Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 22: Một tiếng sư thúc
"Hay cho một kiếm Vụ Lý Khán Hoa ! Đa ta các hạ thủ hạ lưu tình, chuyện hôm nay chúng ta không quản nữa, đi !"
Trần trưởng lão ôm quyền thi lễ, mang Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu phi thân rời đi. Bạch Thượng Lâm hài lòng nhìn theo bóng theo bóng lưng lão ta, tên c·h·ó săn này bái y làm chủ, chính xác rất thông minh, không uổng công y vận công dùng chân khí giúp lão trị hết thể nội ám thương. Phù Sinh Túy Mộng Lâu trước đây chỉ là nơi ăn chơi thư giãn cho đám công tử quan lại giàu có, hiện tại có lẽ nên để nó chính thức nhúng tay vào giang hồ.
Ánh mắt của y nhìn về chiếc quan tài đặt giữa sân:
"Thù oán gia tộc đã giải quyết xong rồi, bây giờ có lẽ nên nói vào chuyện chính"
Đám người hồi thần lại, Cố Kiếm Môn tiến lên một bước, chắp tay nói: "Đa tạ Bạch lâu chủ ra tay tương trợ ! Tất nhiên Cố gia ta đã tiêu diệt xong đám tặc nhân bỉ ổi, mong Bạch lâu chủ giải thích rõ ràng câu nói lúc nãy của ngài, huynh trưởng ta...."
Yến Lưu Ly cũng xoay người lại, nhìn về phía Bạch Thượng Lâm. Nàng nhớ tới chuyện mạch đập Cố Lạc Ly khi nãy, cùng với câu nói của y, mang theo ba phần e ngại, bảy phần hi vọng, run rẩy nói: "Lâu chủ từng nói, huynh ấy còn chưa c·hết, mạch cũng còn đập, không biết...."
Bạch Thượng Lâm cũng không để ý trong ngôn từ của đối phương lộ ra sự hoài nghi, dù sao nhân chi thường tình, bất kỳ ai phát hiện một người bị kiếm cắt cổ, đã qua một thời gian dài như vậy mà thân thể không xuất hiện hiện tượng hư thối, thậm chí là sinh mệnh còn đang thoi thóp, đều khó tránh khỏi sinh ra cảm xúc tương tự.
Bốn vị Bắc Ly công tử khi này cũng giật mình, vội vàng tiến lên phía trước kiểm tra tình trạng Cố đại đương gia, hơi thở đã không còn, nhưng quả thật mạch vẫn đang đập, mặc dù nhịp đập rất nhỏ, bất quá nếu vẫn đập thì có nghĩa vẫn còn chưa hoàn toàn c·hết đi. Nếu hiện tại mau chóng mời người có y thuật cao minh, khả năng đến chín phần mười sẽ cứu sống được hắn.
Chuyện tiếu lâm gì đây ? Một kiếm chí mạng như vậy mà vẫn chưa c·hết ?
Bạch Thượng Lâm cười cười, nói: "Cô nương và Cố nhị công tử trí nhớ thật tốt, đúng là ta đã nói hắn chưa c·hết"
Toàn bộ Cố phủ đều đưa ánh mắt tập trung vào người y, thậm chí còn bao gồm một số kẻ đang âm thầm quan sát trong bóng tối, chưa dám thò đầu ra.
Thanh âm Yến Lưu Ly bắt đầu run lên: "Vậy huynh ấy.... liệu có thể cứu ?"
Bạch Thượng Lâm gật gật đầu: "Mấy hôm trước ta cùng phu nhân nhà ta đi ngang qua khu rừng ngoại thành Sài Tang, bắt gặp Cố đương gia nằm thoi thóp trên mặt đất, nhìn khung cảnh xung quanh và những v·ết t·hương trên người hắn, đoán chắc rằng đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt. Khi đó ta tính trực tiếp ra tay cứu hắn luôn, tuy nhiên lại khổ vì không có linh dược mang sinh mệnh lực thịnh vượng, hơn nữa nghĩ tới tình huống hiện tại ở Tây Nam đạo, đoán ra được sẽ có chuyện lớn, nên tạm thời dùng bí thuật giữ hắn một mạng, đồng thời ngầm đưa quan tài cho mấy vị công tử, sắp đặt kế hoạch ngày hôm nay"
Nói đoạn, y hướng về phía ngoài cửa lớn Cố phủ phất ống tay áo một cái, "Ầm" một tiếng, mái nhà nổ tung, từ trên đó lăn ra một thân ảnh chật vật. Kẻ này cầm trong tay một bầu rượu, cố hết sức lực bình sinh chống cự lại, nhưng cuối cùng rốt cuộc vẫn không thể bảo vệ được 'bảo bối' của mình. Bầu rượu vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, rơi vào tay Bạch Thượng Lâm.
