Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ
Unknown
Chương 82: Thú Nguyên Cửu Anh
"Mộng Miên."
"Huyễn Sát Chú."
"Lôi Công."
"Đoạ Tôn."
Bốn môn chiến pháp, đây là bốn loại được hắn chọn lọc kĩ lưỡng từ hàng tá công pháp đi ra, mang tính thực chiến cùng phù hợp nhất với bản thân hiện tại.
Mộng Miên, tinh thần lực công kích diện rộng, tại tinh thần ý chí đối phương thả lỏng nhất một khắc, có thể hạ sát chiêu, trúng chiêu hẳn phải c·h·ế·t, sinh tử do hắn định. Nhưng điều kiện tiên quyết, chính là thả lỏng, cũng là lúc đối phương đang ngủ, nhập mộng thời điểm.
Huyễn Sát Chú, cũng là tinh thần lực công kích diện rộng, Huyễn Đạo công pháp, tạo huyễn cảnh, bố thiên la. Có thể phối hợp Băng Huyễn Cổ diệu dụng gấp đôi, mà bố thiên la, cũng có nghĩa đồng thời sử dụng Mộng Miên. Một khi tinh thần ý chí đối phương không quá cứng rắn, có thể khai phá thời điểm, liền có thể nói là đáng sợ đến cực điểm.
Lôi Công không cần phải nói, đây là một môn Lôi hệ công pháp, có hết thảy bốn tầng. Tầng thứ nhất gọi ra điện, tầng thư hai gọi đến lôi vũ, tầng thứ ba gọi ra nhân hình lôi công, tầng thứ tư tương tự tầng thứ ba nhưng càng lợi hại hơn. Luyện đến tầng bốn đỉnh phong, bước vào hoá cảnh, có thể nhất niệm nhất công, linh động đến đáng sợ.
So với ba loại công pháp trên, < Đoạ Tôn > lại lộ ra khiêm tốn một chút, nhưng lại là thứ khiến Nhất Dạ Thiên Thu nhất ưa thích. Bởi vì nó là một môn cổ tịch hắn từng tìm thấy trong cổ động, lần kia sinh tử trên bờ vực, là một trong các lần tầm bảo hung hiểm nhất hắn từng gặp phải.
< Đoạ Tôn > là loại bí tịch chưa rõ phẩm cấp, mà tác dụng lớn nhất của nó, cũng là duy nhất, chính là làm giảm chiến lực.
"Toàn bộ ký ức đời trước, làm một thế Dược Vương, duyệt qua vạn loại công pháp. Nhưng ký ức càng lớn, lại càng là con dao hai lưỡi a. Bởi vì quá nhiều thứ, thân xác mới này vô luận là linh hồn hay thể trạng đều không thể chịu nổi, buộc lòng phải phong ấn lại chín phần chín đạo pháp a."
"Nếu không phải lần kia đụng chạm với Hắc Hùng Yêu Vương tàn ý chí, khiến phong ấn Tinh Thần Thể Dược Vương phải vượt ngưỡng cho phép, liền khó có thể phá một tia phong ấn."
"Nhờ một tia này, mới để bản thân tại Tiểu Yêu Cảnh Yêu Tinh cấp luyện được < Đoạ Tôn > a !"
< Đoạ Tôn > phải tại từng cấp tiểu cảnh giới, mới có tương ứng năng lực, vô cùng khó luyện, xa xa so mặt khác ba tôn chiến pháp khó hơn rất nhiều lần.
Nhất Dạ Thiên Thu, bây giờ là Yêu Tinh, cao nhất năng lực khi thi triển < Đoạ Tôn > chính là giảm một thành chiến lực của đối thủ, muốn giảm hơn nữa một tia cũng tuyệt đối không thể.
Đợi đến hắn từ trong tịnh tâm tỉnh lại, đã thấy Phi Vũ cùng Lôi Báo biến mất, chỉ còn bản thân cùng đống lửa tàn bên cạnh.
