Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 13: Lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu
Bạch Thượng Lâm tùy ý chỉnh lại mành che mặt treo trên nón, lâu lắm rồi y đã không đội chiếc nón này. Thời điểm y quyết định đội nó lên, khi đó nó đại biểu cho một thân phận khác, một thân phận ít người biết tới, một thân phận hiếm khi xuất hiện trên giang hồ, một thân phận kinh thiên động địa.
Dáng vẻ y chẳng chút lo lắng nào hướng phía Trần trưởng lão đang quỳ sát đất một bên hỏi một câu:
"Ngươi nói là người Yến gia quay về rất gấp gáp, một khắc cũng không nán lại ?"
Trần trưởng lão quỳ nghiêm chỉnh lắm, quỳ hai chân, hai tay lão để yên trên đầu gối, nhìn rõ còn có thể thấy dường như nó đang hơi run rẩy.
Làm sao lão lại ngoan ngoãn như vậy ?
Rõ ràng lão đã tu luyện tới Tiêu Dao Thiên Cảnh, trên giang hồ cũng thuộc hàng nhất lưu cao thủ ngang ngược đầy đất. Nhưng thì tính sao, trước mặt vị công tử trẻ tuổi kia, lão cũng phải chịu cúi đầu, chịu nhận lấy áp lực cực lớn. Mới chỉ vài canh giờ trước đó, kiếm của y suýt nữa đã cắm trên cổ họng của lão rồi, lão không ngoan như cún sao được.
Tâm thấp thỏm lo sợ, đầu không dám ngẩng lên.
"Thưa...thưa công tử, là... là như thế này...Tại hạ dựa theo an bài của ngài, để bọn họ lưu lại t·hi t·hể Cố Lạc Ly, tên gia chủ Yến gia kia tựa hồ rất không vừa lòng, nhưng hắn vẫn phải lưu lại t·hi t·hể, lưu lại liền đi"
Bạch Thượng Lâm cười cười, cười nhìn lão ta, y duỗi ra một cánh tay đặt lên bờ vai đối phương: "Ta đã nói, từ bây giờ gọi ta là lâu chủ. Hiện tại thân phận ta là lâu chủ, lâu chủ của Phù Sinh Túy Mộng Lâu"
Toàn thân Trần trưởng lão run lên cầm cập, vội vã gật đầu như giã tỏi:
"Vâng vâng vâng, tại hạ nhất thời mau miệng, xin công....lâu chủ thứ tội !"
Khi này, từ trong cỗ xe ngựa duỗi ra một bàn tay trắng nõn như ngọc, bàn tay đó nhẹ nhàng vén lên rèm xe, để lộ ra một tấm gương mặt tươi cười như hoa, nụ cười hòa dịu đi tâm trạng căng thẳng lo sợ của Trần trưởng lão.
"Lâm lang, chớ dọa hắn nữa"
Bạch Thượng Lâm cười cười không nói, dòng chân khí ôn hòa trên tay y phun ra một phát, Trần trưởng lão quỳ dưới đất lập tức cảm giác trên dưới cơ thể ấm áp trở lại, cỗ mỏi mệt toàn thân dường như biến mất không còn một mống. Thậm chí những ám thương vì để mau chóng đề thăng công lực mà trước đây lão phải dùng chút thủ đoạn nguy hại cho bản thân cũng đang từ từ khép lại, chân khí từng loạn chuyển trong kinh mạch chậm rãi ổn định, hơi thở đều đều, bộ dáng rõ ràng đã khỏe mạnh hơn trước.
"Lâu chủ đại ân, thuộc hạ suốt đời khó quên, nguyện đi theo lâu chủ một đời một thế, làm trâu làm ngựa, sai đâu đánh đó, không dám hai lời !"
Bạch Thượng Lâm chỉ nhẹ nhàng khoát tay.
"Thi thể họ Cố kia mang tới chưa ? Ta chỉ cách cho ngươi, ngươi đã làm ?"
