Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ
Unknown
Chương 95: Dám Cược ?
Dược Đường, trong văn thư phòng, nơi làm việc của Liễm Lăng.
Phụ tử hai người một bộ mặt nghiêm nghị, giống như đang bàn về chuyện gì, ngay cả bình thường hồn nhiên vô tư Liễm Hi cũng không thể không nghiêm túc.
Liễm Hi hai đầu lông mày xoắn lại, nói: "Cha, ngươi xác thực Chưởng Quản đại nhân chỉ là một tên Tiểu Yêu Tinh ?"
Liễm Lăng gật đầu: "Tuổi mười mấy, tu vi Yêu Tinh, so với ngươi đều càng nhỏ yếu."
Liễm Hi lộ ra thần sắc khó hiểu: "Như vậy cha còn kiêng kị gì a ?"
Liễm Lăng lại lắc đầu: "Nhưng luận tâm tư, thắng qua ngươi đâu chỉ trăm lần hơn. Luận tài trí cùng bản lĩnh, sợ rằng trong thế hệ này không ai dám so cùng. Cha cũng cho người thu thập tin tức, nghe nói hắn là quán quân Luyện Dược Luận Hội năm nay, đạt được Hội Trưởng đại nhân xem trọng vô cùng, đến nỗi sai phái Tam Thập Tam Phu, Thập Bát La Hán, Dị Thương Yêu Quân tháp tùng theo đến Ngoại Phủ. Ít nhất có thể thấy, hắn là trong một trăm năm nay mới ra tuyệt thế thiên tài."
"Ngươi nói, một tên Yêu Tinh như vậy, có thể xem thường được sao ?"
Liễm Hi lúc này trề môi, hai mắt ngấn lệ muốn khóc, thấp giọng: "Rốt cuộc hắn là con ngươi hay ta là con ngươi a, vậy mà chê ta như vậy."
Liễm Lăng biết mình hơi quá đáng, nên nói: "Hi nhi nhà ta vẫn là xinh đẹp nhất, hắn một trăm lần cộng lại đều không bằng."
Thiếu nữ, quan trọng nhất không phải tài giỏi hay mưu trí, mà là xinh đẹp. Cho nên Liễm Hi lập tức vui vẻ trở lại, cười: "Cha !"
Liễm Lăng âm thầm thở dài, bởi vì hắn biết Nhất Dạ Thiên Thu ngoại hình ra sao, đừng nói người khác, ngay cả hắn đều lộ ra khó tin.
Thế gian thật sự có người đẹp như vậy ?
Đẹp đến nỗi khiến người ta ngạt thở, đẹp đến phi giới tính, đẹp đến mức khiến nhân sinh kẻ khác trở nên vô nghĩa.
Thậm chí Liễm Lăng hoài nghi vị Chưởng Quản trẻ tuổi này đã am hiểu Huyễn Đạo đến một cảnh giới cao thâm, sau đó thi triển huyễn thuật khiến hắn gặp phải ảo giác như vậy.
Cho nên, hắn mới khen Liễm Hi con gái mình so với Nhất Dạ Thiên Thu đẹp gấp trăm lần, muốn để con gái mình tại trong lòng là người đẹp nhất. Nhưng hắn lại không biết, cho đến sau khi Liễm Hi gặp được Nhất Dạ Thiên Thu, một cảm giác khác đã sinh ra trong lòng nàng.
Liễm Lăng giọng nói bỗng nhiên nghiêm nghị: "Trước đi tẩy trần, đốt hương, vận trang phục đẹp . Phụ thân cùng ngươi đi bái kiến Chưởng Quản đại nhân."
Liễm Hi mặc dù không phục trong lòng, nhưng vẫn có một cỗ cảm giác tò mò, dù sao nàng chưa từng thấy ai được phụ thân mình đánh giá cao như vậy. Nàng gật đầu: "Hi nhi tuân lệnh !"
Đợi đến Liễm Hi rời đi, Liễm Lăng rơi vào trầm tư, tự lẩm bẩm: "Đan Đường sao ? Làm sao có thể đây, Vô Thiên bọn hắn sẽ không cho phép, thậm chí có thể kinh động đến Phủ Trưởng đại nhân a !"
. . .
Hiếm có được khoảng thời gian yên tĩnh, Nhất Dạ Thiên Thu tại trời tờ mờ sớm, đã bắt đầu tu luyện.
Hắn đi đến hậu phủ, đi vào trước đình, ngắm nhìn bốn bề ao nước. Theo truyền thuyết đồn đãi, ao này chính là Linh Tuyền Ao, mà phẩm chất còn là rất cao loại kia, nếu như đây là sự thật thì nơi này không khác gì tu luyện bảo địa.
Linh khí dày đặc địa phương, sẽ ngưng đọng thành thuỷ, thuỷ đủ nhiều chảy xuống tạo ao. Đây là nguồn gốc của Linh Tuyền Ao, loại ao này nhỏ thì vài dặm, lớn thì vài trăm dặm bao la không thấy bờ.