"Cữu cữu !" Bách Lý Đông Quân nhìn thấy người đến, bật thốt lên.
Đám người trong sân cũng nhìn thấy sau lưng áo kẻ này có ghi ba chữ to, lập tức nhận ra thân phận hắn là ai.
"Độc C·hết Ngươi, hắn là Độc Bồ Tát, Ôn Hồ Tửu !"
Ôn Hồ Tửu mất bầu rượu quý, tại trên không xoay tròn vài vòng rồi mới đáp xuống. Ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Thượng Lâm mang theo đầy ắp sự kiêng dè. Nhưng xông xáo giang hồ nhiều năm, hắn vẫn giữ được bình tĩnh, ôm quyền thi lễ: "Ôn gia Ôn Hồ Tửu, gặp qua Phù Sinh lâu chủ".
Bạch Thượng Lâm không để ý đến hắn, ngẩng đầu nhìn Yến Lưu Ly nói tiếp:
"Bí thuật khi đó ta dùng là Thái Ất Sinh Tức Châm, phong đại huyệt quanh thân hắn, lại dùng chân khí âm hàn truyền vào kinh mạch, tạm thời giữ lại một mạng trong vòng bảy ngày, hiện tại đã qua 6 ngày rưỡi, hắn gần như đã đặt một chân vào Quỷ Môn Quan, nếu không nhanh chóng trị liệu, e rằng Tiên Nhân lâm phàm cũng khó cứu"
Y hơi ngừng một lát, lắc lắc bầu rượu trong tay:
"Rượu này của Ôn Hồ Tửu mặc dù độc, nhưng linh trùng trong đó lại là dị chủng, miễn cưỡng có thể dùng làm thay linh dược, hút lấy sinh mệnh của chúng, kết hợp công pháp ta tu luyện, có nửa phần khả năng cứu được tình lang của cô nương. Bất quá ta nói trước, nửa phần là chưa hoàn toàn, hơn nữa dùng độc vật thi cứu nguy hiểm hơn linh dược bình thường, ta không chắc chắn sẽ cứu được hắn, nếu thất bại, cơ thể lập tức thối rữa, thậm chí là không giữ được toàn thây, không biết các ngươi có nguyện ý để ta ray tay hay không ?"
"Cứu !" Ánh mắt Yến Lưu Ly kiên định, thốt ra một chữ như chém đinh chặt sắt.
"Vậy còn Cố nhị công tử ?" Bạch Thượng Lâm nghiêng đầu nhìn Cố Kiếm Môn.
"Cứu ! Chỉ cần lâu chủ nguyện ý ra tay, bất luận có thành công hay không, ngài cũng vẫn là đại ân nhân của Cố gia ta. Mai sau nếu có sai khiến, bất luận chuyện gì chúng ta cũng toàn bộ tuân theo !" Cố Kiếm Môn cũng không chút trần trừ chắp tay cúi đầu đưa ra lựa chọn cùng với lời hứa hẹn.
"Ồ ? Nếu như tương lai sư huynh đệ của ngươi nhận lệnh g·iết ta thì sao ? Hoặc giữa bọn ta xảy ra bất đồng, ra tay chém g·iết, ngươi sẽ lựa chọn thế nào ?"
Lời này có chút tru tâm. Người hiếu kỳ, bao quát bốn vị công tử đều dùng ánh mắt chăm chú nhìn lấy Cố Kiếm Môn. Con người khi còn sống, bất cứ thời điểm nào cũng nên luôn sẵn sàng tinh thần đối mặt với rất nhiều lựa chọn khó khăn, cho dù yêu cầu đó có đơn giản, hay trái với luân thường đạo lý, hoặc nó khiến ngươi trở thành kẻ địch với toàn bộ thiên hạ, thậm chí là làm heo làm c·h·ó, chính mình t·ự s·át, bất kể ngươi có nguyện ý hay không, nhưng người ta đã có ơn với ngươi, ngươi cuối cùng vẫn phải làm ra quyết định.