Trần trưởng lão nào dám thất lễ, vội vàng trả lời:
"Thuộc hạ dựa theo phân phó của lâu chủ, sau khi tên gia chủ họ Cố đó bị cắt cổ, lập tức nhanh chóng hướng Yến gia yêu cầu t·hi t·hể. Tiếp đó thuộc hạ dùng thủ pháp ngài chỉ dạy, thi châm phong lại đại huyệt Thiên Môn, Nhân Trung, Hợp Cốc, Thiên Xu, lại dùng chân khí âm hàn của Hư Niệm Công truyền vào theo đường kinh mạch, hiện tại t·hi t·hể ngay tại gần đây, phải chăng lâu chủ muốn tận mắt kiểm tra ?"
Trần trưởng lão lúc nói chuyện này, mặt không hề đổi sắc, phảng phất chỉ bất quá là một vấn đề nhỏ không đáng kể.
Mà Nguyệt Dao thì lại nhíu mày:
"Lâm lang, chàng chẳng lẽ muốn dùng t·hi t·hể đó luyện Dược Nhân ư.... Ta biết y thuật và cảnh giới của chàng cao siêu, nhưng Tây Sở Thuật Dược Nhân đều là dùng cơ thể người sống, còn lần này....Hơn nữa thuật này rất đau đớn...."
Không chỉ riêng Nguyệt Dao, ngay cả Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu đứng hộ vệ tại hai bên xe ngựa và Trần trưởng lão vẫn luôn quỳ dưới đất đều hạ mười phần tinh thần dựng thẳng lên lỗ tai.
Thuật Dược Nhân !
Đó là gì cơ chứ ?
Đó chính là cấm thuật bí truyền trong truyền thuyết của Tây Sở, nghe nói dùng thuật này có thể luyện ra khôi lỗi hình người, toàn thân cứng nhắn như thép tinh, không biết đau không biết mệt, hung hãn không s·ợ c·hết, thậm chí có thể nhảy qua bức tường cảnh giới chém g·iết võ giả mạnh hơn mình. Nhưng dù là khi Tây Sở diệt quốc, cũng chẳng ai thấy được Thuật Dược Nhân đó xuất hiện vì hộ quốc cả.
Dần dà, người giang hồ chỉ coi đây là một truyền thuyết, tuy nhiên nếu nói hiện tại trên đời còn có người nào có thể nắm giữ cấm thuật đó, đoán chừng chỉ có duy nhất một người chính là Nho Tiên Cổ Trần năm xưa.
Bất quá hiện tại chuyện mà những nhân vật hộ pháp trưởng lão cốt cát của Thiên Ngoại Thiên quan tâm cũng chẳng phải Bạch Thượng Lâm có thực sự biết Thuật Dược Nhân hay không, thứ bọn hắn quan tâm ngược lại là, nếu như n·gười c·hết có thể luyện thành Dược Nhân, há chẳng phải khi bọn hắn c·hết....
Cho dù người không s·ợ c·hết, nhưng cũng hi vọng sau khi mình tạ thế, có thể được hưởng an táng, yên bình đi sang thế giới bên kia, không người quấy rầy.
Phảng phất thấy được lo lắng nơi đáy lòng đám người, Bạch Thượng Lâm cười cười lắc đầu nói: "Yên tâm, chẳng qua là vì nhìn một tràng kịch hay ho, tái diễn một màn kịch đặc sắc mà thôi. Dao Dao, nàng muốn đi xem không ?"
Y ngẩng đầu nhìn về phía xa chân trời, "Ta đã nói sẽ giúp nàng, vậy thì bắt đầu từ nơi này đi, Tây Nam đạo, Sài Tang Thành, Yến gia, Cố gia"
------
Chạng vạng tối, mặt trời đã khuất, gió thu bay bay thổi qua khe cửa sổ.
Quán trọ Thanh Tùng.
Nguyệt Dao dịu dàng đứng bên cạnh Bạch Thượng Lâm, tay cầm đèn nến, hồng tụ thiêm hương.
"Lâm lang, chàng nói xem Yến gia lòng lang dạ thú, cũng không phải thật lòng hợp tác cùng chúng ta, là đạo lý gì ?"
