Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 21: Thiên Vương Kiếm Pháp, Vụ Lý Khán Hoa
Tràng cảnh càng lúc càng trở nên thú vị.
Yến Biệt Thiên nhìn ba vị cao thủ đột ngột xuất hiện, trong lòng không khỏi căng thẳng. Từ trước đến giờ hắn vẫn không hiểu nhiều về tổ chức tự dưng tới giúp mình, chỉ biết bọn họ tới từ bên ngoài, m·ưu đ·ồ rất lớn, khu vực Tây Nam chỉ là một bước nhỏ trong kế hoạch của bọn họ, mà thực lực thật sự bọn họ lại chưa hề bại lộ.
Cố Kiếm Môn rút kiếm chỉ về trước: “Ta có thể không đại khai sát giới, nhưng có một kẻ phải c·hết”
Yến Biệt Thiên cảm nhận được sát ý, đặt tay lên đao, hạ giọng gầm lên: “Trưởng lão !”
Trần trưởng lão thu hồi ánh mắt đang nhìn Bách Lý Đông Quân, thở dài.
“Ta không biết các ngươi là ai, nhưng các ngươi không cứu được kẻ này đâu” Lôi Mộng Sát ngạo nghễ nói.
“Chuẩn bị” Trần trưởng lão hạ giọng nói.
“Rõ !” Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu đáp lời.
Yến Biệt Thiên nghe mấy lời này cảm thấy an tâm hơn một chút. Mà bốn vị công tử đứng sau lưng Cố Kiếm Môn cũng chuẩn bị sẵn sàng trận địa nghênh đón quân địch, chỉ cần bên phía trưởng lão áo đen có người động thủ, bọn họ sẽ lập tức ra tay ngăn cản.
Nhưng ít ra giờ phút này, chiến trường vẫn thuộc về hai người Cố Kiếm Môn và Yến Biệt Thiên.
Cố Kiếm Môn đột nhiên nhắm hai mắt lại, tra thanh kiếm của mình về vỏ, nhịp thở lập tức trở nên nặng nề. Cố Kiếm Môn bỗng nhảy thẳng tới, "Cạnh" một tiếng, Tuyết Nguyệt rời vỏ nhanh như chớp, ánh sáng màu đỏ lóe lên rực rỡ giây lát, kiếm vào vỏ.
Yến Biệt Thiên cúi đầu, khoảnh khắc này thời gian như đột ngột kéo dài, cảnh sắc xung quanh chậm rãi trở nên mơ hồ. Hắn nhìn đường kiếm trực tiếp ấy, đao của hắn còn chưa kịp giơ lên. Hắn lại ngẩng đầu, khó khăn lắm mới xoay người lại được, nhìn về phía Cố Kiếm Môn chẳng biết khi nào đã lướt tới phía sau hắn: “Ngươi...”
Hắn không thể nói hết câu.
Cổ họng hắn xuất hiện một vết kiếm, vị trí giống hệt như Cố Lạc Ly trong quan tài, vết kiếm to dần, máu tươi chảy ra ồ ạt.
"Là Thiên Vương Kiếm Pháp của Bạch lão đệ !" Lôi Mộng Sát thốt lên.
"Đúng là Thiên Vương Kiếm Pháp, không ngờ Kiếm Tam lại có thể học được kiếm pháp này từ tay Bạch Thượng Lâm" Suốt quãng thời gian vừa rồi, Mặc Hiểu Hắc chưa từng lên tiếng, bỗng mở miệng nói chuyện. Ngữ điệu hắn tràn đầy cảm khái, "Bàn về kiếm thuật, ta đã không bằng được tay Thiên Thượng đó, bây giờ cũng chẳng thể sánh với Kiếm Tam rồi !".
Mọi người trong sân im lặng, dường như không ai ngờ nổi thắng bại giữa hai người này chỉ trong một chiêu.
Trần trưởng lão đột nhiên hô to một tiếng, Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu đồng thời đánh về phía Cố Kiếm Môn.
"Bảo vệ lão tam !" Lôi Mộng Sát hét to.
