Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 87: Bị Người Bán Đứng

Chương 87: Bị Người Bán Đứng


Luyện Dược Sư Công Hội phân chia hai bên, Nội Phủ cùng Ngoại Phủ, Nội Phủ toạ lạc tại Thanh Lộc Thành, trong khi Ngoại Phủ thì ở trung tâm Tam Giác Chi Địa.

Nhất Dạ Thiên Thu đi đến hai ngày hơn, mới từ Hoang Lâm trở về đến biên giới Tây Châu Cổ Hoạ. Đây đã là tốc độ nhanh nhất của Yêu Thú đầu điêu mà hắn cưỡi, dù sao nó không thể so sánh cùng toạ kỵ của dong binh đoàn cũng như toạ kỵ kéo xe của đám người Hắc Thiên.

Tại biên giới, hắn bắt gặp một cảnh lạ.

Vốn dĩ trống trải chi địa, lúc này lại có đầy binh sĩ Yêu tộc đi tuần tra, cho dù dong binh đoàn, thương buôn đoàn, Yêu tộc tu sĩ gì đi nữa, trải qua trạm gác đều phải tuân thủ qui tắc, chờ đợi tra dò từng chút một mới có thể đi vào Cổ Hoạ, mà nơi này vô cùng nghiêm khắc.

Đây là từ trước đến nay mới có tiền lệ như vậy, cho dù là phi hành thú đều phải hạ xuống dẫn vào, nếu dám vượt qua sẽ chịu trấn áp bằng vũ lực.

Nhất Dạ Thiên Thu cũng không ngoại lệ, lúc này trước hắn là một dãy người dài, chủ yếu là dong binh đoàn cùng thương buôn, phần lớn từ Đào Hoa đại sâm lâm đến Cổ Hoạ để làm ăn. Đây là tính mê hoặc của giao thương chi địa Thanh Lộc Thành tạo ra, không thể khinh thường.

"Làm sao, đi đường đã đủ xa, bây giờ còn làm khó chúng ta tiến vào Cổ Hoạ, đây là ý nghĩ của ai a ? Bọn hắn không biết nếu như không có chúng ta, dạng thương buôn như này, nền giao thương cũng sớm bị trì trệ sao ?"

"Cũng khó trách, nghe nói đoạn thời gian trước, Nhân tộc có Tước Vương dám xâm nhập vào Cổ Hoạ lãnh địa, t·ruy s·át Bạch Sứ, kém một chút bắt c·hết vị đó. May mắn Bạch Sứ tìm đến thượng vị Trụ, Bạch Sứ mới giữ được một mạng."

"Cái gì ! Còn có chuyện này ?"

"Xuỵt, nhỏ tiếng một chút, đây là chuyện không nên nói lớn, Yêu tộc hiện tại rất n·hạy c·ảm chuyện này, chớ tự rước phiền phức a."

"Ừm . . . Nhưng trong lời ngươi thượng vị Trụ kia là ai ? Cũng đừng nói hai vị kia a, lão đầu tử ngươi rất thích doạ người có đúng không ?"

"Hừ, ngươi thì biết cái gì ! Bạch Sứ là ai ? Chính là sứ giả của bệ hạ, so với mười vị Vương Sứ, Thập Đại Trưởng Lão đều cao hơn, chỉ dưới Thập Trụ đây. Nói một hướng nào đó, Hắc Bạch Song Sứ hai vị này địa vị rất đặc thù, là trực thuộc kề cận với Yêu Hoàng bệ hạ a. Ngươi nói xem, Bạch Sứ bị Nhân tộc tu sĩ đuổi g·iết như vậy, còn không phải đánh mặt bệ hạ ?"

"Nhìn ngươi, nói ra đừng hết hồn a. Thượng vị Trụ kia, chính là Cổ Hoạ song Vương a !"

"Cái gì ! Là Sát Trụ cùng Không Trụ !?"

Người nọ không trả lời, mà chỉ gật đầu mỉm cười, mà xung quanh mấy người kia nghe lõm đến thì hít vào một ngụm khí lạnh, tê cả da đầu.

Thập Trụ hàng ngũ, năm Trụ đầu chính là thượng vị Trụ, tồn tại cấm kỵ, không ai không sợ. Huống chi Trụ thứ nhất cùng Trụ thứ hai cùng một chỗ ra tay, Tước Vương không c·hết đã là vạn hạnh.

Đứng ở phía sau lắng nghe, Nhất Dạ Thiên Thu trong lòng thì chấn động không thôi, bởi vì hắn biết Tước Vương là ai, càng nghĩ được sâu xa hơn.

"Tước Vương ? Hẳn là đầu tiểu tước kia, không ngờ một ngàn năm lại trưởng thành đến mức này."

Hắn, từng là Dược Vương lãnh tụ, là người ngăn cản c·hiến t·ranh nổ ra giữa Tam Đại Tộc. Làm chủ phe phái hoà bình trong Nhân tộc, làm sao hắn không biết được bè lũ phe chủ chiến, những kẻ luôn hướng về c·hiến t·ranh, thôn phệ tộc khác.

