Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23: Vang danh thiên hạ

Chương 23: Vang danh thiên hạ


Tiến vào nội phủ Cố gia chỉ có Bạch Thượng Lâm, Nguyệt Dao, Yến Lưu Ly, Cố Kiếm Môn và cỗ t·hi t·hể kia. Bốn vị công tử còn lại lấy Liễu Nguyệt cầm đầu thì canh giữ ở ngoại viện. Mọi người tâm tư dị biệt, nhưng trong lòng luôn tự hỏi, nếu như mỗi người gặp phải thời điểm nên làm ra loại lựa chọn kiểu này, sẽ có quyết định như thế nào đây ?

Có một số chuyện, tạm thời chôn dấu kỹ trong lòng là được, cuộc sống đôi khi nên nghĩ thoáng hơn một chút. Dù sao vị Bạch lâu chủ này trông khống giống người xấu, hơn nữa y lại có tầng quan hệ với sư phụ Lý Trường Sinh, bọn họ cũng đã gọi y một tiếng sư thúc.

Về phần một vấn đề khác.

Trên thế giới này liệu có thuật cải tử hồi sinh thật hay sao ?

Thật sự có ! Hay nói đúng hơn là, từ khi thế giới này có sự xuất hiện của Bạch Thượng Lâm, hồi sinh người đã c·h·ế·t thì hơi quá, nhưng cứu sống một người vừa đặt một chân vào Quỷ Môn Quan, y chính xác có thể làm được.

Tiên Nhân Thư, một quyển kỳ thư vô cùng đặc biệt. Nó đặc biệt ở chỗ, võ công ghi trong đấy gần như bao quát toàn bộ võ học mà thiên hạ này có, thậm chí một số loại công pháp hiện thời, còn được cải biên từ đó mà ra. Bạch Thượng Lâm có ngộ tính cao hay không ? Y có, nếu không muốn nói là nghịch thiên. Y từng bằng vào Tiên Nhân Thư, tự ngộ ra được một môn công pháp hết sức thần kỳ, thần kỳ đến nỗi nó giúp y tu luyện đến mức gần như trường sinh bất lão, bất tử bất diệt.

Thượng cổ có người Đại Xuân, tám nghìn tuổi là xuân, tám nghìn tuổi là thu. Đại Xuân Công, bí pháp tuyệt kỹ của Tiêu Dao Ngự Phong Môn, cũng chính là môn phái mà Bạch Thượng Lâm trước đây theo học. Toàn bộ tông môn từng phải tiêu hao cạn toàn bộ tài nguyên chỉ để sư huynh Cơ Hổ Biến luyện thành môn kỳ công này, rồi sau đó thiên hạ đệ nhất đại phái cứ thế chìm vào cát bụi.

Nó là một môn công pháp cao thâm ảo diệu, không ai phủ nhận điều đó. Nhưng rốt cuộc nó vẫn có hai khiếm khuyết, một là như ở trên, quá khó tu luyện, muốn luyện thành phải lấy dược thạch làm thuốc dẫn, dốc hết sức cả môn phái để bồi dưỡng, hai là người tu luyện phải là kỳ tài tuyệt thế, trăm năm khó gặp, và sau khi luyện được môn công pháp này, ba mươi năm cải lão hoàn đồng một lần, mỗi lần công lực mất sạch, cảnh giới tan biến.

Thử hỏi người như Bạch Thượng Lâm biết được điểm yếu c·h·ế·t người của Đại Xuân Công, liệu y có luyện hay không ?

Trước kia, sư phụ y từng hướng y tu luyện nó, nhưng y từ chối, một vị sư huynh khác của y cũng từ chối, cuối cùng người được chọn là Cơ Hổ Biến. Bạch Thượng Lâm không chịu cúi mình trước số phận, bằng vào ngộ tính nghịch thiên, bằng vào Thiên Sinh Tiên Mạch, bằng vào Tiên Nhân Thư và chính phiên bản yếu hơn của nó là Đại Xuân Công, y tự sáng tạo ra một bộ kỳ công cho riêng mình. Y dựa theo cảm hứng từ kiếp trước đặt tên cho môn công pháp đó, một cái tên rất dài, nghe rất vang dội...

Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công !

Không cần ba mươi năm, không cần vật dẫn, không cần sức người bổ trợ, chỉ tiếc khi y đại công cáo thành, tông môn của y đã tan biến theo dòng sông thời gian mất rồi.

Ngoại trừ việc giúp người luyện bất lão bất tử, Trường Xuân Công còn có thể làm điểm tựa, truyền sinh cơ cứu sống người sắp c·h·ế·t. Nguyên bản nó yêu cầu người sở hữu chính thức bước vào Thần Du hoặc thậm chí là cảnh giới cao hơn, mà y vì trận đánh vài tháng trước, cảnh giới đã suy yếu, đó là một phần lý do y chỉ dám khẳng định có năm thành chắc chắn. Tuy nhiên năm thành thì năm thành, kinh nghiệm vẫn còn, chưa chắc không thể cứu được Cố Lạc Ly.

