Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ
Unknown
Chương 91: Mưu Toan Tính Kế
"Người đâu, bắt nàng lại cho ta." Một vị thiếu niên đứng lên nói.
Hắn là cháu trai của Vô Thiên, xưng Vô Ung.
Vô Thiên lên tiếng: "Hồ ngôn loạn ngữ ! Dám q·uấy r·ối nơi này, áp giải nàng vào tù giam, chờ ngày xét xử."
Người vừa rồi lên tiếng, nàng gọi Liễm Hi, thấy bản thân bị chặn lại đường đi, quát lớn: "Các ngươi dám ! Phụ thân ta tuyệt đối không bỏ qua chuyện này, ta không phục !"
"Phục hay không không tới lượt ngươi lên tiếng, dám nhục mạ trưởng bối, xem thường quy tắc nơi này, đủ để xử phạt ngươi tội nặng. Dù cho Liễm Lăng có đến đây, cũng không có cách cứu được ngươi." Vô Thiên lăng lệ nói ra.
Liễm Hi nghe vậy, sắc mặt liền tái nhợt, sau đó dưới sự vùng vẫy yếu ớt, bị mấy mấy tên binh lính bắt giữ áp về đại lao.
Đại lao nằm ở Hình Đường, chuyên dùng thẩm tra cùng giam giữ những tên trọng phạm.
Cát Ba bà bà ánh mắt loé lên một tia hàn mang, lên tiếng: "Liễm Hi mặc dù phạm tội, nhưng thân là nữ tử, cô lập nàng ở phòng riêng là được."
Vô Thiên liếc nàng một cái, sau đó tuyên bố yến tiệc kết thúc, tiễn khách rời Không Hoa Viên.
Sự Đường Đường Chủ đi xe, là một kiện xa hoa cỗ xe ngựa, so với hai đường khu khác còn lộng lẫy hơn nhiều lắm. Sự Đường dù sao cũng là đường khu làm ăn sinh ý nhất, nàng làm Đường Chủ không giàu có cũng là chuyện lạ.
Trên xe, có hai người, một già một trẻ. Già chính là Cát Ba bà bà, trẻ thì là cháu gái nàng, Cát Tường.
Cát Tường nhìn qua mười mấy tuổi, gương mặt xinh đẹp, ngũ quan hài hoà có vận vị hiền lương thục nữ, nàng chính là người kế vị tiếp theo của Cát Ba bà bà, Sự Đường Đường Chủ trong tương lai.
Cát Tường ánh mắt nàng sắc bén nói: "Ngoại mẫu có thể minh bạch Tường nhi một chuyện ?"
Cát Ba bà bà nhìn nàng, nhu hoà gật đầu.
Cát Tường mới hỏi: "Vì sao ngoại mẫu lại giúp Liễm Hi đây, không phải người của Dược Đường đều đáng phạt sao ? Chúng ta Sự Đường cũng không cần lấy lòng hay sự giúp đỡ của bọn hắn, cần gì phải nói giúp."
Cát Ba bà bà nghe xong, cười mỉm một chút, đưa mắt nhìn ra cửa sổ bên ngoài, thấy bên đường cây lá xanh tươi, lát lâu sau mới nói: "Chúng ta, dù cho thân phận như thế nào đi nữa, chung quy đều là thương gia. Thương gia, đặt quan hệ ngoại giao lên hàng đầu a, không thể triệt để đắc tội bên này, lấy lòng bên kia. Mà là cân bằng, vừa mềm lại vừa cứng, phải chừa đường lui."
Cát Tường nghe xong, gật đầu nói: "Ngoại mẫu ý tứ chính là, chúng ta cũng cần giao hảo với Dược Đường ?"
Cát Ba bà bà nói: "Giao hảo hai chữ này cũng chưa cần nhắc đến, trước mắt, chỉ là ép mà không ép, cứu mà không cứu."
"Thứ cho Tường nhi ngu muội, cái gì là ép mà không ép, cứu mà không cứu ?"
"Trước, ta ủng hộ Vô Thiên Đường Chủ, ép Liễm Lăng Đường Chủ rời đi, đây là đắc tội hắn, có thể xem như Sự Đường đã đắc tội Dược Đường a. Nhưng sau, thấy Liễm Hi bị phạt, ta lại đưa tay giúp đỡ, đây là cứu, sẽ là thứ có thể để Liễm Lăng Đường Chủ hiểu được, là hậu bài để giảng hoà nếu cần thiết." Cát Ba bà bà cười nói.