Linh Tuyền Ao từ xưa đến nay có nhiều phẩm, thấp thì Nhất Phẩm, cao thì Cửu Phẩm. Tại Thất Phẩm trở lên, Linh Tuyền Ao còn có thể sinh ra Linh Ngư. Tại trong Yêu Binh lúc kia, nhờ có Cửu Phẩm Linh Tuyền Ao mà Nhất Dạ Thiên Thu mới có thể mượn thiên địa linh lực của nó, nhất cử luyện ra Bát Giác Linh Đan.
"Ao này nếu như là Linh Tuyền Ao, liền phẩm không thấp a. Ban đầu rất rộng lớn mấy trăm dặm, lại cô đọng thành một hồ nhỏ, đây là giảm số lượng mà tăng chất lượng. Nếu như thật là Linh Tuyền Ao, chí ít đều phải Ngũ Phẩm trở lên, có thể lợi dụng địa thế ở đây để tu luyện, thậm chí luyện đan."
Nhất Dạ Thiên Thu sau đó cho gọi gia nhân đi vào, giao cho bọn hắn tám mươi mốt mai trận kỳ, gia nhân tại xung quanh hồ tám mươi mốt vị trí đặt xuống kỳ vật lập tức rút lui.
Đúng lúc này, thị nữ vào bẩm báo: "Chưởng Quản đại nhân, Dược Đường Đường Chủ cầu kiến."
Nhất Dạ Thiên Thu khoé miệng mỉm cười, hắn chính là chờ đợi người này đến, nói: "Cho mời."
Gia nhân hành lễ lui xuống, không lâu sau đó phụ tử Liễm Lăng đi vào, đồng thời hành lễ: "Bái kiến Chưởng Quản đại nhân."
Liễm Lăng cười nói: "Chưởng Quản đại nhân, đây là nhi nữ của ta, lần trước nhờ ngài mới có thể phóng thích nàng tại ngoại. Hi nhi, còn không mau cảm tạ đại nhân !"
Nhưng ngoài ý muốn của hắn, Liễm Hi không ngẩng đầu, thấy con mình thấy lễ, hắn trầm giọng xuống: "Hi nhi !"
Liễm Lăng mỉm cười ái ngại đối với Nhất Dạ Thiên Thu: "Chưởng Quản đại nhân chớ trách, hẳn là tiểu nữ đang ngại ngùng, đại nhân thông cảm nàng tuổi nhỏ a."
Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt sáng quắc, vừa nhìn liền biết Liễm Hi đang có tâm tư thiếu nữ, cười nói: "Không cần để ý."
Hắn không biết, vốn dĩ khuôn mặt ửng hồng Liễm Hi nghe được câu này, tâm tư bỗng trở nên thất lạc, vội ngước đầu nói: "Cha !"
Thấy hai người quay lại nhìn, nàng thẹn thùng: "Tiểu nữ Liễm Hi, đa tạ đại nhân cứu mạng."
Nhất Dạ Thiên Thu đánh giá nàng một phen, phất tay nói: "Không cần để ý, cứu mạng thì chưa đâu, tiện tay mà thôi."
Nói xong, hắn lạnh nhạt quay lưng về phía nàng, gọi Liễm Lăng đi vào trong đình hồ.
Liễm Hi siết chặt nắm đấm, nàng tự trách bản thân biến khéo thành vụn, khiến cho ấn tượng đầu tiên trong mắt người kia thật tệ, thế là nàng cũng dày mặt đi vào trong đình hồ.
Tại ánh nhìn đầu tiên, trong mắt nàng đã không còn hoa lệ hậu phủ, mà chỉ có một người, Nhất Dạ Thiên Thu. Nàng càng thầm trách cha mình, lại đem nàng đi so sánh cùng Nhất Dạ Thiên Thu, bởi vì căn bản không cùng một cấp độ.
Nàng tự ti đến mức, tự xem mình là đôm đốm, mà Nhất Dạ Thiên Thu thì là ánh trăng.
Nàng hoàn toàn bị lu mờ !
Bị nhan sắc của hắn mê hoặc đến hồn nhiên không biết, đến nỗi nhân sinh nàng chợt trở nên sống động, có ý nghĩa.
Liễm Hi đã động tâm !
Nhất Dạ Thiên Thu tự biết bản thân thế nào, thiên hạ này vạn loại người si mê hắn cũng không khiến hắn quan tâm, hắn là loại người truy cầu đại đạo, có lẽ từng sống quá lâu cho nên sớm đem d·ụ·c vọng cùng tạp niệm khu trục về phía sau.
Điều này càng làm cho mị lực của hắn tăng lên tột độ, giống như trích tiên trên trời, vừa cao ngạo mà vừa khó gần.
Liễm Lăng làm cha, hiển nhiên biết tâm tư con gái mình, nhưng không những khiến hắn bận lòng, càng để hắn thêm vui mừng. Không nói thân phận Chưởng Quản, chỉ bàn nhân cách cùng bản lĩnh của Nhất Dạ Thiên Thu đều là hạng nhất nhân tuyển, muốn tìm ra cái thứ hai khó hơn lên trời.
Hắn càng muốn Liễm Hi cùng Nhất Dạ Thiên Thu sớm thành một đôi, đây là lý do chính hắn muốn đưa Liễm Hi đến đây.
