Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 16: Ngày thành hôn hai nhà Cố - Yến
Nam tử mặt thẹo lên xe, tay đánh xe cầm bình rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, tiếp đó liếc nhìn Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong một cái, tùy ý ném bình rượu trong tay xuống đất rồi đột nhiên giơ roi, nghênh ngang đánh xe đi về phía trước.
Bách Lý Đông Quân thấy cảnh này, lửa giận lập tức bùng lên trong lòng, hắn nhanh chóng lao thẳng ra giữa đường, nhặt mảnh vỡ của bình rượu lên ném về phía tay đánh xe, còn thấy chưa hết giận, chửi ầm lên: "Rượu của ta mà để loại thô bỉ này uống, đúng là phí của trời !"
Tay đánh xe kia không thèm quay đầu lại, chỉ vung roi ngựa, nhưng mảnh vỡ đã b·ị đ·ánh bật lại, bay thẳng về phía Bách Lý Đông Quân. Tiểu Bách Lý sửng sốt, còn chưa khôi phục tinh thần thì mảnh vỡ đã bị người nắm trong tay. Tư Không Trường Phong miệng ngậm một cây tăm xỉa răng, tay nắm chặt mảnh vỡ bình rượu, lẩm bẩm:
"Khách quý như vậy còn chẳng bằng không tới. Rượu ngon lại uống một cách thô bỉ, chẳng bù cho Thiên Thượng công tử, làm người bình dị lại thanh nhã, đến cả uống rượu còn biết chân quý từng giọt. Haizz, yêu rồi yêu rồi !"
Trong xe ngựa, nam tử mặt thẹo lấy ra một chén rượu bằng bạch ngọc, rót một lý cho người bên trong: "Không phải người đặc biệt gì, là một thợ nấu rượu, tuổi tác không lớn, nhiều nhất chỉ mới mười sáu, nói là cửa hàng tổ truyền, tự tới đây buôn bán, không phải người gốc Sài Tang, ta cũng thử rồi, chắc là không biết võ công".
"Là lúc vừa rồi, ta nghe được" Người ngồi đối diện chậm rãi mở miệng, âm thanh uyển chuyển hòa nhã dịu dàng, tựa như cánh hoa rơi trong ngày mùa thu, nhẹ nhàng phất qua bên tai. Chuẩn theo phỏng đoán của Bách Lý Đông Quân, là một nữ nhân trẻ tuổi.
Nam tử mặt thẹo tiếp tục nói:
"Còn một tên dường như là hộ vệ hoặc tiểu nhị của hắn, có thanh trường thương mang bên người thì chắc là biết chút công phu, chưa thử qua chiêu nhưng ta đoán không quá mạnh, ít nhất dọc đường này có đầy người mạnh hơn hắn"
Nữ tử không nói gì, cầm chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một hơi, hai mắt sáng lên, "Rượu ngon !"
Nam tử mặt thẹo trả lời:
"Đúng là rượu ngon. Ta đoán tiểu lão bản quán rượu kia hẳn không liên quan tới việc này, vì người có thể ủ được loại rượu ngon như vậy, chắc chắn tâm tư không thể đặt ở những vấn đề khác. Rượu này xét về đậm đà thì thiếu đôi chút, nhưng tinh xảo đặc sắc, không phải thiếu niên tâm tư đơn thuần thì không thể ủ nổi"
Nữ tử mặc bộ áo đỏ, dáng người thon thả gợi cảm, nàng ta buông chén rượu xuống, lưu lại một dấy son môi đỏ chót quyến rũ trên miệng chén. Nàng nhìn cái tên "Tang Lạc" ghi trên bình rượu, bâng quơ nói:
"Tang Lạc, Tang Lạc, Sài Tang vẫn lạc. Tên hay" Chợt, nàng bỗng nhớ tới lời bình giống hệt vừa nãy vang vọng bên ngoài xe ngựa, nhíu mày hỏi, giọng điệu mang theo nghi hoặc, "Nghe âm thanh vừa nãy vang lên bên ngoài, dường như còn có một người, là nam nhân ?"