Cát Tường gật đầu hiểu ý, nói: "Nhưng không phải làm vậy sẽ để Vô Thiên Đường Chủ không thích sao ? Sau này sẽ không dễ nói chuyện a."
"Ha hả, Vô Thiên Đường Chủ cũng chỉ là lợi dụng chúng ta đạt được mục đích, ta giúp thì cũng giúp rồi, nhưng lưu lại đường lui cũng phải lưu, hắn hẳn nên hiểu rõ vấn đề." Cát Ba bà bà nói.
Trong lòng nàng biết, đuổi Liễm Lăng đi là một chuyện, nhưng giam con gái hắn Liễm Hi là một chuyện khác. Người ta bảo hổ dữ không ăn thịt con, con cái sao mà quan trọng, nàng tin tưởng nếu như Liễm Lăng biết chuyện này, sẽ phẫn nộ không thôi.
Nàng đưa tay ra giúp, không những không bị xa cách, còn lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương, đây là mục đích của nàng hướng đến.
Còn một chuyện mà nàng không muốn nói ra, cũng là một lão hồ ly, nàng biết rõ Vô Thiên bày ra việc bắt Liễm Hi này, chính là vì muốn ép Cát Ba nàng về cùng một phe, triệt để trở mặt với Liễm Lăng, có như vậy sau này quyền lực của Vô Thiên mới là tuyệt đối.
Nàng giúp Liễm Hi, đã là nói thẳng, không muốn như vậy, dẫn đến ánh mắt băng lãnh của Vô Thiên.
. . .
Rốt cuộc, nửa ngày lại qua tại Tam Giác Chi Địa.
Sắc trời chiều tối bị rán đỏ như màu máu, không khí se lạnh, nhiệt độ hạ thấp dần đi.
Từ tộc lớn đến tộc nhỏ, bao quát tam đại tộc cùng Vô Tự Trấn hay Ngoại Phủ đều nhận được tin tức chấn động, Chưởng Quản đến !
Bởi vì đoàn cổ kiệu di chuyển tương đối chậm, cho nên quỹ tích hướng đi được các tộc trình báo, là từ hướng nam của Vô Tự Trấn đi vào. Dẫn đến chiều hôm nay, khu vực phía nam này lộ ra cực kì chen chúc náo nhiệt.
Có muốn nhìn mặt mũi Chưởng Quản, có muốn xem phong thái, có muốn ước lượng tu vi đối phương, . . .
Đương nhiên, trong đám đông này còn có tam đại tộc tu sĩ trà trộn tìm hiểu, dù sao nếu có thể thông qua cách thức nào đó lấy lòng được Chưởng Quản nghiêng về phe mình, đây tuyệt đối sẽ là một lợi thế rất lớn, giống như lôi kéo được cả Ngoại Phủ làm hậu thuẫn, lúc kia tộc nhân còn phải khúm núm e ngại thế lực khác sao ?
Thế nhưng, làm tân nhiệm quản lý của Ngoại Phủ, chức danh tự thành lập này, Vô Thiên làm sao cho phép có kẻ muốn tước đoạt danh tiếng của mình.
Biết là Chưởng Quản cao hơn mình một bậc, thế nhưng hắn nếu như có thể ngay tại lần đầu tiên gặp mặt ra đòn phủ đầu, khiến cho đoàn cổ kiệu thanh thế lớn như vậy, lại không câu dẫn lấy ai ra đón, liền xem như hắn đã trên cơ.
Cho nên, Vô Thiên sai phái ra số lớn binh lính của Hình Đường, lấy lý do giải tán đám đông, tránh làm phiền đoàn cổ kiệu bộ hành mà hành động.
Hơn năm mươi vị Yêu Quái cấp tu sĩ, kết thành tiểu đội hành động, rất nhiều người vì e ngại Vô Thiên, bao quát tam đại tộc cũng như vậy mà có dấu hiệu lui quân.
Vô Thiên lòng nóng như lửa đốt, hắn muốn trước khi đoàn cổ kiệu đến, liền phải giải tán hết thảy không còn một móng đứng xem trên đường, mà không phải là giữ cửa đợi chủ, không phải dạt đường cho vị Chưởng Quản kia đi vào.
Cho nên chân thân hắn cũng đến đây, dùng sự hiện diện của mình khiến người ta càng kiêng kị.
"Vô Thiên Đường Chủ !"
Đám đông thấy hắn hiện thân, vội vàng hành lễ.
Ở đây, không luận tu vi, chỉ luận thân phận, bởi vì có thân phận mới có quyền lên tiếng.