Trước tiên lấy Thái Ất Sinh Tức Châm phong tỏa kinh mạch, kéo lại hồn phách người c·h·ế·t, tiếp đó tìm được dị thú kỳ vật chứa sinh mệnh lực cường hãn, tỉ như đầu bạch xà kia của Ôn gia, hoặc độc trùng trên tay y lúc này, tăng thêm rượu độc.

Trong phòng, toàn thân Bạch Thượng Lâm ướt đẫm mồ hôi, y phục không cần gió tự tung bay giữa không trung, trên đỉnh đầu toát ra khói trắng cuồn cuộn, hiển nhiên là công lực đã phát huy đến cực hạn. Dưới ánh mắt kinh hãi của ba người Nguyệt Dao, Yến Lưu Ly, Cố Kiếm Môn, vết thương trên thi thể người đàn ông trước mặt đang chậm rãi khép lại, dần dần biết mất không còn dấu vết.

Cuối cùng, cho đến khi độc trùng hoàn toàn cạn kiệt sinh tức.

"Nước...."

Lời nói đầu tiên của Cố Lạc Ly sau khi mở ra đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt, để cho Yến Lưu Ly và Cố Kiếm Môn khóc không thành tiếng.

Chờ đến lúc Cố Lạc Ly sống sờ sờ cùng Bạch Thượng Lâm nét mặt tái nhợt, chân khí hao tổn gần như toàn bộ đi ra nội phủ, tất cả mọi người đều hiểu được rằng, danh tiếng của vị lâu chủ này, trong một thời gian ngắn nhất định sẽ lần nữa vang vọng tứ phương.

------

Hoàng cung, Thiên Khải Thành.

Một tiếng "bang" vang lên rõ to giữa cung điện yên tĩnh, một chiếc chén ngọc đắt tiền rơi vỡ trên mặt đất. Thái An Đế tuổi gần sáu mươi, long nhan thất sắc, ngay cả nước trà văng vãi lên quần áo, lão cũng không còn tâm trạng để lau.

"Lời ngươi nói là sự thật ? Ngươi lặp lại lần nữa !"

Ảnh Vệ quỳ trên sàn điện cũng không dám ngẩng đầu lên, vội vàng nói: "Bẩm bệ hạ, chuyện này thiên chân vạn xác ! Lúc đó những người có mặt gồm Huệ Tây Quân, tiểu hầu gia phủ Trấn Tây Hầu, Ôn gia Ôn Hồ Tửu, mấy vị công tử của học đường, trong bóng tối còn có người Ám Hà âm thầm quan sát, toàn bộ bọn họ có thể làm chứng. Cố gia đại đương gia trước đó gần như đã hoàn toàn c·h·ế·t đi, hơi thở cũng chẳng còn, tuy mạch đập rất nhỏ bé nhưng chẳng đáng kể, vậy mà tên lâu chủ của Phù Sinh Túy Mộng Lâu xuất hiện, dùng rượu độc của Ôn Hồ Tửu, chỉ qua vài canh giờ, Cố Lạc Ly đã sinh cơ bừng bừng từ nội phủ bước ra".

"Chỉ là...." Nói đến đây, gã Ảnh Vệ hơi ngập ngừng.

"Chỉ là gì ?" Thái An Đế trừng mắt, không giận tự uy.

Ảnh Vệ run rẩy lập tức trả lời: "Chỉ là nghe nói rằng Lâu chủ Phù Sinh Lâu vì cứu Cố đại đương gia mà tu vi giảm xút, bây giờ đoán chừng cảnh giới chỉ còn là Phù Dao cảnh. Hơn nữa Cố Lạc Ly cũng mất hết võ công".

Thái An Đế nhíu mày trầm tư, dường như nghĩ tới khả năng nào đó.

"Có phải là thế thân hay không ? Chẳng phải ngươi nói quan tài từng biết mất một khoảng thời gian hay sao ?"

"Tuyệt đối không thể !" Ảnh Vệ trả lời như chém đinh chặt sắt, "Nội bộ thám tử trong Cố phủ hồi báo, Cố Lạc Ly ngoại trừ mất hết võ công, bất kể là đặc thù trên người, vẫn là thói quen sinh hoạt, giọng điệu, thần thái khi nói chuyện, thậm chí là những quyết định lớn nhỏ liên quan đến Cố gia đều giống y hệt trước kia. Điều này e rằng kể cả một thế thân huấn luyện nghiêm khắc lâu năm cũng không thể luyện ra được".

Chân thực hay không, chỉ có Thái An Đế tự mình biết.

Chính lão ta cũng có vài bộ thế thân, phòng khi bất chắc. Thói quen của một người, thần thái của một người mặc dù có thể bắt chước bằng vào huấn luyện, nhưng khí chất và đặc điểm nhận dạng trên cơ thể lại rất khó dưỡng thành. Đặc biệt là mỗi người đều có xuất thân khác biệt, hoàn cảnh lớn lên, hoàn cảnh sinh hoạt không giống nhau.