Nam tử mặt thẹo, cũng chính là Yến Biệt Thiên trầm trọng gật đầu, nói:
"Đúng vậy, không gạt được muội. Người này phảng phất vô căn cứ xuất hiện, theo lời đám hạ nhân thì hắn giống như đột nhiên có mặt trên đường, có người muốn đuổi hắn đi, lại phát hiện cơ thể mình căn bản không thể chuyển động được, thẳng đến hắn tiến vào quán rượu mới miễn cưỡng khôi phục lại"
Càng nói, sắc mặt hắn càng khó nhìn hơn: "Hơn nữa, vừa rồi ta đã tận mắt chứng kiến, công phu không biết như thế nào, nhưng khinh công vô cùng cao minh, một bước như mười bước, nội lực lại mạnh đến mức chân khí bức ra hóa thành khiên chắn hộ thể, đi dưới trời mưa không mang dù, nước mưa lại chẳng thể vướng vào người hắn nổi một giọt"
Được Yến Biệt Thiên gọi là muội muội, nữ tử không ai khác ngoài Yến Lưu Ly, nàng hỏi:
"Vậy hắn là địch hay bạn ?"
Yến Biệt Thiên cười rất là miễn cưỡng: "Ta hi vọng hắn chỉ là một lữ nhân qua đường, ngang qua nơi này nghỉ chân một lát mà thôi"
Ngụ ý hắn không có bất kỳ tin tức hữu hiệu nào để tiến hành phán đoán, nhưng lại cực kỳ kiêng kị thực lực của đối phương, thậm chí... là thực lực mang tới bối cảnh.
------
Bạch Thượng Lâm rời khỏi quán rượu Đông Quy, cũng biến mất không còn xuất hiện nữa, diễn biến tiếp theo vẫn giống hệt như nguyên tác, việc y tới qua quán rượu của Bách Lý Đông Quân, ngồi lại thưởng thức rượu ngon một lúc, chạm mặt Yến Biệt Thiên rồi để lại trong lòng hắn một nỗi lo không tên cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hướng đi của kịch bản.
Ngay cả người từng quen là Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát đóng giả làm tay thuộc hạ Học Chính lúc đó cũng chỉ ngờ ngợ cảm thấy thân ảnh này khá quen, nhưng tâm tư hắn đơn thuần, không thông minh như sư đệ hắn Phong Thất, nên rốt cuộc vẫn không nhận ra Bạch Thượng Lâm.
Nếu như Tiêu Nhược Phong có mặt tại hiện trường vào lúc ấy, có lẽ bằng vào trực giác còn có thể phỏng đoán ra một hai. Dù gì mấy vị công tử nổi danh thiên hạ là bọn họ đã từng giao thủ qua vài lần, đã từng tối nào cũng ngồi trên đỉnh Phù Sinh Lâu cao nhất Thiên Khải Thành uống rượu ngắm trăng với nhau, bảo người bụng dạ khó lường như Lang Gia Vương không phát hiện vài điểm đáng ngờ thì nghe thật là vô lý.
Việc Tư Không Trường Phong dù chưa gặp mặt nhưng bằng vào lời đồn trong giang hồ, lại có thể mơ hồ suy đoán được thân phận của Bạch Thượng Lâm, đã cho thấy tương lai hắn bằng một tay quản lý tốt một toàn thành lớn như Tuyết Nguyệt Thành, không chỉ dựa vào tự thân võ công cao cường, mà trí thông mình cũng chẳng hề thấp kém.
Tuy nhiên đáng tiếc, Tư Không Trường Phong bây giờ vẫn là thiếu niên vô danh, lời nói chưa có trọng lượng, hơn nữa hắn chỉ nói riêng suy đoán của mình với Bách Lý Đông Quân, một tiểu bá vương mới bước vào đời. Còn Tiêu Nhược Phong là hoàng tử, không thể rời kinh đô, chỉ đành ở nơi xa chịu trách nhiệm làm túi khôn chỉ đạo, chứ không có mặt tại Sài Tang Thành hỗn loạn này.
------
Đại đương gia của Cố gia c·hết ly kỳ nơi đất khách quê người, tin tức được đưa về là đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo nhưng t·hi t·hể không được chuyển về. Có điều Cố phủ mới để tang được mấy ngày lại bỗng đổi thành đồ đỏ, là người thông minh đều có thể nhận ra điều khác thường.
