Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Gặp lại

Chương 12: Gặp lại


Bạch Thượng Lâm nở nụ cười có chút mệt mỏi:

"Không ngờ các ngươi đều đến"

Trần trưởng lão lạnh nhạt nói:

"Thiên Thượng công tử Bạch Thượng Lâm. Nghe danh đã lâu, không biết các hạ hẹn bọn ta rốt cuộc có mục đích gì ?"

Bạch Thượng Lâm nhẹ nhàng nói:

"Ta muốn các ngươi giúp ta chuyển lời đến đại tiểu thư của các ngươi"

Bạch Phát Tiên thời điểm này còn trẻ tuổi, tính khí tương đối nóng nảy, hắn quát lên:

"Tiểu thư thân phận gì mà ngươi đòi chuyển lời tới ngài ấy. Nếu không muốn c·hết, tốt nhất đừng đến Sài Tang Thành, bây giờ cút ngay còn kịp"

Hắn rất nóng nảy, nóng nảy nổi danh, hắn lúc này nóng nảy tới nỗi muốn g·iết Bạch Thượng Lâm. Tử Y Hầu thì điềm tĩnh hơn, hắn nhíu mày nói:

"Thiên Thượng công tử muốn nói với tiểu thư của chúng ta chuyện gì ?"

Bạch Thượng Lâm nói: "Ta đã trở về theo lời hứa, ta muốn gặp nàng ấy thôi"

Bạch Phát Tiên hét to lên: "Không được !"

"Được" Bạch Thượng Lâm nói, "Ta biết các ngươi đương nhiên sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy, các ngươi có thể ra tay cùng một lúc"

Trần trưởng lão cười cười, một nụ cười vô cùng thâm trầm, nhưng lại cực kỳ ngạo mạn: "Ngươi đừng tưởng bọn ta là loại người gì, cũng đừng tưởng ngươi đạt được danh xưng công tử, từng một mình chiến thắng mấy vị công tử khác mà tự cao tự đại"

"Ta không tự cao tự đại, mà ta thật sự có thể g·iết các ngươi đấy" Bạch Thượng Lâm nói.

Lời nói này của y đã đâm vào tâm của bọn chúng, đến cả người luôn điềm tĩnh như Tử Y Hầu cũng không nhịn nổi cơn tức trong lòng. Trần trưởng lão khẽ "Hừ" lạnh một tiếng, quát lên:

"Đừng nhiều lời, g·iết hắn !"

Bạch Thượng Lâm đã rút kiếm ra khỏi vỏ, lão già kia nói đúng, hắn không muốn nhiều lời nhảm nhí với đám người này, kiếm quang nhanh như điện xẹt, chớp nhoáng đã xượt qua trước mặt ba người.

Hai thanh kiếm của hai vị hộ pháp trẻ tuổi đồng thời rút ra khỏi vỏ, Trần trưởng lão ra tay nhanh nhất, độc nhất, vô tình nhất. Lão ta tung người lên cao, từ trên xuất chưởng đánh xuống. Chưởng pháp của lão thuộc loại võ công âm độc, tâm pháp cũng là tâm pháp âm độc nhất thiên hạ, loại tâm pháp mà hầu như nhân vật nào ở Thiên Ngoại Thiên đều luyện, Hư Niệm Công.

Lão ta đã là cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh, cũng thuộc hạng số má trong giang hồ rồi, ít nhất theo suy nghĩ của lão, Bắc Ly cửu công tử không người nào có thể sánh được. Chưởng pháp của lão rất mạnh, thân ảnh của lão rất nhanh, nhưng rất tiếc đối thủ của lão nhanh hơn nhiều.

Trong chớp mắt lão ta đánh ra chín chưởng, chưởng ảnh mù mịt bủa vây khắp phía, lão không hề chú ý đến người khác, chỉ bám nhìn Bạch Thượng Lâm. Nguyện vọng duy nhất của lão là muốn kẻ này c·hết dưới chưởng của mình, c·hết một cách đau đớn, c·hết một cách không cam tâm, nhưng nào ngờ, chuyện không theo như ý muốn của lão, chín đường chưởng pháp đều đánh vào khoảng không.

Bạch Thượng Lâm đáng lẽ ở trước mặt lão đã biến hình mất dạng. Trần trưởng lão sững sờ, sau đó đã phát hiện một việc rừng rợn.