Gương mặt Cố Kiếm Môn bắt đầu run rẩy, hai mắt hắn nhắm chặt lại, suy tư rất lâu, từng giây từng phút để cho đám người như đứng trên nước sôi lửa bỏng, chờ đợi quyết định của hắn.
Cuối cùng, hắn mở mắt ra, trong đôi mắt ấy tràn đầy vẻ kiên định:
"Nếu lâu chủ có thể cứu sống gia huynh, tất nhiên có ơn rất lớn với Cố gia ta.... Nhưng huynh đệ chúng ta tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cũng chẳng phải ruột thịt, bất quá đã từng vào sinh ra tử, sống chung với nhau nhiều năm, tình cảm thắm thiết gắn bó. Nếu thật sự đến một ngày giữa ngài và bọn họ xảy ra mâu thuẫn chẳng thể hòa giải, ta nguyện lấy c·ái c·hết chấm dứt nó ! Hơn nữa ta tin, lâu chủ ngài và huynh đệ chúng ta đều là người tốt, sẽ không bao giờ xảy ra tình cảnh đấy !"
Bốn vị Bắc Ly công tử thở phào một hơi, mỉm cười xúc động nhìn xem Cố Kiếm Môn. Không hổ là Lăng Vân công tử, đủ cuồng, cũng không hổ là huynh đệ nhiều năm với nhau, đủ tình đủ nghĩa, không trái với lương tâm.
Lôi Mộng Sát ha hả cười to, giơ ngón tay cái lên, nói: "Nói hay lắm Kiếm Tam, đúng là huynh đệ thân thiết của ta. Đợi khi nào đệ về Thiên Khải, chúng ta lại tới Phù Sinh Lâu uống rượu nghe Lạc cô nương và Phong cô nương đàn hát, chiêm ngưỡng mỹ nhân xinh đẹp !"
Lạc Hiên trợn mắt nhìn hắn một cái, bất mãn nói: "Nghe lời ngươi chẳng khác nào muội muội ta là gái lầu xanh vậy. Phù Sinh Túy Mộng Lâu của Bạch lâu chủ cũng đâu phải kỹ viện".
Đám người cùng bật cười thật to. Quyết định của Cố Kiếm Môn, lời bông đùa của Lôi Mộng Sát, đã xua đi hết thảy sự căng thẳng vừa rồi.
Nguyệt Dao từ trong sảnh đường đi ra, mỉm cười nhìn mấy người, thanh âm nhẹ nhàng nhu hòa cất tiếng khen ngợi: "Không hổ là Bắc Ly cửu công tử, tình cảm huynh đệ thật thâm sâu".
Bạch Thượng Lâm cũng cười cười: "Ta chỉ đùa chút thôi, Bắc Ly cửu công tử mỹ danh như sấm bên tai, lệnh sư Lý Trường Sinh càng giống như thế nhân nói, là bạn tốt của ta, thậm chí còn thân hơn huynh đệ ruột thịt. Nói đến, mấy người các ngươi có khi còn phải gọi ta một tiếng sư thúc cũng không chừng".
Nghe vậy, năm vị công tử ánh mắt nghiêm túc, hướng Bạch Thượng Lâm chắp tay cúi người. Lạc Hiên đứng ra thay mặt nói: "Bạch lâu chủ trượng nghĩa ra tay cứu giúp huynh trưởng của Kiếm Tam, chẳng khác nào cứu huynh trưởng của chúng ta, ngài lại còn là huynh đệ thân thiết của gia sư, chúng ta gọi ngài một tiếng sư thúc, cũng chẳng có gì sai. Ta đoán sư phụ chắc cũng không từ chối một cái xưng hô này".
"Sư thúc !" Năm người mỉm cười đồng thanh nói, rồi lại quay sang phía Nguyệt Dao lần nữa chắp tay cúi người, "Sư thúc mẫu !".
Nguyệt Dao thấy vậy hơi đỏ mặt, mà Bạch Thượng Lâm thì chỉ bật cười, nói: "Đã các ngươi gọi ta một tiếng sư thúc, ta lại càng không thể không ra tay cứu Cố đại đương gia rồi. Hiện tại nhanh chóng bắt đầu thôi, để càng lâu càng khó giải quyết".