Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Sáng hôm sau, bàn ăn sáng hiện lên trước mắt.
“Đúng thế, chính là nhà của tôi. Tôi thích lắm, Tần Cung số 1, nhưng Lâu Thừa… Lâu Thừa không bán cho tôi.”
Tôi quyết định bỏ qua chuyện này.
Nếu là Tề Âm, thì tất cả đều hợp lý.
Tôi thật sự thích căn biệt thự đó.
?
Đầu óc tôi đơ trong hai phút, rồi dần nhận ra… không phải hôm qua tôi đưa Tiểu Bá về ngủ chứ? Cậu ấy còn mua cả bữa sáng cho tôi?
Một tiếng “Miểu Miểu” này kéo tôi trở về quãng thời gian rất, rất lâu trước đây.
Tôi: ???
Năm phút trôi qua, không có hồi âm. Mười phút nữa trôi qua, vẫn không có hồi âm.
Tôi buồn bã:
Chưa đầy một lúc sau, anh ta lại nhắn đến một dòng nữa.
Chương 6
5
Xét tình cảm lẫn lý trí, tôi chẳng có tư cách trách móc gì.
Sau năm phút bối rối nhìn màn hình, tôi nhắn lại một câu: “Xin lỗi, gửi nhầm.”
Thế là tôi không trả lời Lâu Thừa.
“Chuyện tin đồn mấy ngày trước, cậu có trách tôi không?”
Dù trong ảnh không thấy rõ mặt, nhưng chiếc váy đỏ, mái tóc dài uốn xoăn, cùng chuỗi vòng tay đặc trưng kia, tôi nhìn là nhận ra ngay.
Cuối cùng, khi nhìn thấy hai dòng chữ đỏ rực trong cuộc trò chuyện với Lâu Thừa, tôi mới nhận ra—c·h·ế·t tiệt, gửi nhầm người rồi.
Tôi nhắn tin cho Đào Lý, hẹn chiều nay đi xem studio. Tiền để không thì không sinh lời, phải lăn xả thì mới có cơ hội. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng tôi không ngờ, oan gia ngõ hẹp, đối tác lần này lại chính là nữ chính trong bức ảnh của Lâu Thừa.
Mười phút sau, anh ta trả lời tôi bốn chữ.
Ra đến cửa, Tề Âm gọi tôi lại, hỏi: “Miểu Miểu, hai năm qua, cậu sống tốt chứ?”
Mười lăm phút sau, Đào Lý nhắn lại:
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Chúng tôi không phải kiểu người thích làm màu, nên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc. Chuyện thuê studio giải quyết gọn gàng trong chưa đầy nửa tiếng.
Hình như lại có người cười, lần này tôi không nghe rõ là ai, ý thức dần mơ hồ.
Tâm trí rối bời, tôi run rẩy nhắn tin cho Đào Lý: “Hôm qua tớ đưa Tiểu Bá về nhà ngủ sao? Cậu ấy còn mua bữa sáng cho tớ à?”
Nhưng khoảnh khắc này, ký ức tưởng đã c·h·ế·t lại bất ngờ bừng cháy.
Có nhiều chuyện trong đời khó mà giải thích được, nhưng đôi khi cũng có dấu hiệu để lần theo.
[Muốn bắt thì thả?]
“Hôm qua cậu về kiểu gì, Tiểu Bá có về cùng không? Sao tớ không nhớ gì cả?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Những năm tháng trụy lạc của tôi, tựa như đã sớm quên mất khoảng thời gian ở Đại học Columbia.
Đào Lý khẽ huých tôi, tôi đành cứng ngắc đưa tay ra, cổ họng như mắc nghẹn: “Lâu rồi không gặp.”
Phụ nữ làm việc lớn không để tâm tiểu tiết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi không đáp, chỉ gật đầu.
“Tôi không trách. Nhưng tôi là người xử lý khủng hoảng giúp cậu, nếu cậu thấy áy náy thì chuyển khoản cho tôi 200.000 tệ, hoặc để Lâu Thừa trả cũng được.”
Ý nghĩ này khiến tôi lạnh toát người.
[Không nỡ rời tôi thì nói thẳng, tôi sẽ không trách đâu. Làm mấy trò này để k*ch th*ch tôi, muốn tôi ghen à?]
Cô ấy ngồi xuống đối diện tôi, ánh nắng trải dài, cô đưa tay ra, cười thoải mái: “Lâu rồi không gặp, Miểu Miểu.”
Nhưng ví tiền tôi thì có quyền— (đọc tại Qidian-VP.com)
Biệt thự của những người thành đạt, vị trí đắc địa, ngay sát bờ sông, đối diện toàn là các minh tinh đẹp trai…
Lời vừa dứt, tôi dừng mọi động tác trong ánh mắt bình thản của cô ấy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.