Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Trở về

Chương 11: Trở về


Thời tiết Giang Nam chính là tốt !

Người trong thiên hạ thường nói, ở Nam Quyết hầu như trời mưa quanh năm, thời tiết lúc nào cũng âm trầm, tràn đầy vẻ huyền bí tăm tối. Ở Bắc Ly thì khí hậu ôn hòa, trời thanh gió mát, khung cảnh tươi sáng thơ mộng, giang hồ nơi này cũng tươi sáng hơn.

Bạch Thượng Lâm cảm thấy lời này rất đúng !

Trong khoảng thời gian ba năm Bạch công tử đến Doanh Châu gặp cha mình, y đã làm rất nhiều việc, giải quyết nội loạn Lữ gia, tìm kiếm người tạm thời thay thế trấn thủ cực Nam, và phá tầng sương mù đánh với đám người thiên ngoại một trận.

Một trận đánh đẫm máu, không ai biết trận đánh đó diễn ra như thế nào, không biết tình tiết cụ thể có kinh thiên động địa hay không, chỉ biết người Lữ gia truyền tai nhau rằng, bầu trời Doanh Châu hôm đó nhuộm đỏ màu máu, giọng nói của Bạch Thượng Lâm vang vọng khắp tứ phương.

Đại hà chi thủy thiên thượng lai ! Nhất kiếm quang hàn thập cửu châu !

Năm xưa Tô Tinh Hà phá cảnh 16 vào cảnh 17, lên trời đánh với Tiên Nhân, Tiên Nhân run cầm cập. Ngày nay đứa con trai của Bạch Cực Lạc một kiếm phá cảnh 17 vào cảnh giới mới, vượt tầng sương mù đánh với Tiên Nhân, Tiên Nhân từ đây không còn dám đặt chân xuống nhân gian.

Thiên thượng Tiên Nhân tam bách vạn, gặp ta cũng cần tận tuân theo !

Mà kịch bản cũng không vì mối quan hệ của Bạch Thượng Lâm và Nguyệt Dao xảy ra bất kỳ gợn sóng nào. Thiên Ngoại Thiên vẫn tiếp tục tìm kiếm Thiên Sinh Võ Mạch, Nguyệt Dao vẫn lần nữa đến gặp Nho Tiên Cổ Trần, vẫn như cũ nói với thiếu niên Tiểu Bách Lý một lời ước hẹn bông đùa, chờ ngày hắn dương danh thiên hạ lại đến gặp hắn.

Ước hẹn này tại trong tiềm thức của nàng, chỉ bất quá là bởi vì không mang theo đủ nhân thủ, không đủ sức đánh với Nho Tiên một trận cưỡng ép mang ông ta đi, do đó mượn con lừa dưới sườn núi chừa cho mình chút mặt mũi.

Tỉ như ba năm không vào Càn Đông Thành.

Nhưng ở trong tiềm thức của Bách Lý tiểu hầu gia, đây chính là ước hẹn tư nhân giữa mình và "Thần tiên tỷ tỷ" đây chính là chuyện vô cùng quan trọng. Cho nên, hắn mang theo tạo nghệ cất rượu học được mấy năm từ sư phụ Cổ Trần và một tờ khế đất ăn trộm từ trong nhà, rũ áo ra đi, không một lời từ biệt với cha mẹ.

Sài Tang Thành nằm trong phạm vi quản lý của Nhuận Châu, là thành trì giàu có và đông đúc nhất khu vực Tây Nam. Đây là nơi tụ tập của thương gia giàu có, nơi tụ hội của các sĩ tử nho nhã, cho nên các quý nhân đi ngang qua Tây Nam, chỉ cần rảnh rỗi đều tới tòa thành này một chuyến.

Thế nhân nói, chín thành của Thanh Châu chỉ có thể chiếm tám phần mười tài vận trong thiên hạ, còn một phần phải chia cho đế đô Thiên Khải Thành, một phần còn lại thì một nửa cho những thành trì khác, còn một nửa để lại cho Sài Tang Thành. Mà trong Sài Tang, có tiền nhất không ai khác ngoài Kim Tiền Phường Cố gia.

Cho nên Bách Lý Đông Quân chọn nơi đây để mở quán rượu của mình, tuyên bố muốn tại nơi thương nhân qua lại đông đúc này xông ra một cái tên tuổi Tửu Tiên vang danh thiên hạ, đến lúc đó Thần Tiên Tỷ Tỷ có thể mượn thời cơ tìm được chính mình.

Đúng không ? Mặc dù không đúng, cũng không sai.

Đúng là ở, trước đó không lâu, Thiên Ngoại Thiên nhận được lời đề nghị hợp tác đến từ Tây Nam, thân là đại tiểu thư, Nguyệt Dao sẽ tự thân xuất mã. Sai là ở, người đáng lẽ không nên có mặt ở đây, lại có mặt ở đây.