Lửa tàn, tương đương cháy đã rất lâu, mới có thể tàn.
Như vậy, Nhất Dạ Thiên Thu một mực ngốc trệ ngồi xếp bằng ở đây đã bao lâu ?
Đương nhiên, dù sao cũng từng là một lão quái vật, hắn sẽ không nông cạn đến mức tuỳ tiện bên ngoài hoàn cảnh mà ngộ đạo. Chỉ là hồn lực quá yếu, có thể một mực duy trì cảnh giác đã là tốt, hắn sở dĩ không tỉnh, là do không cảm nhận được nguy hiểm.
Phi Vũ biến mất, khiến hắn có chút băn khoăn.
Dù sao đối phương là vì mình mà đến, đây là nhân quả, khó mà thoát chi.
"Ừm ?"
Trong Hắc Quan Tài có dị biến !
Lập tức hắn ném kích thước cỡ hạt gạo Hắc Quan Tài vào một góc đá khuất, lại chui vào bên trong, tiến đến gian phòng lớn.
Chỉ thấy Ma khí nồng nặc, vỏ trứng bị vỡ nát, một đầu thú nhỏ chạy lon ton trong phòng.
Thú này khó mà miêu tả, da màu tím sắc, lại có vảy, giống như kỳ lân, nhưng cái cổ đặc biệt dài, giống như đầu rắn, dù dị nhưng còn nhỏ, lộ ra đáng yêu.
Tại lúc nó thấy Nhất Dạ Thiên Thu, lập tức một bộ dạng mừng rỡ, giống như gặp được thân phụ mẫu mà nhào đến ôm chân hắn, một bộ rất hưởng thụ dáng vẻ, khiến Nhất Dạ Thiên Thu nhất thời kinh ngạc.
Bởi vì hắn còn không dám tin vào mắt mình.
"Đây là...!"
Trong truyền thuyết có nói, Ma đạo có tam nguyên, Vật Nguyên, Thú Nguyên, Ma Nguyên. Trong đó, có thể cụ thể hoá hình, cho người ta thấy rõ chân dung, chính là Thú Nguyên.
Thú Nguyên, có chín đầu, mỗi đầu sở tu một đạo, là cùng chi cực hãn giống loài, bá đạo vô song, một khi trưởng thành liền có thể phá đến Ma Vương cảnh là ít.
Trước mắt đầu thú nhỏ này, có mấy phần dáng dấp tương tự cổ tịch ghi chép hắn từng thấy trong động cổ.
Thú này nếu không sai, chính là Thú Nguyên trong truyền thuyết Ma tộc, Cửu Anh !
"Chi chi !"
Thấy nó thân mật như vậy, Nhất Dạ Thiên Thu không nỡ xuống tay, hắn biết nếu như đây là Thú Nguyên trong Ma Đạo, một khi trưởng thành, chính là hạo kiếp thế gian.
Nâng Cửu Anh trên lòng bàn tay vuốt vuốt, Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt rơi vào trầm tư, nhìn ra xa xa ngoài cửa sổ mà nói: "Thế gian, vạn vật đều có linh, chư tộc san sát, tại cổ tịch ta từng thấy qua vô vàn chủng tộc đếm chi không xuể. Nhưng sớm tiêu thất khỏi lịch sử Khấp Huyết Giới, đi vào quên lãng của tuế nguyệt.
Ma, Quỷ, Hồn,... là tử linh tộc.
Nhân, Yêu, Vu,... là sinh linh tộc.
Tử linh, hay sinh linh, chung quy đều phải tu luyện, đều có sinh mệnh, chỉ là khác biệt truy cầu, sinh ra mâu thuẫn. Nhưng, mỗi một tộc đều có bổn phận của nó, là thiên địa đặt ra, Ma tuy ác, nhưng không phải cái gì Ma tộc đều là như vậy."