Tại hắn thời đại kia, Nhân Đế chính là kẻ đứng đầu phe chủ chiến, hắn đương nhiên không ngăn cản được. Thế nhưng Nhân Đế ngã xuống sau đó, bằng lực quy tụ, thế lực, giao hảo của mình. Hắn trở thành lãnh tụ Nhân tộc theo một nghĩa nào đó, khiến toàn bộ phe chủ chiến đều bị đè một đầu, dù cho Hoàng Đế Nhân tộc đều phải nhịn hắn một hơi.

Hắn chắc chắn, Tước Vương chính là thuộc về phe chủ chiến, khác biệt chỉ là, tại hắn còn tại vị lãnh tụ, Tước Vương chẳng qua chỉ là một đầu chim nhỏ vừa bước vào con đường tu luyện, không đáng nhắc đến.

"Im lặng cho ta! Theo mệnh lệnh của Lang Quân, dù cho cái nào tu sĩ đi nữa, không cần biết bối cảnh phía sau, hay là thân phận gì. Muốn tiến vào lãnh địa Cổ Hoạ, các ngươi đều phải nhất nhất làm theo lệnh rà soát."

Một vị Bán Bộ Yêu Quân bước ra nói, trong mắt tràn đầy lăng lệ, tuyệt không có chút nhân từ đối với kẻ dám chống đối.

Mà đám người trong hàng nghe thấy Lang Quân hai chữ này, cũng hít vào một ngụm khí lạnh, đây là cường giả cấp Yêu Quân hậu kỳ tồn tại a, vì có hắn mà Lang tộc đứng ở vị trí thứ ba trong Tây Châu, chỉ sau Thanh Lộc tộc cùng Hổ tộc.

Nhất Dạ Thiên Thu cũng ngạc nhiên, hắn không nghĩ đến Lang Quân cường giả như vậy cũng đích thân toạ trấn nơi này. Phải biết, Lang Quân đáng sợ nhất chỗ, chính là khứu giác vô cùng nhạy bén, nhớ lúc kia hắn vừa từ Vô Danh Tiểu Vực leo lên, liền bị Hầu Xám t·ruy s·át vào Lang tộc lãnh địa.

Lúc đó, chưa đến thời gian ba hơi thở, đã lập tức nghe thấy già thiên tế địa tiếng sói tru, vang vọng khắp sâm lâm, đó chính là tiếng tru của Lang Quân, vì hắn phát hiện khí tức kì lạ tiến vào lãnh địa của mình.

Cho nên bây giờ nghe được vị Bán Bộ Yêu Quân kia nhắc đến, Nhất Dạ Thiên Thu trong lòng tất có hồi hộp, e ngại sẽ bị đối phương phát hiện, dù sao Lang Quân không thể xem thường.

"Không đúng, như hắn muốn tìm đến ta, sớm đã hành động mà ngay cả thời gian lo sợ ta cũng không có. Mặt khác, bản thân từng tại Thanh Lộc Thành tham dự Luyện Dược Luận Hội, hẳn từ sớm đã bị các phương tộc trưởng để ý, Lang Quân hẳn sớm nhận ra a !" Nghĩ đến đây, Nhất Dạ Thiên Thu cũng ổn định tâm tình, tiến về phía trước.

"Xem ra, lần này Bạch Sứ rất phẫn nộ, ngay cả Phật Yêu Thánh Địa đều bị kinh động, Ngũ Đại Sâm Lâm gió cũng lay theo. Mà làm thái sơn bắc đẩu đứng đầu nhất như Cổ Hoạ đại sâm lâm, càng không thể ngó lơ, cũng không biết c·hiến t·ranh có bùng nổ hay không, thật đau đầu a !"

Hắn vừa đi vừa thở dài trong lòng, cũng rất nhanh liền đến lượt hắn, bị binh lính rà soát kĩ lưỡng.

"Ổn ! Đi qua đi !" Lang tộc tu sĩ sau khi kiểm tra xong gật đầu nói.

Thế nhưng đúng lúc này, một đạo thanh âm vang lên: "Đứng lại cho ta !"

Chỉ thấy từ phía doanh trại của Cổ Hoạ đi ra một người, không phải là Hạo Thiên thì là ai đây ?

"Ta nói ngươi đứng lại, ngươi điếc sao ?"

Nhất Dạ Thiên Thu lúc này mới nghoảnh đầu liếc mắt, nhìn về phía binh lính vừa rồi. Người kia thấy vậy ngại ngùng nói: "Đây là Binh Trưởng lần này, phiền ngươi đứng lại a !"

Có thể thấy trong mắt người này tràn ngập kiêng kị, không giống cảm giác thoải mái trước đó, trong khi bản thân hắn lại là Lang tộc tu sĩ.

"Ha hả ! Làm sao, có phải bất ngờ lắm không, có trách thì trách ngươi xui xẻo, lại bị bản tôn bắt gặp ở đây." Hạo Thiên trên mặt lộ ra vẻ tiếu dung.

"Bất ngờ ? Đúng, ta bất ngờ rằng nơi này lại có c·h·ó sủa liên miệng đây !" Nhất Dạ Thiên Thu điềm tĩnh nói.