Bạch Thượng Lâm thổi thổi tờ bái th·iếp vừa viết xong, quay đầu ngắm nhìn mỹ nhân nhu mỳ trước mặt, cười cười nói: "Nàng đến từ đâu ?"
Nguyệt Dao nháy nháy mắt: "Thiên Ngoại Thiên ?"
"Sai, là Ma Giáo !" Y cười nhếch mép, "Thế nhân gọi các nàng là Ma Giáo"
Không đợi nàng đặt câu hỏi, y nói tiếp: "Mộc Ngọc Hành - Yến Gia, từng là đại tộc của Tây Sở, sau khi Tây Sở vong quốc, di dời đến Tây Nam, đâm địa sinh căn ở đây đã có mấy chục năm. Nhưng gia chủ thế hệ này, kẻ tự xưng là Tàn Nhẫn Lang Quân Yến Biệt Thiên, chỉ bất quá là kẻ tầm thường. Hắn cùng Thiên Ngoại Thiên hợp tác ? Hợp tác cái gì ? Chẳng lẽ Thiên Ngoại Thiên của nàng còn có thể giơ đuốc cầm gậy mở phân đàn tại vùng Tây Nam hay sao ?"
Bạch Thượng Lâm đặt bái th·iếp xuống, khẽ vòng tay ôm lấy eo Nguyệt Dao, để nàng ngồi lên đùi mình: "Theo như những gì nàng đã nói, suy ra Vô Tướng Sứ sở cầu thực chất là muốn Bắc Ly nội loạn, loạn càng lớn càng tốt, tốt nhất là sụp đổ, đến lúc đó lão ta có thể lấy danh nghĩa của cha nàng xua quân xuôi nam, khôi phục cố quốc, thực hiện đúng lý tưởng các nàng vẫn luôn theo đuổi bao năm"
"Nhưng Yến Biệt Thiên sở cầu, là mượn sức mạnh của Thiên Ngoại Thiển để thanh tẩy người nhà họ Cố, tiếp đó mượn thân phận cô gia nuốt lấy toàn bộ tài sản địa vị tích lũy bao năm của kẻ thù không đội trời trung, mà tội danh diệt tộc, mười phần mười sẽ đẩy lên người các nàng. Chỗ tốt hắn được, hắc oa người khác gánh, trên đời những kẻ muốn làm loại làm ăn không lỗ vốn kiểu này mỗi ngày đều có"
Ánh nến trong tay Nguyệt Dao chiếu vào gương mặt Bạch Thượng Lâm, gương mặt ánh tuấn đó khi này lại có vẻ âm trầm đến đáng sợ, một loại âm trầm mà trước đây nàng chưa bao giờ nhìn thấy, một loại âm trầm mà chỉ khi y đặt mình vào thân phận khác, y mới có thể trưng diện ra.
Nàng khẽ cau mày, dường như cũng bị suy nghĩ của y thay vào, đặt mình vào tâm thế của y, phát giác được một chút không đúng. Môi thơm nàng khẽ nhếch, hỏi thẳng vào vấn đề hạch tâm:
"Có thể, chúng ta muốn đạt được điều gì ?"
Đúng vậy, trong tình cảnh này, Thiên Ngoại Thiên còn có thể muốn đạt được cái gì ?
Bạch Thượng Lâm áp sát mặt y hướng về mặt nàng, cọ cọ chóp mũi y lên chóp mũi nàng, nhẹ nhàng ngửi lấy hương thơm hoa nhài thoang thoảng từ cơ thể nàng toát ra, ánh nến vương vãi lên gương mặt trần đầy vẻ tự tin của y.
"Không phải Thiên Ngoại Thiên muốn gì, mà là hai chúng ta muốn gì !" Bạch Thượng Lâm nhìn chăm chú vào đôi mắt của Nguyệt Dao, ánh mắt sáng quắc tựa như khiến nàng hòa toan ra, "Là lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu và lâu chủ phu nhân muốn gì. Thiên Ngoại Thiên là Ma Giáo, liên quan gì tới Phù Sinh Lâu ?"