Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
Tôi chẳng buồn đáp, đẩy anh ta ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong đêm, tôi trằn trọc, tai vẫn văng vẳng giọng nói của anh ta.
Anh ta dựa nửa người vào khung cửa, dáng vẻ có chút mỏi mệt, chỉ đôi mắt là vẫn đỏ hoe, ánh lên một tia sáng mơ hồ.
“Là anh đề nghị ly hôn, nhưng anh cảm giác như em còn muốn ly hôn hơn cả anh.”
Tôi muốn tự do. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau một lúc im lặng, Lâu Thừa bỗng buông tôi ra.
“Muộn rồi, anh uống nhiều quá, nên về thôi.”
Anh ta sững người, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Đúng vậy.”
Lâu Thừa cũng từng uống say vài lần, thực ra tửu lượng không tệ, nhưng lại hay mất trí nhớ. Chắc ngày mai anh ta cũng chẳng nhớ những chuyện này.
Sự thật ấy như nói với tôi: “Cô là kẻ thua cuộc.”
Vì nó chỉ là một loại “ngục tù” khác, đáng sợ không kém.
Nửa đêm, tôi nhắn một tin cho Đào Lý:
Tôi muốn rời xa Lâu Thừa, sống một cuộc sống của riêng mình.
Hóa ra anh ta luôn biết? (đọc tại Qidian-VP.com)
Khung chat hiển thị “đang nhập” liên tục, tôi đoán Đào Lý đang cố xóa đi, gõ lại để tìm từ ngữ an ủi tôi, giống như chính tôi lúc này.
Được thôi, đây là một chuyện chẳng mấy vui vẻ gì.
“Giờ đến giả vờ em cũng không muốn nữa à?”
Đào Lý trả lời rất nhanh, là một bức ảnh. Trong ảnh có hai người phụ nữ, một là mẹ của Lâu Thừa, một là bạn cũ của tôi—Tề Âm.
Tôi nhận khoản tiền ly hôn rất vui vẻ. Trước đây tôi thiếu tiền, thiếu đến mức có thể đánh đổi cả mạng sống, và chính lúc đó Lâu Thừa xuất hiện, cho tôi một khoản tiền lớn, giúp tôi thoát khỏi tất cả khó khăn.
“Anh nghĩ sao?”
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, tôi không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ Lâu Thừa yêu tôi. Ngược lại, tôi nhận ra một sự thật: tôi đã động lòng với anh ta.
Khung cảnh là ở một tiệm váy cưới, Tề Âm đang thử váy.
(Chị thua? Chị không cấn chút nào khi nghĩ vậy hả????)
“Thương Miểu Miểu, em vẫn vô tình như vậy.”
Có những lúc tôi rất biết ơn anh ta, dù sao tôi cũng đã sống không tệ.
Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của anh ta, tôi cảm thấy ngực mình thắt lại.
“Đào Lý, cậu nghĩ Lâu Thừa có thể nào yêu tớ không?”
Trước khi đi, tôi nghe từ miệng Lâu Thừa một câu khiến tôi thao thức cả đêm.
Nhưng tôi không muốn quay lại mối quan hệ đó với Lâu Thừa nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta khóc, nói:
“Em luôn cho anh cảm giác như em muốn trốn chạy khỏi anh.”
Đúng lúc này, điện thoại của Lâu Thừa vang lên, màn hình hiển thị tên Tề Âm.
Tôi gật đầu, lần đầu tiên không cố tỏ vẻ như trước đây, không còn nói những lời giả dối kiểu “tôi không nỡ.”
____
Mọi sự kiên nhẫn còn sót lại trong tôi bỗng chốc sụp đổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.