“Xung hỉ xung hỉ !” Một nam tử trung niên ục ịch vẻ mặt tươi cười ngồi ở cửa đón khách, vừa vẫy tay với khách khứa vừa lặp đi lặp lại câu này.
“Bây giờ Cố gia và Yến gia, hai thế lực mạnh mẽ liên thủ, sau này chắc chắn Cố gia sẽ càng hưng thịnh hơn hiện tại, xin Tam gia đừng quá lo lắng” Khách đến vỗ nhẹ lên vai hắn rồi đi vào phòng tiếp đón.
Vị được gọi là tam gia này đương nhiên chính là một trong những người thống trị thực tế của Cố phủ hiện tại, Cố tam gia. Còn vị Cố ngũ gia kia không xuất hiện trong tầm mắt mọi người mà ẩn mình giữa đám đông, âm thầm bảo hộ an toàn của Cố phủ ngày hôm nay. Dù sao cũng là chuyện lớn nhất trong khu vực Tây Nam mấy năm nay, khách khứa liên miên không dứt, hết cả buổi sáng vẫn không dừng lại, mãi tới khi sắp trưa, khách đã ngồi đầy đại sảnh, nhưng vẫn có ba bàn phía trên không một bóng người.
Cố tam gia khẽ nheo mắt: “Sắp tới giờ tốt rồi mà”
“Huệ Tây Quân đến !” Một âm thanh hùng hậu vang lên, lập tức ngắt đứt suy nghĩ của Cố tam gia, hắn vội vàng cúi đầu, khom lưng, cung kính tới cực hạn, cúi đầu gập gần tới mặt đất: “Bái kiến Huệ Tây Quân !”
Huệ Tây Quân chậm rãi ra khỏi xe ngựa, hắn mặc bộ y phục quý phái nhưng khí sắc lại không được tốt, sắc mặt hơi vàng, quầng mắt cực thâm, tay còn cầm một cái khăn tay, đi vài bước là không nhịn được ho khan vài tiếng. Hắn gật đầu coi như đáp lời Cố tam gia, ngay sau đó bước vào sảnh tiếp đón, vừa đi vừa hạ giọng nói với người bên cạnh: “Kém xa đại đương gia Cố gia”.
“Cố tam gia, Cố ngũ gia, tuy có uy danh nhưng tài cán có hạn, cho nên nhiều năm rồi mà không thể quản lý chuyện trong nhà yên ổn được” Người hầu bên cạnh nhỏ giọng đáp.
Huệ Tây Quân lắc đầu: “Chẳng khác nào nô tài”
Người hầu mỉm cười: “Khu vực Tây Nam sau này, chắc là của Yến gia rồi”
“Mộc Ngọc Hành, Yến gia, đến !”
Cố tam gia đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một đội nhân mã lớn nhất từ sáng tới giờ đang đi tới trước cửa Cố phủ. Quản gia liếc mắt một cái, cảm thán: “Yến đại đương gia làm vậy là đưa toàn bộ Yến gia đến đây rồi.”
“Yến Biệt Thiên à ?” Huệ Tây Quân ngồi trong sảnh, nhìn cảnh tượng bên ngoài, lẩm bẩm một tiếng.
Yến Biệt Thiên đứng thứ ba trong nhà, khi hắn mười chín tuổi, đại công tử Yến gia vốn là người thừa kế đột nhiên c·hết đ·uối. Khi hắn hai mốt tuổi, nhị công tử bị kẻ thù g·iết c·hết. Khi hắn hai mươi sáu tuổi, cha hắn cũng mất, thuận theo lẽ thường, hắn trở thành đương gia trẻ tuổi nhất của Yến gia trong ba đời nay. Những việc này trông thì là trùng hợp, nhưng trong mắt đại đa số, nó quá trùng hợp.
Yến Biệt Thiên hành động như sấm rền gió cuốn, tài năng cao siêu, nếu không phải Cố gia cũng có một Cố Lạc Ly tài hoa tuyệt thế, vị trí đứng đầu khu vực Tây Nam hẳn đã về tay hắn từ lâu rồi.
Mọi người thấy nhân số Yến gia đến đây, cũng giật mình kinh hãi. Chỉ riêng khách khứa của Yến gia đã tương đương với một nửa số người của tất cả các môn phái khác, thế này là định hôn lễ xong thì tiếp quản luôn Cố gia hay chăng ?