Nhất Dạ Thiên Thu đứng chắp tay sau lưng, giống như lão sư mà nói: "Sự tình ta nói với ngươi, ngươi thấy thế nào ?"
Liễm Lăng chợt khựng lại, lát lâu mới trả lời: "Khó !"
"Mời giảng." Nhất Dạ Thiên Thu nói.
Liễm Hi nghiêm túc nói ra: "Chưởng Quản đại nhân muốn thành lập khu đường thứ tư, chí ít cần ba đường khu còn lại đồng ý, hoặc người có thẩm quyền chấp thuận. Về vấn đề này, thân làm Chưởng Quản, đại nhân có thể tự chủ trương không cần quan tâm ai."
"Đan Đường, ý nghĩa làm sao mà đồng điệu với Dược Đường của ta, đây là điều ta đang cân nhắc. Nhưng ta tin tưởng đại nhân sẽ không để hai đường khu phát sinh xung đột về lợi ích a."
"Cuối cùng, nơi này là Ngoại Phủ mà không phải Nội Phủ, ngươi như mở Đan Đường e rằng sẽ gặp cảnh ngộ như chúng ta, gặp người xa lánh. Dù sao nơi này cũng chỉ biết liệp thú, săn bắt mà không có luyện đan."
Nhất Dạ Thiên Thu gật đầu nói: "Lời ngươi hợp lý, cũng yên tâm a, Đan Đường cùng Dược Đường sẽ không xung đột, bởi vì chúng là một thể."
Liễm Lăng giật mình, Nhất Dạ Thiên Thu cười nói: "Đổi một cái tên, đổi cách làm việc, đổi cả quy củ từng có, hết thảy đều thay đổi một lần cho mới. Ngươi sẽ là tân nhiệm Đan Đường Đường Chủ, ta là Đan Đường Thái Thượng."
Liễm Lăng sắc mặt không dễ nhìn, thần sắc khó nói, nói: "Xin hỏi Chưởng Quản đại nhân, như vậy có khác gì so với bây giờ a. Ngài vẫn là cấp trên của ta, ta là một đường chi chủ, không bằng đổi quy củ, đổi hết thảy trong Dược Đường là được, cần thiết rườm rà vậy sao ?"
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu: "Đổi hết thảy, mới có thể trọng lập nền móng. Dược Đường của ngươi căn cơ không vững, trong mắt người khác đã xuống giá trầm trọng, cho dù có đổi gì khác đi nữa đều chỉ là chiêu trò."
Thấy đối phương không tin phục mà do dự, Nhất Dạ Thiên Thu nghiêm túc: "Thấy Ao này sao ? Ngươi nghĩ nó có phải Linh Tuyền Ao sao ?"
Liễm Lăng nhướn mày nói: "Ao này gọi Dạ Tĩnh, ý chỉ trong đêm thanh tịnh mà lung linh. Nó dù thế nào đi nữa cũng chỉ là Dạ Tĩnh, một cái phổ thông ao nhỏ, không có như truyền thuyết kể lại, không phải Linh Tuyền Ao !"
Nhất Dạ Thiên Thu khoé miệng lộ ra tiếu dung, nói: "Ta nói Ao này chính là Linh Tuyền Ao, mà còn là thượng vị phẩm, thuộc về Thất Phẩm trở lên."
Liễm Lăng cười khổ lắc đầu, từ chối cho ý kiến, theo hắn Nhất Dạ Thiên Thu tuổi còn nhỏ, chưa đủ hiểu biết cũng là chuyện thường.
Nhất Dạ Thiên Thu không những không giận, mà cười: "Ngươi có dám cược ?"
"Cược ?" Liễm Lăng lẩm bẩm.
"Ngươi thắng, có thể đòi ba yêu cầu vô điều kiện. Ta thắng, hết thảy nghe theo ta sai xử, đương nhiên sẽ không để ngươi đi làm những thứ trái với đạo lý luân thường."
Thấy Nhất Dạ Thiên Thu nghiêm túc, Liễm Lăng cũng tin tưởng đối phương thật không đùa, nói: "Xin hỏi cược thế nào ?"
"Ta không khi dễ ngươi, trước nói một câu, Ao này chính là Linh Tuyền Ao, còn là Thất Phẩm Linh Tuyền Ao !" Nhất Dạ Thiên Thu nói.
Liễm Lăng lắc đầu, chắc nịch: "Đừng nói ta cậy già lên mặt, Ao này chỉ là phổ thông Ao, Dạ Tĩnh cũng chỉ là Dạ Tĩnh. Đừng nói Thất Phẩm, có phải là Linh Tuyền Ao hay không còn khó nói. Cược đổi lại một chút, ta thua, dám lập tức dâng ra thêm quý giá nhất linh dược của Dược Đường, sau này vì đại nhân làm việc. Còn ta như thắng, đại nhân cũng không cần làm gì a !"
Đây là trắng trợn tự tin, mà còn mang tính xem thường Nhất Dạ Thiên Thu.
. . .
_____
Hết chương.
~Mạnh.