Phải biết phía sau Vô Thiên chính là Ngoại Phủ, mà Ngoại Phủ là của Luyện Dược Sư Công Hội. Công hội này trải rộng khắp Yêu tộc, lấy Thanh Lộc Thành Nội Phủ làm tổng bộ cơ sở, là một tôn quái vật khổng lồ mà ngay cả Hổ tộc, Hồ tộc cùng Lang tộc đều không dám xem nhẹ.
Thanh Lộc tộc cùng Luyện Dược Sư Công Hội dính liền một chỗ, địa vị không thể lung lay, thậm chí có thể xếp vào thứ nhất đại tộc ở Tây Châu này. Hổ tộc có thể chen trước một chân ngồi vững vị trí số một, là do nội tình thâm hậu bao nhiêu đời tích luỹ xuống.
Không chỉ có Hổ Sào bí ẩn, còn có các đời Hổ Vương tiên hiền để lại căn cơ cùng cường đại huyết mạch cho hậu đại Hổ tộc.
Mà Thanh Lộc tộc, có lẽ kiệt xuất nhất từ trước đến nay một vị tu sĩ, chỉ có Lộc Hứa Tiên một người, có thể thao túng cả Luyện Dược Sư Công Hội.
Cho nên, Vô Thiên Đường Chủ nói theo một cách nào đó, dù cho trước mặt phổ thông Yêu Quân không có chức vụ đều có thể ngồi ngang luận bàn.
"Hừ ! Vô Thiên lão cẩu này là đang ra oai lập uy, đây là muốn tước đoạt hào quang của nhân vật chính a. Chúng ta hai người đã đến gần đoàn cổ kiệu, thậm chí cùng Dị Thương Yêu Quân đối thoại qua, lão nhân gia ông ta thân là Yêu Quân, còn là người của Nội Phủ nhưng sao mà dễ gần tử tế. Còn ở đây . . ."
"Xuỵt ! Nhỏ giọng một chút, ngươi quên nơi này là nơi nào sao? Không phải địa phận tộc ta, mà là Vô Tự Trấn a !"
Từng cái xì xào âm thanh trong đám đông vang lên, Vô Thiên làm sao không nghe thấy, sắc mặt phát lạnh, dùng càng cứng rắn hơn biện pháp tiễn đám người đi.
Bỗng lúc này, từng đạo thanh âm của lắc chuông vang lên, trùng trùng điệp điệp.
"Leng keng."
"Leng keng."
. . .
Mà hai người vừa thấp giọng khi nãy, cũng là giật mình mà lại háo hức.
"A ! Ngươi nghe âm thanh này quen thuộc sao ? Hình như là . . ."
Nói xong, ánh mắt bọn hắn bị câu dẫn, hướng về bên ngoài phía nam Vô Tự Trấn, chỉ thấy một đám người đi về bên này.
Đám người đi rất chậm, nhưng mỗi bước đi lại nặng trịch chắc chắn, tiếng leng keng là từ ba mươi ba cái vòng lắc trên chân của ba mươi ba vị Yêu Tướng.
Vòng lắc tinh xảo, lại là thân phận đặc trưng của bọn hắn ở Luyện Dược Sư Công Hội, bởi vì bọn hắn cũng có tên, gọi chung là Tam Thập Tam Phu.
Ngũ lão Luyện Dược Sư dẫn đường, Tam Thập Tam Phu nâng kiệu, Thập Bát La Hán tháp tùng.
Đây là thứ đầu tiên đám đông đứng xem suy nghĩ, thanh thế khiến người ta giật mình.
Mà ngay cả Vô Thiên cũng không khỏi lo sợ, bởi vì hắn biết rõ, Tam Thập Tam Phu từ trước đến nay chỉ nâng đại nhân vật của Luyện Dược Sư Công Hội. Dù cho Chưởng Quản cũng không có tư cách ngồi lên, phải là tầm cỡ Phủ Trưởng trở lên vài vị nhân vật kia thì may ra.
Cho nên theo lý thuyết, người ngồi trên kiệu không thể là Chưởng Quản, mà là cấp Phủ Trưởng.
"Là Phủ Trưởng Nội Phủ ? Hay là Đại Trưởng Lão hoặc hai vị Hội Phó ? Không thể nào, bọn họ đến đây làm gì ? Càng không thể là Hội Trưởng đại nhân a ! Nhưng lời đồn là Chưởng Quản Ngoại Phủ, người ngồi trên kiệu là ai a ?" Vô Thiên thầm nghĩ trong lòng.
. . .
____
Hết chương.
Chúc độc giả một tuần mới tốt lành :D
~Mạnh.