Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 1: Đứa bé sơ sinh
Giờ phút này vẫn còn là sáng sớm, bầu trời phía đông le lói ánh hồng huyền ảo, trên cành cây, chim muông tinh nghịch vỗ cánh bay vờn quanh tạo nên một khung cảnh tựa như tiên sơn.
Một nam nhân trung niên toàn thân mặc trường bào xanh nhạt, khuôn mặt thanh lãnh, mái tóc dài trắng toát ra đầy vẻ kỳ dị.
Mặc cho không khí buổi sáng có chút se lạnh, hắn vẫn đạm nhiên như không, dùng nội lực bao trùm giữ ấm cho cơ thể đứa bé sơ sinh hắn ẵm trong vòng tay, từng bước từng bước đạp lên thềm đá, từ từ đi lên núi, không nhanh không chậm, nho nhã lễ độ, nhưng nếu người khác đứng ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy mỗi một bước đều tựa như nặng nề gánh trên lưng toàn bộ giang hồ.
Ở phía xa, trên một ngọn núi khác mây mù lượn lờ, một nữ nhân xinh đẹp toàn thân hồng y khẽ nhíu mày ngài, trong đôi mắt hiện ra đôi chút thương cảm.
"Làm sao vậy ?" Một nam nhân thân hình cao lớn đứng bên cạnh nghiêng đầu hỏi. Người này khuôn mặt nhìn tuổi tác thì xấp xỉ nam tử trung niên, nhưng khác với vẻ lạnh lùng sắc bén đầy nguy hiểm của người kia, trên mặt gã lại tràn đầy ngạo khí, một loại ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, loại ngạo khí mà ai nhìn vào cũng cảm thấy chướng mắt.
Lúc này trời không có gió, nhưng trường bào màu lục đậm của gã lại như có cuồng phong thổi quét qua, phần phật phi dương, đủ để nhận ra nội công đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, thượng thừa như thế nào, có thể nói, so về nội lực, trên đời này ít người sánh được.
"Ta cảm giác...bóng lưng hắn thật cô độc" Giọng nói nữ nhân đầy ảm đạm, "Nhưng tại sao hắn lại quay về đây, không phải..."
"Không biết, nhưng hắn tới một thân một mình, không thể gây nguy hiểm gì, người như hắn sẽ không vô cớ phá bỏ lời thề năm xưa, có lẽ là có liên quan đến đứa bé hắn mang theo”
"Một đường hai người chúng ta âm thầm theo dõi, với cảnh giới của hắn, hắn không thể không phát hiện ra nhưng lại chẳng hề có bất kỳ động thái gì, điểm kỳ quái duy nhất là hắn cực kỳ quan tâm đứa bé sơ sinh kia, chắc hẳn thân phận của nó phải vô cùng đặc biệt"
Nam nhân cao lớn nhìn thân ảnh đang đi trên sơn đạo, chậm rãi nói.
Mà nam tử trung niên kia vẫn cứ như vậy, trầm mặc mà đi, có khi sẽ dừng lại quan sát tình trạng đứa bé, có khi sẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời phát ngốc trong chốc lát, thật sự giống như là một lữ nhân lên núi.
Ngọn núi hắn đang đi có chút đặc biệt, người giang hồ đồn thổi trên núi có tiên nhân, có giang hồ đệ nhất đại phái, suốt một quãng đường dài đến đây, mấy câu chuyện này hắn nghe được, nhưng đều bỏ ngoài tai chẳng quan tâm, bởi hắn biết thân phận thực sự của chủ nhân ngọn núi.
Đi được một lúc, khuôn mặt vô cảm của nam tử cuối cùng xảy ra biến hóa, hắn khẽ nhếch môi mỉm cười, mở miệng nói khẽ:
"Không hổ từng là đệ tử học cung, đến cách bày trận pháp cũng giống y hệt"
Nói rồi, hắn lại tiếp tục chậm rãi bước tiếp, khung cảnh xung quanh chẳng thay đổi chút nào, tuy nhiên chỉ mình hắn và hai kẻ đang trộm quan sát cùng vài người sống trên đỉnh núi mới biết, pháp trận hộ sơn đã bị hắn đơn giản phá giải.
"Tại sao ngươi lại tới đây ? Ngươi lại dám làm trái lời hứa năm xưa !" Bốn bóng người đột nhiên đáp xuống trước mặt, một nam nhân thân hình gầy gò, vẻ mặt có chút tà mị cầm trên tay quạt giấy, một người đàn ông cường tráng trên lưng khiêng một thanh đại đao màu vàng kim lấp lánh, một nữ tử mặc trường sam màu tím, dáng người thon thả gợi cảm, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần cầm kiếm lạnh lùng nhìn hắn và người thanh niên áo trắng tuấn tú trông giống như thư sinh vừa mới mở miệng nói chuyện.
Nam tử trung niên nhìn bốn người một mắt, rồi lại thở dài cúi đầu, tay hắn vuốt ve nhẹ nhàng làn da trắng bóc mịn màng của đứa bé hắn đang ôm, "Ta không có phá vỡ lời thề"
Thanh niên thư sinh theo ánh mắt hắn nhìn lại, hơi giật mình bật thốt lên: "Đứa bé này..."
"Là...con ta !"
