Luyện Huyết Ma Tôn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
1. Truy sát trong đêm.
“Gia gia, Trương bá bá là người xấu phải không?” Đứa bé kia nghẹn ngào khóc rống lên, đôi mắt ngây thơ trong sáng giờ chỉ tràn ngập nỗi sợ hãi.
Vân Lam Đế Quốc, Quận Nam Thành vùng ngoại ô.
Keng! (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho dù đối mặt với Lục Nguyên đã bước qua tuổi sáu mươi nhưng Trương Húc cũng không dám cậy mạnh, Lục Nguyên đã từng là đại nguyên soái dẫn dắt hàng vạn binh sĩ trấn thủ biên cương, thủ đoạn thiết huyết vô tình. Sau này có tuổi nên mới lui về phía sau màn nhường Lục Bắc cầm quyền, dần dần mọi người đã quên tên tuổi của Lục Nguyên chỉ nhớ được Lục Bắc.
Từ lúc nó sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên nó sợ như vậy, thậm chí có một lần làm đổ khay nghiên mực lên bức tranh của thánh thượng cũng không khiến cho nó phải sợ đến mức không dám khóc, không dám lên tiếng cãi lại!
Nhưng Lục Nguyên cũng tinh quái không kém, thân hình như một cái cây dẻo uốn ngược lại phía sau dễ dàng né tránh một kích của Trương Húc, chân phải nhân lúc cơ hội đạp vào lồng ngực của đối phương.
Tiếng vó ngựa dồn dập từ phương xa truyền lại, dẫn đầu là một trung niên nam tử có gương mặt băng lãnh, tay cầm đoản thương, người khoác hoàng kim giáp đang thúc giục đoàn người tiến đến.
Trương Húc kinh nhưng không hoảng, tay phải cầm đao khẽ thu về thủ ở trước lồng ngực, tay trái định bắt vào cái chân của Lục Nguyên nhưng nào được như ý. Chỉ thấy Lục Nguyên lấy tay làm trụ, chân trái quét qua một vòng bán nguyệt đá vào cổ của Trương Húc khiến hắn lui mấy bước, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Tam Liên Kích!” Trương Húc quát to một tiếng, trường đao trong tay bổ mạnh về phía trước. Đang lúc Lục Nguyên đưa đao cản lại thì cổ tay lại xoay một cái chuyển hướng về phía đầu của đối phương.
Keng…keng.
Rầm…rầm…rầm.
Máu, tiếp tục chảy.
“Ha ha ha. Một lũ nhãi con mà thôi, lúc ta còn rong ruổi sa trường các ngươi còn đang mặc tã lót.” Lục Nguyên từ trước ngực rút ra một đôi loan đao màu đen kịt, thân đao hình bán nguyệt, lưỡi đao mỏng dính vô cùng sắc bén.
Nó sợ, nó vô cùng sợ.
“G·i·ế·t!” Trương Húc gầm lên một tiếng, trường đao ở trong tay sáng loáng như tuyết, hàn khí lạnh lẽo.
“Làm càn, dám gọi thẳng thánh thượng tên húy. Người đâu, g·iết!” Trương Húc quát lạnh một tiếng, thân hình nhảy xuống ngựa lao về phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thánh thượng trách tội? Ha ha ha, không ngại nói cho ngươi biết Lục gia bị tru di tam tộc cũng là vì thánh thượng hạ lệnh. Nếu không chúng ta làm sao dám tự ý làm càn.” Trương Húc cười lạnh một tiếng, theo dắt lưng lấy ra một trương chỉ lệnh đọc to: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Lục gia Lục Bắc thân là đại nguyên soái lại lâm trận phản chiến, biên cương náo loạn, toàn bộ binh sĩ t·ử v·ong khiến cho lòng người bàng hoàng, lòng dân bất an. Trẫm thân làm nhất quốc chi quân làm sao có thể mắt điếc tai ngơ? Nay phán Lục gia trục di tam tộc, trục xuất tất cả người có họ Lục khỏi Yến Quốc, vĩnh viễn không được bước vào. Nếu không, G·I·Ế·T!”
Cái gọi là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, huống chi Trương Húc đã từng theo Lục Nguyên chinh chiến phía nam Tề Quốc nên hiểu rõ đối phương một khi bị dồn vào đường cùng sẽ trở nên cực hạn điên cuồng như một cỗ máy g·iết chóc.
Vừa nói dứt lời, xe ngựa giống như gặp phải tảng đá lớn khiến cho toa xe nghiêng hẳn sang một bên, ngựa kéo chạy cả đêm cũng theo đà ngã quỵ xuống đất không biết sống c·hết.
Ầm…ầm…ầm.
1. Truy sát trong đêm.
“Ha ha ha, Lục Gia tổ tiên vì Yến Quốc đánh xuống một phần tư cương thổ. Lục Gia nam tử hơn bảy mươi năm tòng quân Yến Quốc chưa một lần trốn tránh, Lục Bắc càng nhiều lần bình định biên cương ngăn cản Tề Quốc xâm lấn. Yến Nam Thiên, ngươi cút ra đây cho ta!” Lục Nguyên thả Lục Tiểu Linh nằm ở dưới đất, ánh mắt hướng về phía hoàng đô Yến Quốc gào to.