Trên mặt đất ngoại trừ Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu đang ôm cánh tay chảy máu, còn lại đã thêm một đống xác người, xác của đám lính Thiên Ngoại Thiên. Trên cổ mỗi tên có thêm một cái lỗ, tất cả đều c·hết dưới thanh kiếm của vị công tử nổi danh Bắc Ly mà vài giây trước đó lão vẫn còn coi thường.

Hai tay Trần trưởng lão lạnh ngắt, người lão cũng lạnh ngắt, cái lạnh của mồ hôi bị gió đêm thổi qua. Lão quay đầu nhìn lại đã thấy Bạch Thượng Lâm đã đứng dưới cây cổ thụ cách đó không xa, cây kiếm g·iết người đã tra vào vỏ.

Trần trưởng lão run cầm cập nắm chặt hay tay, mắt lão trợn to, môi lão mấp máy chẳng nói nên lời:

"Ngươi....ngươi.....Kiếm Tiên....ngươi....."

Bạch Thượng Lâm c·ướp lời: "Ta chưa muốn g·iết ba người các ngươi"

"Tại sao ?" Bạch Phát Tiên là người hồi thần lại đầu tiên, hắn sợ hãi nói.

"Ta đã bảo là muốn các ngươi chuyển lời cho tiểu thư các ngươi. Các ngươi phải còn sống mà quay về" Bạch Thượng Lâm nói.

Ống tay áo của Bạch Phát Tiên đã rách tơi tả, gân xanh trên cánh tay của hắn nổi lên, trên trán mồ hôi đầm đìa. Bây giờ hắn đã hiểu, hắn không thể không làm theo lời người kia nói, mặc dù hắn không muốn, nhưng mà không thể chống lại. Hơn ai hết, hắn muốn sống, sống để được ở bên cạnh tiểu thư của hắn, dù cho không nhận được bất kỳ đền đáp nào từ nàng, nhưng chỉ cần được nhìn thấy nàng, hắn cần phải sống.

Bạch Thượng Lâm nói tiếp:

"Các ngươi quay về đi, nói với nàng, Bạch Thượng Lâm đã quay trở về, quay về theo đúng lời hứa năm xưa"

Bọn chúng không biết lời hứa năm xưa là gì, bọn chúng cũng không dám biết, bọn chúng chỉ biết là, lần này bọn chúng phải thay người ta chuyển lời rồi. Nếu không làm theo, chào đón bọn chúng chỉ có c·ái c·hết mà thôi.

------

Đêm càng khuya, bóng tối bao trùm mặt đất.

Trên một toàn vách núi nguy nga ngoại thành Sài Tang, gió mát qua lại, biển mây cuồn cuộn, các ngôi sao trên bầu trời tựa như những viên kim cương nhỏ bé thi thoảng chớp nháy phía xa, chúng sáng, chúng đẹp, đẹp tựa như đôi mắt của nàng vậy.

Bạch Thượng Lâm và Nguyệt Dao sóng vai mà ngồi, phía sau là vách núi hiểm trở, trước mắt nhưng là một phong cảnh sơn hà tráng lệ, làm cho tâm trí người ta trở nên thanh thản, buông lỏng rất nhiều.

Tay y cầm một bầu rượu, rượu này ba năm trước y từng lấy từ chỗ của Vũ Sinh Ma, chính là vò Nữ Nhi Hồng đó. Đã nhiều lần trên quãng đường đến Doanh Châu, y muốn uống, rất muốn, nhưng y nhịn được, y muốn để dành nó cho ngày hôm nay, muốn quay về ký ức hai người lần đầu ngồi nói chuyện với nhau, cùng uống rượu, cùng say bí tỉ.

Nguyệt Dao khẽ cầm lấy bầu rượu từ tay Bạch Thượng Lâm, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, nàng ngửa đầu chậm rãi uống, mùi rượu tràn ngập khắp khoang miệng, từ từ len lỏi đến từng ngóc ngách, thấm vào ruột gan. Bờ môi đỏ hồng mềm mại của nàng vương lấy từng giọt rượu, khung cảnh tràn đầy mỹ cảm, nàng tựa đầu vào vai y.

Rượu vẫn ngon như ngày nào, người vẫn ấm áp như thuở ban đầu gặp nhau.