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Cửu Anh, nói: "Sau này gọi ngươi Tiểu Cửu đi !"
Tiểu Cửu giống như hiểu được, chi chi vài tiếng, lộ ra thích thú.
Sau đó, hắn đi ra Hắc Quan Tài, để lại Tiểu Cửu bên trong, đây là vì tránh cho bị người khác phát hiện. Dù sao ngay cả Yêu Tinh như hắn đều có thể phát giác Ma khí từ Tiểu Cửu, cường giả cao hơn làm sao không nhận ra.
Một khi Tiểu Cửu bị phát hiện, hẳn phải c·h·ế·t không nghi ngờ !
Ma, là mối đe doạ lớn nhất, đối với bất kỳ tu sĩ nào.
Ra khỏi Hắc Quan Tài, hắn nhanh chóng sử dụng liễm thân thuật, chìm vào vô tận bóng tối mà đi.
. . .
Sau khi chia cắt thân thể Hắc La Xà, Hắc Thiên đám người lại một phen chỉnh đốn xuống, muốn tiếp tục thám bảo. Hắc Thiên từ lâu đã tỉnh lại, một mực nắm lấy Hồng Ngọc trong tay, thật lâu về sau mới tỉnh.
Hạo Thiên lên tiếng: "Hắc Thiên công tử, ngươi nha, giành Hồng Ngọc thì cũng đã thôi, bây giờ còn bắt chúng ta phải cùng một chỗ chờ đợi. Đây là có chuyện gì ?"
Ngay tại Song Tinh tính lên tiếng phản bác, Hắc Thiên bỗng đưa tay ngăn lại: "Ha hả ! Là ta không đúng, được rồi, chúng ta có thể tiếp tục thám bảo."
Hạo Thiên thấy vậy, hừ lạnh một tiếng phủi tay rời đi, cũng có một đám tu sĩ cùng một chỗ theo hắn đi trước. Còn lại lác đác vài người, trong đó có Huyết Linh Tiên vị Huyết Ma Giáo Thánh Nữ này.
Kê Thiên Dực không vui thấp giọng: "Thiếu chủ vì cái gì phải nhượng bộ như vậy a !"
Hắc Thiên nói: "Hắn đang dùng là dương kế, muốn ly gián ta cùng mọi người. Một khi ta cùng hắn giằng co, không khác gì thừa nhận bản thân đang tạo ra thế độc tài, chỉ tổ rước thêm mắt lạnh từ người khác.
Ở đây mỗi một tu sĩ, đều là thiên tài, thiên kiêu chi tử loại kia. Như ta đắc tội toàn bộ, tương lai không phải cho Hắc Ngạc tộc sinh ra trở ngại hay sao ? Nhường một câu, lại phá bỏ hết thảy, đáng giá !"
Kê Thiên Dực lộ ra hiểu rõ thần sắc, nói: "Hắn muốn làm như vậy, không sợ người ta dị nghị phía sau sao ?"
Hắc Thiên bước đi, nói: "Không ! Chỉ bằng đợt tranh đoạt vừa rồi. Hắn cùng những người khác lấy được rất ít, ta đoạt được Hồng Ngọc như vậy, không khác gì biến thành cây gai trong lòng mọi người. Một khi mâu thuẫn sinh ra, chỉ có ta là kẻ bị ghét bỏ."
Huyết Linh Tiên không nói, đi sát phía sau, trong đôi mắt lộ ra vẻ thán phục, bởi vì tài trí của Hắc Thiên.
Nữ mộ tài, nam mến yếu !
Hắc Thiên chính là tài, nàng thật ngưỡng mộ, đây là suy nghĩ trong lòng nàng lúc bây giờ.
. . .
Không ai biết, tại một góc nào đó trong cổ hang động lúc này, khoảng bảy tên tu sĩ đang chạy thụt mạng, trong mắt đều là vẻ sợ hãi, thỉnh thoảng có người nhìn về phía sau, hoang mang vô cùng.