"Ngươi nói cái gì ? Lặp lại lần nữa cho ta nghe ?" Hạo Thiên sắc mặt trầm xuống.

"Ta nói nơi này có c·h·ó sủa bậy, ngươi chính là con c·h·ó đó !" Nhất Dạ Thiên Thu khoé miệng nhoẻn cười.

"Hừ ! Dám khi nhục người chấp hành công vụ, khi nhục Binh Trưởng, người đâu ? Bắt giữ hắn lại cho ta, áp giải về Công Đường !" Hạo Thiên sắc mặt lạnh như băng nói.

"Có chuyện gì mà lại náo động như vậy !?" Bỗng nhiên một thanh âm truyền đến.

Một thanh niên trẻ tuổi, da màu ngâm nâu, hai mắt một màu xanh biếc bước đến nói.

"Lang thiếu !" Tu sĩ Lang tộc khom người hành lễ.

Nhất Dạ Thiên Thu thì nhướn mài, bởi vì hắn nhận ra thanh niên này, lúc kia bị Hầu Xám truy đuổi, sau trốn vào Không Thảo. Lại thấy Hầu Xám bị một đàn sói lớn bao vây, mà thủ lĩnh bầy sói lúc đó chính là vị "Lang thiếu" này.

Con trai độc nhất của Lang Quân, xưng là Lang thiếu, tục danh Lang Lục Long.

"Ngươi nhìn !" Hạo Thiên liếc mắt.

Nhất Dạ Thiên Thu nhún vai, nói: "Làm sao, hắn là con cháu Hạo gia ở Tàng Thiên đại sâm lâm, đã từng là Tiểu Thế Tôn, thế nhưng bây giờ lại thích đi cắn bậy lung tung, khác gì một đầu c·h·ó hoang sao ?"

Nghe được "đã từng là Tiểu Thế Tôn" mấy chữ này, Hạo Thiên sắc mặt trầm như nước, đây chính là vết lòng của hắn. Nếu không phải mất đi tôn vị kia, hắn làm sao sa sút đến mức dồn hết tiền của vào vị trí Binh Trưởng này.

Binh Trưởng ở Cổ Hoạ đại sâm lâm, vẫn là hơn Binh Trưởng ở Tàng Thiên đại sâm lâm !

Tuy chỉ là Binh Trưởng một quân đoàn tại phía tây Cổ Hoạ này, nhưng dù sao cũng đỡ hơn khi không mặt mũi trở lại Tàng Thiên. Đặc biệt, Hạo gia con em sẽ còn coi hắn ra gì ?

Hạo Ba,... các dòng chính trong Hạo gia sẽ biết trở mình, tại a dua nịnh nọt Hạo Thần Tông để giành vị trí gia chủ tương lai trong Hạo Phủ.

Nhưng !

Hắn từ trong tộc nghe đến một chuyện cơ mật, chính là tìm ra kẻ được sắc phong tân Tiểu Thế Tôn. Người này đâu phải ai xa lạ, chính là kẻ thù không đội trời chung của hắn, Nhất Dạ Thiên Thu.

Cho nên, vị trí Binh Trưởng này, hắn càng phải đạt được, càng củng cố vị trí của mình trong mắt người khác, càng có thể thuận lời bắt ép đối phương.

Nhất Dạ Thiên Thu trong lòng phát lạnh, từ lúc hắn trở lại Cổ Hoạ, lại đi đến Hoang Thổ, là ẩn nấp, là che giấu người khác, tuyệt đối không có kẻ thứ hai biết được.

Nếu có, chỉ ở hai dạng. Thứ nhất, là Tàng Nhâm Yêu Quân cùng Di Lang nữ tướng. Thứ hai, liền là Luyện Dược Sư Công Hội.

Là Tàng Nhâm Yêu Quân hai người kia phản bội hắn, hay là Luyện Dược Sư Công Hội bán hắn đây ? Tại điểm này, Nhất Dạ Thiên Thu hay là vẫn băn khoăn.

Dù sao, Tàng Nhâm Yêu Quân hai người kia thời gian hắn nhìn nhận còn quá ít. Mà bên công hội, hắn dù sao chỉ là lính mới, nói cao sang một chút liền là Chưởng Quản Ngoại Phủ, nhưng ở đây là Nội Phủ.

Nội Phủ và Ngoại Phủ trong công hội này, không biết từ khi nào đã chia bè chia phái, đặc biệt người bên Nội Phủ luôn có một loại cảm giác tự cao, khinh thường người Ngoại Phủ.

Nhất Dạ Thiên Thu từ truyền tống trận trở về Nội Phủ, liền lộ ra thân phận thật của mình, bị dược sư cùng lính gác cổng bắt gặp, nói không chừng đã bị bán đứng từ chỗ đó.

Dù sao, nịnh nọt một tên luyện dược sư Nội Phủ vẫn hơn nịnh nọt một tên Chưởng Quản ở Ngoại Phủ xa xôi !

. . .

_____

Hết chương.

~Mạnh.

Chương 87: Bị Người Bán Đứng