"Con của ngươi !" Nam nhân cầm đao hét toáng lên, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc.
Nam tử trung niên gật đầu, ánh mắt buồn bã lại yêu thương nhìn đứa bé: "Một đứa con đáng lẽ không nên được sinh ra"
"Vậy ngươi mang con ngươi đến đây để làm gì ? Đừng bảo với ta là ngươi định dùng đứa bé này để một lần nữa gây nên hỗn loạn cho giang hồ ?" Thanh niên giống thư sinh cau mày hỏi.
"Không phải ?" Nam tử liếc mắt khinh thường nhìn tên ngốc trước mặt, "Ta không nhàm chán đến vậy"
"Ai biết được..."
"Ta muốn ngươi nhận thằng bé làm đồ đệ, vào môn hạ của ngươi, ở lại môn phái của ngươi" Nam tử không nói nhảm quá nhiều, vừa mở miệng liền tuôn ra một câu nói kinh người.
Mà chính xác lời này của hắn thật sự để cho cả bốn người giật mình sửng sốt một lúc lâu, không gian xung quanh chợt tĩnh lặng lại, đến cả đứa bé thức tỉnh sau giấc ngủ cũng chẳng khóc chẳng nháo, ánh mắt trong veo hiếu kỳ ngước nhìn đám người lạ mặt.
Dường như cảm nhận được tình cảnh có chút lúng túng, thanh niên thư sinh mở miệng nói: "Tại sao phải để thằng bé vào môn hạ của bọn ta, võ công của ngươi không phải cũng rất cao hay sao, đến cả ta hiện giờ cũng không so bì được ?"
"Nơi đó đã không còn an toàn, cụ thể là không an toàn với đứa bé này" Nam tử trung niên đáp lời.
Nghe vậy, người thanh niên khẽ nhíu mày, "Không an toàn ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
Nam tử yên lặng một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ gì đó, tiếp đó chẳng nói chẳng rằng dùng ngón tay chỉ vào đứa bé rồi lại chỉ lên thiên khung.
Mặc cho bốn người giật mình kinh hãi, hắn từ từ chậm rãi ôm con mình giơ lên phía trước, mở miệng hỏi: "Thế nào ? Ta đã dùng chân khí kiểm tra cơ thể đứa bé, là Tiên Mạch trời sinh, từ cổ chí kim chưa bao giờ xuất hiện, các ngươi chẳng lẽ không muốn nhận một thiên tài như con ta vào môn hạ à ?"
"Thiên Sinh Tiên Mạch !"
Bốn người lại lần nữa đồng thanh thốt lên. Thiên Sinh Tiên Mạch là gì cơ chứ, bọn họ đều hiểu rõ, đơn giản mà nói, trên đời có Thiên Sinh Võ Mạch, trăm năm khó gặp, người được mạch này học võ vô sự tự thông, gần như không có một môn võ nào không thể luyện, cảnh giới không có bình cảnh, cứ đơn giản mà tu hành thì công lực hiển nhiên sẽ ùn ùn tăng lên như nước chảy, nếu không c·hết yểu, chắc chắn trở thành một cao thủ số má trong giang hồ.
Mà Tiên Mạch thì chẳng cần giải thích thêm, nói mạnh hơn Thiên Sinh Võ Mạch gấp trăm, gấp ngàn lần cũng chẳng sai, giới hạn của nó làm sao người thường có thể lường trước được. Cả ngàn năm nay, có lẽ chưa bao giờ có bất kỳ ai gặp được mạch tượng trời ban này, thậm chí là chưa bao giờ xuất hiện, chỉ có thể từ trong Tiên Nhân Thư nghe qua về nó.
Thanh niên thư sinh trầm ngâm thật lâu, cuối cùng giống như đưa ra được quyết định, nhận lấy đứa bé từ tay nam tử, gật đầu đáp: "Được, ta sẽ nhận đứa bé này làm đồ đệ !"
"Vậy thì tốt rồi" Nam tử trung niên mỉm cười thở dài, từ trong ngực áo rút ra một cuốn sách, "Võ học một đời của ta, ta đã ghi chép lại trong đây, ngoài võ công của ngươi, tương lai cho nó luyện cả những thứ này nữa. Còn một chuyện, nhớ nói với thằng bé khi nó đã đủ tuổi để biết suy nghĩ, sau này phá cảnh 16, vào cảnh 17 mới được phép quay về gặp cha nó !"
Nhận lấy cuốn sách, người thanh niên nặng nề gật đầu. Nhìn theo bóng lưng đơn bạc của nam tử trung niên rời đi, chợt nhớ ra điều gì, lên tiếng hỏi: "Tiểu đồ của ta tên là gì ?"
Nam tử quay đầu nhìn con mình và bốn người lần cuối, lạnh lùng nói:
"Bạch Thượng Lâm !"
Nghe vậy, nam nhân tà mị khẽ bật cười: "Tên hay ! Lão già này, đúng là một người trọng tình"
"Tạ sư huynh, hắn vẫn luôn là người trọng tình, từ những gì trước kia hắn làm vì gia tộc đã cho thấy rõ tính cách của hắn" Thanh niên thư sinh liếc nhìn thân ảnh khuất dần dưới chân núi, nhớ lại những chuyện trong quá khứ, tràn đầy cảm khái nói.