Trần trưởng lão đã là cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh, mặc dù chỉ mới đến Cửu Tiêu, nhưng cũng không phải mấy người mới Tự Tại Địa Cảnh tại chỗ có thể chống lại. Tăng thêm Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu thân thủ cũng chẳng hề kém cạch mấy vị công tử, trong nhất thời song phương giao đấu ngang tài ngang sức.
Nhưng nào ngờ, Trần trưởng lão đúng lúc này lại thoát đi, lao theo một hướng khác, phóng thẳng tới Bách Lý Đông Quân. Bạch Phát Tiên cùng Tử Y Hầu chỉ là nghi binh, lão già này mới là sát chiêu chân chính.
Tư Không Trường Phong giậm mạnh trường thương trong tay, xoay tròn, xuất thương như chim ưng bay lượn. Hắn tự biết chắc chắn mình sẽ c·hết, chỉ có thể dùng hết sở học của mình, chỉ mong ngăn cản được một chớp mắt. Chớp mắt này có lẽ là đủ cho đám người Lôi Mộng Sát đuổi kịp. Trong lòng Tư Không Trường Phong không ngừng hiện lên suy nghĩ này, trường thương trong tay càng múa lượn điên cuồng. Hắn thi triển thương pháp của mình từ một đánh đến tám, lại từ tám đánh về một, cuối cùng mới đánh ra thương thứ chín.
Nhưng Trần trưởng lão cảnh giới thực sự vượt xa hắn nhiều lắm, thân hình lão dễ dàng né tránh, tiếp đó tung ra một chưởng vô cùng hiểm độc, chân khí cực mạnh phát ra đánh bay đi Tư Không Trường Phong.
"Dừng lại !"
Không biết là ai thốt lên, nhưng mặc kệ có là ai đi nữa, Trần trưởng lão vẫn tiếp tục lao thẳng về phía Bách Lý Đông Quân không bỏ. Ngay lúc lão sắp sờ được vào người hắn, sắc mặt lão chợt biến, giữa không trung cong người một cái lùi lại. Chờ lão rơi xuống mặt đất, đám người mới nhìn thấy trên người lão dính đầy cánh hoa đào, mà bàn tay lão ta cũng không ngừng run cầm cập.
Đoạn, bốn vị công tử và Trần trưởng lão chỉ thấy gió thoảng qua người, một thân ảnh đã xuất hiện giữa sân, thân pháp nhanh như điện xẹt, đứng chắn trước mặt Bách Lý Đông Quân, nhìn thẳng vào Trần trưởng lão, biểu lộ vô hỉ vô bi. Còn mấy vị công tử thì nhíu c·hặt đ·ầu mày, luôn cảm giác người này vô cùng quen thuộc, một cảm giác đã từng vào sinh ra tử, đã từng nằm sương giãi nắng, uống rượu ngắm trăng, sinh sống với nhau nhiều năm.
Lôi Mộng Sát nói: "Ta đã gặp hắn ở quán rượu của Bách Lý Đông Quân, lúc đó ta cảm thấy hắn có gì đó rất quen. Nhưng ta không thể nào diễn tả được. Không ngờ hôm nay hắn cũng có mặt tại đây."
Lạc Hiên gật gật đầu: "Lúc này ta cũng có cảm giác giống huynh"
Mặc Hiểu Hắc nhìn Bạch Thượng Lâm chằm chằm không nói, Liễu Nguyệt lại đôi chút hiếu kỳ, tại sao người này ăn mặc có phần giống mình như vậy, chỉ khác là hắn khoa trương sang trọng, còn y giản dị thanh nhã. Trông giống như... sự kết hợp hoàn hảo của hắn và Mặc Trần lại với nhau vậy.
Cố Kiếm Môn vung một kiếm tránh thoát Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu, lướt người về bên cạnh đám huynh đệ: "Người này tự xưng là lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu. Ta đoán hắn không nói dối, bởi vì hắn rất mạnh, một cảm giác cứ như là.... giống với sư phụ vậy. Hơn nữa, ta cũng thấy hắn cực kỳ thân quen".
"Lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu !" Bốn người đồng thanh thốt lên.
Mà phía bên kia, Trần trưởng lão gầm lớn một tiếng, một tiếng gầm vô cùng trầm trọng, một tiếng gầm mang theo sự e ngại.
