này mà bộc phát hiệu suất luyện đan bá đạo, giúp hắn vượt qua mặt khác hai vị Dược Vương, trở thành đệ nhất Dược Vương trong thiên hạ.
Nghe nói, hắn dù là Dược Vương, lại có thể chế ra Hoán Đồng Đan, thứ mà chỉ có Dược Hoàng có thể tạo ra, đây không chỉ là thiên phú, thực lực cường tuyệt, còn có hỗ trợ cực kì lớn của Tinh Thần Giản, đủ thấy nó cần thiết ra sao.
Đời này, sống lại hắn là thể tu, song tu tinh thần lực, luyện Cổ Đạo cùng vạn đạo tinh thần, cho nên Tinh Thần Giản không chỉ là vật để luyện đan, mà còn là con át chủ bài không thể thiếu.
"Bát Giác Linh Đan phối hợp Tinh Thần Giản, nói không chừng có thể bộc phát ra hiệu quả đáng kinh ngạc a."
Nói, hắn tìm kiếm Đoạt Thiên Tạo Vật trong ý thức hải, ngó nhìn thức thứ hai, Đoạ Không.
Đoạ Không, giống như tên, xem không gian là tù lung, có thể cách không nhốt đối thủ, định trụ đối phương không thể cử động.
Chỉ một nén nhang !
Thành công !
Hắn nắm lên tách trà ném về giữa phòng, cùng một lúc tay phải đưa lên nói:
"Thức thứ hai, Đoạ Không !"
Chỉ thấy tách trà vốn dĩ đang cử động, lập tức không gian trong nháy mắt giống như bị bóp lại, tách trà lại bị đình trệ giữa không trung, nửa phân khó dời.
Tu xong thức này, hắn đã thoả điều kiện để phá lên tinh thần lực cấp 11, trở thành Yêu Tinh.
Nhưng hắn lại tiếp tục lấy ra Vọng U Tang cùng Hắc Long Cầm, nhắm hai mắt tâm niệm gì đó thật lâu, đợi đến mở ra lần nữa, trong mắt toát ra điện mang, mà Hắc Long Cầm giống như có linh, tự động khiếu âm êm tai vô cùng.
Chưa dừng lại, hắn tiếp tục mở ra Vô Danh Kỳ Kinh, dò xem trong chữ Cổ, thức thứ ba.
Mỗi một thứ hắn đều điểm duyệt, Kim Giới trong nháy mắt trôi qua hai ngày hai đêm. Thời gian còn lại, một ngày một đêm !
Nhất Dạ Thiên Thu từ Hắc Quan Tài đi ra, tóc dài màu trắng xoã như suối mơ, tóc giống như phát quang, sáng lên dị thường, mà hắn cũng đổi một thân áo bào màu đỏ, lộ ra tiêu soái cùng mị lực đến cực điểm.
Nếu có cao thủ ở đây, có thể thấy được, vị thiếu niên này đã là Yêu Tinh, đạt đến tinh thần lực cấp 11 !
. . .
_____
Hết chương.
Lâu rồi mới gặp lại.
Ta tục danh là Mạnh, tự xưng là Lão Hoạ, đã thật lâu mới ra chương mới, có lẽ độc giả ái mộ lúc trước đã quên bộ truyện này, nhưng ta sẽ tiếp tục viết vì đam mê.
Ta chỉ muốn nói, ta đã trở lại, sẽ cố gắng ra chương khi có thể, cảm ơn vì đã xem.
Lão Hoạ ~