------

Cuối thu, lá cây xơ xác, hoàng hôn ngả bóng.

Dưới bóng cổ thụ có một người đang đứng, hình như hòa cùng một thể với sắc thu của mặt đất. Bởi vì y yên lặng quá, bởi vì y lạnh quá, một nỗi mệt nhọc và lạnh ngắt thấu xương nhưng lại mang theo một sát khí c·h·ế·t người. Y mệt mỏi vì y đã vượt qua một quãng hành trình quá dài, chiến một trận chiến quá kinh thiên động địa, đến nỗi vắt kiệt sức của y, thậm chí là cướp mất đi cảnh giới mà y tích lũy bao nhiêu năm trời. Nhưng y phải như vậy, y phải nhanh chóng đến nơi đây, chỉ để gặp lại một người, để thực hiện lời hứa ba năm trước.

Tay y cầm một thanh kiếm, một thanh kiếm với vỏ ngoài cũ kỹ, nhưng lưỡi kiếm lại sắc bén vô cùng, lưỡi kiếm đó mới chỉ vài tháng trước thôi đã từng uống cạn máu Tiên Nhân.

Người trong giang hồ biết thân phận thật của y không nhiều, nhưng y và kiếm đã vang danh thiên hạ theo một cách khác, một cách mà đem đến cho y một tên tuổi khác, một tên tuổi mà y không cần, tuy nhiên nó lại phù hợp hơn vào thời điểm này.

Y muốn buông kiếm xuống, nhưng giang hồ không cho phép y làm vậy. Nếu y buông kiếm, cuộc sống hằng mong ước của y sẽ kết thúc, nàng và y sẽ không thể đến được với nhau. Danh tiếng có lúc như một hành trang, một hành trang không bao giờ tách rời được.

Trời chiều, giờ sửu. Mặt trời đã xế bóng, lá thu bay bay.

Trên cô đạo một người dáng đen, quần áo hoa lệ, mặt tái xanh, một thanh trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ từ bao giờ đang nhìn thanh kiếm dưới cây cổ thụ. Bước chân của hắn vững vàng nhưng đi rất nhanh, dừng lại cách bảy bước, đột nhiên hỏi:

"Thiên Thượng công tử Bạch Thượng Lâm ?"

"Đúng"

"Nghe nói ngươi hẹn gặp bọn ta ?"

"Đúng"

"Nghe nói ngươi từng một mình chiến bại Bắc Ly bát công tử ?"

"Có lẽ vậy"

Hắn ta cười cười một cách lạnh nhạt: "Ta chỉ là một thành viên vô danh tiểu tốt của Thiên Ngoại Thiên, nhưng kiếm pháp của ta cũng đủ g·i·ế·t ngươi"

"Ta biết"

"Ngươi hẹn bọn ta đến có việc gì ?"

"Thân phận của ngươi chưa đủ để biết"

"Hừ, vậy thì ta đành phải g·i·ế·t ngươi thôi !"

Bạch Thượng Lâm lạnh nhạt nói: "Muốn g·i·ế·t ta không chỉ có một mình ngươi"

"Nhưng Tôn Sứ đã nói, nếu ngươi không nói rõ ý đồ, ta nhất định phải g·i·ế·t ngươi, ngươi không nên xuất hiện ở Sài Tang vào lúc này. Hơn nữa ngươi rất nổi danh, chỉ cần g·i·ế·t được ngươi ta có thể nổi danh ngay lập tức, ta sẽ có danh phận ở Thiên Ngoại Thiên"

Nói đoạn, hắn cười: "Muốn nổi danh trên giang hồ không dễ, nhưng lần này ngươi lại cho ta một cơ hội"

Bạch Thượng Lâm khẽ gật đầu: "Rất tốt"

"Sau này hôm nay cái tên A Tam sẽ vang vọng giang hồ, ta sẽ được Tôn Sứ trọng dụng" Tên kia nói.

"Có lẽ vậy"

"Trái tim nhà ngươi đâu ?"

Nghe vậy, Bạch Thượng Lâm mỉm cười, một nụ cười rất ấm áp, một nụ cười không hề phù hợp với tình cảnh hiện tại.

"Tim ta đã trao cho một người"

Tên A Tam hơi nhíu mày, bàn tay hắn đã chậm rãi đặt trên chuôi kiếm: "Thế thì ta sẽ cướp nó lại, khiến nó c·h·ế·t dưới mũi kiếm của ta"

Ánh áng của thanh kiếm vừa chớp, kiếm đã ra khỏi vỏ hướng về trái tim của Bạch Thượng Lâm nhanh như điện xẹt.