"Là ngươi ! Tại sao ngươi lại ở nơi này ?"
Thở dài một tiếng, Bạch Thượng Lâm chậm rãi nói: "Tại sao ta không thể ở đây ?"
"Ngươi năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện của bọn ta, chẳng lẽ ngươi không sợ tương lai c·hết không được toàn thây sao ?"
Bạch Phát Tiên đứng phía sau trố mắt nghẹn họng nhìn xem bóng lưng Trần trưởng lão, lão ta thời điểm này phảng phất như bị diễn viên hí kịch thành danh lâu năm nhập vào người, giương nanh múa vuốt chất vất lâu chủ của mình.
"Thì sao ?"
"C·hết tiệt, cái thằng c·hết tiệt này ! Dám chống lại chúng ta, chỉ có con đường c·hết !"
Trần trưởng lão tay tụ chân khí, hướng về Bạch Thượng Lâm tung ra một chưởng. Chưởng này để cho đám người có cảm giác còn mạnh mẽ hơn khi đối mặt với Tư Không Trường Phong gấp chục lần. Bất quá, nghênh đón lão ta chỉ là một luồng kiếm khí, một luồng kiếm khí mang theo những cánh hoa đào rơi lả tả trên mặt đất, khiến chúng tụ lại thành hình lốc xoáy.
Trong giang hồ chưa bao giờ có người gặp qua kiếm nhanh như vậy, lại đẹp một cách khó diễn tả như vậy. Lúc nó bộc phát trong nháy mắt, toàn bộ người đứng trong sân đều cảm thấy mình bị luồng kiếm khí vô biên vô tận kia bao phủ. Tiến cũng không thể tiến, lùi cũng không thể lùi, Trần trưởng lão đương nhiên cũng giống vậy, người lão ở trên không trung, chỉ có thể nhắm mắt chờ c·hết.
Nhưng ngay khi đạo kiếm khí tụ hoa hóa thành vòi rồng đó đánh tới trên người lão, lão bỗng cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh, tiếp đó quay một vòng chậm rãi rơi xuống, ngã bệt trên mặt đất, chẳng có tí ti gì là một kiếm cắt cổ, lồng ngực hơi nhói nhói đôi chút mà thôi.
"Kiếm... Kiếm Tiên !"
Không biết là tên lắm mồm nào thốt một câu, trực tiếp phá vỡ không khí tĩnh lặng.
"Dùng chỉ thay kiếm, kiếm ý ngưng hình ! Đây... đây thật sự Kiếm Tiên !" Cố Kiếm Môn lẩm bẩm, tựa hồ còn chưa thoát ra khỏi một kiếm tuyệt đẹp vừa rồi.
"Không hổ là lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu, thực lực thật không tầm thường !" Đôi mắt Liễu Nguyệt ngưng lại, trầm giọng nói, "Trước đây vị lâu chủ bí ẩn này đã ít xuất hiện rồi, thế nhân còn chưa từng gặp hắn xuất thủ bao giờ, qua lần này, sợ rằng Quan Tuyệt Bảng ắt phải có biến động lớn”.
"Nhìn dáng người hắn cao gầy thon dài, bàn tay cũng chẳng có tí vết nhăn, trơn bóng giống hệt tay ta, ước chừng tuổi tác chắc đâu có già lắm. Người cùng người chênh lệch lớn vậy sao ?" Lạc Hiên xòe bàn tay ra, hết nhìn người mình rồi lại nhìn bóng lưng phong thái tuyệt đại kia, ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc.
Lôi Mộng Sát gãi gãi đầu liên tục: "Ta thì vẫn luôn cảm thấy dáng người này, bàn tay này.... rất quen".
Trần trường lão ôm ngực thở dốc, hít thật sâu bình phục lại tâm tình. Lão hỏi: "Kiếm pháp này mỹ lệ như vậy, nhất định phải có một cái tên đúng không ?"
Bạch Thượng Lâm khẽ mỉm cười, bộ dáng vẫn bình thản gật đầu:
"Đương nhiên là có. Nó tên là... Vụ Lý Khán Hoa !"