Nếu Nhất Dạ Thiên Thu ở đây, hẳn có thể biết được, đây là dong binh giả trong Gió Lào Phương Đông.
Bảy người này, thình lình có Tất Lam cùng Tô Bính hai người, cùng mặt khác năm tên dong binh giả.
Tất Lam lên giọng: "Không được ! Không thể lại chạy, ta sẽ cản ả lại. Các ngươi mau chóng trốn đi, mục tiêu của ả là ta, sẽ không g·i·ế·t các ngươi a !"
Tô Bính quay qua quát lớn: "Ngươi hồ đồ ! Ngươi có biết lý do vì sao đoàn ta tách làm hai không ? Bởi vì Tất Đông quá cảm tính, không thể lý trí khuyên ngươi, ngươi còn nghĩ đến đứa em trai như hắn sao ? Ngươi muốn c·h·ế·t như vậy sao ? Ngươi nghĩ ả ta sẽ bỏ qua cho mọi người khi tất cả đều đã biết chân tướng sao ?"
"Ngươi c·h·ế·t, chúng ta chỉ càng thêm c·h·ế·t nhanh ! Chúng ta đã mất đi vài người anh em, bây giờ phải cố gắng chạy, ít nhất cho đến khi tìm thấy Hắc Thiên mấy người kia, có như vậy mới thoát được kiếp này !"
Về phần Dạ Không cùng Phi Vũ, bọn hắn càng hi vọng không đụng phải, dù sao hai người kia chỉ là Tiểu Yêu Cảnh, đụng phải Hắc Vân như vậy cường giả hẳn phải c·h·ế·t không nghi ngờ.
Hắc Thiên, Hạo Thiên mấy người kia, mới là tia hi vọng của bọn hắn.
Chỉ là bọn hắn không biết được, nơi bọn hắn đang ở, chính là mê cung Vô Danh Đại Vực, mà Hắc Thiên mấy người kia thì ở bên lãnh vực của cổ hang động.
Ở đây, chỉ có màn đêm vô tận chờ đợi, mà người đau lòng nhất, cảm thấy tệ nhất lúc này, chính là Tất Lam.
Hắn thân là đoàn trưởng, không những không bảo hộ chu toàn mọi người, còn khiến tất cả rơi vào cảnh đoàn diệt, chắc chắn phải c·h·ế·t sự tình, mà không thể làm gì.
Rốt cuộc, hắn loé lên một âm mưu.
Cũng không biết hắn truyền âm to nhỏ gì với một trong năm người dong binh giả chạy chung, người kia nghe xong nước mắt lăn dài, cắn chặt hàm răng gật đầu.
Tất Lam trong mắt liền loé lên một tia tàn nhẫn, một chưởng vỗ vào gáy Tô Bính, đánh cho hắn hôn mê. Giữa tình thế bất ngờ như vậy, mấy người khác giật mình, còn vị dong binh giả khóc dài khi nãy thì quát lớn:
"Đi !" Nói xong, hắn ôm Tô Bính chạy nhanh về phía trước, mang theo còn lại dong binh giả rời đi.
Duy nhất đứng nguyên tại chỗ, tại ngã ba giao điểm này, chỉ còn Tất Lam đoàn trưởng.
Đây là quyết định cuối cùng của hắn !
Tử chiến đến cùng, dù có c·h·ế·t, cũng phải c·h·ế·t trước nhất, dùng toàn bộ thực lực bảo hộ mọi người, kéo dài hơi tàn.
"Lộp bộp !"
Tiếng vỗ tay vang lên, một vị thiếu nữ nhỏ nhắn bước đến, từ trong bóng tối dần dần lộ diện, nàng vỗ tay tán thưởng: "Thật cảm động a !"
. . .
_____
Hết chương.
~Mạnh.