Nàng cười nói:

"Ta cứ nghĩ khi chúng ta gặp lại nhau, tình cảnh sẽ rất xúc động, cũng rất hào nhoáng, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy thật bình thường, ta rất vui, vui một cách bình dị"

Bạch Thượng Lâm cũng cười: "Sao lại bình thường ?"

"Bởi vì ta tin tưởng chàng chắc chắn sẽ quay về gặp ta, một lời hứa nhất định chàng sẽ thực hiện được, như lời hừa chàng sẽ giúp ta rời khỏi Nam Quyết mà không cần nhuốm máu" Nàng nói.

Bạch Thượng Lâm cười, y chỉ cười cười. Nhưng không còn là nụ cười khổ như hồi đó, mà nó là nụ cười hạnh phúc.

Nguyệt Dao nói tiếp: "Mấy năm nay chàng đã làm những gì ? Ta thấy chàng trông mệt mỏi lắm"

"Ta làm rất nhiều thứ, nhiều lắm, những thứ đó khiến ta mệt mỏi thật, nhưng ta cảm thấy rất xứng đáng" Bạch Thượng Lâm đáp.

"Tại sao ?"

Bạch Thương Lâm nghiêng mắt, nhìn chăm chú lên gương mặt tinh xảo xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành kia, gương mặt mà trong suốt khoảng thời gian ba năm y không thể nào quên được, gương mặt đó, con người đó là động lực giúp y vượt qua tất cả mọi khó khăn, là thứ mà y muốn bỏ qua tất cả chỉ để luôn được nhìn thấy, luôn được nâng niu ôm vào lòng.

Y nói: "Bởi vì ta đã có thể ở bên nàng, từ bây giờ chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa !"

Nguyệt Dao cũng cười, nhưng rồi nàng lại nhíu mày, nàng nghĩ tới hoàn cảnh của mình hiện giờ: "Nhưng mà chàng biết thân phận của ta...."

"Ta biết" Bạch Thượng Lâm nói, "Nhưng ta không quan tâm, ta sẽ giúp nàng"

Nghe vậy, Nguyệt Dao hơi giật mình, nàng ngơ ngác hỏi: "Nhưng mà....thế nhân gọi chúng ta là Ma Giáo"

Bạch Thượng Lâm cười cười, khẽ đặt lên chán nàng một nụ hôn: "Ta cũng đâu nói ta là người chính phái, hơn nữa ta cũng không giúp Thiên Ngoại Thiên, ta chỉ giúp nàng mà thôi. Giúp nàng giải bỏ tâm kết"

"Tâm kết ?"

"Ừ !"

"Hóa giải kiểu gì ?"

Bạch Thượng Lâm nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, thần sắc bình tĩnh mà kiên định: "Khoái kiếm bên người, rượu ngon cùng uống, mỹ nhân làm bạn. Bồi ta đi qua giang hồ một lần, trong lòng sẽ không còn tiếc nuối, không còn vướng mắc. Trước kia ta chỉ muốn nàng sẽ tự thân trải nghiệm, rồi sẽ tự thân buông bỏ, nhưng bây giờ nàng có ta, ta sẽ cùng nàng hóa giải vướng mắc đó. Như chúng ta trước đó đã hứa hẹn với nhau rồi còn gì, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau"

Nguyệt Dao cười, nàng nở một nụ cười thật tươi, thật đẹp, thật sung sướng, như cái cách mà nàng cười buổi đêm tại tửu lâu năm đó vậy, tràn ngập mong đợi về tương lai sắp tới.

"Được, ta bồi chàng cùng đi qua giang hồ ! "

Là đêm, ánh sao trời vẫn tiếp tục vẩy xuống, tô điểm cho câu chuyện tình của cặp đôi xa cách nhau lâu ngày gặp lại. Bạch Thượng Lâm nằm ngửa mặt trên vách núi, nhìn xem vũ trụ mênh mông vô tận kia, trong lòng y hoàn toàn yên tĩnh.

Nguyệt Dao nằm trong vòng tay y, lẳng lặng chiêm ngưỡng góc nghiêng tuyệt đẹp trước mặt, trái tim nàng tràn đầy một thứ tình cảm mãnh liệt khó có thể diễn tả thành lời, một thứ tình cảm rời sông lấp biển.

Thời khắc này, nàng đã thật sự hoàn toàn thuộc về người nàng yêu.

Chương 12: Gặp lại