Một tên nông dân xuất thân bần hàn, dù có giả vờ giả vịt thế nào đi chăng nữa, cùng lắm thì giống như vượn đội mũ người giơ chân vung tay sai xử người hầu, làm sao có thể giả bộ ra một thân quý khí sang trọng cho được. Mà gã Cố Lạc Ly khởi tử hoàn sinh từ trong miệng Ảnh Vệ kia, mất hết võ công cũng không có nghĩa là không biết võ công, thói quen dáng điệu ăn sâu vào máu từ bé thì biến mất kiểu gì.

Còn nếu thế thân muốn bắt chước giống chính chủ như đúc, cần phải luyện tập trong thời gian dài đằng đặc, đi theo Cố Lạc Ly như hình với bóng, đem tiềm thức của mình trở thành Cố Lạc Ly mà sinh sống đến khi trưởng thành. Nói một cách khác, Cố gia chẳng thể nào có loại thủ đoạn này, kể cả nếu có, người bị g·i·ế·t c·h·ế·t kia, khả năng cao chính là một bộ thế thân.

Thái An Đế thở ra một hơi, cầm lấy chén trà cung nữ vừa dâng lên, nhấp một miếng.

"Cải tử hoàn sinh à...."

Ánh mắt của lão bỗng trở nên thâm thúy, phảng phất lâm vào một loại hồi ức nào đó. Tên Ảnh Vệ quỳ dưới đất thì không dám nói một lời, cũng chẳng dám có bất kỳ động tác nào, chỉ yên lặng chờ đợi.

"Sai người tìm Lý tiên sinh, hỏi xem hắn nghĩ thế nào về chuyện này, rồi quay lại báo cho Trẫm"

"Vâng !" Tên Ảnh Vệ chắp hai tay cung kính gật đầu.

Chờ lúc hắn rời đi, trong Thái Cực Điện nguy nga lộng lẫy, trên chiếc ngai vàng cao cao tại thượng nhưng cô độc kia, lại truyền tới một tiếng thở dài lẩm bẩm.... "Cải tử hoàn sinh, Phù Sinh lâu chủ.... Trước đây Trẫm vẫn luôn tưởng rằng ngươi chỉ là một lão bản bình thường, có chút võ công tại người, dựa vào uy thế của Lý Trường Sinh mà phát triển kinh doanh, không ngờ ngươi lại ẩn dấu sâu đến vậy....".

------

Tắc Hạ học đường, thánh địa của nho sinh và võ giả trong thiên hạ.

Một lão nhân mặc y phục màu trắng, với mái tóc trắng phơ, nhưng trên mặt lại không có lấy một nếp nhăn, trơn nhẵn mịn màng như một vị công tử thế gia. Lão cầm một bầu rượu, ngửa đầu uống một hớp, rồi mới quay đầu nhìn về phía mấy vị đệ tử.

"Kiếm Tam đâu ? Vì sao chưa về ?"

Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới vất đề thứ nhất lão hỏi không phải môn kỳ thuật cải tử hoàn sinh kia, mà lại là đệ tử của mình.

Lôi Mộng Sát tiến lên một bước, nói: "Thưa sư phụ, Kiếm Tam còn bận chút việc gia môn, chưa thể lập tức trở về gặp sư phụ. Đệ ấy muốn ta thay lời nói một tiếng xin lỗi".

Lý Trường Sinh cười cười: "Có phải là liên quan đến Bạch lâu chủ hay không ?"

Lôi Mộng Sát trợn mắt chẹp miệng, cúi đầu xuống, giống như đang nói 'Ngài biết còn hỏi ta làm gì ?'.

"Sư phụ đoán không sai, Kiếm Tam đúng là có ý như vậy" Lạc Hiên thay Lôi Mộng Sát trả lời.

"Ha ha ha, vẫn chỉ còn là một đứa trẻ" Lý Trường Sinh khoát khoát tay, "Được rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ, có gì mà phải lo lắng. Đi thôi, bận gì thì đi làm, ở đâu thì về đó".

Từ đầu đến cuối, lão không hề nhắc tới Bạch Thượng Lâm và kỳ thuật cải tử hồi sinh kia một câu. Chờ đám đệ tử đều toàn bộ rời đi, lão mới thở dài yết ớt, ngẩng đầu liên tục uống rượu, đưa mắt nhìn về phương nam, ánh nhìn phảng phất xuyên qua từng tòa lầu các, từng ngọn cây cọng cỏ, từng khúc sông từng ngọn núi.

"Tiểu Lâm Tử à, lần nào cũng vậy, không ra tay thì thôi, một khi xuất thủ là rung chuyển đất trời, kinh động thế nhân.... Mau chóng quay về Thiên Khải đi, sư huynh ta thấy nhớ đệ rồi, ha ha ha ha...."

Chương 23: Vang danh thiên hạ