Sấm, tiếp tục vang.
“Tướng quân, bọn hắn ở phía trước.” Một tên binh lính gằn giọng bẩm báo, hai con ngươi tràn đầy tơ máu ẩn chứa đầy sát cơ.
“Bán Nguyệt Đao!” Trương Húc liếm liếm môi, nói thật hắn cũng là vì Bán Nguyệt Đao nên mới xung phong thảo phạt dư nghiệt của Lục Gia, bây giờ bảo vật bày ở trước mắt làm sao không khiến cho hắn vội vàng.
Trong toa xe, một lão giả tuổi chừng sáu mươi đang ôm ấp che chở lấy một đứa bé bốn năm tuổi, thần sắc cực kỳ khẩn trương, thân hình mỗi lúc lại run lên nhè nhẹ.
“Chẳng nhẽ trời cũng tuyệt đường người hay sao? Lục gia dòng dõi chẳng nhẽ phải đoạn tuyệt từ đây hay sao?” Lão giả hướng lên trời gầm to, mái tóc hoa râm đung đưa theo chiều gió. Trên người loang lổ những v·ết m·áu đã khô cạn, nét mặt phảng phất già nua thêm rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gió, tiếp tục thổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Trương Húc, Lục Bắc làm người thế nào trong lòng ngươi tự có định số. Lục gia chúng ta làm người thế nào cả Vân Lam Thành tự có định số, các ngươi dám vu oan Lục gia chúng ta không sợ thánh thượng trách tội hay sao?” Lão giả điên cuồng gầm to, ngay cả đứa bé ôm trong lòng cũng giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Linh nhi, hôm nay gia gia dẫn ngươi xông ra ngoài. Cho dù thế nào cũng không thể để huyết mạch Lục gia bị đoạn tuyệt tại đây.” Lục Nguyên cõng Lục Tiểu Linh ở sau lưng, lấy vải rách buộc chặt vào thân thể khiến cho nàng định kêu đau một tiếng nhưng thấy ánh mắt của Lục Nguyên lại nuốt trở lại, cắn răng chịu đựng.
Hôm nay ai cũng không cứu được ông cháu hai người, chỉ có tự cứu mà thôi. Cho dù chém g·iết Trương Húc ở đây, Yến Nam Thiên cũng chưa chắc để cho hai người rời đi an toàn, chắc chắn sẽ còn sự chuẩn bị ở phía sau.
Nương theo đó là âm thanh rút đao rút kiếm của binh sĩ, hơn trăm người cứ như vậy bao vây Lục Nguyên cùng Lục Tiểu Linh vào trong, bước chân chậm rãi tiến đến.
Lạch cạch!
Chỉ thấy phía trước không xa cũng có một chiếc xe ngựa đang lao nhanh trong đêm tối, mơ hồ có thể nhìn ra bên ngoài toa xe phủ kín những mũi tên, v·ết m·áu loang lổ nhìn cực kỳ ghê rợn.
“Nhanh đuổi theo, hôm nay Lục gia tất xóa tên!” Trung niên nam tử dẫn đầu lạnh lùng lên tiếng, hai chân đạp mạnh vào thân con tuấn mã khiến nó lần nữa chạy vọt lên.
Mưa, tiếp tục rơi.
“Linh nhi ngoan, gia gia đưa ngươi ra khỏi đây.” Lão giả thở dài một tiếng, tay phải khẽ vỗ vỗ vào vai của nàng khiến cho mí mắt nàng dần dần cụp xuống.
“Nguyên bá, ngươi cần gì phải cố chấp. Lục Bắc Lục nguyên soái lâm trận phản chiến, toàn bộ chiến sĩ t·ử v·ong nơi xa trường. Lục gia cũng nên cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!” Trung niên nam tử lạnh giọng lên tiếng, nếu như ánh mắt có thể g·iết người thì không biết lão giả cùng đứa bé kia đ·ã c·hết bao nhiêu lần.
Thế nhưng chỉ bấy nhiêu làm sao ngăn cản Trương Húc nhớ thương Bán Nguyệt Đao, làm sao ngăn cản hơn một trăm binh sĩ đang như sói rình mồi ở bên ngoài?
Không biết qua bao lâu, vùng ngoại ô Vân Lam Thành đã trở thành một cái chiến trường cỡ nhỏ. Xung quanh xác c·hết chồng chất, máu ngập tràn lên tận mắt cá chân, vô số gương mặt sợ hãi c·hết không nhắm mắt nhìn thấy mà sởn cả gai ốc.
Một đạo kinh lôi từ cửu thiên bổ thẳng vào trong lòng của Lục Nguyên khiến cho con ngươi hơi đục ngầu kia dần dần trở nên đỏ bừng, tơ máu chẳng chịt như màng nhện nhìn về đám binh lính.
“G·i·ế·t!” Hơn trăm tên binh sĩ cũng đồng thanh mà hô, kẻ cầm kiếm người vác đao cứ thế mà tiến công. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.