Nhất kiếm xuyên tâm !

Như hắn nói, hắn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt trong giang hồ, nhưng bằng vào thanh kiếm này, hắn đã giúp Thiên Ngoại Thiên đâm thủng không biết bao nhiêu là trái tim. Mặc dù chỉ là tên lính quèn không hơn không kém, bất quá hắn cũng đã bước vào Kim Cương Phàm Cảnh.

Đòn vừa ra là đòn sát thủ trí mạng, nhưng không xuyên thủng được trái tim của Bạch Thượng Lâm. Kiếm hắn vừa đâm còn chưa tới được mục tiêu, đột nhiên hắn thấy cổ họng mình lành lạnh. Cực Lạc Kiếm đã đâm vào cổ họng hắn, đâm sâu một tấc ba phân.

Thanh kiếm của A Tam rớt xuống, người hắn chưa c·h·ế·t.

Bạch Thượng Lâm chậm rãi nói: "Ta chỉ muốn gặp mặt các ngươi để nói vài lời, chứ đâu muốn đánh nhau. Ta hi vọng ngươi hiểu rằng, muốn nổi danh đâu phải chuyện dễ dàng"

A Tam trừng trừng mắt nhìn y, con ngươi đã lồi ra.

Bạch Thượng Lâm lạnh nhạt nói tiếp: "Dao Dao vì Bắc Khuyết mà mệt mỏi lang thang khắp thiên hạ, dưới trướng lại có những thằng ngu như ngươi, số nàng ấy thật sự rất khổ"

Y rút kiếm ra, rút chầm chậm từ cổ họng của A Tam, rất chậm rất chậm. Cho nên máu không dính vào người y. Việc này y rất có kinh nghiệm, nếu y phục mà dính máu thì rất khó rửa sạch, muốn rửa sạch vết máu nhơ nhuốc trên tay càng khó hơn, y không muốn đi gặp Nguyệt Dao với hình ảnh dơ bẩn như vậy.

Đêm càng khuya.

Máu trên kiếm đã rửa sạch, tra kiếm vào bao, trong bóng đêm xuất hiện một đám người. Ba người đi đầu cầm kiếm, ba người đều ăn mặc rất hoa lệ khí phách ngang tàng. Người già nhất tóc đã phai bạc, hai người trẻ nhất là hai thanh niên, một áo vàng một áo tím, một đầu trắng một đầu đen.

Bạch Thượng Lâm nhận ra họ, biết họ là ai.

Người già nhất vô cùng nổi danh ở Thiên Ngoại Thiên, làm đến chức vụ trưởng lão, chưởng pháp lăng lệ vô cùng, cũng hiểm độc vô cùng, giống với tính cách của hắn. Hai người trẻ tuổi chưa nổi danh trên giang hồ, nhưng lại là những để tử xuất sắc nhất của Thiên Ngoại Thiên. Tên nghe rất hay, biệt hiệu cũng rất vang dội, Kỳ Tuyên Vũ Tịch, Bạch Phát Tử Y.

Bọn chúng đương nhiên là các cao thủ, mặc dù Bắc Ly chưa biết nhiều về chúng, nhưng dù sao khổ tu mấy năm trời, đã là Tự Tại Địa Cảnh.

Mắt của đám người đều dán vào mình y, không ai nhìn xác c·h·ế·t trên mặt đất. Chỉ là một tên thuộc hạ kém cỏi mà thôi, chúng không muốn trước lúc ra tay đã làm giảm nhuệ khí của mình. Xác c·h·ế·t trên mặt đất dù là đồng đội, nhưng đối với người như bọn chúng lại như chẳng có quan hệ gì. Chỉ cần bản thân mình còn sống, đám lính quèn sống c·h·ế·t ra sao chúng cũng không cần biết.

Bạch Thượng Lâm nở nụ cười mệt mỏi:

"Không ngờ các ngươi đều đến. Ta gửi thư từ sáng sớm, tiểu thư của các ngươi không đến đây, ta đoán có lẽ nàng không nhận được thư của ta rồi"

Thực ra y có thể trực tiếp đến gặp Nguyệt Dao, nhưng y biết nếu làm như vậy, nàng sẽ rất khó xử. Một đám thuộc hạ quanh quẩn bên người như ruồi bâu, buổi hẹn hò đương nhiên sẽ diễn ra trong hoàn cảnh không mấy thân thiện cho lắm. Y có thể trực tiếp dùng cảnh giới đè éo bọn chúng, nhưng y không muốn làm như vậy, y chỉ muốn gặp lại nàng ở một nơi yên tĩnh, một nơi với khung cảnh thơ mộng, nơi có thể để y bồi nàng bình lặng tâm sự.

Bởi vậy y hẹn gặp đám người này ở đây.

Chương 11: Trở về